Chương 2: Chạy Loạn

Đầu năm thứ sáu Thiên Gia Bảo Hựu, tức năm Kỷ Tị, hoàng đế là nhà Lý tin lời gian thần tên Phạm Du mà giam bắt cha con trung thần Bỉnh Di. Quân dưới trướng của Di là Quách Bốc lúc này đang ở phía Tây kinh thành, mà thần tốc kéo quân về cứu tướng. Năm vạn quân tinh nhuệ của triều đình cũng khó cản được bước chân của Quách Bốc. Hay tin, hoàng đế Bảo Hựu bèn chạy vội lên Tam Nông vùng đất tổ mà lẩn tránh. Thái tử lúc này là Lí Sảm cũng cùng hộ vệ bỏ chạy về vùng xuôi là Hải Ấp Thái Bình. Đánh dấu cho giai đoạn lụi tàn của hoàng triều họ Lí.

Trong màn đêm tối âm u tiếng vó ngựa cứ như sấm nổ rầm rầm, xen lẫn là tiếng binh khí va chạm nghe chói cả đầu óc. Một tiếng hét thất thanh giữa trời làm phá tan đi sự tĩnh lặng, nhưng lại dồn thêm sự đáng sợ chết chóc. Lúc này ta mới có thể theo tiếng hét đó mà nhìn thấy rõ, là một nhóm tầm năm người mặc giáp phục, thân đeo trường kiếm. Đang hốt hoảng mà chạy trốn sau lưng họ là đến cả chục bóng người áo đen đang lao đến vun vυ"t. Trông có thể thấy năm người nọ đã đuối sức, tốc độ cũng đang giảm dần. Tiếng hét vừa nãy là từ họ mà phát ra, trong số họ ba người đã như gần chết chỉ biết gục trên lưng ngựa. Kẻ thì tay trái chỉ còn mảnh vải thừa, máu cứ chảy ròng ròng xuống, kẻ thân áo giáp đã bị chém nứt toạc cả ra, có thể thấy bên trong là một bãi nhầy nhụa máu me. Trông mà hoảng sợ, nhưng tuyệt nhiên bốn người họ vẫn chạy xung quanh như bảo vệ người ở giữa.

Men theo ánh trăng mờ nhạt, nhìn ở giữa người mà bốn kẻ này liều mạng bảo vệ là một thiếu niên độ 14 tuổi, sự hoảng hốt lộ rõ trên khuôn mặt non nớt của hắn. Bốn người nọ bảo vệ hắn như sinh mạng, quyết không để những kẻ truy lùng tóm được hắn. Đột nhiên những kẻ áo đen rượt phía sau dừng lại, bọn chúng vươn tay ra sau lưng lấy ra cung tên. Tên nhìn có vẻ như thủ lĩnh giơ tay ra hiệu bắn, hàng chục mũi tên bay ra khỏi cung lao như xé gió về nhóm người chạy trốn. Phập! mũi tên găm xuyên qua hai người đi sau, máu tươi như tưới xuống mặt đất, hai người họ ngã xuống mà tắt thở. Ba người vẫn phải chạy tiếp. Một người trong số họ hét lên:

- Các ngươi to gan thật dám đến đây hành thích hoàng thái tử? Đừng tưởng ta không biết chủ tử các ngươi là ai!!!

Hắn nói vừa dứt đã ho khan từng trận ra máu, toàn thân run cầm cập. Năm người mà cũng giờ chỉ còn hai người bọn hắn còn sống bảo vệ chủ tử, hắn muốn hét lên cho bõ cơn tức, nhưng đã bị thương quá nặng rồi. Người còn lại trông có vẻ còn tỉnh táo hơn chắc hắn là người giỏi nhất nên trên người chưa có vết thương nào chí mạng. Hăn cẩn trọng nói với người thiếu niên:

- Bẩm thái tử, hiện tại tình thế nguy cấp, xin ngài hãy nghe theo chủ ý của thần. Giờ ngài hãy tách ra mà trốn trước, thần và Nguyễn Lại sẽ cản chân bọn chúng đằng sau.

