- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Tàng Kiều
- Chương 7
Tàng Kiều
Chương 7
Edit: Tịt
Tết âm lịch vừa qua, Thang Tiểu Mạt liền từ chức bỏ trốn. Không phải cậu muốn đi,
mà là bà Chu tìm được nơi làm việc của cậu, bà Chu yêu thương con trai nửa bắt ép nửa dụ dỗ, Thang Tiểu Mạt mới hiểu được là có ý gì, đại để là nói, Chu Cẩn Niên không phải là người dễ dàng từ bỏ như vậy, chỉ cần anh tìm được, anh nhất định sẽ đeo bám đến cùng, làm mẹ ít nhất cũng phải hiểu được con mình.
Thang Tiểu Mạt thu thập hành lý thật đơn giản, đem trả chìa khóa phòng lại cho bác gái, tại sân ga làm trò trước mặt bà bước lên xe lửa về nhà. Xe lửa chuyển bánh, Bà Chu đột nhiên chạy đuổi theo, Thang Tiểu Mạt ở trong xe thấy bác gái nhiệt tình như vậy, trong lòng cảm thấy thực áy náy, liền dùng sức xua tay ý bảo bà đừng tiễn.
Bà Chu đuổi theo thở hổn hển liên tục, bất đắc dĩ xe lửa đi xa, chỉ có thể mắng to:” Thằng nhóc! Nhẫn cậu còn chưa trả nữa mà!”
Thang Tiểu Mạt xuống xe ở trạm đầu tiên, sau đó mua vé xe quay lại. Cậu thích thành phố kia, hơn nữa, như vậy, khả năng Chu Cẩn Niên tìm được cậu càng thấp. Cậu kỳ thực thấy bà Chu có chút lạ lùng, loại người mắt mọc ở trên trán như Chu Cẩn Niên, sao có thể lãng phí thời gian trên người cậu chứ.
Cậu lại không có nhà để về. Tìm bạn học sống cùng ký túc xá, ở chỗ người ta tá túc vài ngày, một lần nữa tìm được việc làm, làm nhân viên văn phòng ở một xí nghiệp liên doanh, đổi số điện thoại di động, lại tự mình thuê một căn phòng nhỏ, lặp lại cuộc sống không lâu trước đây.
Xuân về hoa nở, đêm ngày mồng 1 tháng 3, cậu đưa tài liệu đến công ty con, trên đường trở về đi ngang qua nơi cậu gặp tai nạn, cửa hàng đá quý vẫn còn đó, đang muốn bước đi vào, lại bị tiếng cãi nhau của một đôi tình nhân trẻ bên đường thú hút sự chú ý. Bạn gái dường như thật quyết liệt quay người bỏ đi, bạn trai ở phía sau rơi lệ hét lên:” Rời xa anh em sẽ hối hận!”
Thang Tiểu Mạt như bị nước lạnh dội lên đầu, đột nhiên cảm giác xương quai xanh đã từng gãy lại đau đớn như bị kim châm.
Đêm đó mẹ gọi điện thoại hỏi cậu ở đâu, Thang Tiểu Mạt hỏi có chuyện gì, bà Thang nói, có một người đàn ông đến nhà tìm con, con có phải ở bên ngoài gây thù với ai không? Thang Tiểu Mạt nói đúng vậy, cho nên không thể nói cho mọi người con ở đâu.
Vì thế lại đổi số điện thoại, dứt khoát không liên lạc với ai hết.
Năm mới Chu Cẩn Niên lại tiến thêm một bước, ngồi lên vị trí tổng giám đốc. Anh hiện tại rất ít về nhà, giải trí xã giao cũng nhiều, bạn bè không tốt một đống, mỗi ngày không phải quán bar chính là tụ tập ban đêm, từng ngày trôi qua chỉ có thể gọi là xa hoa lãng phí.
Anh không tìm được Thang Tiểu Mạt. Những ngày ban đầu, anh tìm đến tóc bạc một đống, hỏi anh tìm rồi thì muốn làm gì, anh không biết, dù sao anh muốn gặp, mỗi ngày cho dù chỉ là đứng từ một nơi xa xa liếc nhìn một chút, đã đủ lắm rồi. Nhưng anh không tìm được.
