Ánh mặt trời ấm áp chiếu lên người, ánh sáng kia làm nàng muốn híp mắt lại nhưng nàng không thể dời tầm mắt đi, cũng không thể để biểu cảm trên mặt mình thay đổi.
Vì…nàng sẽ bị hắn phát hiện mất.
Buổi hoàng hôn đó, mình như một con ngốc đuổi theo người ta trên đường núi, nay mình mang mặt nạ lạnh lùng đứng trước mặt hắn, giấu đi tâm sự của bản thân, nếu bị hắn phát hiện, mình sẽ thành kẻ hèn mọn đáng thương.
Nàng thích hắn, phần tình cảm yêu thích kia làm thế nào cũng không mất đi được.
Khi đứng sóng vai với hắn, lòng nàng chẳng thể yên tĩnh.
Vì nàng không biết mình đã giả vờ đạt hay chưa? Nếu bị đối phương phát hiện, nàng phải làm gì? Ôm tâm trạng đó, Mai Vũ bình tĩnh chờ An Thiếu Hàn đáp lại.
Xung quanh có tiếng hít thở khe khẽ, ai cũng sợ quấy rầy đến bầu không khí hiện tại.
An Thiếu Hàn suy nghĩ hồi lâu, hắn biết tính tình bướng bỉnh của Mai Vũ, nàng sẽ không chịu nhường một cách dễ dàng được.
An Thiếu Hàn trở lại chỗ ngồi của mình, nói với tất cả mọi người trong trướng: “Được, ta đồng ý cho nàng ra chiến trường. Nhưng nàng và những người phía sau nàng phải hành động cùng nhau. Trừ phi là sắp xếp của bổn Vương, nếu không, ở trên chiến trường tất cả các ngươi sẽ phải luôn ở cùng một chỗ.”
Hoa Tử Nguyệt nghe hắn nói xong, thở phào nhẹ nhõm. Đây coi như một cách hay, ít nhất họ có thể bảo vệ lẫn nhau.
Mai Vũ có chút thất thần.
Sắp xếp như vậy…là vì nàng sao?
An Thiếu Hàn…lo lắng cho nàng?
Sự cảm động không ngừng trào dâng trong lòng khiến Mai Vũ có chút luống cuống.
Mặt đỏ bừng, Mai Vũ đáp: “Tạ Vương Gia, chúng dân xin cáo lui.”
Nói rồi Mai Vũ xoay người định chạy ra ngoài, An Thiếu Hàn nhướn mày hỏi: “Cô nương biết mình sẽ nghỉ ngơi ở đâu à?”
Bước chân của Mai Vũ cứng lại, thật muốn tát cho mình một cái.
Trời ơi, rốt cuộc mình căng thẳng cái gì vậy?
Yên lặng đi theo một binh sĩ, Mai Vũ dò hỏi: “Xin hỏi trước tiên chúng ta có thể đi xem cái người hôn mê đến đây cùng ta không?”
Bính lính quay đầu cười đáp: “Mời công tử đi bên này.”
Mai Vũ đột nhiên bị gọi là công tử, nhất thời không phản ứng kịp.
Trước ánh mắt nghi hoặc của đối phương, Mai Vũ nhìn xuống bộ y phục màu trắng mình đang mặc, vội vàng ngại ngùng trả lời: “A, được được. Ngại quá, vừa rồi ta có hơi ngẩn ngơ.”
Trong lòng nàng thầm mắng An Thiếu Hàn, chết tiệt, đều do An Thiếu Hàn, thấy hắn mình mới trở nên kỳ quái như vậy.
Gõ gõ vào đầu mình, Mai Vũ muốn làm cho mình tỉnh táo lại một chút.
Nàng nghĩ nàng bị trúng độc mất rồi.
Đúng vậy, trúng loại độc tên là An Thiếu Hàn.
Bình tĩnh, bình tĩnh đi, Mai Vũ.
Tới một trướng nọ, binh lính gật đầu với Mai Vũ, nói: “Công tử vào đi, tại hạ sẽ chờ ở ngoài.”
“Phiền ngài rồi.” Mai Vũ gật đầu, bước vào trong trướng.