- Không được! ta không thể bỏ lại hai ngươi chờ chết ở đây được.

Thiếu niên nọ hoảng sợ mà đáp

- Ngài hãy yên tâm thần không dễ chết như vậy đâu.

Hắn nói với gương mặt hoàn toàn tự tin, ánh mắt như phát ra lửa, thiếu niên cũng mềm lòng mà nghe theo. Tên hộ vệ rút trường kiếm chém thẳng một nhát vào con ngựa mà thiếu niên đang cưỡi, ngựa đau chạy nước rút một mạch về phía trước để lại hai người họ ở lại phía sau.

Bọn áo đen trông thấy vậy liền hốt hoảng gài tên bắn theo bọn họ, một trận mưa tên lao đến. Người hộ vệ tên Nguyễn Lại cười cười nhìn qua người bên cạnh mình:



- Vinh đại ca, trước giờ anh vẫn không đổi nhỉ, vẫn quyết đoán và dứt khoát.

Không đáp lại hắn, Vinh đại ca nọ nhảy vù xuống ngựa mà tuốt kiếm lao về phía đám áo đen. Tên thủ lĩnh áo đen đứng từ đằng xa mà ra lệnh tách năm tên rượt theo thiếu niên nọ. Đối với hắn tên khó đối phó nhất vẫn là tên Lí Khai Vinh này đây. Hắn cũng lôi bên hông ra cây đao mà lao đến.

- Lí khâm sai, ta thật vinh hạnh tiếp chiêu với ngươi.

- Ngươi rồi sẽ thấy bất hạnh thôi.

- Ngươi!!! Hãy đi chết đi.

Tên thủ lĩnh tức đỏ cả mặt lao đến. Trận huyết chiến diễn ra, đằng xa năm tên áo đen đang lùng bắt rượt theo thiếu niên nọ. Con ngựa dẫu bị đau phi nước đại nhưng chỉ được một đoạn đến bìa rừng tốc độ đã giảm dần rồi dần dừng hẳn mà ngã gục ra đất. Hắn nhảy xuống khỏi ngựa quỳ xuống vuốt ve con ngựa mà nói thì thầm vào tai nó:

- Cảm ơn ngươi.

Xong hắn liền đứng dậy chạy thẳng vào khu rừng, trời dần đổ mưa lớn. Năm tên áo đen cũng đã rượt đến bìa rừng chúng nhìn thấy xác con ngựa liền gật đầu tách nhau ra mà lao vào khu rừng.

Trong khu rừng tăm tối hắn chỉ biết lần theo ánh trăng, mà chạy được một đoạn hắn liền thấy một tia sáng lập loè kì lạ cứ ngỡ là ánh đèn của người dân. Hắn vội vàng chạy đến nhưng vừa đi được ba bước thì. Phập! một mũi tên đâm xuyên l*иg ngực hắn dòng máu nóng cứ nhỏ tí tách xuống. Nhưng hắn như không quan tâm đến vết thương của mình chân vẫn chạy lao về phía ánh sáng nọ. Phập! lại tiếp một mũi tên nữa đâm xuyên vai hắn. Lúc này trong tầm mắt hắn, ánh lửa kia đã rất gần chỉ còn vài bước nữa là có thể thấy, hắn cắn răng bước lên hai bước thì. Vù! Hắn rớt thẳng xuống một vực sâu.

Tên áo đen vừa bắn tên nọ chạy đến thì đã không thấy người đâu nữa, hắn cúi xuống nhìn thử xuống dưới, vực này sâu hun hút như không thấy đáy. Từng tầng sương mù phủ kín cả vực thẳm. Hắn lẩm bẩm rồi cũng xoay người rời đi.

Dưới vực sâu, xuyên qua tầng sương mù có một con sông. Nhưng thật quái lạ dưới nơi chết chóc không một bóng người này lại có một chiếc thuyền tranh. Thiếu niên vừa nhảy xuống vực đang nằm trên con thuyền mà thoi thóp. Trời mưa dần lớn, nước chảy ngày càng xiết chiếc thuyền cứ vậy mà trôi theo dòng sông bên trên vẫn còn kẻ như sắp chết vậy.