Chương 27

Mẫn Ân Đình cầm tay Lưu Vũ Quỳnh, ánh mắt nhìn nàng không những yêu thương mà còn tràn đầy hổ thẹn. Những điều mà Lưu Vũ Quỳnh nói, trong lòng bọn hắn đều biết. Chuyện này cũng là lo lắng trong lòng tổ phụ, phụ thân và nhị thúc, thế nhưng hắn không nghĩ tới hiện tại những gánh nặng đó cũng muốn Quỳnh nhi gánh chịu. Tình huống trong Định Nam vương phủ, thân là con cháu của Định Nam vương phủ bọn họ làm sao không rõ? Định Nam vương phủ mấy đời trung lương, bất luận ai cũng không có lòng mưu phản nhưng cũng biết mấy đời Định Nam vương phủ công huân chói lọi, lực ảnh hưởng của bọn họ ở Đại Phong triều làm bọn họ lúc nào cũng phải hướng hoàng thượng biểu thị sự trung tâm nhưng điều đó chẳng thấm vào đâu được.

Lúc đầu, tổ phụ không muốn cô cô gả vào hoàng thất là bởi vì không muốn hoàng thượng suy nghĩ lung tung, nghi kị Định Nam vương phủ bọn họ muốn mưu triều soán vị. Bọn họ từng bước cẩn thận nhưng kết quả là hoàng thất vẫn nghi kị phòng bị bọn họ. Với loại tình huống này, trong lòng bọn họ đều không thể không suy nghĩ, bọn họ muốn thay đổi tình hình này nhưng vô kế khả thi. Người ngoài nhìn Định Nam vương phủ vẻ vang, kỳ thực bọn họ sống cũng không dễ dàng gì.

Vốn là các đời trước của Định Nam vương phủ đều ra sa trường dục huyết chiến đấu, võ tướng trong triều ít nhiều cũng là người của Định Nam vương phủ, địa vị của Định Nam vương phủ trong lòng các tướng sĩ cực cao, mệnh lệnh so với quân lệnh còn cao hơn. Bởi vì như vậy cho nên con cháu sau này của Định Nam vương phủ, ngoại trừ lão đại Mẫn Ân Lạc và lão ngũ Mẫn Ân Đình và lão tứ Mẫn Ân Trọng đã hi sinh trong trận quyết chiến 3 năm trước là lăn lộn trong quân doanh, còn lại không có ai tòng quân. Ở cái tuổi này của bọn họ, vốn dĩ đã có thể lập một phen thành tích nhưng bởi vì đoán không ra tâm tư của đế vương nhưng cũng chỉ có thể sợ đầu sợ đuôi.

– Chúng ta đã trưởng thành, là thời điểm chúng ta nên vì ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu phân ưu, vì cái nhà này xuất chút lực – Lưu Vũ Quỳnh nói.

Mẫn Ân Tín cười khổ không thôi. Tiểu muội một lòng muốn bảo vệ Định Nam vương phủ mà Hứa thị lại chỉ một lòng lo cho mình và nhà mẹ đẻ, ngoại trừ làm cản trở chân sau của Định Nam vương phủ thì có giúp được gì không? Nàng trước đó làm nhiều chuyện sai trái, thậm chí còn tự thiết kế bản thân, hắn đều nguyện ý tha thứ, thế nhưng bây giờ hắn lại có ý niệm hưu thê ở trong đầu.

– Quỳnh nhi, các ca ca vinh quang đều vì muội – Mẫn Ân Tín vỗ vỗ vai Lưu Vũ Quỳnh sau đó cầm tay nàng. Mẫn Ân Hào và Mẫn Ân Đình cũng vui mừng nhìn Lưu Vũ Quỳnh. Quỳnh nhi nói không ai, bọn họ đã trưởng thành, là lúc vì Định Nam vương phủ xuất lực.

Sau khi dùng xong ngọ thiện, Lưu Vũ Quỳnh nghỉ ngơi cùng với Mẫn lão thái quân một chút, thẳng đến giờ Mùi mới trở về công phủ. Đưa nàng lên xe ngựa xong thì ba huynh đệ Mẫn Ân Hào, Mẫn Ân Tín, Mẫn Ân Đình mới trở về viện tử của mình.

Lúc trở lại viện tử của mình, Mẫn Ân Tín thấy nha hoàn hồi môn Thúy Bình của Hứa thị canh giữ trước cửa, không bao lâu sau trong phòng liền truyền ra tiếng khóc của Hứa thị. Mẫn Ân Tín thấy vậy không khỏi nhíu nhíu mày, vốn sắc mặt đã không dễ chịu nay lại càng khó chịu hơn.

