Chương 43

Lưu Vũ Quỳnh vừa đi từ Hứa phủ ra, liền nhìn thấy Mẫn Ân Hào đứng giữa cổng chính, gió cuốn lên y phục của hắn, hắn lẳng lặng đứng, gương mặt tuấn tú mang theo ý cười, đôi mắt kia vừa nhìn thấy nàng bước nhanh đến gần. Nhìn nụ cười trên mặt của Mẫn Ân Hào, tâm tình của nàng trở nên bình thản hơn rất nhiều, cô độc sống quãng đời còn lại, không được chết tử tế, chỉ cần Trung Nghĩa công phủ và Định Nam vương phủ nhất mạch không dứt, nàng liền sẽ không cô độc sống quãng đời còn lại, không được chết tử tế thì không cần hảo chết, nàng sợ cái gì, liền tính tương lai có xuống 18 tầng địa ngục không phải còn có Âu Dương Minh Tuấn bồi sao?

– Là kết quả muội muốn sao? – Mẫn Ân Hào đi đến trước mặt Lưu Vũ Quỳnh, hơi nghiêng thân khẽ hỏi.

Lưu Vũ Quỳnh theo tầm mắt của hắn nhìn về phía Hứa Đại Hải và Hứa Thiên bị đè trên đất, ánh mắt băng lãnh, kiên định gật đầu:

– Không sai lắm.

Trảm thảo trừ căn, triệt để không cho Hứa gia cơ hội xoay người, không đơn thuần là bọn họ, còn có Thẩm gia, những người có ý đồ thay thế địa vị ở triều đình của Định Nam vương phủ và Trung Nghĩa công phủ, nàng đều sẽ không buông tha, vô tội sao? Nhân quả báo ứng tất cả sẽ trả hết trong kiếp này.

– Tam biểu ca, huynh tìm người đi nha môn Thuận Thiên phủ thông tri Lý đại nhân, đem nơi này phong lại – Lưu Vũ Quỳnh đề nghị, xoay người đánh giá những thùng bạc chồng chất phía sau, đây là Hứa gia mượn danh nghĩa của Định Nam vương phủ cướp đoạt, Định Nam vương phủ không thể muốn, nếu mấy thứ này có thể phân cho người dân nghèo khổ, cho bọn họ hưởng thụ, đây cũng là công đức của Định Nam vương phủ, nhất định có thể được bọn họ cảm kích.

Mẫn Ân Tín nhìn Lưu Vũ Quỳnh hơi chần chừ, hắn tuy cổ hủ nhưng tâm thiện, hắn đối với Hứa thị bọn họ tuy rằng đã tuyệt vọng, nhưng Hứa Đại Hải và Hứa Thiên đã bị bắt, nếu đem chỗ này phong, Mẫn Ân Tín cảm thấy có chút bất cận nhân tình, Hứa thị quá phận không sai, cả nhà bọn họ nếu không thiết kế hắn, hắn căn bản sẽ không cưới nàng, nhưng hắn đã cưới nàng, hơn nữa còn có một năm phu thê tình cảm, nếu làm quá tuyệt tình Mẫn Ân Tín cũng lo lắng bị người lên án.

Lưu Vũ Quỳnh nhìn vẻ mặt nản lòng thất lạc của Mẫn Ân Tín, trong lòng thở dài, cái dạng này của hắn khó trách một nhà không biết xấu hổ kia sẽ từ trên người hắn xuống tay, bất quá ai bảo hắn là tam biểu ca của nàng đâu, có được hay không, đó vẫn là ca ca của nàng, giọng điệu mềm nhẹ khuyên:

– Những thứ này đều là Hứa Đại Hải cướp đoạt mồ hôi nước mắt nhân dân, chắc chắn dùng thủ đoạn không chính đáng với dân, tự nhiên là muốn dùng cho dân, Hứa Đại Hải cùng Hứa Thiên đều bị bắt, ngươi cho rằng cô nhi góa nữ như Hứa phu nhân và Hứa thị có thể bảo vệ mấy thứ này sao?

Hứa thị trừ bỏ một thân thối tính tình lại một điểm đầu óc đều không có, Hứa phu nhân có lẽ có chút tiểu thông minh, nhưng nàng sở dĩ có thể trấn trụ Hứa Đại Hải so với hậu cung những nhóm di thái thái kia, là bởi vì bà có nữ nhi bản lĩnh, gả đến Định Nam vương phủ, hiện tại nữ nhi nàng bị bỏ, Hứa phủ còn ai xem các nàng ra gì, nếu như bị bắt chỉ có Hứa Đại Hải, đích tử Hứa phu nhân có thể kế thừa gia sản, nhưng hiện tại Hứa Thiên cũng bị bắt, những đồ Hứa phủ có khẳng định bị người trong tộc còn có những thứ nữ di nương kia chia cắt không còn một mảnh, nàng không muốn tiện nghi những thứ kia, lại nể mặt của tam biểu ca nên đề nghị:

– Ngươi nếu không nhẫn tâm, đến lúc đó ta cho Hứa phu nhân cùng Hứa tiểu thư một ít bạc, các nàng về An thành cũng tốt, hay về địa phương khác mưu sinh cũng thế, ta đều sẽ an bài, như vậy cũng có thể đi.



Lưu Vũ Quỳnh thực không yên lòng đem chuyện này giao cho Mẫn Ân Tín xử lí, đến lúc đó Hứa phu nhân chẳng biết xấu hổ kia lại đùa giỡn thủ đoạn gì, nói không chừng tam biểu ca lại cùng Hứa thị nữ nhân kia dây dưa không rõ, vậy nàng làm nhiều điều như vậy không phải đều uổng phí sao? Cũng may mắn tam biểu ca sinh ra ở Định Nam vương phủ nếu sinh ở Trung Nghĩa công phủ rắc rối, con người đều miệng nam mô bụng bồ dao găm, còn không chừng rơi vào kết cục bi thảm như thế nào.

