Lưu Vũ Quỳnh hảo hảo an ủi một hồi, Mẫn lão phu nhân tức giận mới dần dần tiêu đi. Lưu Vũ Quỳnh cười cười cầm bánh hoa mai đưa cho lão phu nhân:
– Được rồi ngoại tổ mẫu, đừng nóng giận, tức giận sẽ hại thân thể. Tẩu tử không hiểu chuyện để cữu mẫu từ từ dạy bảo là được. Chuyện tình ở nội viện không nên làm phiền ca ca. Ngoại tổ mẫu, Người nếm thử miếng bánh này đi.
Hứa thị là do tam biểu ca chọn, chỉ mới cưới được một năm, tình cảm sâu đậm. Nàng tuy không thích Hứa thị nhưng nếu để chuyện này làm cho tam biểu ca hưu Hứa thị thì quả thật là chuyện bé xé thành lớn. Tam biểu ca có lẽ sẽ nghe theo nhưng chắc chắn sẽ có thành kiến với nàng.
Mẫn lão phu nhân đem khối bánh hoa mai đưa vào miệng, cười làm nếp nhăn trên mặt hiện lên rõ ràng, bà vỗ vỗ tay của Lưu Vũ Quỳnh, sau đó lạnh mặt nhìn về phía Hứa thị:
– Chúng ta muốn cưng chiều ai thì cưng chiều, chúng ta yêu thương Quỳnh nhi hận không thể mang tất cả thứ tốt cho nàng. Đừng quên Định Nam vương phủ bây giờ còn có ta và lão gia. Ta không yêu cầu các ngươi giống như chúng ta đều cưng chiều Quỳnh nhi nhưng tuyệt đối không được khi dễ nàng nếu không ai chúng ta cũng không tha. Vì vậy các ngươi tốt nhất là nên cẩn thận, thu giấu ý đồ cho tốt – Mẫn lão phu nhân thật sự tức giận, không cho Hứa thị nửa phần thể diện.
Hứa thị lúc nãy sợ đến choáng váng đầu óc, nghe vậy liền mạnh mẽ ngẩng đầu, cắn chặt môi, không dám tin nhìn Mẫn lão phu nhân, ủy khuất hốc mắt đều đỏ, cực kỳ không cam lòng nhìn Lưu Vũ Quỳnh. Nữ nhi gả ra ngoài như bát nước đổ đi, huống chi Lưu Vũ Quỳnh chỉ là ngoại tôn nữ, tướng công của nàng mới là tôn tử của bọn họ, không phải tất cả đồ vật mà thái phu nhân và thái lão gia có đều do cháu trai của mình cấp sao?
Lưu Vũ Quỳnh nhìn cũng không thèm nhìn Hứa thị, trực tiếp đặt nàng ta qua một bên, cảm động nhìn về phía Mẫn lão phu nhân. Ngoại tổ mẫu vẫn giống như đời trước, đều vô tư che chở nàng. Kiếp trước nàng đã bị thứ gì che mờ tâm trí của nàng, không nhìn thấy những điều này chứ, còn nỡ lòng làm ngơ trước thảm cảnh của Mẫn gia. Kiếp này sẽ không, sẽ không như vậy nữa, Lưu Vũ Quỳnh thầm nhủ tận đáy lòng.
– Chuyện trong Định Nam vương phủ rất nhiều mà chỉ dựa vào một mình đại cữu mẫu lo liệu thực sự quá cực khổ, còn phải dạy dỗ nàng dâu sợ là rất bận rộn, nếu ngã bệnh thì phải làm sao? Con thấy hay là tìm một ma ma đến, lúc nào tam biểu tẩu hiểu chuyện lại để cho nàng đến chăm sóc ngoại tổ mẫu, cữu mẫu, người thấy thế nào, có được không? – Lưu Vũ Quỳnh đề nghị.
Đời trước, Hứa thị luôn gây khó dễ nàng, bất luận là lúc ở trong Định Nam vương phủ hay ở bên ngoài, hai người chỉ cần chạm mặt nhau thì Hứa thị nhất định sẽ gây khó dễ nàng, không ít lần làm cho nàng mất mặt. Đời này, nàng muốn thường xuyên đến Định Nam vương phủ, muốn thân cận với ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu, nàng cũng sẽ thường đến tham gia các loại yến hội, nàng không muốn mình sẽ bị một nữ nhân như chó điên cắn, nếu không sẽ làm mất mặt của Trung Nghĩa công phủ và Định Nam vương phủ.