Ông Chu thương con mình, mẹ con giằng co thật lâu làm cho ông bị kẹp ở giữa thật khó lên tiếng, vì thế giấu bà Chu, vụиɠ ŧяộʍ nói cho Chu Cẩn Niên mang Thang Tiểu Mạt về nhà. Chu Cẩn Niên phải tìm biết bao nhiêu là cách mới có được địa chỉ nhà Thang Tiểu Mạt, nhưng cậu căn bản không về nhà.
Giữa bọn họ hoàn toàn không có phương thức liên lạc.
Nơi ở của Thang Tiểu Mạt, là tòa nhà chuyên cung cấp cho những người trẻ tuổi độc thân như cậu thuê, mấy căn phòng cách vách cũng là các đồng nghiệp trẻ cùng công ty, game máy tính rất phổ biến trong những người trẻ tuổi, nhưng Thang Tiểu Mạt không chơi, cậu chơi dò mìn. Kỉ lúc cao nhất hiện tại của cậu là 90 giây.
Thân thiết nhất với cậu là Tư Lễ Bân của bộ kế hoạch, hắn là người bản thị, gia đình chỉ có cha, điều kiện ưu tú, nhưng quan hệ với đằng nội không tốt, dọn ra ngoài ở. Tư Lễ Bân là lấy được học vị từ một trường nổi tiếng ở nước ngoài, từ ngoại hình đến tư tưởng đều có vẻ tự do phóng khoáng, giữa hắn và Thang Tiểu Mạt có điểm giống thì đó chính là, ngây thơ giống nhau, còn có, đều là gay.
Tư Lễ Bân là dân chơi cổ phiếu thâm niên, hắn thích làm một chút việc mạo hiểm, mới đầu Thang Tiểu Mạt bởi vì không muốn phá hỏng niềm vui của hắn, cũng theo hắn chơi nhỏ, sau lại phát hiện hầu như đều có lãi, mới bắt đầu nghiên cứu.
Tư Lễ Bân nói:”Cậu thấy rồi chứ, thị trường chứng khoán nhất định sẽ hưng thịnh.”
Thang Tiểu Mạt không quan tâm hưng thịnh hay không, cậu là muốn từ tiểu phú thành đại phú, so ra, cậu càng quan tâm tốc độ dò mìn của mình.
Tư Lễ Bân nói:” Cậu sao còn chơi trò này? Cậu đã sớm trở thành vô địch ở công ty rồi.”
Thang Tiểu Mạt nói:” Thế này đã là gì, tớ quen một người, tùy tiện kích chuột dưới 60 giây là xong.”
” Chém gió.” Tay Tư Lễ Bân đầy keo xịt tạo kiểu dáng tóc, không cho là thật, sau lại nghĩ thấy không đúng, hỏi:” Là kẻ thù hả? Cậu không phải là muốn luyện thành một người vô địch rồi đến tìm hắn phân cao thấp chứ?”
Thang Tiểu Mạt tắt máy tính duỗi người, nói:” Cậu có đi hay không vậy? Không đi là tớ ngủ đó.”
Tư Lễ Bân nói được rồi liền mang Thang Tiểu Mạt đến quán bar chơi, nhờ phước cha hắn làm quan lớn, một chút nơi thanh sắc nổi tiếng chút hắn đều quen thuộc. Hai người tìm chỗ ngồi, chọn rượu, nhìn ở giữa sân nhảy một đám nữ nhân ăn mặc hở hang đang múa cột, Thang Tiểu Mạt nhìn xem thực thành thật, với năng lực bắt chước của tứ chi cậu không giỏi lắm, vốn lúc ở trường học, có vũ hội cậu đều đã thực xuất sắc. Một phần biểu diễn chấm dứt, âm nhạc đinh tai nhức óc đột nhiên vang lên, toàn bộ mọi người đều bắt đều lắc lư, Tư Lễ Bân đưa cho Thang Tiểu Mạt một túi thuốc bột.
” Cái gì?” Thang Tiểu Mạt lớn tiếng hỏi, xung quanh thực ồn ào.
Tư Lễ Bân thần bí cười, đổ phần của mình vào ly rượu, một ngụm uống hết.
Thang Tiểu Mạt do dự một chút, vẫn là không có can đảm thử. Cả trai lẫn gái bên người đều lắc lư trong tiếng nhạc, cơ thể Thang Tiểu Mạt cũng không nhịn được mà đung đưa, nhưng ánh mắt lại không dám rời khỏi Tư Lễ Bân, tên kia đang không ngừng điên cuồng lắc đầu.
