Lưu Vũ Quỳnh nhìn Hứa thị nâng lên cằm, dáng vẻ cao cao tại thượng, hoàn toàn không biết trời cao đất rộng là gì, đối với loại người này, nửa ánh mắt khinh miệt nàng còn lười bố thí, về phần những lời nàng ta nói, quả thật là có bản lĩnh dở khóc dở cười. Hứa thị còn muốn tiếp tục há mồm nói cái gì, đột nhiên trong căn phòng im lặng vang lên một tiếng đánh rắm dài và vang dội, gần như cùng lúc Lưu Vũ Quỳnh và đại phu liếc mắt nhìn nhau, Cầm Hương nhịn không được trực tiếp cười ra tiếng, Hứa thị mở miệng muốn mắng người nhưng lại bị nấc cụt như thế nào cũng không dừng được, Hứa phu nhân cúi đầu xấu hổ, bất quá gặp Hứa thị khó chịu, Mẫn Ân Tín lại đứng không động, chính mình chỉ có thể tiến lên quan tâm, thay Hứa thị vỗ lưng thuận khí nói:
– Uyển nhi, ngươi làm sao vậy? Người tới, rót cho tiểu thư cốc nước.
Vừa dứt câu, Hứa thị lại thả mấy cái rắm, Hứa Đại Hải nhìn Hứa thị như vậy, tầm mắt lại nhìn Mẫn Ân Tín, lại tiếp tục quan sát gương mặt của từng người, trong lòng bỗng cảm thấy rất không thích hợp, nhất là nhìn đến cái nhếch môi như có như không của Lưu Vũ Quỳnh thì trong ngực chợt lóe dự cảm cực kì không tốt, hắn xoay mạnh người, đem cặp mắt bị thịt mỡ bao quanh lớn cỡ hạt đậu dừng tại trên ly thuốc lúc nãy Mẫn Ân Tín đút cho Hứa thị uống, trong lòng bất chợt hồi hộp, sắc mặt lập tức biến chuyển xanh mét.
Trong phòng, mọi ánh mắt gần như đều tập trung trên người của Hứa thị, Lưu Vũ Quỳnh lại không, bắt gặp được ánh mắt chợt lóe lên chột dạ còn có chút kích động của Hứa Đại Hải, nụ cười trên mặt của nàng càng đậm, lên tiếng:
– Đại phu, ngươi nhìn một chút tam tẩu ta hiện tại thế nào?
Hứa Đại Hải vẫn cảm thấy không ổn, liền muốn tiến lên ngăn cản, Lưu Vũ Quỳnh nháy mắt với Cầm Hương, Cầm Hương hiểu ý, “không cẩn thận” đυ.ng vào trên người Hứa Đại Hải, tay không biết đã chạm vào nơi nào đó, Hứa Đại Hải liền đứng im như đầu gỗ, không phát ra bất cứ thanh âm nào, cũng nhúc nhích không được, lần này xem ra hắn đã hiểu được hôm nay Lưu Vũ Quỳnh bọn họ là có chuẩn bị mà đến, không phải là vì đón Hứa thị trở về mà ngay từ đầu bọn họ đã hoài nghi Hứa thị mang thai là giả, nhưng hắn thật sự không rõ, bọn họ làm sao phát hiện được chứ? Trong lòng Hứa Đại Hải gấp gáp, tròng mắt không ngừng chuyển, hận không thể làm nó có thể rơi ra lúc này để nhắc nhở mọi người, nhưng bây giờ căn bản không thể, bởi vì mặt hắn đầy thịt, tròng mắt quá nhỏ, người khác cái gì không nhìn ra được, cho nên không một ai phát giác ra sự bất thường của hắn, ngoại trừ đầu sỏ gây nên chuyện này Cầm Hương và đồng lõa Lưu Vũ Quỳnh.
