Nói chuyện một lát, bọn tiểu bối như Lưu Vũ Quỳnh bị đuổi ra ngoài tự tìm tiết mục nên bọn họ đi đến trong đình nghỉ chân ở Mai Viện vừa uống trà vừa trò chuyện.
– Thiếu chút nữa thì ta quên chuyện này – Lúc mọi người đang nói chuyện, Mẫn Ân Đình bỗng nhiên kinh hô một tiếng, Lưu Vũ Quỳnh nhìn hắn nhưng Mẫn Ân Đình không lập tức mở miệng nói mà nhìn Mẫn Ân Tín:
– Tam ca, tự ngươi nói đi.
– Nói cái gì? – Mẫn Ân Tín mờ mịt hỏi.
– Tất nhiên là chuyện của tam tẩu – Mẫn Ân Đình nhắc nhở.
Lúc này Mẫn Ân Tín mới bừng tỉnh đại ngộ, ngồi thẳng người, trên mặt hiện lên thần sắc vui mừng. Lưu Vũ Quỳnh càng thêm hiếu kỳ, tay bưng chén nước trà cũng không đặt xuống, tò mò nhìn Mẫn Ân Tín.
– Tam tẩu của muội mang thai – Mẫn Ân Tín giọng điệu vô cùng vui mừng nói.
Hiển nhiên đối là với người làm phụ thân lần đầu tiên như Mẫn Ân Tín, tin tức như vậy là một tin tức tốt, hắn cực kỳ vui vẻ. Nhưng mà trước đó Hứa thị có đắc tội với Lưu Vũ Quỳnh, ban đầu thái phu nhân mời một ma ma về dạy nàng ta quy củ, nhưng sau đó nàng ta trở về nhà mẹ, hắn đã xin phép tổ mẫu, tổ mẫu nói hắn hỏi ý kiến Quỳnh nhi.
– Sau đó thì sao? – Lưu Vũ Quỳnh thản nhiên hỏi, nhiệt độ trong mắt chợt hạ xuống.
Mẫn Ân Tín thấy phản ứng của Lưu Vũ Quỳnh có gì đó không đúng, nhưng nhìn kỹ lại cảm thấy hình như cũng không thay đổi gì.
– Hôm trước mới nhận được tin, vốn muốn nói cho muội biết nhưng không có cơ hội. Ý của mẫu thân đây là huyết mạch của Mẫn gia, tổ mẫu muốn tam ca hỏi ý kiến của muội như thế nào – Mẫn Ân Đình nói tiếp.
– Mọi người đã hỏi ý tứ của Hứa gia chưa, bọn họ có ý kiến gì? – Lưu Vũ Quỳnh thoạt nhìn vô cùng bình tĩnh hỏi.
Mẫn Ân Tín do dự trong chốc lát, chậm rãi nói:
– Bọn họ nói thân thể Hứa thị không tốt, nói ta phải tự mình dẫn người đến đón nàng về.
Tuy Hứa thị có nhiều chỗ không đúng, nhưng hiện tại nàng mang thai hài tử Định Nam vương phủ bọn họ, không nên tiếp tục ở nhà mẹ nữa. Thân thể nàng không tốt, hắn cũng nên đi đón nàng về. Về phần trước đó nàng bất kính với Quỳnh nhi, chờ nàng trở về, liền có thể từ từ dạy dỗ.
Lưu Vũ Quỳnh chưa đáp thì Lưu Gia Huy đã vui mừng hưởng ứng:
– Vậy thì có gì mà hỏi chứ, mau mau đi đón tam tẩu về đi thôi.
Phản ứng của Lưu Vũ Quỳnh không giống như mọi người nghĩ, cả gương mặt đều trầm xuống, lập tức đặt mạnh chén trà trên tay xuống bàn, giữa mi tâm hiện lên vài phần lệ khí, giọng nói băng lãnh kèm theo trào phúng:
– Thật là đồ không biết xấu hổ.