Chu Cẩn Niên cùng vài người bạn làm ăn đi từ phòng tầng hai xuống, chuẩn bị tiếp tục chiến đấu, tùy ý liếc mắt một cái sân nhảy, giữa ánh đèn lúc sáng lúc tối lộ ra một gương mặt quen thuộc, anh nắm chặt lấy lan can, đó là Thang Tiểu Mạt chắc chắn không sai.
Mấy người bạn bên cạnh dừng lại, kỳ quái hỏi anh:” Chu tổng?”
Chu Cẩn Niên bỏ lại mọi người liền đi xuống sàn nhảy.
Thang Tiểu Mạt thấy thời gian không còn sớm, lôi kéo Tư Lễ Bân đi ra ngoài cửa, cứ nhảy thế, cậu sợ hắn sẽ nhảy đến mức óc bay ra ngoài.
Chu Cẩn Niên chạy vào, nhìn chung quanh một vòng, tất cả đều là đầu người, ảo não đấm một cái. Lập tức lại cười, cậu ấy còn ở trong thành phố. Chỉ cần còn ở trong thành phố này, tìm được cậu không phải là việc khó.
Ngày thanh niên mồng 4 tháng 5, virus máy tính trong thành phố này đột nhiên bùng nổ.
Thang Tiểu Mạt đi làm không bao lâu đã nghe nói, cậu còn chưa kịp mở máy tính. Nghe nói là sau khi nhiễm virus, toàn bộ hệ thống đều đứng im không hoạt động, trên màn hình sẽ xuất hiện trò dò mìn. Toàn bộ công ty đều thật cẩn thận.
Sau khi tan ca cậu cùng Tư Lễ Bân đến quán gần đó ăn mì bò, nói chút chuyện, Tư Lễ Bân trong mắt toàn là ánh sao lấp lánh sùng bái: “Làm hacker chắc chắn là một việc thực đã nghiền.”
Đôi đũa của Thang Tiêu Mạt như có như không chọc chọc bát mì, mấy ngày nay tinh thần cậu thường không được tập trung.
Tư Lễ Bân gõ thành bát cậu:” Này.”
Thang Tiểu Mạt hoàn hồn nói:” Vậy người ta chắc cũng không phải tình nguyện, những người như thế bình thường phải chịu khá nhiều áp lực, nếu không sao lại đi trả thù xã hội?”
Tư Lễ Bân không đồng ý, nói:” Chơi vui thôi, vạn người tán thưởng, thật oai.”
Thang Tiểu Mạt liếc mắt xem thường:” Vạn người chửi mắng mới đúng ý, cậu lại còn muốn chơi nữa, ba lần trước cậu bị giáo huấn vẫn chưa đủ mạnh hả?”
Tư Lễ Bân mặt đỏ lên, bĩu môi không nói chuyện.
Lần đó họ mới từ quán bar đi ra, ông Tư liền từ trên trời giáng xuống, mặt đen cứ như là bao công, ném Tư Lễ Bân vào xe hơi, chẳng nói gì mà đi luôn. Sau này mới biết, Tư Lễ Bân căn bản chẳng có cái gì được gọi là tự do, ông Tư vẫn sai người theo dõi hắn.
Sợ cái gì đến cái đó, ngày hôm sau vừa đến công ty, máy tính của giám đốc công ty bị hack, lệnh cấm ban xuống, nói là mạng nội bộ của công ty toàn bộ bị hack. Công việc của Thang Tiểu Mạt đành phải gián đoạn, đợi ở văn phòng sắp xếp lại một chút tài liệu đơn giản, nghe điện thoại cấp trên gọi xuống, nói là văn phòng giám đốc tìm cậu. Thang Tiểu Mạt đầy bụng ngờ vực, văn phòng trên tầng cao nhất vừa gõ cửa, đã thấy Tư Lễ Bân ngồi ở sô pha, chỉ cậu nói:” A, cậu ấy, dò mìn nhanh nhất cả công ty.”
Giám đốc đã hơn năm mươi tuổi gấp đến nỗi vội đến kéo cậu, nhét vào chỗ ngồi, nói:” Nhanh nhanh nhanh, dò!”
