• Chương 7: : Hồ Vãn Xuân
Bên một bờ hồ, ánh nắng rọi xuống mặt hồ không một gợn sóng, tia nắng ấy làm không khí thêm phần ấm áp. Một thiếu nữ đang đứng bên bờ lưng tựa nhẹ vào gốc liễu già, ánh sáng phản quang từ mặt nước phả lên khuôn mặt nõn nà phơn phớt ánh hồng của nàng. Thiếu nữ khẽ nhíu đôi mày đẹp tựa phù dung dưới sương.
Hôm nay, dân chúng khắp vùng phủ Long Hưng đang xôn xao bàn tán, chuyện là phủ nhà họ Trần hai hôm nay mua gia nô. Đối với dân chúng ngheo khổ nơi này thì đối với họ, việc làm gia nô cho phú hộ thì đúng thật còn hơn nhặt được vàng hốt được bạc. Cái đói rét và áp bức của kẻ bề trên đã làm họ có lối suy nghĩ chỉ cần làm tôi tớ của kẻ quyền quý cái khổ sẽ không còn. Bởi chỉ khi ta áp bức kẻ khác thì mới không còn bị áp bức, đó là lối suy nghĩ lệch lạc của tầng lớp đói khổ. Cũng vì cái lí do đó mà hôm nay trước cửa nhà họ Trần người người đã xếp hàng thành từng dãy từng dãy đến cả trăm nhân khẩu đấy.
Nhưng như hôm nay là đã ít đi bảy phần rồi đấy bởi hôm qua là buổi đầu đã làm biết bao người khϊếp vía mà bỏ về rồi. Bởi nhà họ Trần mua gia nô cũng lạ thường người phải có văn hoặc có võ, chữ phải thông thuộc kinh sử, võ phải biết dùng gươm múa đao hoặc tuổi phải dưới tuổi mười sáu. Thử hỏi những kẻ bần nông như dân chúng nơi này ai đời lại biết mấy trò này bảo họ chăn trâu làm đồng còn được chứ biết mấy thứ này thì họ đi lên kinh thi Trạng cho rồi. Vì vậy còn thừa sót lại hôm nay cũng chỉ hơn trăm người kẻ không phải bại nho thì cũng là tướng tật, phần còn lại thì chỉ còn toàn những đứa trẻ tầm hơn mười đứa.
Lẫn lộn trong đoàn người ô tạp đó là một thiếu niên, mặt mũi sáng sủa, quần áo thô kệch nhìn hắn đúng thật đậm chất một kẻ bần nông. Thiếu niên này là Lí Sảm, hắn ta đang nhìn chăm chú vào đề bảng treo cao trên cổng nhà họ Trần. Hai chữ “Trần phủ” đầy sự uy nghi khí thế làm người nhìn không khỏi phải thán phục. Hôm nay hắn theo lời dẫn của vị Tô công tử đến đây để vào làm gia nô, thật sự thì hắn cũng không nghĩ rằng sẽ có ngày mình phải làm gia nô cho kẻ khác. Nhưng biết sao được giờ, chỉ có cách này hắn mới vào gặp được người có thể giúp hắn.
- Đại ca, anh cũng xin vào làm gia nô ạ?
Một tên nhóc chỉ độ tám tuổi đang hí hửng đứng cạnh Lí Sảm, nhìn cậu ta đầu bù tóc rối nhưng ánh mắt lại vô cùng linh hoạt, cậu ta cùng Lí Sảm đứng riêng một hàng riêng biệt dành cho hài đồng. Lí Sảm nhìn cậu nhóc hoạt bát này không khỏi ưa thích tính ra thì em trai hắn năm nay cũng chừng tuổi nhóc này. Quay lại đáp lời cậu ta:
- Ừm ta đang đợi gọi tên đây. Ngươi cũng đến đây gọi tên hay sao?
- Vâng ạ. Bu em bảo em đến đây ở sẽ được ăn no mặc ấm. Hì hì lại còn có tiền nuôi các em nữa cơ.
Hắn nghe cậu nhóc nói mà không khỏi ngỡ ngàng, nhưng cũng chợt tỉnh lại hắn đưa ánh mắt nhìn những đứa trẻ đứng xung quanh mình lớn thì cỡ tuổi hắn nhỏ thì có cả đứa đang mới chập chững đi để cha mẹ phải dắt. Phải rồi những đứa trẻ này đâu có quyền lựa chọn bởi chính người mà chúng nó tin tưởng nay lại đang đem chúng nó chuẩn bị đi bán như một món đồ không hơn không kém. Họ thật nhẫn tâm chẳng hiểu sao họ lại đem đứa con dứt ruột đẻ ra đi cho người khác chỉ để đổi lại vài văn tiền nứt mẻ. Chúng nó đâu như hắn vào đây còn có thể ra, chỉ cần điểm chỉ vào tờ giấy kia thì cuộc đời chúng nó sẽ mãi màu nô ɭệ.