Mẫn Ân Tín vừa vào phòng liền thấy Hứa thị nằm lỳ ở trên giường khóc, hai vai rung rung, nhìn rất đáng thương nhưng lúc này Mẫn Ân Tín hắn không giống như lúc trước đến an ủi Hứa thị mà là lạnh lùng đứng ở một bên nhìn. Tiếng khóc của Hứa thị không nhỏ, khóc một hồi lâu cổ họng liền thấy đau rát. Nàng ta thấy Mẫn Ân Tín chậm chạp không đến an ủi nàng ta cũng mất ý tứ, từ trên giường đứng dậy, xoay người chạy đến trước mặt hắn, tựa vào trong l*иg ngực hắn, nước mắt vẫn không ngừng rơi, nhìn cực kỳ thương cảm:

– Tướng công, tổ mẫu làm sao có thể như vậy a? Thϊếp là cháu dâu của bà ấy, là người của Mẫn gia. Lưu Vũ Quỳnh là tiểu thư công phủ, là nữ nhi khác họ, nàng làm việc không hợp lễ nghi quy củ, thϊếp thân là tẩu tử của nàng, giáo huấn nàng vài câu thì có lỗi gì? Nàng lại dám chống đối thϊếp, nhất là tổ mẫu, bà ấy cư nhiên giúp đỡ Lưu Vũ Quỳnh ngoại nhân kia, không giúp thϊếp.

Nước mắt Hứa thị ràn rụa cho nên nàng ta không thấy sắc mặt không thích hợp của Mẫn Ân Tín. Vừa mở miệng là oán niệm, sau đó đem sự tình hôm nay xảy ra ở trong viện của Mẫn lão phu nhân thêm dầu thêm muối nói ra. Rõ ràng sự việc là do nàng ta khơi mào nhưng từ trong miệng nàng ta nói ra thì toàn bộ đều do lão thái quân và Lưu Vũ Quỳnh khơi bày, Mẫn Ân Tín nghe mà tâm đều phát lạnh. Sau khi vào phòng, hắn sở dĩ chậm chạp không mở miệng là muốn Hứa thị có thể chủ động ý thức được sai lầm của mình, như vậy hắn sẽ không tính toán với nàng nhưng ngược lại nàng ta không cảm thấy mình sai mà còn đem hết trách nhiệm đổ lên đầu tổ mẫu và Lưu Vũ Quỳnh. Tạm thời không nói đến Mẫn Ân Tín đã biết rõ ngọn nguồn câu chuyện, thì cho dù Lưu Vũ Quỳnh cái gì cũng chưa nói với hắn thì hắn càng thêm tin tưởng muội muội của mình. Từ nhỏ đến lớn, Quỳnh nhi đều rất thiện lương, hiểu chuyện, người khác không gây phiền phức cho nàng thì nàng nhất định sẽ không đi trêu chọc người khác, nàng cũng không vì được sủng mà sinh kiêu, làm việc luôn có chừng mực cho nên mọi người nguyện ý sủng nàng. Ngược lại với Hứa thị, thường xuyên sinh sự, tổ mẫu muốn Định Nam vương phủ hài hòa mới không tính toán với nàng ta, nàng ta đã không cảm ơn, tính tình lại còn phát lớn.

– Tổ mẫu bất công, biểu muội vừa đến, ngọ thiện cũng không gọi thϊếp đến – Hứa thị là một người không có nhãn lực, vẫn không buông tha oán giận.

– Là ta nói nha hoàn không gọi ngươi – Thanh âm của Mẫn Ân Tín băng lãnh, hắn đẩy Hứa thị từ trong ngực ra. Hắn làm như vậy là mong muốn Hứa thị có thể xem xét lại bản thân mình thật tốt.

Hứa thị ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ mơ hồ điềm đạm đáng yêu nhìn Mẫn Ân Tín mà hắn vẫn bất vi sở động.



– Có phải tổ mẫu và biểu muội đã nói cái gì với ngươi? – Hứa thị dụi mắt một cái cáu giận.

Mẫn Ân Tín thấy nàng ta vừa mở miệng liền đem sai lầm đẩy lên đầu của Lưu Vũ Quỳnh và tổ mẫu thì càng thêm tức giận:

– Nói cái gì? Xảy ra chuyện như vậy, cho dù các nàng cũng chưa nói gì với ta thì cái gì ta cũng không biết sao? Tổ mẫu nguyện ý cưng chiều ai thì cưng chiều người đó. Ngươi là tiểu bối, quản tốt chuyện của mình là được rồi, không cần ngươi phải bận tâm những chuyện khác.

