Mọi người trong trấn thu dọn hành lý của mình, bắt đầu chuẩn bị lên đường tới Giang Thành.
Bọn họ vừa mới trải qua một trận chiến đẫm máu, ngoại trừ cảm giác may mắn sống sót ra thì hầu hết bọn họ đều cảm thấy hoang mang và tê liệt với con đường phía trước.
Nguyễn Ngải lưng đeo cặp sách màu trắng đứng cách xa mọi người, nhìn chằm chằm Hoắc Ngôn Trăn đang tổ chức kỷ luật cách đó không xa.
Vì biểu hiện xuất sắc của họ trong cuộc chiến với tang thi vừa rồi, đoàn người Hoắc Ngôn Trăn và nhóm của anh ấy đương nhiên được tin cậy và được trấn trưởng gọi đến hướng dẫn mọi người.
Khi người khác đang bận rộn, một bàn tay bỗng nhiên nhẹ nhàng vỗ lên vai Nguyễn Ngải, thân thể cô cứng đờ, ngẩng đầu liền nhìn thấy mặt Tống Dương: "Tiểu Ngải, cô ngồi trên chiếc xe lớn này cùng những người khác, nhiều người an toàn, khi đến Giang Thành có thể nhờ người quen chăm sóc cô nhiều hơn.”
Tống Dương cười ôn hòa với cô, nhưng ý cười lại không đạt tới đáy mắt.
Nguyễn Ngải biết, trong đội ngũ tám người của bọn họ ngoại trừ Hoắc Ngôn Trăn che chở cô ra, mấy người khác đều coi cô là một bình hoa vô dụng lại yếu đuối, nhất là Tống Dương vẻ mặt trẻ tuổi trước mắt này.
Đáy mắt cô hờ hững, lắc đầu nói: "Tôi không đi.”
Ý cười của Tống Dương thu liễm lại.
Lúc này Hoắc Ngôn Trăn vừa vặn đi tới, anh cảm giác được không khí giữa hai người không hòa hợp, hỏi: "Làm sao vậy?”
Tống Dương vừa định tiếp tục nói cái gì, chỉ thấy Nguyễn Ngải kéo tay áo Hoắc Ngôn Trăn, không nói một lời vùi mặt vào ngực anh, tay kia nhẹ nhàng túm lấy mép áo khoác mở rộng của anh, thoạt nhìn có chút ủy khuất.
Hoắc Ngôn Trăn nhíu mày, nhìn về phía Tống Dương: "Chuyện gì xảy ra vậy?”
Tống Dương bởi vì tốc độ thay đổi của cô nghẹn một chút, nhất thời không nói ra lời.
Ánh mắt Hoắc Ngôn Trăn chuyển hướng tới cái đầu xù xì trước ngực, có chút lo lắng lại bất đắc dĩ đưa tay xoa xoa: "Tiểu Ngải làm sao vậy, nói với tôi?”
Nguyễn Ngải run rẩy bả vai, nâng khuôn mặt vùi ở ngực anh lên: "Tôi không muốn ngồi chung một chiếc xe với người tôi không quen biết, tôi muốn đi cùng anh.”
Hoắc Ngôn Trăn ngẩn ra, trong đôi mắt đen nhánh gợn sóng trong nháy mắt.
Tống Dương ở bên cạnh vụиɠ ŧяộʍ liếc mắt.
Khóe miệng Hoắc Ngôn Trăn nâng ý cười lên: "Được, vậy để Tiểu Ngải ngồi cùng xe với tôi.”
Được sự đồng ý của anh, Nguyễn Ngải chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, nhàn nhạt liếc mắt nhìn Tống Dương một cái, trong mắt bình tĩnh không gợn sóng, ý tứ khoe khoang cùng khıêυ khí©h ngược lại rõ ràng.
Tống Dương lãnh đạm nhếch khóe miệng.
Tiếp theo, dưới sự tổ chức của trấn trưởng và Hoắc Ngôn Trăn tổ chức đoàn xe một cách có trật tự, tất cả mọi người đều ngồi xe buýt chở khách của trung tâm vận tải hành khách, Nguyễn Ngải thì đi theo Hoắc Ngôn Trăn ngồi trong xe quân sự.