Thang Tiểu Mạt vẫn không hiểu. Tư Lễ Bân giải thích nói:” Nghe nói dò mìn đạt đến tốc độ yêu cầu mặc định của vi-rut, là có thể tháo bỏ, cũng không cần dùng phần mềm diệt vi-rút.”
Thang Tiểu Mạt trong lòng hồi hộp một lúc, mí mắt đột nhiên nháy liên hồi. Cậu nắm con chuột, lấy lại bình tĩnh mở lên. Dò xong vừa đúng 60s, hình ảnh nhảy một lúc, xin nhập mật khẩu.
Thang Tiểu Mạt run run nhập vào ngày “mất điện” đêm đó, chọn xác nhận, một lọ toàn hoa hồng, chiếu lên vẻ mặt đỏ bừng của cậu.
Chu Cẩn Niên vội vàng chạy ra khỏi văn phòng, suýt chút nữa thì làm Tông Nhạc ngã. Tông nhạc ở phía sau mắng:” Đồ quỷ, cậu bị khai trừ rồi!” Chu Cẩn Niên ở phía xa trả lời:” Đã sớm nghĩ mặc kệ rồi!”
Thang Tiểu Mạt trở lại văn phòng còn đang suy nghĩ, Chu Cẩn Niên đầu có vấn đề chắc, loại chuyện này nếu làm không tốt sẽ phải ngồi tù. Kết quả là ngồi xuống chưa được 5 phút, giám đốc tự mình gọi điện xuống mời câu lên. Cậu không hiểu sao có loại dự cảm tai họa rớt xuống đầu. Lắc lắc lắc lắc lên lầu, gõ cửa đi vào, chỉ thấy Chu Cẩn Niên ngồi nghiêng ở bàn làm việc của giám đốc, đối diện với cậu đang đứng thẳng ở cửa, cười nói:”Hì, đã lâu không gặp.”
” Là cậu ấy hả?” Giám đốc Thang Tiểu Mạt hỏi.
Chu Cẩn Niên xoay người duỗi tay ra nắm một lúc, nói:” Là cậu ấy, rất cảm ơn.”
” Chu tổng khách khí rồi.”
Thang Tiểu Mạt không kiên nhẫn nghe xong đoạn đối thoại của hai người, xoay người bỏ chạy, thang máy lên không kịp, chạy thang bộ. Chu Cẩn Niên nghĩ tôi xem cậu chạy đi đâu, kêu thư kí của giám đốc gọi điện xuống cho bảo vệ dưới lầu, đóng cửa chặn người.
Hai người cuối cùng ở đại sảnh gặp nhau. Chu Cẩn Niên từng bước tới gần, Thang Tiểu Mạt tự mắng chính mình vô số lần. Nhìn thấy trò dò mìn thì phải nghĩ ngay đến đây là cái bẫy giành riêng cho mình, quả thực là tự chui đầu vào lưới.
Chu Cẩn Niên nhìn Thang Tiểu Mạt hận không thể đem chính mình dán lên kính thủy tinh, nhịn không được lắc đầu cười:” Ha ha……”
Thang Tiểu Mạt trừng anh, nghĩ có cái gì mà đắc ý chứ, có cách tìm tôi, không bằng đi thu phục mẹ của anh trước đi.
Chu Cẩn Niên nói:” Cậu chạy cái gì chứ?”
Thang Tiểu Mạt ngẫm lại chính mình thật ngốc, chạy cái gì chứ, nhưng mà loại ý nghĩ ” chạy trốn nhanh lên ” này, quả thật chính là ý nghĩ đầu tiên khi nhìn thấy nam nhân này.
” Anh muốn làm gì chứ?” Cậu không khách khí đáp lại.
Chu Cẩn Niên nói:” Gọi lúc nào đến lúc ấy sao cậu lại quên rồi, tôi gọi điện cho cậu thì không kết nối được, đành phải trực tiếp tìm người thôi.”
“Chuyện đó không tính nữa rồi, kết thúc rồi!” Gặp quỷ rồi thế mà lại nhắc đến chuyện vớ vẩn này.
” Sao lại kết thúc rồi.” Chu Cẩn Niên giơ ngón tay còn đeo chiếc nhẫn, ngừng cười:” Trên cổ cậu còn đeo chiếc nhẫn của tôi mà!”