Hai huynh đệ Mẫn Ân Hào, Mẫn Ân Tín đều kinh hãi. Trước đó tổ mẫu nói hắn hỏi ý kiến của Quỳnh nhi, Mẫn Ân Tín cũng cảm thấy nên như vậy, dù sao nàng cũng là đương sự trong chuyện này. Xuất phát từ lòng tôn trọng nên hỏi ý kiến của nàng một chút. Từ trước đến nay tính tình Quỳnh nhi hết sức ôn hòa, nhu thuận thiện lương, rất dễ nói chuyện. Lúc đó hắn cảm thấy hỏi ý kiến của nàng, chắc nàng sẽ không có ý kiến gì, không nghĩ tới phản ứng của nàng lại lớn như vậy. Mọi người đều có chút bất ngờ, thực sự không hiểu tại sao Quỳnh nhi lại tức giận như vậy.
Trong ấn tượng của bọn họ, Lưu Vũ Quỳnh ngây thơ trong sáng thiện lương, được chiều chuộng bao bọc chưa thông hiểu sự đời, bây giờ lại giống như một thanh bảo kiếm được mài dũa sắc bén, nàng không cần làm gì, chỉ cần một ánh mắt sắc bén cũng có thể sinh ra uy hϊếp với người đối diện. Bọn họ bỗng nhiên ý thức được Quỳnh nhi thay đổi. Trước đây không phải bọn họ chưa từng nghĩ đến điều này nhưng hiện tại điều này đã được khẳng định chắc chắn.
Lưu Vũ Quỳnh thấy bọn họ nhìn mình như có điều suy nghĩ, thần sắc cũng khác thường, liền ý thức được bản thân đã quá tức giận. Nàng nhìn bọn họ cười cười, thần sắc hòa hoãn lại, lấy khăn tay mang theo bên người ra, chậm rãi lau tay. Bộ dạng bình tĩnh giống như vừa rồi chưa phát sinh chuyện gì. Đúng, chính là bộ dạng này, không chút hoang mang.
– Là Hứa gia phái người đến thông báo? – Lưu Vũ Quỳnh chầm chậm mở miệng hỏi.
Mẫn Ân Tín gật đầu.
– Vậy mọi người đã tìm đại phu đến khám cho tam tẩu? – Lưu Vũ Quỳnh lại hỏi.
Mẫn Ân Tín sững sờ lắc đầu:
– Chưa từng. Quỳnh nhi, muội có ý gì?
Nụ cười trên mặt Lưu Vũ Quỳnh lạnh băng, giọng nói mỉa mai:
– Tam tẩu được gả qua Định Nam vương phủ đã hơn một năm, sớm không mang thai, muộn không mang thai, mới trở về nhà mẹ một tháng, không ai quan tâm bỗng nhiên lại mang thai. Chuyện này không phải quá trùng hợp hay sao?
Mẫn Ân Tín cau mày, hắn và Mẫn Ân Đình đều cực kỳ ăn ý, cùng lúc nói thẳng ra suy nghĩ của mình:
– Ý muội là nàng giả mang thai?
Mẫn Ân Tín lại không đồng ý mở miệng:
– Mang thai có thể giả bộ sao?
Vừa mới dứt lời, cũng không biết hắn nghĩ đến điều gì, đột nhiên chột dạ ngậm miệng.
– Quỳnh nhi, làm sao muội biết nàng ta không mang thai? – Mẫn Ân Hào hỏi, nghe khẩu khí của nàng giống như không phải suy đoán mà rõ ràng là khẳng định.