Bên trong an tĩnh, hình như đại phu đã cho nó uống nước, chuẩn bị rời đi.
“Đại phu, nó sao rồi?” Mai vũ nhỏ giọng hỏi đại phu.
Liếc nhìn trên giường, đại phu đáp: “Không có gì đâu, thân thể hư nhược lại thêm mệt nhọc quá độ nên mới ngất xỉu. Ngài ở đây đi, nó sẽ tỉnh lại nhanh thôi.”
Đại phu nói rồi đi ra ngoài.
Mai Vũ ngồi bên giường nó, lẳng lặng nhìn gương mặt đang ngủ say kia.
Giống quá, giống y như Thiên Hòa lúc mười ba tuổi trong tưởng tượng của nàng.
Lúc cười lên chắc sẽ có lúm đồng tiền nho nhỏ.
Rất dễ thương nha.
Không nhịn được đưa tay vuốt ve gương mặt kia.
Nhẹ nhàng, cẩn thận, ngón tay Mai vũ gần chạm đến Thiên Điểu vẫn còn đang nhắm mắt.
“Thật sự là giống lắm nhỉ.”
Người vẫn nằm yên trên giường đột nhiên mở miệng nói.
Mai Vũ giật mình, thu tay về nhanh như chớp.
“Đúng vậy, xin lỗi.” Mai Vũ gấp gáp nhận lỗi.
Thiên Điểu mở to hai mắt, nhìn lêи đỉиɦ trướng, thấp giọng nói.
“Nhìn gương mặt này, ngươi nhớ đến quá khứ à? Ngươi nghĩ tới điều gì? Là nụ cười dễ thương ngọt ngào của Thiên Hòa hay dáng vẻ nó ngã xuống trước mặt ngươi? Ngươi có áy náy không? Có luôn mơ thấy nó không? Có lẽ là không đâu. Vì nó vốn là kẻ thù của ngươi, ngươi chỉ là bảo vệ bản thân mà thôi.”
Mai Vũ cảm thấy vết sẹo trên người lại một lần nữa bị xé ra.
Miệng vết thương đau đớn vẫn còn chưa lành lại phải chịu tổn thương.
Chỗ đó, máu luôn chảy ra, không thể nào khép lại được.
Hít sâu, Mai Vũ ngăn nước mắt chực trào ra, nói với Thiên Điểu: “Ta thích Thiên Hòa.”
“Ngươi gϊếŧ nó!”
“Ta thích Thiên Hòa! Ta luôn mơ thấy Thiên Hòa, lúc tám tuổi, mười ba tuổi, mười bảy tuổi, lúc trưởng thành thành một công tử tao nhã. Ta biết ta có tội nhưng ta không thể chết được, chờ ta báo được thù, ta sẽ đền mạng cho Thiên Hòa.” Mai Vũ cắn môi, run rẩy nói.
Ta thích Thiên Hòa…
Thích đứa trẻ gọi ta là “lão đại”…
Nghiêng đầu, Thiên Điểu tò mò nhìn nữ nhân kia.
Giống như nữ nhân trong tưởng tượng của hắn.
Là kiểu người đáng thương, xem ra thật sự làm cho người ta vô cùng thương tiếc.
Có phải vì cái vẻ đáng thương này nên mới có nhiều người vì nàng trả giá như vậy?
Nó đột nhiên cảm thấy hiếu kỳ về nàng đến khó hiểu.
“Báo thù? Ai cơ?” Thiên Điểu hỏi. (DiennndannnleeeQuyyyDonnn)
Mai Vũ nắm chặt hai tay, đáp: “Đông Thần Hạo, Gia Cát Trần.”
Tim Thiên Điểu đập mạnh, nó cười nhạo nàng.
“Ha ha ha ha chỉ bằng ngươi à?”
Mai Vũ ngẩng đầu, bình tĩnh nói: “Ta cho đệ ấn tượng là đáng thương phải không? Xin lỗi, ta không phải một kẻ như thế, ta là sát thủ, Vũ Thần tặng quân rượu độc, tiễn quân ra đi. Ta nói đệ nghe những lời này chỉ vì đệ là ca ca của Thiên Hòa. Nhưng mà bây giờ thân phận của đệ là sư đệ của ta. Ta tới tìm đệ là vì muốn đệ giúp ta thực hiện ba điều.”
