Edited by Bà Còm Tạ Hộ mua một gian cửa hàng hai tầng trên con đường phồn hoa nhất của thành Dương Châu. Cửa hàng vốn buôn bán trang sức châu báu, chỉ vì lão bản kinh doanh không tốt, ở bên ngoài lại thiếu nợ cờ bạc kếch xù, không thể không bán cửa hàng để kiếm tiền chạy nợ, ra giá năm ngàn lượng. Tạ Hộ cũng không trả giá, chỉ nói giá này nàng có thể thuận theo, nhưng muốn lão bản lưu lại tất cả những đồ trang sức còn chưa bán được. Lão bản đang vội vã cần tiền trốn chạy, suy nghĩ trang sức châu báu cũng không thể mang đi, bèn ra giá năm trăm lượng sẽ bán hết cho Tạ Hộ. Cuối cùng Tạ Hộ đồng ý bỏ ra năm ngàn năm trăm lượng mua hết toàn bộ cửa hàng hai tầng, nhờ Vân Đằng đi thỉnh sư gia của nha môn làm công văn, thủ tục mua bán đều hoàn thành đầy đủ.
Vân Đằng và Vân Tụ thật sự bị một phen khϊếp sợ khi chứng kiến Tạ Hộ ra tay. Bọn họ vốn tưởng rằng Tạ Hộ nói muốn mở cửa hàng chỉ là "tiểu đánh tiểu nháo", tùy tiện khai trương một tiệm nho nhỏ để chơi cho vui vậy thôi. Vậy mà thấy Tạ Hộ vừa ra tay chính là bỏ ra năm ngàn năm trăm lượng bạc, trong lòng kinh ngạc cảm thán, đúng là cô nương xuất thân Hầu phủ ở kinh thành có khác.
Thật ra trong lòng Tạ Hộ đã có sẵn kế hoạch rõ ràng, cũng không phải mù quáng bỏ ra một số tiền lớn như vậy vào cửa hàng này. Dương Châu hiện giờ thanh thế phát triển càng ngày càng tốt, nghiễm nhiên chính là thành trấn dẫn đầu của Giang Nam, nàng mua một cửa hàng trên đoạn đường phồn hoa nhất, cho dù không khai trương tự kinh doanh, chỉ cần đem cửa hàng cho thuê hàng năm cũng sẽ không thiệt. Hơn nữa trước khi mua nàng đã điều tra kỹ càng giá cả của những cửa hàng xung quanh, bình thường cửa hàng một tầng thì tiền thuê một năm bình quân cũng phải sáu bảy trăm lượng; năm ngàn lượng mua được một cửa hàng hai tầng thì thật sự coi như quá hời.
Tạ Hộ mua cửa hàng xong liền viết thư báo cho Tạ Thiều, thực mau cũng nhận được hồi âm của ca ca, kêu Tạ Hộ đem kế hoạch kinh doanh cửa hàng viết xuống từng hạng mục kỹ càng tỉ mỉ gửi cho mình, sau đó ở trong thư cũng nhắc đến một ít tình huống ở kinh thành.
Từ khi các nàng tới Giang Nam, Tạ Cận liền bắt đầu không trở về phủ, kêu người dọn đồ trong thư phòng của ông mang tới ký túc xá của Lại Bộ. La Cẩm Tú đi tìm ông vài lần nhưng Tạ Cận đều không chịu gặp, cuối cùng nàng ta không có cách nào khác bèn tới kiếm Hình thị làm ầm ĩ. Không ngờ nữ nhân kia thật to gan, dám giáp mặt cùng Hình thị cãi tay đôi, lại còn mắng bà ta nữa chứ! Hình thị tức giận đến mức giữa giờ làm việc liền phái người kêu Tạ Cận từ Lại Bộ trở về. Tạ Cận thật ra không thiên vị, để Hình thị theo gia pháp toàn quyền xử trí, sau đó cũng hạ lệnh cấm túc La Cẩm Tú rồi lại trở về Lại Bộ ngay. Từ khi nạp thϊếp đến nay Tạ Cận chưa một ngày nào đến phòng La Cẩm Tú.