Ngày tháng năm, khí hậu ấm áp, trong bộ quần áo công sở, chiếc nhẫn phỉ thúy trông thật rõ ràng, Thang Tiểu Mạt hết đường chối cãi, câu nói đầu tiên làm cho người ta ngậm miệng, nhụt chí ngồi xổm xuống.
Chu Cẩn Niên cũng ngồi xuống, đặt trán lên trán cậu, nhìn cậu vì chạy lâu mà mặt mũi đỏ bừng, dùng thanh âm chỉ có hai người nghe thấy nói:”Hơn một năm qua tôi vẫn luôn nghĩ đến phải làm cậu như thế nào, Thang Thang cục cưng ạ!”
Thừa nhận đi, kỳ thật mày cũng muốn anh ấy.
Thang Tiểu Mạt lẳng lặng đứng dưới vòi hoa sen, để nước lạnh chảy khắp người. Có một số việc là chính mình không muốn đối mặt, trong lòng cậu hiểu rất rõ. Những ngày chia xa này, mỗi khi thủ ***, cả đầu óc đều là bóng dáng anh, đàn ông cũng sẽ có việc thủ tiết sao? Nếu không chính mình sao lại làm thế chứ?
Chu Cẩn Niên chờ mãi không thấy cậu đi ra, đẩy cửa ra nhìn cậu vẫn cứ đứng chẳng chút nhúc nhích,
duỗi tay hứng một chút nước, lạnh. Cơn tức lại lên, lôi cậu ra khỏi phòng tắm.
Thang Tiểu Mạt ngã trên sàn phòng ngủ, chậm rãi ngẩng đầu nhìn Chu Cẩn Niên, đột nhiên cảm thấy cực kì oan ức, nước mắt hòa cùng nước trên tóc rơi xuống trên mặt, cậu vùi mặt vào đầu gối.
Nơi mềm yếu nhất trong lòng Chu Cẩn Niên sụp đổ, anh quỳ xuống ôm cậu, dùng hết sức lực ôm thật chặt.
” Tôi, Tôi rất nhớ anh……” Thang Tiểu Mạt khóc thành tiếng, cậu đầu hàng, không phải với Chu Cẩn Niên, là với chính mình.
Chu Cẩn Niên cởi bộ quần áo ướt sũng trên người cậu, cầm cái thảm lông bọc lấy cậu như con ngộng, sau đó đặt lên giường, lập tức đè lên.
” Vậy vì sao lại muốn trốn?” Anh từng chút từng chút hôn mặt cậu.
” Mẹ anh, còn có bạn gái anh,…… Tôi cảm thấy, như vậy không tốt.”
” Anh thì sao? Với anh có tốt không?” Chu Cẩn Niên chuyển mặt cậu qua, muốn cậu trả lời.
Trong mắt Thang Tiểu Mạt còn sót lại nước mắt, cậu kinh ngạc nhìn Chu Cẩn Niên, chủ động nhổm lên hôn môi anh, giống như những lữ khách khát nước trên sa mạc. Chu Cẩn Niên xoay người một cái, đặt cậu lên người mình, ấn đầu cậu xuống, trằn trọc chà đạp bờ môi của cậu. Thảm lông rơi xuống đất, Thang Tiểu Mạt run run cởi cúc áo sơ mi Chu Cẩn Niên, cơ thể nhẵn nhũi kề sát với bờ ngực nóng bỏng của anh, cúi đầu liếʍ cắn đầu nhũ anh, ngẩng đầu nhìn Chu Cẩn Niên. Anh thở hổn hển sờ đầu cậu, ẩn sâu dưới đáy mắt là lửa tình, bàn tay to lớn nắm gáy cậu như ám chỉ mà đẩy xuống dưới.
Có một số việc không cần dạy.
Cái lưỡi mềm mại của Thang Tiểu Mạt liếʍ mυ"ŧ
cơ thể cường tráng, khẽ cắn cơ bụng, gương mặt đỏ bừng cọ vào phân thân Chu Cẩn Niên, chậm rãi vươn đầu lưỡi đến liếʍ láp**, ngậm vào nhả ra nuốt vào một lần, nhả ra lại liếʍ một chút, bởi vì là lần đầu tiên thử nên động tác của cậu không lưu loát chậm rãi mà lại như quyến rũ, Chu Cẩn Niên duỗi tay vuốt môi cậu, ngón tay đưa vào trong khoang miệng ấm áp của cậu, đùa nghịch đầu lưỡi, Thang Tiểu Mạt nâng mí mắt mờ mịt nhìn anh. Ánh mắt này vẫn như trước đơn thuần không có tạp chất, Chu Cẩn Niên không thể nhịn được nữa, đỡ lấy cơ thể cậu, lấy dầu bôi trơn từ cái tủ đầu giường, làm trơn qua loa, vừa thẳng lưng đã mạnh mẽ tiến vào, Thang Tiểu Mạt ngửa đầu rêи ɾỉ một tiếng, để lộ ra cần cổ mảnh khảnh xinh đẹp tuyệt trần.