Hứa phu nhân đem vị trí nhường lại, Hứa Đại Hải nhìn đại phu kia đặt tay lên cổ tay của Hứa thị, lại nghĩ đến chính mình vừa rồi làm những chuyện gì, nói những chuyện gì, hối hận đến nỗi không thể đem miệng mình khâu lại, đại phu vừa đứng lên, Hứa phu nhân liền hỏi làm sao vậy, hắn không trả lời, mà là đi đến bên người Mẫn Ân Tín, đối với hắn khẽ giọng nói gì đó, sau đó quay đầu nhìn về phía Lưu Vũ Quỳnh, đối với nàng hơi gật gật đầu, khóe miệng Lưu Vũ Quỳnh cong lên, nàng cảm thấy, thế giới lập tức náo nhiệt, sau đó sẽ lại thay đổi thái bình, đối với những người tự đi tìm chết đó, nàng vì sao phải khách khí chứ?
– Hứa thị, ngươi suy nghĩ nhiều quá – Hai tay của Mẫn Ân Tín đặt tại hai bên, một đôi mắt căm giận nhìn chằm chằm Hứa thị, căm tức đến cực hạn, xem như người mù cũng có thể cảm giác được cơn tức giận trên người của Mẫn Ân Tín, bởi vì tính tình hắn trước giờ ôn hòa, bây giờ thanh âm lại cắn răng nghiến lợi.
Mẫn Ân Tín nháy mắt với đại phu, đại phu kia hiểu ý, lại đổ ra một viên thuốc khác cho Mẫn Ân Tín, hắn tiếp nhận đi tới bên giường, một bàn tay chế trụ ót của Hứa thị, cái tay còn lại đem dược trực tiếp nhét vào miệng của Hứa thị, thời điểm Hứa thị nấc cụt, trực tiếp đem thứ đó nuốt vào bụng, chẳng bao lâu, Hứa thị liền khôi phục bình thường, Mẫn Ân Tín nghiến răng nghiến lợi nói tiếp:
– Hứa gia các ngươi chỉ là thương hộ đê tiện, có thể vào nhà chúng ta nên mang ơn, lấy danh tiếng của Định Nam vương phủ tham ô hối lộ, đoạt lấy mồ hôi nước mắt của người dân, hiện tại chuyển đến Kinh Lăng thành, còn muốn dựa vào nhà chúng ta tác uy tác phúc, ta nói cho các ngươi biết, hết thảy tất cả bây giờ đã kết thúc rồi.
Hứa phu nhân bị bộ dáng của Mẫn Ân Tín dọa sợ, muốn hỏi hắn lời này là có ý gì, môi run run cả nửa ngày vẫn không thốt ra được một chữ, Hứa thị ngẩn ngơ một chút lại rất nhanh trấn tĩnh chỉ vào Mẫn Ân Tín cao giọng hỏi:
– Mẫn Ân Tín, lời này của ngươi có ý gì? Hứa gia chúng ta là thương nhân thì sao? Ngươi còn không phải cưới ta, cái gì gọi là Hứa gia chúng ta dựa vào danh tiếng của Định Nam vương phủ, ta là nương tử của ngươi, chúng ta đây chính là người một nhà, người một nhà hẳn nên quan tâm lẫn nhau, những người nhà ngươi đúng là vắt cổ chày ra nước, nhất là thái phu nhân, thứ gì tốt đều tiện nghi ngoại tôn nữ khác họ đó, nếu như ta không có nhà mẹ đẻ, ở nhà các ngươi làm thế nào qua chứ? Ngươi ghét bỏ nhà chúng ta là thương nhân, thân phận đê tiện không xứng với nhà các ngươi, vậy thì xếp cho ca ca ta một cái chức vụ ở triều đình, dù sao hắn vừa tới Kinh Lăng thành cũng không có chuyện gì làm đâu.
Hứa thị nâng cằm, bộ dáng đương nhiên đúng lý hợp tình, nghe mà Lưu Vũ Quỳnh thiếu chút nữa bật cười, thu xếp cho Hứa Thiên một cái chức vụ ở Kinh Lăng thành, nàng cho rằng triều đình là nhà bọn họ mở sao? Tùy tiện liền có thể xếp người vào sao? Dù có thể, bọn họ vì cái gì lại muốn vì một phế vật như vậy lãng phí quan hệ của mình đây.