Tạ Hộ đọc đến đây thực sự thở dài vì La Cẩm Tú. Cô nương này tính tình thật lỗ mãng, đến bây giờ còn chưa hiểu rõ tình cảnh của mình, dám đến nháo với Hình thị, thật sự không biết nàng ta đang ở thân phận gì, cho dù Hình thị có đánh chết nàng ta ở trong phủ, La đại nhân cũng sẽ không biết tìm ai khiếu nại. Đương gia chủ mẫu đánh chết thϊếp thị phạm lỗi chỉ là chuyện rất bình thường, quan phủ sẽ không quản, nói ra cũng không ai đau lòng, ai bảo ngươi làm thϊếp chứ? Chỉ trách cô nương này lúc trước quá ngây thơ mà thôi.
Thật ra Tạ Hộ cảm thấy Tạ Cận vẫn để lại đường sống cho La Cẩm Tú, sau khi thành thân không hề đi tới phòng nàng ta, không có ác ý hành hạ, cho La Cẩm Tú cơ hội sớm một bước nhận rõ bộ mặt thật của Tạ Cận. Nếu nàng ta đủ thông minh thì lúc này nên lặng lẽ điệu thấp, chỉ là nàng ta cố tình không biết điều, dùng thân phận thϊếp thị đi khiêu chiến uy nghiêm của đương gia chủ mẫu, đây là muốn biến Tạ gia trở thành La gia, coi Hình thị thành thân mẫu của nàng ta hay sao?
Bất quá tuy chuyện xảy ra như vậy nhưng Tạ Hộ lại không cảm thấy thương hại La tiểu thư, bởi vì nàng đã chứng kiến đời trước tỷ tỷ bị buộc gả cho La gia phải chịu tội như thế nào? La đại nhân đối đãi với tỷ tỷ không hề thiện lương như Tạ Cận đối đãi La Cẩm Tú. Khi Tạ Tân gả vào La phủ chỉ mới mười lăm tuổi, hai năm sau trở nên tiều tụy như đã ba mươi lăm, bị bệnh ở chỗ khó có thể mở miệng, không dám nói ra cũng không dám coi đại phu, chỉ trong hai năm ngắn ngủn liền biến thành bộ dáng tàn hoa bại liễu. Có thể thấy Tạ Tân ở La phủ trải qua những ngày ra sao, bị lão La đại nhân hành hạ thế nào? May mắn lão La đại nhân hai năm sau liền rơi đài, nếu không thì tỷ tỷ phỏng chừng không sống được đến ba mươi tuổi.
Cho nên đối với người La gia, Tạ Hộ tuyệt đối không thèm quan tâm bọn họ chết sống thế nào! Nàng cũng mặc kệ Tạ Cận dùng biện pháp gì dụ dỗ La tiểu thư khiến nàng ta khăng khăng một mực đi theo. Đây chính là vấn đề cá nhân của La Cẩm Tú, thật giống như đời trước Tạ Hộ nàng đây bị che mắt nên lưu luyến si mê Lý Trăn, cuối cùng rơi vào kết cục thê thảm. Vận mệnh của con người chính là như vậy, chỉ cần "sai một ly là đi ngàn dặm", tất cả mọi nhân quả đều do bản thân tự làm tự chịu, không thể đổ lỗi cho người khác.
Cũng may là nàng có vận khí tốt được trọng sinh. Nếu không có phần vận khí này thì cuộc sống bi thảm của nàng đời trước có ai thương hại đâu chứ?
***
Lại qua thêm hai mươi ngày nữa, những ngày nắng ấm đã trôi qua, Tạ Hộ đang lên kế hoạch cho cửa hàng thì Tạ Thiều từ kinh thành chạy lại đây. Sau khi thỉnh an Tần thị rồi trao lễ vật cho Vân phủ, Tạ Thiều giao quà của Tạ Cận gởi cho Vân thị, ngoài ra còn có hai phong thư mới ra lò. Vân thị nhìn thấy thư thì ánh mắt sáng lên, vội cầm lấy thư tín mặc kệ quà cáp gì đó, trực tiếp trở về phòng đọc thư ngay.
Tạ Thiều nhìn mẫu thân nhà mình hành động như một thiếu nữ đang yêu, không nhịn được hỏi Tạ Hộ: “Nương làm sao vậy?”
Tạ Hộ nhún nhún vai, xòe tay, khuôn mặt nhỏ kiều diễm tràn đầy ý cười: “Thực rõ ràng, ca không phải người quan trọng.”
“...”
Đồ nha đầu thúi!
Huynh muội đấu võ mồm môt hồi, Tạ Thiều lần này xin phép tới đây lấy lý do là nhớ mẫu thân, nhưng mục đích chính là vì muốn xem cửa hàng Tạ Hộ mới mua. Đưa quà xong hai huynh muội liền hẹn nhau ra cửa, Tạ Hộ vào thay nam trang của Vân Tụ đưa, khi bước ra thiếu chút nữa khiến Tạ Thiều kinh ngạc đến rớt cằm, cứ chỉ vào Tạ Hộ thật lâu nói không ra lời.
