- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Mạt Thế
- Tang Thi Là Fan Ruột Của Ta
- Chương 16
Tang Thi Là Fan Ruột Của Ta
Chương 16
Đêm khuya, trăng sáng treo cao, đem một mảnh căn cứ yên tĩnh bao phủ trong ánh trăng như nước.
Trước cửa phòng thí nghiệm, Trương Hòa ra về cuối cùng dùng dấu vân tay cùng thẻ nhân viên mở cửa, đang muốn đi ra ngoài.
Bỗng nhiên, dưới chân anh ta xuất hiện một sợi dây leo dài nhỏ, lực đạo nhẹ nhàng đảo qua mắt cá chân.
Trương Hòa thất thố không kịp đề phòng trực tiếp ngã xuống đất.
Khi anh ta đầu óc choáng váng muốn đứng lên, một khối kim loại màu vàng rực rỡ từ trên trời giáng xuống, chính xác đập vào gáy.
Trương Hòa hai mắt giật giật ngất đi, thân thể vừa vặn kẹt ở cửa lớn.
Lúc này, Hoắc Ngôn Trăn từ trong bóng tối đi ra, quan sát người nằm trên mặt đất một lát: "Tôi đã giảm lực đạo, chỉ là ngất đi. -"
Thẩm Lê Xuyên tiến lên bổ sung một cước: "Lương tâm bị heo ăn, quá tiện nghi cho anh ta! -"
Hoắc Ngôn Trăn liếc hắn một cái, sau đó nhặt thẻ quyền hạn đi vào trong, Thẩm Lê Xuyên vội vàng rón rén đuổi theo.
Phòng thí nghiệm này xem như tương đối chính quy trong mạt thế, lối vào có rất nhiều thiết bị khử trùng. Hoắc Ngôn Trăn và Thẩm Lê Xuyên trực tiếp đi tới cửa thang máy, dùng quyền hạn quẹt tầng.
Thang máy chỉ có một tầng và một tầng dưới lòng đất, hai người chậm rãi tiến đi xuống, một gian phòng nghiên cứu được ánh đèn màu xanh chiếu sáng xuất hiện trước mắt.
Diện tích phòng thí nghiệm rất lớn, ước chừng năm trăm mét vuông nhưng trang thiết bị lại không nhiều thưa thớt đặt ở bên trong nằm rải rác khắp phòng.
Hoắc Ngôn Trăn quét qua một vòng, trực tiếp đi về phía một hàng bàn giải phẫu dựa vào tường, nơi đó nằm chỉnh tề bảy người đang mê man.
Trong bọn họ có nam có nữ, bọn họ còn khá trẻ tuổi cơ thể bị bao phủ bởi lớp kính thủy tinh trong suốt, tay chân chằng chịt ống truyền dịch không biết bên trong chứa gì.
Phó Dụ Lai quả nhiên đang làm thí nghiệm không thể để người khác thấy.
Thẩm Lê Xuyên đi theo, cẩn thận phân biệt bộ dạng của những người này một phen.
"Có mấy người tôi có ấn tượng, đều là dị năng giả rời khỏi căn cứ cách đây không lâu, hoặc là dị năng giả vô cớ mất tích."
Bởi vì căn cứ Ức Thành mỗi ngày đều ra vào rất nhiều người. Hơn nữa cũng có một số người vì tìm kiếm vật tư ra ngoài không trở về cho nên sau khi bọn họ thần không quỷ bất giác mất tích, cũng không khiến cho người khác hoài nghi.
Bên cạnh bàn giải phẫu, là một gian phòng khép kín đặt trong phòng thí nghiệm trống trải này có vẻ có vài phần quái dị nói không nên lời.
Thẩm Lê Xuyên từ cửa sổ nhỏ trên vách tường nhìn vào trong, bất thình lình đối diện với đôi mắt đỏ tươi sắp thối rữa.
Anh bị dọa đến run rẩy, liên tục lui về phía sau vài bước nói: "Tôi thao! Bên trong cư nhiên là một con tang thi, tròng mắt vẫn còn đỏ!"
Hoắc Ngôn Trăn liếc hắn một cái: "Lần đầu tiên cậu gặp tang thi sao?"
Nói xong, anh nhìn vào trong qua cửa sổ.
Trên trần treo đèn led lạnh lẽo, chiếu sáng không gian chật hẹp bên trong.
