Quyển 1 - Chương 49: Đường Tiểu Miểu đáng thương

“Tư Hoàng, anh cuối cùng cũng trở về, em cứ sợ anh gặp chuyện không may. Vị này làĐường Miểu a?”

Nữ nhân

đánh giá

Đường Miểu, bày ra một bộ trưởng bối hòa

ái.


Đường Tư Hoàng né

cánh tay của nữ nhân kia, lấy balô

xuống ném cho

Đường Xuân,

đi về hướng phòng khách, phân phó

Xuân thẩm lấy cho y ly nước.


Đường Miểu lãnh

đạm nhìn thoáng nữ nhân kia, chuyển hướng qua

Đường Xuân hỏi:“Xuân bá, những người khác

đâu?”

Cậu nói chính là

Đường Hâm,

Đường Văn và

Đường Võ. Hai anh em

Đường Văn,

Đường Võ

từ nhỏ tới lớn luôn sống ở

Đường gia, hôm nay cho dù

tận thế, bọn họ cũng không có

khả năng ly khai, bởi họ không có

nơi nào

để

đi cả.


Đường Xuân nhìn thấy tiểu thiếu gia, phi thường kích

động, suýt nữa thì

lệ tuôn

đầy mặt, sau

đó

thấy bộ dạng của Charles cùng Hắc Uy, nhịn không

được muốn cười thành tiếng, nghe thế, cẩn thận từng li từng tí

nhìn sắc mặt

Đường Tư Hoàng, trả lời:

“Tiểu thiếu gia, những người khác đi ra ngoài tìm cậu rồi.

Điện thoại không có

tín hiệu, không có

cách nào

để liên lạc. Nếu trước khi mặt trời lặn vẫn chưa tìm

được, họ sẽ trở về.”


“Để mọi người lo lắng rồi.”

Nội tâm

Đường Miểu nổi lên

áy náy, ngượng ngùng gật gậtđầu, liếc trộm sắc mặt Đường Tư Hoàng tựa hồ lại trở nên khó

coi, tranh thủ chào

ông một tiếng, rồi nhanh chóng bước lên lầu.


Vừa rồi trên xe cậu có

hỏi

Đường Tư Hoàng về thời gian, cậu vậy mà

hôn mê

trong không gian tận 4 ngày. Khó

trách cậu thấy

đói như vậy. Trở lại phòng, cậu chuẩn bị tắm rửa mới phát hiện cúp nước, liền lấy ra một thùng nước từ không gian, nhanh chóng tắm rửa, thay quần

áo sạch, gặm hai cái bánh mì

cùng một trái chuối tiêu.


Khi mặt trời lặn, nhóm người

Đường Hâm lục tục trở về, thần sắc mệt mỏi.


Đường Hâm thấy

Đường Miểu bình yên ngồi trong phòng khách, nhất thời hít thở không thông, vứt balô

trên tay xuống mặt

đất,

‘đông’

một tiếng trầm

đυ.c.

Đường Hâm

đi tới vài bước, thấy trên mặt

Đường Miểu có

dấu

đỏ, hơi sửng sốt một chút, lạnh lùng nói:

”Đường Miểu, em còn biết trở về? Em

đã

đi

đâu vậy hả? Có

biết anh với ba mấy ngày nay chạy

đi tìm khắp nơi không?”


Nội tâm

Đường Miểu nghẹn khuất. Nếu cậu biết uống nước giếng trong không gian sẽ bị hôn mê

bốn ngày, thì

cậu

đã

không ngu ngốc mà

uống ngay lúc

đó

rồi.


“Sao không nói gì?” Đường Hâm thấy cậu không lên tiếng càng thấy tức giận.

Đường Miểu nhìn hắn, lạnh nhạt nói:

“Em không có

cố

ý. Em bị người ta

đánh lén trong WC, rồi hôn mê

cho tới bây giờ. Nếu anh cũng muốn

đánh, nhớ

đánh má

bên phải.”


Đường Tư Hoàng sắc bén liếc qua:

“Thế nào? Ta không thể

đánh con? Vì

sao lúc ra ngoài không nhắn lại

đã

đi

đâu?”


Đường Miểu không lên tiếng, nghiêm mặt, nội tâm một mảnh chua xót. Cậu cũng biết cha không không thích mình.

Đối với

Đường Hâm, cha chưa từng

động tay, mà

cậu, không đến một tháng

đã

ăn hai cái tát rồi.


Những người còn lại trong phòng khách không ai dám lên tiếng.

Đường Xuân cùng Xuân thẩm khẩn trương

đứng một bên, vẻ mặt lo lắng, sợ hai cha con càng cãi càng bế tắc. Nhưng tiên sinh bây giờ

đang rất giận dữ, hai người không dám vì Đường Miểu mà

cầu tình.

Đường Xuân

âm thầm hướng tiểu thiếu gia lắc

đầu, ra hiệu cậu

đừng tranh cãi nữa.


Đường Hâm dừng một chút, hỏi:

“Em bị ai

đánh lén? Là

người hay tang thi? Có

bị thương không?”


“Là người, bốn ngày trước vẫn chưa xuất hiện tang thi.”

Đường Miểu thản nhiên nói,“Không có

bị thương.”