Dọc đường đi Tạ Thiều nhịn không được cứ ngó vào xe nhìn nàng. Bị ngắm mãi khiến Tạ Hộ cũng thấy phiền bèn thả mành kiệu xuống.
“Hôm nay không phải ta tới một mình, ta còn đưa tới một người rành nghề, cửa hàng mua bán được không cứ để huynh ấy liếc mắt một cái là nhìn ra ngay!”
Tạ Hộ từ trong kiệu bước ra, Tạ Thiều cũng xoay người xuống ngựa, ghé vào tai nàng nói một câu như vậy. Tạ Hộ cảm thấy kỳ quái hỏi: “Cái gì mà người rành nghề? Muội đã gặp qua chưa?”
Tạ Thiều không trả lời thắc mắc của Tạ Hộ mà lướt qua nàng đi trước vài bước, ôm quyền chào hỏi: “Yến Tuy huynh, đã đợi lâu.”
Tạ Hộ nghe được ba chữ kia thì da đầu lại bắt đầu tê dại một trận, như cái máy quay đầu lại, quả thực liền nhìn thấy đối diện với Tạ Thiều là một công tử vững chãi như tùng, diện mạo chói sáng như vầng nhật nguyệt. Thẩm Hấp chắp tay sau lưng đang ngẩng đầu nhìn cửa hàng hai tầng nàng mới mua, một bộ trường sam gấm trúc đen càng làm bộ dáng thanh nhã quý khí tăng lên thành siêu phàm thoát tục. Nghe thấy Tạ Thiều kêu nên Thẩm Hấp quay đầu lại, lướt qua Tạ Thiều liếc nhìn Tạ Hộ đang đứng ngây ngốc trước cỗ kiệu.
Đôi mắt đen nhánh của Thẩm Hấp híp lại, chỉ cảm thấy cô nương đang đứng trước kiệu dường như cao hơn một chút, thân thể cũng bắt đầu dậy thì, vai hẹp eo nhỏ, một thân nam trang làm tôn thêm vóc dáng của nàng. Tuy rằng trước ngực còn chưa quá nhiều "nhấp nhô", bất quá tư thái tuyệt mỹ thật khiến người ta khó có thể không ghé mắt nhìn, gương mặt trắng nõn lộ vẻ thông minh linh hoạt. Một khuôn mặt như vậy lại mặc vào nam trang, tuyệt sắc giai nhân mà muốn biến thành khó phân biệt nam nữ, nhưng thật ra nàng lại không biết, kiểu giả trang "giấu đầu lòi đuôi" như vậy ngược lại sẽ kí©h thí©ɧ tính chiếm hữu của nam nhân. Thẩm Hấp bất động thanh sắc cong cong môi, nha đầu này thật là càng lớn càng dụ hoặc.
Tạ Hộ líu ríu đi tới trước mặt Tạ Thiều và Thẩm Hấp, nghĩ tới nghĩ lui rồi mới quyết định đựa theo lễ nghi của tiểu thư khuê các hành lễ với Thẩm Hấp, thanh âm nhỏ xíu như tiếng muỗi vo ve: “Thẩm công tử cũng tới.”
Tạ Thiều nhìn muội muội đột nhiên trở nên đờ đẫn, cho rằng "bệnh" hoa si của nàng lại tái phát bèn lắc đầu đẩy đẩy nàng nói: “Ai da, đã mặc vào nam trang rồi còn e dè gì nữa chứ! Mau đưa chúng ta vào nhìn một cái coi rốt cuộc là cửa hàng gì? Để xem năm ngàn lượng của muội có đáng giá không?”
Tạ Hộ thập phần muốn nhấc chân đá một phát vào vị ca ca đang gào to này, nhưng ngại có chủ tử ở đây nên không dám lỗ mãng, cầm chìa khóa mở cửa mời bọn họ đi vào.
Sau khi dạo qua lầu trên lầu dưới một vòng, Tạ Thiều đứng ở trước cửa sổ lầu hai, đẩy ra cửa sổ phía tây nhìn xuống thăm dò cảnh trí dưới đường, gật đầu nói: “Địa điểm này cũng khá lắm. Yến Tuy huynh cảm thấy thế nào?”