Bên trong một con tang thi thân hình gầy gò, mặc quần áo bệnh nhân dính đầy máu, đôi mắt đầy tơ máu phát ra ánh sáng đỏ rực khát máu, âm trầm cùng Hoắc Ngôn Trăn nhìn nhau.
"Yo..."
Hoắc Ngôn Trăn ở trong đôi mắt kia nhìn thấy sự khôn khéo và cơ trí thuộc về con người, cùng với thăm dò chứa đựng cảm xúc phức tạp.
Ánh mắt như vậy tuyệt đối không có khả năng xuất hiện trên người một con tang thi.
Hoắc Ngôn Trăn không tự chủ được lùi về phía sau vài bước, mi tâm nhíu chặt lại: "Bọn họ không chỉ dùng tính mạng dị năng giả để nghiên cứu, còn bồi dưỡng ra một con quái vật như vậy..."
Thẩm Lê Xuyên hỏi: "Tang thi này có vấn đề gì sao? -"
"Cụ thể ông ta làm như thế nào thì tôi cũng không rõ lắm, nhưng tang thi này cho tôi cảm giác. Đặc biệt giống một con người khoác trên mình bộ da tang thi. -"
Thẩm Lê Xuyên sửng sốt.
"Đây chỉ là suy đoán của tôi. Tạm thời để đó. Nhanh chóng cứu những dị năng giả kia trước."
L*иg thủy tinh trên bàn giải phẫu được đặt rất chắc chắn, Hoắc Ngôn Trăn nhìn chằm chằm các nút phức tạp bên cạnh nghiên cứu nửa ngày cũng không làm cách nào tháo được.
Thẩm Lê Xuyên bám vào thủy tinh quan sát người bên trong nói: "Trăn ca, năng lượng trong cơ thể bọn họ đặc biệt hỗn loạn, hơn nữa tất cả đều rất suy yếu, cũng không biết còn có thể chống đỡ được bao lâu."
Hoắc Ngôn Trăn đối với những cái nút kia thử rất nhiều lần cũng không thành công, dứt khoát đứng lên đi nơi khác: "Tôi xem có công tắc ở nơi khác có khả năng mở được hay không."
Anh cẩn thận tìm kiếm công tắc có khả năng mở l*иg kính, khi đi qua thang máy, anh bỗng nhiên nhìn thấy mũi tên trên màn hình điện tử đang không ngừng nhảy lên.
"- Không tốt, có người tới!"
Sắc mặt Thẩm Lê Xuyên hoảng sợ, vội vàng lắc mình trốn sau một bàn dụng cụ.
Hoắc Ngôn Trăn thì đem thân thể kề sát vào vách tường, cảnh giác nhìn chằm chằm phương hướng của thang máy.
Vài giây sau, theo tiếng "Đinh" vang lên, cửa thang máy nặng chậm rãi mở ra.
Một người đàn ông mặc quần áo bình thường hoảng loạn chạy vào, nói với vào phòng thí nghiệm trống trải: "Ai ở đây?" -
Hắn vừa hô xong, liền cảm giác động mạch lớn của cổ có một lưỡi dao lạnh lẽo dán vào da thịt.
"Đừng lộn xộn." Thanh âm Hoắc Ngôn Trăn thâm trầm, mang theo cảnh cáo nồng đậm.
Hô hấp của Phó Dụ Lai trong nháy mắt đình trệ, thân thể của ông ta cứng đờ đóng đinh tại chỗ, tay chân lạnh như băng bắt đầu hơi run rẩy.
"Cậu, cậu là ai..."
Hoắc Ngôn Trăn đi tới trước người ông ta, ánh mắt chạm đến khuôn mặt già nua và trắng bệch, mi tâm hơi nhíu lại: "Ông là Phó Dụ Lai?"
Phó Dụ Lai thật cẩn thận nuốt nước miếng, sau đó đáp một tiếng: "Đúng".
Thẩm Lê Xuyên lúc này từ phía sau tủ dụng cụ nhảy ra: "Chính là lão già chết tiệt này làm thí nghiệm biếи ŧɦái, hiện tại để thiếu gia tôi gϊếŧ chết ông ta! "
Lúc anh nhào tới, Hoắc Ngôn Trăn nhanh tay lẹ mắt túm lấy cổ áo anh, tùy ý anh dùng sức nhào tới.