Lời Lưu Vũ Quỳnh đề nghị rất hợp lòng Từ thị, bà cầu còn không được, vội vàng gật đầu nói được. Hứa thị là một người không có não, nếu không thì tại sao lại hết lần này đến lần khác chống đối Lưu Vũ Quỳnh. Nếu bà tự mình dạy dỗ, sau này nàng ta phạm sai khác gì kéo theo bà. Nếu mời một ma ma về dạy dỗ nàng, sau này có xảy ra chuyện gì cũng không có quan hệ gì đến bà. Hơn nữa hôm nay Lưu Vũ Quỳnh nói lời khen bà, bà có chút thụ sủng nhược kinh, Lưu Vũ Quỳnh nói như vậy, lão thái thái khẳng định sẽ không trách cứ bà.
– Thỉnh an vậy là được rồi, tất cả các ngươi giải tán đi – Bây giờ Mẫn lão phu nhân vẫn còn tức giận Hứa thị, nhìn nàng ta rất không vừa mắt, bà phất phất tay, ý bảo tất cả những người này đi xuống, đỡ cho bà nhìn thêm phiền, rồi mới quay qua nói với Lưu Vũ Quỳnh – Quỳnh nhi, những lời Hứa thị nói lúc nãy con chớ để trong lòng.
Lưu Vũ Quỳnh chịu thân cận với Định Nam vương phủ bà rất vui mừng, không thể để con bé vì chút chuyện này mà xa lánh Định Nam vương phủ.
– Con mới không thèm so đo với nàng ta, nhưng con cũng sẽ không nguyện ý chịu đựng tính khí của nàng ta. Trong phủ kiêu ngạo thì không sao nhưng nếu ra ngoài thì chính là mặt mũi của ĐỊnh Nam vương phủ. Con nghe nói Vân Quế Phường ở ngõ Hưng Yên có một Dung ma ma rất lợi hại, nghe nói rất nhiều phu nhân nhà quyền quý đều thỉnh bà ấy về giáo huấn những người không tuân thủ quy củ. Không bằng mời bà ấy đến, hảo hảo quản giáo tam biểu tẩu một chút, lúc nào nàng ta có thể trở thành một tiểu thư khuê các tuân thủ quy củ, lúc nào nàng ta hiểu được nàng ta chính là cháu dâu của Định Nam vương phủ mới để nàng ta ra ngoài – Lưu Vũ Quỳnh đề nghị.
Mẫn lão phu nhân cười gật đầu đồng ý:
– Cứ làm theo lời của Quỳnh nhi, đợi lát nữa ta sai người đi thỉnh Dung ma ma.
Lưu Vũ Quỳnh cầm tay Mẫn lão phu nhân nhỏ giọng dặn dò:
– Sự việc ngày hôm nay, nhất định phải nói cho tam biểu ca nghe, nếu không huynh ấy sẽ nghĩ con khi dễ thê tử của huynh ấy, huynh ấy tìm con tính sổ sẽ không tốt.
Mẫn lão phu nhân gật đầu một cái chỉ chỉ cái trán của nàng nói:
– Con à, quỷ tinh linh. Tam ca con thường ngày đau lòng nhất là con, có thứ gì tốt đều giữ lại cho con. Cho dù đã thành thân nhưng suốt ngày đều nói nếu không phải không tiện thì hắn mỗi ngày sau khi hạ triều đều muốn đến công phủ tìm con, sao lại vì chút chuyện này trách cứ con được chứ.