Đến giữa trưa, đoàn xe chậm rãi xuất phát, lúc đi qua cổng nơi trú ẩn, Nguyễn Ngải nhìn nghiêng rồi dừng lại trên cánh cửa sắt cao ngang đầu người.
Cánh cửa bị xé rách bốn phía, hình dạng loang lổ, vừa nghĩ liền biết là tang thi mắt xanh kia dùng móng vuốt xé rách.
Nguyễn Ngải rũ mắt xuống, nhẹ nhàng bắt lấy tay áo Hoắc Ngôn Trăn bên cạnh.
Đối phương theo bản năng nhìn về phía cô.
Nguyễn Ngải do dự một lát sau, chậm rãi nói: "Nếu như tôi không đi căn cứ Giang Thành, anh sẽ giữ tôi lại bên người sao?”
Ánh mắt Hoắc Ngôn Trăn dừng lại, cũng không trực tiếp trả lời cô, mà xoa đầu cô, nhẹ giọng nói: "Tại sao Tiểu Ngải không muốn đi căn cứ Giang Thành? "
“Bởi vì... Có rất nhiều kẻ xấu ở đó, và họ sẽ gϊếŧ tôi." Ánh mắt Nguyễn Ngải không gợn sóng, lúc nói lời này tâm tình không có một chút dao động.
Hoắc Ngôn Trăn bất đắc dĩ: "Tiểu Ngải, trong căn cứ cũng không có nhiều người xấu như vậy, so với nơi đó, tang thi hoành hành bên ngoài đáng sợ hơn, không có căn cứ che chở trong tận thế bất kỳ một con tang thi bình thường nào cũng có thể dễ dàng thương tổn đến em.”
Nguyễn Ngải muốn nói, không có tang thi nào dám thương tổn cô, chúng đều đối với cô đều nhất nhất nghe theo.
Nhưng lời nói đến bên miệng lại dừng lại.
Hoắc Ngôn Trăn cái gì cũng không biết, cho dù biết, cũng không có cách nào đồng cảm với tình cảnh của cô.
Bọn họ vốn không phải là người cùng một đường.
Nguyễn Ngải buông tay áo của anh ra, bàn tay nhỏ bé trắng trẻo nắm chặt dây đeo vai, ánh mắt quét ra ngoài cửa sổ.
Hoắc Ngôn Trăn dừng một lát, nhưng cũng không hỏi thêm.
Xe đã rời khỏi thị trấn, chậm rãi chạy về phía quốc lộ, chậm nhất sáng mai, bọn họ sẽ đến Giang Thành.
Xe chạy thẳng đến tối, sắc trời tối tăm, chính là thời điểm hoạt động của tang thi, đoàn xe vì an toàn mà tìm một trạm dịch ven đường để nghỉ ngơi.
Trạm dịch rõ ràng từng có người tới, đại bộ phận đồ đạc đều bị trộm đi, mấy tang thi lẻ tẻ cũng nhanh chóng bị bọn Hoắc Ngôn Trăn giải quyết.
Những người từ trên xe xuống không phải là mệt mỏi về thể xác thì tinh thần cũng bị chấn động, bọn họ kéo thân thể mệt mỏi tùy ý tìm chỗ ngồi, những người có thể chất tốt hơn một chút thì đắp một chiếc áo khoác hoặc chăn đệm lên người rồi tìm một chỗ ngồi ngồi hoặc nằm xuống.
Nguyễn Ngải ngồi trong xe, lẳng lặng nhìn bọn họ bận rộn và ổn định trong thời gian ngắn, dần dần bình tĩnh lại.
Giờ khắc này, mọi người hưởng thụ sự an tĩnh khó có được nhất, không ai nói chuyện, thỉnh thoảng có vài tiếng thì thầm thoáng qua, hòa vào trong bóng đêm phảng phất như hư ảo.
Hoắc Ngôn Trăn bận rộn xong, đi về phía xe của Nguyễn Ngải, anh không mở cửa xe đi vào, mà là khom lưng, hai tay vịn bên cửa sổ xe mở rộng, mở tay về phía Nguyễn Ngải.
Ánh mắt Nguyễn Ngải đầu tiên chạm vào ánh mắt mang theo ánh sáng mềm mại của anh, sau đó nhìn về phía lòng bàn tay anh.