Phó Dụ Lai kinh hãi nói: "Cậu là Thẩm Lê Xuyên? Dị năng giả cấp ba duy nhất ở Ức Thành? "
Thẩm Lê Xuyên tránh thoát khỏi trói buộc của Hoắc Ngôn Trăn, hừ lạnh sửa sang lại cổ áo: "Ông biết tôi? -"
Ánh mắt Phó Dụ Lai lóe lên trong chốc lát, bình tĩnh nói: "Bác sĩ Thẩm, có phải cậu có hiểu lầm gì với tôi không, tôi chỉ là trở về lấy đồ, các người tự tiện xông vào địa bàn của tôi, đả thương nhân viên của tôi thì không nói, còn cầm dao kề trên cổ tôi, cái này không đúng lắm. "
Thẩm Lê Xuyên thiếu chút nữa nhịn không được mà đem nắm đấm đấm vào mặt ông ta: "Ông đừng ở đây giả bộ vô tội, chờ căn cứ biết ông sử dụng sinh mệnh dị năng giả để làm thí nghiệm, chắc chắn mang ông ra cho nổ tung thành tro bụi. "
"Cái này... Nào có bác sĩ Thẩm nói nghiêm trọng như vậy, bọn họ đều là tự nguyện hiến thân cho nghiên cứu của tôi,. Muốn cống hiến cho nghiên cứu vắc xin mà thôi, làm sao có thể nói tôi tàn sát sinh mệnh."
Thanh âm Của Phó Dụ Lai bỗng nhiên dừng lại, bởi vì hắn rõ ràng cảm giác được lưỡi dao ở cổ càng ngày càng gần, hơn nữa cắt rách lớp da mỏng manh gây ra một trận đau đớn.
Hắn lo lắng đề phòng thở dốc, nói với Hoắc Ngôn Trăn thần sắc lạnh lùng: "Thực xin lỗi, tôi tàn sát sinh mệnh là sai lầm lớn, người trẻ tuổi, cho lão già này một cơ hội, để tôi thả những dị năng giả kia đi."
Hoắc Ngôn Trăn cảnh giác nhìn chằm chằm hắn.
Phó Dụ Lai đã bị đao trên cổ làm cho sợ tới mức đầu đầy mồ hôi: "Tấm chắn thủy tinh bao quanh bọn họ là chất liệu chống đạn đập không vỡ, chỉ có dùng quyền hạn vân tay của tôi mới có thể mở ra."
Thẩm Lê Xuyên nói: "Anh Trăn, thái độ của lão đầu này cũng thay đổi quá nhanh, coi chừng ông ta có âm mưu xấu."
Hoắc Ngôn Trăn trầm tư một lát, thu hồi dao trên cổ hắn.
"Cho ông một cơ hội, dám giở trò coi chừng đầu không giữ được."
Phó Dụ Lai như trút được gánh nặng, nặng nề thở hổn hển vài hơi, vội vàng đi tới trước một màn hình điện tử nhanh chóng thao tác.
Khi phím "xác nhận" sáng lên trên màn hình, đôi mắt lấp lánh của ông ta trôi dạt xung quanh, và sau đó quyết định nhấn xuống.
Chỉ nghe một tiếng "Oanh" vang lên, tấm thủy tinh bao quanh dị năng giả quả thật mở ra, nhưng cũng đồng thời mở ra một cánh cửa được dấu trong mặt tường.
Một cỗ mùi hôi thối chói mũi cùng mùi tanh đập vào mặt, đồng thời trong bóng tối sâu không thấy chậm rãi đi ra hơn mười con tang thi thịt thối đầy mình.
Thẩm Lê Xuyên kinh hãi, liền nhìn thấy Phó Dụ Lai không biết từ khi nào đã đi đến cửa thang máy, bấm mở cửa đi vào.
" Lão đầu này đặc biệt muốn gϊếŧ chết chúng ta!"
Hoắc Ngôn Trăn nghe vậy, nhanh tay lẹ mắt ném ra một đạo kim sắc bén, hội tụ thành một khối kim loại đủ lớn, đem cửa thang máy sắp khép chặn lại.
Cửa thang máy không đóng được, Phó Dụ Lai cũng không cách nào rời đi, ông ta luống cuống tay chân đi di chuyển khối kim loại kia, lại không cách nào lay chuyển được nó.
Thẩm Lê Xuyên và Hoắc Ngôn Trăn lúc này mới cùng tang thi triền đấu.
Tang thi thấp giọng gào thét, tựa như một đám sói hoang bị bỏ đói, trước sau lao tới cắn xé hai người.