Mẫn Ân Tín gật gật đầu, gọi người đi nha môn Thuận Thiên phủ, sau đó bất mãn lên xe ngựa, Lưu Vũ Quỳnh liếc mắt nhìn Mẫn Ân Hào nói:

– Nhị biểu ca, huynh giúp ta hảo hảo khuyên nhủ tam biểu ca.

Ngồi trong xe ngựa, Lưu Vũ Quỳnh không nhịn được nói lời thấm thía:

– Tam biểu ca, ta biết huynh là người trọng tình trọng nghĩa, trong lòng tất nhiên luyến tiếc, chẳng lẽ huynh chuẩn bị vì một năm phu thê tình cảm, mở một con mắt nhắm một con mắt, xem như sự tình gì đều không biết, sau đó cùng Hứa thị sinh hoạt một đời sao? Vẫn là nói huynh muốn đối phó chỉ có Hứa Đại Hải và Hứa Thiên phụ tử, huynh hại phụ thân và huynh trưởng của nàng, nàng nếu là có chút lương tri sao có thể cùng huynh sinh hoạt. Tam biểu ca, sự tình đã biến thành như vậy, nếu huynh đã đưa ra lựa chọn thì không nên hối hận – Lưu Vũ Quỳnh đau lòng huynh trưởng, nhưng nàng càng hi vọng nam nhi Mẫn gia, vô luận làm chuyện gì đều có thể đảm đương, thời điểm gặp chuyện không cần do dự, không quả quyết nên lời nói càng đanh thép – Ngoại tổ mẫu cùng cữu mẫu các nàng còn ở trong phủ đợi tin tức, huynh chuẩn bị đem cái bộ mặt này đi gặp các nàng sao, sau đó làm cho các nàng vì huynh lo lắng sao? Nếu sự tình đã làm một nửa vậy thì không cần bỏ dở nửa chừng, ngày mai liền hướng Hoàng Thượng trình sổ con, sau đó thỉnh cầu đem chuyện này giao lại cho Đại lí tự xử lí, hơn nữa muốn Hoàng Thượng cho phép huynh làm chủ thẩm, nếu không thể thì làm bồi thẩm cũng được.

Hứa Đại Hải cùng Hứa Thiên hai người phạm tội nếu không có người cầu tình nhất định đó là một con đường chết, dù sao đều là chết, kết quả như thế là không trốn khỏi. Lưu Vũ Quỳnh tự nhiên hi vọng bọn hắn chết có thể mang đến cho Định Nam vương phủ lợi ích lớn nhất, có lẽ tam biểu ca sẽ thấy nàng tuổi nhỏ mà ý chí sắt đá, lại lãnh khốc vô tình, nhưng Mẫn gia đều là người có tình nghĩa, nếu không phải nàng, ai đến làm những chuyện này đâu, Lưu Vũ Quỳnh hi vọng mỗi người Định Nam vương phủ đều có sống thật khoái hoạt, nàng vô oán vô hối trả giá, mà bọn họ có thể giống trước đây vô điều kiện bao dung nàng hết thảy. Nhưng nếu không thể như trước thì nàng vẫn sẽ làm như vậy, bọn họ muốn oán hận thì oán hận đi, cảm thấy nàng xen vào việc của người khác cũng không có quan hệ, nàng chỉ làm những thứ chính mình cảm thấy nên làm.

Mẫn Ân Tín nhìn về phía Lưu Vũ Quỳnh, rối rắm lại giãy dụa, còn có chút trách cứ, Mẫn Ân Hào nhìn cảnh này, liền muốn đánh Mẫn Ân Tín một bữa, sự cẩn thận của nàng là vì ai a, bất quá chỉ bỏ Hứa thị nữ nhân xấu xa đó, hắn hẳn là may mắn hơn nữa cảm kích Quỳnh nhi làm cho hắn thoát khỏi nữ nhân như vậy, một nhà như vậy, một đại nam nhân liền vì chút chuyện nhỏ mà có bộ dạng thế này khiến người chướng mắt. Mẫn Ân Hào không nhịn được trách cứ:

– Mẫn Ân Tín, ngươi là nam nhân, là huynh trưởng của Quỳnh nhi, hãy thu lại khuôn mặt phàn nàn đó đi, Quỳnh nhi làm nhiều điều như vậy là vì chính mình sao? Ngươi là nam nhi Mẫn gia, việc này vốn là người nên làm, nàng thay ngươi chia sẻ, chuyện lần này cùng nàng có quan hệ gì, nàng là bởi vì ai mà xử lí Hứa gia, nàng nguyện ý làm người xấu sao? Còn không phải đều là vì ngươi, ngươi là ca ca của nàng, không thể đứng ở góc độ của nàng thay nàng suy xét một chút sao? Ngươi hiện tại bãi sắc mặt cho ai xem chứ?

– Nhị biểu ca – Lưu Vũ Quỳnh khẽ gọi, cảm thấy lời của hắn có chút quá nặng.

– Hắn nếu không phải đệ đệ ta, ta còn lười cùng hắn nói này đó đâu, làm việc cứ như nữ nhân dây dưa dài dòng, lần này nếu không phải có muội không biết kết quả thế nào đây? – Mẫn Ân Hào nói xong, hướng trên xe ngựa dựa vào, nhắm mắt dưỡng thần, dù sao mắng đã mắng, hắn tin tưởng, Mẫn Ân Tín có thể nghe lọt, tuy rằng tính tình hắn có chút giống nữ nhân nhưng lời khuyên của người khác vẫn có thể nghe vào.