Chương 16

Trong kho hàng kia, ngoại trừ chó tang thi nằm trên mặt đất ra, còn có mấy bộ xương người bị gặm đến chỉ còn lại xương cốt.

Tôn Sở cùng Vương Hổ nơm nớp lo sợ tiến lên nhận biết một phen, phát hiện bọn họ rất có khả năng là những người tới đây lấy lương thực trước đó không trở về thôn nữa.

Hoắc Ngôn Trăn bảo Nguyễn Ngải ở trên xe chờ anh, còn mình thì cầm một thanh đao đập vỡ đầu mấy tang thi.

Vận khí của anh cũng không tệ, trong bảy thi thể có ba cái tinh hạch, đều là cấp một.

Sau đó, bọn họ mang theo một xe tải đầy thực phẩm và trở về nơi trú ẩn ở trung tâm ngôi làng.

Về đến nơi cũng đúng giờ ăn trưa.

Tay phải bị thương của Nguyễn Ngải bị quấn tầng tầng lớp lớp băng gạc thành một quả bóng, không thể cử động được.

Hoắc Ngôn Trăn liền bưng một chén cơm chiên xúc xích còn nóng hổi, dùng thìa từng ngụm từng ngụm đút cho cô ăn.

Bên cạnh bọn họ vây quanh mấy thôn dân, mặt hiền lành nhìn Nguyễn Ngải nép mình bên cạnh Hoắc Ngôn Trăn, tán thưởng nói: "Tiểu cô nương này bộ dạng thật đẹp. "

Đúng vậy, họ trông giống hệt nhau."

Nguyễn Ngải bị nhìn chằm chằm đến cả người không được tự nhiên, cơm chiên thơm ngào ngạt cũng không ăn được bao nhiêu, trực tiếp vùi mặt lên cánh tay Hoắc Ngôn Trăn.

Hoắc Ngôn Trăn bất đắc dĩ cười cười, anh đặt bát sang một bên, đưa tay xoa xoa ót của cô.

"Đừng sợ, bọn họ không phải người xấu."

Nguyễn Ngải vẫn không nhúc nhích.

Hoắc Ngôn Trăn đành phải nói với dân làng xung quanh: "Xin lỗi, cô ấy tương đối sợ người, bị nhiều người như vậy nhìn có chút xấu hổ không giám ăn cơm. -

Dân làng lập tức hiểu ý mà giải tán.

Nguyễn Ngải nghe thấy tiếng bước chân của bọn họ dần dần xa, mới ngẩng mặt lên, hướng Hoắc Ngôn Trăn ý chỉ chén cơm chiên trong tay anh, sau đó mở miệng ra.

Hoắc Ngôn Trăn bật cười.

Anh cầm bát tiếp tục đút cho cô ăn, còn hỏi cô: "Có ngon không?" -

Nguyễn Ngải má vừa động, hàm hồ không rõ đáp: "Ừm. -

Không bao lâu sau chén cơm chiên liền thấy đáy, Nguyễn Ngải nhịn không được nhẹ giọng nuốt một cái, sau đó tiếp nhận nước khoáng Hoắc Ngôn Trăn đưa tới uống vài ngụm.



Sau khi hầu hạ cô ăn no uống đủ, Hoắc Ngôn Trăn mới rảnh rỗi múc cho mình một bát cơm chiên đã để nguội ăn.

Sau đó, một người phụ nữ trung niên ăn mặc đơn giản đi về phía họ, lấy từ trong túi ra một nắm mận màu đỏ tươi phủ đầy sương trắng, đưa đến trước mặt Nguyễn Ngải.

"Tiểu cô nương, đây là trái cây khô nhà chúng tôi phơi nắng, chua chua ngọt ngọt đặc biệt ngon, mau nếm thử."

Nguyễn Ngải không nhận, trong ánh mắt lạnh lùng của cô mang theo cảnh giác, không nhúc nhích nhìn chằm chằm người phụ nữ kia.

Vài giây sau, Hoắc Ngôn Trăn ở một bên nói một tiếng "Cảm ơn", sau đó đưa tay cầm một quả trực tiếp nhét vào miệng Nguyễn Ngải.

Nguyễn Ngải trong nháy mắt kháng cự, nhưng khi vị chua ngọt cùng mùi trái cây nhảy lên vị giác, đôi mắt xám xịt của cô bỗng nhiên sáng lên.

Ngon...

Hoắc Ngôn Trăn thấy phản ứng này của cô liền hiểu, anh nói với người phụ nữ trung niên kia: "Cô ấy rất thích, cám ơn cô. -

Nguyễn Ngải động má không chớp mắt nhìn chằm chằm một nắm trái cây khô trước mắt, không phủ nhận.

Người phụ nữ trung niên cười vô cùng vui vẻ, "Thích là được rồi,

tiểu cô nương lớn lên thật đẹp, bộ dạng ngồi ăn cũng đẹp. -

Nói xong đem một nắm trái cây khô bỏ vào trong một cái túi giấy, đặt vào trong tay Nguyễn Ngải.