Chu Cẩn Niên tạm dừng lại, vuốt ve lưng cậu, hôn loạn lên thái dương cậu dừng ở vành tai, nỉ non trấn an:” Thang Thang, bảo bối, anh yêu em……”
Thang Tiểu Mạt ghé đầu vào cổ anh, ghé vào lỗ tai anh nhỏ giọng nghẹn ngào:” Nó thật nóng…… Dùng sức…… Dùng sức làm đau tôi……”
Chu Cẩn Niên vốn đã không thể chịu nổi một chút kí©h thí©ɧ nào nữa, lời mời gọi này, là thuốc kí©h thí©ɧ mạnh nhất. Mở hai cánh mông cậu ra, dùng sức cắm vào, chậm rãi ra vào động khẩu, lại dùng sức đâm vào, tốc độ càng lúc càng nhanh, cho dù như thế nào cũng cảm thấy không đủ sâu, mỗi một lần đều như muốn đâm thủng cậu, loại tác cầu nɧu͙© ɖu͙© điên cuồng này, Chu Cẩn Niên chỉ có trên người Thang Tiểu Mạt, lý trí bị ném lên chín tầng mây, chỉ còn lại cảm giác nguyên thủy nhất.
Thang Tiểu Mạt nắm chặt bờ vai anh, do lúc đầu gào khóc mà yết hầu khàn khàn, kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt hòa cùng cảm giác đau đớn vô danh, quá nhiều lần mập hợp phóng thích, khiến đầu cậu là một mảnh lộn xộn, rơi vào giấc mộng tối đen mà ngọt ngào……
Thang Tiểu Mạt mơ một cơn mơ rất dài, mơ thấy trước đây cùng em gái lên núi hái dâu, em gái ngã từ trên cây xuống, cậu bị phạt quỳ một ngày, đầu gối có tật, mơ thấy lúc chơi đùa, bị em gái vô ý đẩy vào giếng, suýt chút nữa chết đuối, mơ con mèo trong nhà, mỗi buổi chiều nắng đều nằm trong lòng cậu ngủ, mơ thấy Lô Khao cao lớn một mình trên đồng ruộng, mơ thấy lúc gặt lúa, lá lúa cắt qua mặt cậu hơi đau, cùng với cái nóng bức của mùa hè. Cậu mơ thấy trước khi thi vào trường cao đẳng cha mẹ nói với cậu: Thang Thang, con không phải con của chúng ta, cha mẹ con đều đã mất rồi. Thi vào trường cao đẳng xong, cậu vẫn nhớ những lời này, cuối cùng là những ngày trong trường cao đẳng.
Cậu mơ thấy giữa thanh âm ồn ào của người nhà trong đại hội thể dục thể thao trường nhảy cao, dùng hết sức lực nhảy lên, rơi trên tấm nệm xốp dày, xốp dày mà ấm áp. Cậu tỉnh.
Chu Cẩn Niên đứng sau bức rèm, hạ thấp giọng cùng người khác nói chuyện, ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào, khiến cho hình ảnh anh nhìn qua vàng óng mà mông lung.
Thang Tiểu Mạt si ngốc nhìn, mãi đến khi Chu Cẩn Niên tắt điện thoại đi vào phòng.
” Ngủ ngon không?” Chu Cẩn Niên trở lại trên giường, xoa xoa tóc cậu, hôn một chút lên trán cậu.
” Mấy giờ? Không đi làm sao?” Cậu hỏi, yết hầu khàn khàn.
” Hôm nay là thứ 7.” Chu Cẩn Niên đưa nước cho cậu, nhìn cậu uống hết, hai người yên lặng không nói gì tựa vào nhau, hưởng thụ sự ấm áp mấy tháng qua khó mà có được
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Tàng Kiều
- Chương 7