Kim hệ dị năng của Hoắc Ngôn Trăn có tính công kích cực mạnh, hiện giờ đã tới trình độ cấp ba, anh hoàn toàn có thể vừa khống chế lưỡi dao bay tới bay lui cắt đứt đầu tang thi, bên cầm một thanh trường đao dùng dị năng ngưng kết ra nhanh chóng vung lên.
Thân thủ dần dần rèn luyện trong mạt thế là nhát dao chí mạng của anh, tùy ý từng cái đầu bị chém thành hai nửa bắn máu quanh người.
Mà dị năng giả hệ mộc của Thẩm Lê Xuyên lại hơi yếu.
Anh chỉ có thể dùng dây leo ra sức quấn lấy bọn chúng, sau đó phát ra gai gỗ đâm thủng mắt của chúng nó, hơn nữa còn phải đề phòng tang thi tới gần dị năng giả đang hôn mê.
Hai người chính là muốn bảo vệ dị năng giả, mới không trực tiếp lên thang máy rời đi.
Số lượng tang thi tuy rằng nhiều, nhưng trình độ tương đối thấp, rất nhanh đã bị hai người xử lý sạch sẽ. Khi đầu tang thi cuối cùng bị dao của Hoắc Ngôn Trăn đóng vào tường, hai người rốt cục thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này Phó Dụ Lai đang co rúm lại ở góc thang máy run rẩy.
Thẩm Lê Xuyên quăng dây leo làm roi, vẻ mặt khó chịu đi về phía ông ta: "Lão già, ông dám thả tang thi ra gϊếŧ tôi, đã từng suy nghĩ qua hậu quả chưa? "
"Không, không có, cánh cửa kia là tôi không cẩn thận mở ra, tôi không phải cố ý..."
Thẩm Lê Xuyên: "Không phải cố ý sao? Ông nghĩ tôi có tin không? "
"..."
Hoắc Ngôn Trăn không để ý tới tình huống trong thang máy, mà là đem ánh mắt đặt ở căn phòng cách đó không xa chỉ có một cửa sổ nhỏ.
Tang thi mắt đỏ bên trong hình như từ đầu đến cuối cũng chưa từng phát ra động tĩnh.
Anh vừa nghĩ như vậy, bỗng nhiên chú ý tới trên vách tường phòng không biết từ lúc nào có một mảnh lưỡi đao kim quang lấp lánh, vả lại ước chừng đã đâm vào hai phần ba.
Hẳn là vừa rồi anh không cẩn thận đâm vào.
Hoắc Ngôn Trăn trong lòng dâng lên một tia bất an, đang muốn lấy lưỡi đao trở về, đã thấy nó trong nháy mắt trượt mạnh trên vách tường tạo ra vết nứt dài khoảng một mét.
Ngay sau đó, bên kia tường có một cỗ lực đạo thật lớn cạy thân đao, cứng rắn đem tường đào ra một cái lỗ.
Một bàn tay khô gầy xanh trắng từ trong đó thò ra, hai ba cái đánh sập bức tường.
Tang thi mắt đỏ loạng choạng đi ra, nghiêng cổ quan sát ba người trong và ngoài thang máy.
Hoắc Ngôn Trăn thân thể căng thẳng, cả người chuyển thành trạng thái đề phòng cao độ. Thẩm Lê Xuyên sững sờ, liền nhìn thấy Phó Dụ Lai vốn sợ hãi co thành quả cầu chậm rãi đứng lên, dùng ánh mắt điên cuồng nóng bỏng nhìn chằm chằm tang thi kia.
"Đây quả thực là tác phẩm nghệ thuật, là thành quả thí nghiệm tốt nhất mà ta có được từ khi còn sống!"
Tang thi mắt đỏ dùng ánh mắt lạnh như băng mang theo tàn ác nhìn ông ta, sau đó cất bước, hai chân như củi khô lướt qua Hoắc Ngôn Trăn trực tiếp đi về phía Phó Dụ Lai trong thang máy.
Lúc lướt qua, Hoắc Ngôn Trăn rõ ràng sửng sốt.
Có thể khống chế sự thèm ăn, hơn nữa có thể làm ra hành vi xác định mục tiêu…:"Nó thật sự chỉ là một con tang thi sao?"
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Mạt Thế
- Tang Thi Là Fan Ruột Của Ta
- Chương 16