"Hai người lát nữa sẽ rời đi, cái này mang theo trên đường ăn, tang thi bên ngoài nhiều như vậy, hai người ngàn vạn lần phải cẩn thận, nhất là tiểu cô nương này thoạt nhìn yếu đuối, nhất định phải bảo vệ tốt chính mình."

Nguyễn Ngải không nói một lời nhìn về phía gói trái cây khô kia hồi lâu, mím môi, bỏ nó vào trong cặp sách.

Hoắc Ngôn Trăn xoa xoa đầu cô, nói với người phụ nữ trung niên: "Cảm ơn cô, sau khi ra ngoài tôi nhất định sẽ bảo vệ cô ấy thật tốt. Nói

xong anh kéo Nguyễn Ngải đi tới trước xe máy, hai tay vòng qua lưng cô ôm lên, lại nhận một ít lương khô dân làng đưa cho rồi nói lời tạm biệt với bọn họ.

Trước khi khởi động động cơ, Hoắc Ngôn Trăn kéo vòng tay Nguyễn Ngải lên eo mình, "Ngồi xuống đi. - Người phía sau mềm nhũn đáp một tiếng.

Trên con đường nông thôn, tiếng động cơ xe máy ầm ầm vang lên, Nguyễn Ngải ngồi phía sau Hoắc Ngôn Trăn, nhìn ánh mặt trời màu vàng rực rỡ phủ đầy những chiếc lá xanh khẽ ngẩn người.

Mặt đất vàng xanh đan xen, khu rừng rực rỡ, tấm lưng rộng của người đằng trước khiến cô cảm thấy thoải mái hơn bao giờ hết.

Con đường này sẽ tiếp tục như thế này.

Cô nghĩ vậy.



......

Hoắc Ngôn Trăn vì tìm Nguyễn Ngải ở phụ cận khá lâu, ước chừng không kịp gặp tống Dương ở Giang Thành.

Cho nên anh quyết định mang theo Nguyễn Ngải trực tiếp đến Miên Thành.

Khi trời tối, họ tìm thấy một cửa hàng tiện lợi 24 giờ bên đường, tạm thời phục vụ như một điểm dừng chân.

Hoắc Ngôn Trăn tiến lên đá mở cánh cửa cũ nát, vừa bước vào đã có một con tang thi mặt đầy máu gào thét nhào về phía anh.

Anh quyết đoán rút dao ở thắt lưng ra, nhắm ngay đầu nó bổ vào, tay cầm dao rơi xuống, đầu tang thi giống như là đậu hũ bị chém thành hai nửa, một viên nhãn cầu đen nhánh đυ.c ngầu từ trong đống thịt thối bay ra, lăn tới dưới chân Nguyễn Ngải.

Ánh mắt Hoắc Ngôn Trăn căng thẳng, theo bản năng lo lắng cô sẽ bị cảnh máu tanh như vậy dọa sợ.

Nhưng mà trên mặt Nguyễn Ngải hoàn toàn không thấy kinh hách, ngược lại thần sắc khó lường nhìn chằm chằm thối thi trên mặt đất rất lâu, sau đó dùng mũi chân nhẹ nhàng đá nhãn cầu bên cạnh xuống dưới kệ, tiếp tục đi vào trong.

Cửa hàng tiện lợi này rõ ràng đã bị càn quét, cõng không còn lại gì.

Nguyễn Ngải đi vòng quanh một vòng, chỉ phát hiện ở góc container có một chai nước trái cây bụi bặm.

Cô lấy ra vỗ vỗ bụi bặm phía trên, dùng tay trái vặn nắp chai uống một ngụm, sau đó khẽ nhíu mày.

Hơi khó uống.

Thảo nào không ai lấy nó.

Hoắc Ngôn Trăn ở bên kia cẩn thận quan sát phản ứng của cô trong chốc lát, có chút thần sắc phức tạp lắc đầu, bắt đầu thu thập thi thể cùng vết máu trên mặt đất.

Sau đó, anh điều chỉnh vị trí kệ một chút, tìm một số hộp và ván gỗ để dựng một chiếc giường đơn giản, làm nơi cho họ nghỉ ngơi đêm nay.

Nguyễn Ngải cầm chai nước trái cây mới uống một ngụm, đi tới ngồi xuống trên băng ghế nhỏ nhìn Hoắc Ngôn Trăn bận rộn.

Dáng người hắn cao lớn, cơ bắp gầy gò cân đối, mang vật nặng đến thành thạo,

thỉnh thoảng bị bụi bặm làm cho khó thở, liền lấy tay che miệng ho nhẹ hai tiếng, đồng thời mày kiếm hơi nhíu lại, che đi tia sáng nhỏ bé trong mắt.

Anh ấy thật đẹp trai.

Nguyễn Ngải mặt không chút thay đổi nghĩ.

Không bao lâu sau trời hoàn toàn tối đen, Hoắc Ngôn Trăn không biết tìm từ đâu tới một cái chậu sắt, sau khi đặt một ít gỗ và mảnh vụn vào bên trong, dùng bật lửa mang theo bên người châm lên.