Thẩm Hấp đi ngang qua bên cạnh Tạ Hộ bèn dừng lại nhìn nàng một cái, chỉ thấy Tạ Hộ đang cúi đầu, bộ dáng y như lão tăng nhập thiền đứng qua một bên. May mà biết đây là muội muội của Tạ Thiều, nếu không thì Thẩm Hấp sẽ cho rằng nàng là tỳ nữ của nhà ai tới đây, từ thần thái đến động tác không có chỗ nào là không giống một tỳ nữ.
Tựa hồ cảm giác được có người đang nhìn nàng, Tạ Hộ nhanh chóng nâng mi liếc nhìn một cái, vừa vặn bắt gặp một đôi mắt đen thâm thúy dường như có thể khiến người chết đuối trong đó đang nhìn nàng tìm tòi. Tạ Hộ giật bắn mình vội vàng cụp mi nhìn xuống, Thẩm Hấp thấy nàng tránh đi ánh mắt của mình trong lòng không khỏi thất vọng một chút, vừa lúc nghe Tạ Thiều hỏi liền lên tiếng đáp: “Ta thấy tạm được. Cửa hàng này nằm trong khu thị tứ náo nhiệt, năm ngàn lượng bỏ ra rất đáng giá.”
Tạ Thiều vừa nghe "người rành nghề" khen như vậy cũng thấy cao hứng bắt đầu xoa xoa tay, đi đến bên cạnh Tạ Hộ dùng bả vai đẩy đẩy nàng. Tạ Hộ hết nhẫn nại nổi với vị ca ca này, giương mắt trừng Tạ Thiều một cái, đôi mắt to như hai giếng nước trong, lông mi thật dài che lấp thẹn thùng. Thẩm Hấp thu vào mắt biểu tình thoáng qua của nàng, không nói gì chỉ cúi đầu bắt đầu vuốt ve chiếc nhẫn bạch ngọc đeo ở ngón tay cái.
Tạ Hộ đột nhiên thoáng thấy động tác này của chủ tử, trong lòng kinh hãi một trận -- chỉ có những lúc chủ tử suy nghĩ vấn đề quan trọng mới vuốt ve nhẫn ban chỉ. Đôi tay kia thoạt nhìn trắng nõn thon dài oánh nhuận, mang vẻ quý trọng không ai dám xâm phạm. Đời trước Tạ Hộ đã từng ngây ngốc nhìn đôi tay này, hôm nay lại một lần nữa lâm vào ma chướng của đôi tay kia, vội vàng hồi tỉnh đưa mắt tránh đi.
“Ngũ cô nương muốn dùng cửa hàng này mở tiệm trang sức châu báu sao?”
Thanh âm ôn nhã như ngọc của Thẩm Hấp vang lên trong cửa hàng trống trải, tiếng vọng như đang đánh vào màng nhĩ của Tạ Hộ rồi đi vào trong tim, càng làm tăng thêm áp lực khiến Tạ Hộ phải liều mạng nhịn xuống cảm giác muốn quỳ xuống, căng da đầu đáp: “Vâng. Đã có quyết định đó.”
Thẩm Hấp không nói gì, bộ dáng thâm trầm khó hiểu đi tới bên cửa sổ lúc trước Tạ Thiều đứng, ghé mắt nhìn xuống đường, ngón tay vẫn đang vuốt ve chiếc nhẫn bạch ngọc đeo ở ngón cái.
“Bản kế hoạch mà muội viết ra Duy Trinh cũng có đưa ta xem qua, ý tưởng thực mới mẻ độc đáo, quy trình tiến hành cũng rất tường tận. Bất quá cũng có một vài điểm cần chú ý -- tiệm châu báu tuy rằng nhìn có vẻ như dễ kinh doanh, nhưng sẽ nảy sinh rất nhiều vấn đề liên quan trong nghề. Nếu muội muốn lẻ loi vận hành một mình, phải mất ba bốn năm nữa mới tạo dựng được danh tiếng." Thẩm Hấp thu hồi ánh mắt đang nhìn ra ngoài đường, quay lại dựa người vào thành cửa sổ, ánh mắt chuyển tới trên người Tạ Hộ, bộ dáng tuấn dật lỗi lạc, khóe môi khẽ nhếch lên, thanh âm ôn nhã như ngọc tiếp tục nói: “Chi bằng để ta cùng góp vốn, chuyện vận hành giao cho ta, muội chỉ phụ trách việc thiết kế kiểu mẫu, ta sẽ tìm người sản xuất, muội thấy thế nào?”