Hứa Đại Hải nhìn nữ nhi ngu ngốc, không hề biết hối cải, hắn tức đến hộc máu, tại sao hắn lại có thể đần như vậy, đầu óc của nàng bị quỷ che mất sao? Trong lòng Hứa Đại Hải kêu gào, im miệng, mau im miệng cho ta, mồ hôi lạnh theo trán không ngừng chảy xuống, bởi vì hắn có một loại dự cảm, giấc mộng muốn ở Kinh Lăng thành hoành hành ngang ngược của hắn đã không thể thực hiện, thậm chí hắn còn có cảm giác Hứa phủ khả năng sẽ xong đời.
Hứa phu nhân vừa nghe Hứa thị mở miệng, cũng mặc kệ Mẫn Ân Tín có phải đang tức giận không, liền muốn tiến lên phụ họa, bất quá lại bị Hứa Thiên giành trước một bước:
– Đúng nha, muội phu, ta muốn làm quan, đến lúc đó chúng ta có thể quan tâm lẫn nhau – Hắn vẫn luôn ước muốn làm quan, thoát ly thân phận thương nhân, có Định Nam vương phủ đá kê chân ở đây, Hứa gia bọn họ lại dư dả, còn lo quan lộ không thuận sao, đến lúc đó hắn cùng Trung Nghĩa công phủ cũng xem như môn đăng hộ đối, cho tới bây giờ Hứa Thiên vẫn mang mộng đẹp cưới được Lưu Vũ Quỳnh.
– Nô tì có thể động thủ sao? – Thế nhưng đến bây giờ còn không chết tâm, Cầm Hương cảm thấy tay mình rất ngứa, hoạn hắn là chuyện sớm hay muộn, bất quá ở trước đó, nàng phải trước đem hắn đánh một trận đã, giảm nhiệt.
Lưu Vũ Quỳnh cũng cảm thấy sao mặt hắn lại dày như vậy, người như vậy không đánh không đủ để giải hận, bởi vì quá đáng đánh đòn đáp:
– Chỉ cần người không chết là được, bất quá phải đợi một chút.
Lưu Vũ Quỳnh khóe mắt liếc về Hứa Đại Hải đang ứa ra mồ hôi lạnh, liếc Cầm Hương khẽ gật đầu một cái, Cầm Hương hiểu ý, lập tức làm cho hắn cùng gia nhập cuộc hỗn chiến này.
Hứa thị lại không hiểu tình hình, mở miệng nói tiếp:
– Mẫn Ân Tín, ta là thê tử của ngươi, ta có bao nhiêu khó để thụ thai ngươi không biết sao? Ta cực nhọc mang thai chính là vì ngươi sinh con, ngươi nên tốt với ta mới phải, người nhà ta đem ta dưỡng dục lớn lên, ngươi tốt với bọn họ thì thế nào, bất quá dùng chút danh tiếng của Định Nam vương phủ mà thôi, đối với Định Nam vương phủ có ảnh hưởng gì sao? Một điểm ảnh hưởng đều không có, các ngươi ăn thịt cá, còn không cho người nhà ta uống chút canh sao? Đứa nhỏ này ta không sinh.
Mẫn Ân Tín bị tức đến nói không ra lời, lúc trước, hắn nói cái gì cũng không nên thỏa hiệp, hắn như thế nào sẽ bởi vì hai chữ trách nhiệm liền đem nữ tử như vậy cưới vào phủ, quả thực chính là gia môn bất hạnh.
– Ngươi muốn sinh hay không sinh tùy ngươi, bất quá ngươi muốn sinh hẳn là cũng sinh không được – Mẫn Ân Tín vừa nghe Hứa thị lấy đứa nhỏ nói chuyện, trong lòng càng giận không kiềm được, bật thốt ra lời này.
Hứa phu nhân và Hứa thị vừa nghe lời này, toàn thân đều ngây dại, Hứa phu nhân đứng bên giường hai cái đùi càng run run hoàn toàn không thể khống chế, Hứa Thiên không biết chuyện gì bất quá hắn cũng không phải ngốc tử, vừa nhìn tình hình này, cũng phát giác không thích hợp, không dám nói lời nào.