Nhìn lại tên nhóc đang cười cười với hắn, đột nhiên hắn thấy hình bóng mình, một đứa bị lừa nhưng vẫn vui vẻ đi vào cái bẫy đó dù có biết hay không sự tồn tại của nó. Lí Sảm đặt tay xoa lên cái đầu bù xù của thằng nhóc tiện tay chỉnh lại cái đầu ngốc đấy cười nói:
- Nhóc cũng giỏi ghê tí tuổi này mà đã dám xa nhà mà đi làm rồi không sợ sao?
- Xì! Em không sợ đâu mà có chị Hai bảo vệ em rồi mà.
Hắn nhìn nụ cười trên khuôn mặt thằng bé làm hắn vui lên hẳn.
- A! nhóc gan dạ thật đúng là một đấng nam nhi. Này tiểu nam nhi cho ta biết ngươi tên gì được không?
- Bu em hay gọi em là Khoai, chị Hai lại gọi em là Tuấn. Nhà em ở thôn Đông gần đình làng chữ Xuân á, quanh nhà em có rất nhiều gà rất nhiều trâu nhưng tiếc thay đó lại chỉ là của nhà hàng xóm.
- Ngươi không nhớ họ của mình à?
Thấy đứa nhóc giới thiệu tên của mình mà lại đi nói cả nhà hàng xóm làm hắn hoa cả mắt, hắn đành hỏi lánh sang việc khác. Cậu nhóc nghe câu hỏi liền vò đầu bứt tai:
- A! chị Hai bữa trước bảo em họ gì nhỉ? Đậu, Đào, Đo,…
Lí Sảm nhìn đứa nhóc đang nhảy cẫng lên vì không nhớ nổi họ của mình thì có tiếng người hét lên từ cửa nhà họ Trần:
- Này nghe đây! nghe đây! Các ngươi trật tự nom trông ta đọc đến tên ai thì bước vào nhớ phải đi qua bàn lăn chỉ tay xác thực rồi đi sang bên trái vào sau khu cho gia nô nhận quần áo và nghe nội quy biết chưa. Các ngươi cấm đi lung tung đung phải các vị đại nhân thì có nước rớt đầu. Rồi nghe đây: Nguyễn Gấp, Thị Hà, Đỗ Tuấn,…
- A! ta họ Đỗ, ta họ Đỗ đại ca ơi ta nhớ ra rồi ta họ Đỗ nè!
Tên nhóc nghe đến tên vui mừng nhảy nhót hét lên ầm ĩ át cả tiếng tên đang đứng thông báo. Tên đó lườm qua bên này mà ré lên:
- Chúng mày điếc hả? hay không hiểu tiếng người? có im mồm không.
Nhóc ta xanh mặt núp đằng sau Lí Sảm bám vào vạt áo hắn mà run run, Lí Sảm nhìn cậu ta mà nhịn cười nói với tên thông báo:
- Anh trai thông cảm em của tôi nó nghe thấy tên mình được vào làm gia nô vui mừng qua nên vậy đấy ạ. Xin anh rộng lòng bỏ qua cho nó.
- Hừ! kẻ nào không giữ được cái lỗ mồm thì xéo!
Thằng nhóc tên Tuấn này vẫn run run nhưng lại nghiến răng ken két mà hậm hực lẩm bẩm: “ tao sẽ mách chị Hai cho mày biết tay” Lí Sảm cũng tò mò “chị Hai” của nhóc này là ai mà sao nó lúc nào cũng nhắc đến vậy.
Còn đang lăn tăn chưa bao lâu thì tên nọ đứng trên sân lại tiếp tục hét:
- Nguyễn Cồ Văn, Đàm Sảm. Năm người các ngươi một nhóm vào trước năm người tiếp chuẩn bị.
Hắn đã nghe đến tên mình rồi đúng vậy hắn phải đổi họ, dùng họ của mẹ hắn, hắn cùng bốn người bước vào tên nhóc cũng trong số đó, nó hí hửng mà nói:
- A! hoá ra đại ca tên Sảm ạ. Em cảm ơn anh vừa nãy đã giúp em ạ. Chị Hai dạy em có ơn phải trả nên anh yên tâm có việc gì anh cứ nói nhóc đây sẽ giúp đỡ anh hết mình ạ.
- Ừm. Này ta hỏi ngươi chị Hai trong miệng ngươi là ai vậy nghe có vẻ còn có địa vị hơn cả mẹ ngươi đấy?
- Haha! Em không nói được chị Hai dặn em phải biết giữ bí mật chị không thích người khác làm phiền.
Trông tên nhóc ra vẻ thần bí hắn cũng không tiện hỏi thêm, hai người đi một đoạn nữa liền thấy một lão già để râu dê, lão ta đang lần mò một quyển sổ và vài xấp giấy đi đến nơi sẽ phải lăn tay lần nữa trừ trường hợp có kẻ mạo danh lẻn vào. Hắn và cậu nhóc đều qua được chỉ có một tên lăn đi lăn lại mãi cả ba lần đều không được kẻ đó liền bị lôi ra ngoài dù có kêu van vỡ cả giọng. Đó mới thấy nhà họ Trần kỉ cương lề lối thật.