Lưu Vũ Quỳnh lấy khăn lau lau. Mấy người bọn họ vừa ngồi xuống liền có hạ nhân dâng trà lên liền lui xuống. Lưu Vũ Quỳnh đương nhiên khẳng định chắc chắn bởi vì đời trước Hứa thị vẫn không sinh hài tử cho tam biểu ca, cũng vì chuyện này mà Định Nam vương phủ bị nàng ta làm cho gà chó không yên. Tam biểu ca nhiều lần nói muốn hưu nàng, lúc Định Nam vương phủ bị phong tỏa, nàng mới hoài nghi nàng ta là nội tặc. Thứ nhất là bởi vì lúc đó Hứa gia và Quân Khuynh Nhân đi lại rất gần, lúc Quân Khuynh Nhân lên làm hoàng đế, bọn họ có núi dựa lớn như vậy rồi nên tất nhiên là muốn đạp đổ Định Nam vương phủ để nịnh bợ chủ nhân hiện tại. Thứ hai là bởi vì Hứa thị không sinh hài tử được nên tính tình luôn nóng nảy, thường xuyên gây chuyện với mọi người trong Định Nam vương phủ, mọi người trong phủ đều oán hận nàng ta. Bất luận là Hứa gia hay Hứa thị đều có khả năng bán đứng Định Nam vương phủ. Đời trước nàng ta mãi vẫn không sinh hài tử được. Đời này thành hôn hơn một năm cũng không tin tức, hiện tại lúc này lại nói có thai, đây không phải là chuyện cười sao? Nhưng Lưu Vũ Quỳnh không thể nói thẳng ra là nàng chính là lệ quỷ sống lại từ kiếp trước được, bọn họ không sợ chết khϊếp mới lạ đó, nên nàng đã giải thích:
– Lúc đầu tam tẩu về nhà mẹ là vì muốn để tam biểu ca thấy nàng ta rất quan trọng, nàng ta muốn gây khó dễ cho tam biểu ca. Cho nên bỏ về nhà mẹ một tháng lại qua trừ tịch, Định Nam vương phủ không có ý muốn đón nàng ta về lại thì làm sao nàng ta không nóng nảy cho được? Hứa gia bây giờ không phải là Hứa gia của một năm trước nữa. Chuyện mà gần đây tam biểu ca vẫn luôn điều tra, huynh tưởng bọn họ không biết gì sao? Không chỉ tam tẩu sốt ruột mà cả Hứa gia đều gấp. Ban đầu có lẽ bọn họ và tam tẩu đều nghĩ huynh sẽ đến Hứa phủ cầu nàng ta trở về, lúc đó bọn họ cũng thuận tiện nói ra yêu cầu của mình, nào biết huynh lạnh nhạt thờ ơ, không thèm quan tâm? Tuy nói tam tẩu bởi vì giận dỗi mà bỏ về nhà mẹ không sai nhưng nàng ta lại sai ở chỗ ở bên đó quá lâu. Người ngoài khó tránh sinh ra ngờ vực, nghĩ tình cảm của các huynh xảy ra vấn đề. Nếu không có thông gia chúng ta, bọn họ làm việc cũng không thể thuận lợi được.
Thói quen xưa nay muốn cái gì liền có người khác khom lưng dân đến cửa, nay lại đột nhiên phải ăn nói khép nép cầu người khác, bọn họ làm sao có thể chịu nổi. Từ cuộc sống tiết kiệm, giản dị chuyển sang cuộc sống xa hoa giàu có thì tương đối dễ dàng đơn giản, nhưng đã sống cuộc sống xa hoa giàu có rồi mà chuyển về cuộc sống tiết kiệm thì khá khó khăn.
Mẫn Ân Tín thấy Lưu Vũ Quỳnh cười nhạt thì không nói gì. Trước khi Hứa thị gả cho hắn, Hứa gia ở An Thành chỉ có thể coi là dư dả, nhưng mà một năm gần đây, bọn họ đã trở thành thế gia vọng tộc số một số hai của An Thành, cũng sở hữu rất nhiều trạch viện ở thành Kinh Lăng để làm ăn. Quỳnh nhi chưa từng hỏi hắn kết quả điều tra tháng này ra sao, là bởi vì nàng đã sớm biết sự thật. Nghĩ đến chính mình dẫn sói vào nhà, phá hủy Định Nam vương phủ hơn mười đời thanh danh, trong lòng Mẫn Ân Tín đã hoàn toàn không còn tâm trạng vui sướиɠ lần đầu được làm phụ thân.
– Ý của ta là dù sao tam tẩu cũng ở bên kia ngây người lâu như vậy rồi, ở thêm mấy ngày nữa cũng không sao. Trước tiên ta sẽ giúp tam biểu ca tìm một đại phu giỏi, mấy ngày nữa tam biểu ca lại đi thăm dò một chút tình hình bên Hứa gia, đến lúc đó rồi xem có nên đón tam tẩu về không – Lưu Vũ Quỳnh đề nghị.