Sau khi sống lại, Lưu Vũ Quỳnh vẫn luôn hoài nghi có phải trong Định Nam vương phủ có nội ứng hay không, nếu không làm thế nào mà Quân Khuynh Nhân có thể dễ dàng lục soát tìm thấy bằng chứng mưu phản của Định Nam vương phủ, chuyện này không thể không kỳ quặc. Hai cữu cữu của nàng, Lưu Vũ Quỳnh chắc chắn sẽ không hoài nghi, về phần bốn biểu ca của nàng, ngoại tổ phụ và cữu cữu đối với bọn họ rất nghiêm khắc, trong lòng mỗi người đều có trách nhiệm phải bảo vệ người nhà, nàng cũng rất tin tưởng. Như vậy, hoài nghi nhất chính là mấy cữu mẫu, mấy tẩu tử và một số nô tài. Về phần nô tài, phòng ngủ của ngoại tổ mẫu, thư phòng của ngoại tổ phụ khẳng định là không vào được. Mà nô tài trong phủ, đa số đều là từng gia đình, đa số đều lớn lên ở trong phủ và vẫn một mực ở trong phủ, bọn họ đều rất trung thành và tận tâm với Định Nam vương phủ. Về phần hai người cữu mẫu, bọn họ cũng đã gả đến hơn mấy chục năm. Như vậy, Lưu Vũ Quỳnh hoài nghi nhất chính là các tẩu tử.
Nghĩ đến bên trong Định Nam vương phủ tồn tại một quả bom ẩn, trong lòng Lưu Vũ Quỳnh bất an lo lắng. Bất luận là ai trong Định Nam vương phủ, nàng nhất định sẽ tìm ra. Hơn nữa bộ dạng chanh chua của Hứa thị kia, nàng thật rất khó có cảm tình yêu thích vị tẩu tử này, lại càng không tình nguyện nhường nhịn nàng ta lúc nàng ta gây khó dễ cho nàng. Nàng lại không thể nói kẻ trộm nhất định là mấy người tẩu tử của nàng, hay nói cách khác chính là Hứa thị. Lúc Định Nam vương phủ bị tịch thu tài sản, tất cả các biểu ca của nàng đều đã lấy vợ. Mà mấy vị tẩu tử khác cũng không giống như sẽ làm ra chuyện này. Nhưng bất luận là ai, trong lòng Lưu Vũ Quỳnh cũng có một tầng khoảng cách dè chừng cùng rất không thoải mái.
Thấy nàng bỗng nhiên trầm tư, Mẫn lão phu nhân lo lắng gọi:
– Quỳnh nhi, con làm sao vậy?
Lưu Vũ Quỳnh phục hồi tinh thần, mỉm cười lắc đầu:
– Không có, con chỉ đang nghĩ nên nói sao với tam biểu ca thôi.
– Không sao, ta đã nói không sao mà, con mau đi nói chuyện với mấy đứa Huy nhi đi, lát cơm trưa ta sẽ cho người gọi con – Mẫn lão phu nhân đề nghị.
Lưu Vũ Quỳnh chậm rãi đi tới đình nghỉ chân giữa Mai Viện, nàng khó có dịp đến Định Nam vương phủ một chuyến, cho nên Mẫn Ân Tín và Mẫn Ân Đình tất nhiên đều muốn bồi chuyện cùng nàng nhiều hơn một chút nên đều ở đây. Màn trúc ở bốn phía hạ xuống, sau đó nhanh chóng đốt noãn hương. Trước khi Mẫn Nhan Du xuất giá, mỗi khi hoa mai nở bà đều thích ở chỗ này. Mẫn lão thái gia và lão phu nhân cùng mấy huynh trưởng của bà lo lắng bà sẽ bị gió thổi cảm lạnh cho nên mới thiết kế đình nghỉ chân này giống như một phòng nhỏ, muốn ấm áp liền ấm áp, Lưu Vũ Quỳnh cũng rất giống với mẫu thân, nàng vô cùng ưa thích nơi này.
Lưu Vũ Quỳnh ngồi xuống không lâu thì có một nhóm nha hoàn khác đưa nước trà và điểm tâm đến. Lưu Vũ Quỳnh tự rót trà cho ba vị ca ca. Mẫn Ân Tín, Mẫn Ân Đình và Lưu Gia Huy nhìn bộ dạng ôn nhu trầm tĩnh của Lưu Vũ Quỳnh, khí độ ôn nhu dịu dàng tỏa ra từ trên người nàng, dù nàng có là muội muội của bọn họ vẫn có cảm giác kinh diễm.