Lí Sảm lại đi tiếp theo đoàn người đến một toà lầu xây kiểu ngang xà đi qua nó có vẻ bên kia là một hồ nước. Hơi nước phả vào bọn hắn cảm giác lạnh lẽo nhưng đầy mê hoặc khiến bọ họ như không nỡ rời đi. Tên gia nô làm nhiệm vụ dẫn đường cười khanh khách nói với bọn họ:
- Cho các ngươi mở mang kiến thức một chút, bên kia là khu vườn mà lão gia đích than sai người xây tạo cho tiểu thư chúng ta đó. Bên đó có hồ gọi là gì nhỉ? À Vãn Xuân, Hồ Vãn Xuân. Thôi được rồi đi thôi các ngươi đừng ở đây làm ô uế phong cảnh, đi mau không quản gia phải đợi đấy.
Bọn họ tiếp tục đi, nhưng vừa đi qua thì Lí Sảm liền thấy một luồn ánh sáng bay vọt vào trong khu vườn, vốn chỉ tưởng bản thân hoa mắt, đang tính đi tiếp thì hắn lại nghe bên tai tiếng cười xen lẫn tiếng khóc tức tưởi vọng từ trong khu vườn.
- Này ngươi có nghe thấy gì không?
- Hả? đâu có em có nghe thấy gì đâu.
Hắn gọi thằng nhóc Tuấn lại hỏi nhưng sao nó không nghe thấy gì chả lẽ chỉ có mình hắn nghe ra. Nhìn đoàn người đang đi phía trước hắn nói.
- Ta có việc ngươi đi trước đi xong xuôi ta quay lại.
- Nhưng … anh đi vậy có sao không.
- Ngươi cứ đi đi ta tự biết cách trở lại mà.
Thằng nhóc chần chừ chút rồi đáp:
- Vâng anh nhớ cẩn thận.
Nói đoạn Lí Sảm liền lẻ tách khỏi đám người bọn họ rồi đi vào trong khu vườn, hắn nhìn xung quanh tìm kiếm thứ ánh sáng đó. Đi được một đoạn hắn nhìn thấy một cái hồ nước lung linh sương khói vẫn còn lượn lờ, mặt hồ cũng theo đó yên tĩnh không một tiếng động. Hắn chăm chú nhìn vào làn sương trắng chợt giật mình đúng là thứ ánh sáng kia rồi. Hắn chỉ nhìn một lần là nhận ra ngay. Đó chính là ánh lửa kì lạ mà hắn thấy ở vách núi và trong mộng nhưng lần này nó cứ nhấp nhô vô định cũng không quyến rũ hắn tìm đến nó chỉ lẳng lặng ở đó và chìm dần vào mặt nước. Nó cứ chìm dần chìm dần đến khi dập tắt hẳn, thật phi lí một ngọn lửa cháy trong nước đủ kì lạ. Mãi đến khi nó chìm hoàn toàn vào lòng hồ thì vụt biến mất như chưa hề tồn tại. Lí Sảm đứng đó và ngơ ngẩn nhìn lòng hồ không gợn sóng. Hắn choàng tỉnh chạy một đoạn quanh hồ nhưng cái hồ này rất lớn hắn chạy mãi mà không tìm ra manh mối gì ngọn lửa này như biến mất khỏi nhân gian.
Nếu như không cảm nhận thấy hơi lạnh từ mặt nước phả lên hắn cũng cứ ngỡ như là mình đang nằm mơ vậy. Định xoay người rời đi thì hắn thấy như có ai nhìn sau lưng mình hắn quay người lại, rồi chợt ngẩn ngơ. Một người con gái đẹp như phù dung trong sương, nàng mặc trên thân bộ áo trắng như tuyết, đôi mắt như nước hồ thu tĩnh lặng như thâu tóm mọi linh hồn chìm vào đấy. Người con gái ấy đứng bên gốc liễu vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành ấy thật sự đã làm Lí Sảm động tâm hắn như mất hồn nhìn nàng ấy.
Thiếu nữ nhíu đôi mày liễu nhìn hắn nàng khẽ nói:
- Ngươi là ai?
Nghe giọng nói như tiếng gió bên tai hắn cũng chợt tỉnh, cảm thấy mình hơi bất lịch sự đành cất giọng trả lời:
- Tôi chính là gia nô mới vào của nhà họ Trần, tên hai chữ Đàm Sảm. Vậy còn cô là?
Thiếu nữ khẽ cười nụ cười như tụ hội mọi vẻ đẹp nhân gian, đôi môi đỏ khẽ đáp:
- Ta?! Ta chính là con gái của Trần Lý Trần đại nhân, ta tên Trần Ngọc Dung.