Ngồi trên giường, Thiên Điểu tháo mặt nạ xuống, mỉm cười nhìn nàng, ngọt ngào gọi: “Dạ, sư tỷ, tỷ nói đi, đệ sẽ ngoan ngoãn nghe theo.”
Mai Vũ nhìn gương mặt tươi cười kia, mệt mỏi nhắm mắt lại, sau đó lại mở ra.
Làm ơn, đừng dùng gương mặt của đệ bắt chước biểu cảm của Thiên Hòa.
“Nếu không muốn cười thì đừng cười. Ta biết đệ không tốt tính như vậy, đừng giả vờ trước mặt ta. Đệ không phải Thiên Hòa, ta biết rõ điều đó. Ba điều ta muốn: Một là không thể đem chuyện trong quân doanh báo cho chủ tử của đệ, mục đích của đệ là tới gϊếŧ ta, nên thật thà một chút. Nếu để người ta phát hiện đệ là thám tử, đệ biết hậu quả rồi đó. Hai, đệ muốn đối phó ta thế nào cũng được nhưng trước khi ta chết đệ phải an toàn đứng bên cạnh ta, ta sẽ bảo vệ đệ, không được phép từ chối. Thứ ba, mặc kệ giữa ta, Gia Cát Trần và Đông Thần Hạo có gút mắt gì, đệ cũng không được nhúng tay vào.”
Thiên Điểu lẳng lặng chờ nàng nói xong, nó cười lạnh, ngẩng đầu nhìn nàng, cao ngạo hỏi: “Ngươi bảo vệ ta? Ngươi nghĩ dùng chính sách dụ dỗ sẽ hữu dụng với ta à?”
“Đừng hiểu lầm, ta làm vậy chỉ vì Thiên Hòa thôi.”
Ta không bảo vệ được Thiên Hòa, ít nhất ta muốn bảo vệ đệ vì Thiên Hòa.
Vội vàng rời khỏi trướng bồng, Mai Vũ cảm thấy không khí khắp nơi đều làm người ta hít thở không thông.
“Công tử, ngài có thể về chưa?” Thị vệ đứng một bên hỏi.
Mai Vũ nhìn trời, mệt mỏi gật đầu.
Đêm…thật đen…
Gia Cát Trần nhận được tin Mai Vũ đã đến chỗ An Thiếu Hàn lập tức viết thư gửi cho Đông Thần Hạo. Nghĩ đi nghĩ lại, cuối thư Gia Cát Trần còn viết: Vương, hiềm khích trước kia giữa Mai Vũ và An Thiếu Hàn đã giải, lần này nàng đến là để giúp An Thiếu Hàn đối phó với Vương. Hy vọng Vương có thể tốc chiến trận này, nếu không sợ ngôi Hoàng Hậu phải đổi chủ rồi.
Hắn tin thư viết như thế sẽ làm cho Đông Thần Hạo có ham muốn chiếm hữu cực kỳ mạnh mẽ phẫn nộ.
Đến lúc đó, quân đoàn bất tử do hắn phái đi sẽ có tác dụng rồi.
“Người đâu?”
“Có thuộc hạ.”
“Truyền lệnh của ta, đưa bức họa Mai Vũ do họa sĩ vẽ tới mỗi tử sĩ, nhớ rõ phải cho bọn chúng biết dáng vẻ lúc mặc nam trang của Mai Vũ. Còn nữa, kêu Thiên Hòa bôi kỳ hương lên người nàng. Lúc đó, Mai Vũ hẳn phải chết không thể nghi ngờ.” Gia Cát Trần cười man rợ.
Người quỳ bên dưới gật đầu, hỏi lại: “Vậy…chủ thượng, khẩu lệnh là?”
“Gϊếŧ chết Mai Vũ và tất cả những người bên cạnh nàng, gϊếŧ sạch.”
Mai Vũ, ta sẽ không cho mưa của ngươi rơi xuống lãnh thổ Đông Thần!
(*) Mai Vũ: Mai trong hoa mai, hoa mơ, Vũ trong mưa.