Những nam nhân của Định Nam vương phủ này đều nhìn Lưu Vũ Quỳnh lớn lên, là một nữ oa xinh đẹp, phấn phấn nộn nộn, khi kêu các ca ca, thanh âm ngọt ngào, mấy người huynh đệ bọn hắn yêu thương còn không đủ chứ đừng nói đến tổ mẫu. Hơn nữa nàng làm tất cả cũng chỉ vì an nguy của Định Nam vương phủ, không nói đến chuyện này Quỳnh nhi không sai mà cho dù nàng làm sai, Hứa thị thân là tẩu tử của nàng cũng nên đứng về phía nàng.

– Nhưng Lưu Vũ Quỳnh chỉ là một ngoại nhân, ta là gả qua đây cũng đã mang họ của các ngươi, có thể xưng một tiếng Mẫn Hứa thị – Hứa thị không phục, Lưu Vũ Quỳnh là tiểu thư công phủ, Trung Nghĩa công phủ cái gì mà không có, dựa vào cái gì mà Định Nam vương phủ vừa có đồ tốt đều muốn cho nàng? Nữ nhi gả ra ngoài giống như bát nước đổ đi, Hứa thị nghĩ Mẫn Nhan Du đã gả cho công gia chính là cùng Định Nam vương phủ ngăn cách một tầng, mà nàng được gả vào Định Nam vương phủ, lại vừa hiếu thuận nhu nhuận, lão thái quân muốn cưng chiều cũng là cưng chiều nàng mới đúng.

Mẫn Ân Tín nghe nàng ta mở miệng ngậm miệng đều nói Lưu Vũ Quỳnh là người ngoài, sắc mặt càng thêm băng lãnh quát to:

– Trên người Quỳnh nhi có dòng máu của chúng ta, mà ngươi thì không có, nếu nói ngoại nhân, thì phải nói ngươi mới đúng.

Mẫn Ân Tín thấy nàng ta vẫn một mực lấy người nhà ra nói, liền trực tiếp lấy quan hệ máu mủ có sức thuyết phục nhất ra nói. Trước đây hắn nhường Hứa thị là hắn nguyện ý nhưng bây giờ hắn lại không muốn nhường nàng ta nữa.

– Ngươi cũng biết mình gả cho ta, là cháu dâu của Định Nam vương phủ. Lúc ngươi hành sự ngươi có từng suy nghĩ cho ta, có từng cân nhắc qua lập trường của Định Nam vương phủ. Ngươi đừng tưởng rằng người nhà ngươi làm chuyện gì ta đều không biết. Ta nói trước, nếu ngươi còn muốn làm phu nhân của Mẫn Ân Tín ta thì ít lui tới với người Hứa phủ đi, cũng khuyên người nhà của ngươi đừng lấy danh nghĩa của Định Nam vương phủ chúng ta làm chuyện xằng làm bậy nếu không đừng trách ta không khách khí – Giọng điệu cứng rắn, Mẫn Ân Tín cảnh cáo.

Từ trước đến nay Mẫn Ân Tín đều thập phần ôn hòa, làm người khác cảm thấy hắn ôn văn tao nhã. Bỗng chốc biến thành trạng thái nghiêm nghị giận dữ như vậy, Hứa thị có chút bị dọa sợ. Mẫn Ân Tín ở các phương diện đều thấy hắn là một chàng rể hiền. Từ lúc nàng gả cho hắn, mọi người đều hâm mộ nàng. Bởi vì là tam thiếu phu nhân của Định Nam vương phủ, lúc trở về, tộc trưởng cũng phải nịnh bợ nàng, nàng tất nhiên hy vọng mãi mãi được làm phu nhân của Mẫn Ân Tín, mãi mãi có thể cao cao tại thượng, hất cằm nhìn mọi người.

Đối với những chuyện mà người trong nhà làm, Hứa thị tất nhiên biết. Chuyện tình của ca ca còn do nàng đứng ra giải quyết, Mẫn Ân Tín nói như vậy, nàng nhất thời chột dạ, nhưng rất nhanh liền lo lắng hỏi:

– Bọn họ là người nhà của ta, ngươi đã cưới ta, bọn họ cũng là người nhà của ngươi, người một nhà nâng đỡ nhau thì có gì sai?

Nữ nhi gả đi thật tốt không phải là đem đến vinh quang tài phú và địa vị cho nhà mẹ đẻ sao? Ở Đại Phong triều, trừ hoàng thất ra thì Định Nam vương phủ là gia tộc có quyền thế nhất. Nàng là con gái của một thương nhân, muốn đặt chân ở quý phủ tất nhiên nhà mẹ đẻ phải lớn mạnh, như vậy tương lai nàng mới có chỗ dựa vững chắc, ở nhà phu quân mới có tiếng nói. Nếu ở nhà khác, ý nghĩ của Hứa thị như vậy là không sai thế nhưng ở Định Nam vương phủ, ý nghĩ như vậy có thể làm cho Định Nam vương phủ dẫn đến diệt vong.