Chương 2: Trộm an ủi bị phát hiện, hậu quả của việc quật cường chí nh là hung hăng đánh mông

Chương 2: Trộm an ủi bị phát hiện, hậu quả của việc quật cường chính là hung hăng đánh mông

-------------------

Nguyễn Hành lúc tắm cảm thấy thân nhiệt nóng hơn bình thường một chút, chỉ nghĩ là do phòng tắm quá kín, mãi đến khi lên giường cậu mới phát hiện có gì đó không đúng.

Kì phát tình của cậu tới sớm rồi.

Nguyễn Hành nhớ lại hạn sử dụng của ức chế tề, cảm thấy thời gian hết hiệu lực có chút sớm hơn dự đoán, nhưng bản năng của thân thể đã che mờ lí trí, làm cậu không có cách nào suy nghĩ cẩn thận.

Cậu thật muốn...

Nguyễn Hành giữ mình trong sạch hai mươi năm, lần đầu tiên trải qua kì phát tình mất khống chế như vậy, du͙© vọиɠ sinh lí nhanh chóng khống chế thân thể cậu, dựa đầu vào đầu giường thở dốc, cậu nhịn không được đưa tay xuống dưới háng, cầm lấy ©ôи ŧɧịt̠ nhỏ của mình, tự an ủi lên xuống.

Thân thể ít khi thủ da^ʍ, chịu không nổi kí©h thí©ɧ của kì phát tình, Nguyễn Hành vuốt không tới vài cái, liền bắn ra.

Cậu mặc kệ dâʍ ɖị©ɧ trên tay, chỉ cảm thấy sau khi bắn tinh, hoàn toàn không giảm bớt chút du͙© vọиɠ nào, còn làm cho chỗ sâu trong thân thể sinh ra một trận tê dại cơ khát. Lục Bắc dùng camera quan sát Omega trong phòng vì kì phát tình mà hãm sâu tìиɧ ɖu͙©, nhìn cậu nằm trên giường tự an ủi, ©ôи ŧɧịt̠ nhỏ dưới thân Nguyễn Hành sạch sẽ như thân thể cậu, rụt rè dựng đứng lên, sau đó phun ra chút dâʍ ɖị©ɧ lên tay chủ nhân.

Hắn nhìn Nguyễn Hành nhắm lại mắt, nhỏ giọng rêи ɾỉ, trên tay vẫn còn tϊиɧ ɖϊ©h͙ chứng minh cậu tự an ủi thế nào.

Sau đó Nguyễn Hành mở mắt ra, du͙© vọиɠ thúc dục cậu buông bỏ xấu hổ, thử dùng tay đυ.ng chạm vào lỗ huyệt chưa từng có người viếng thăm phía sau. Lục Bắc ngồi trước màn hình, chỉ cảm thấy hạ thân cứng rắn không nhịn được, hắn tắt màn hình đi về phía phòng ngủ của Nguyễn Hành.

Nguyễn Hành vừa dùng một ngón tay chọc nhẹ vào c̠úc̠ Ꮒσα, cái lỗ nhỏ nhắn dâʍ đãиɠ bị kì phát tình tra tấn đã lâu, nhanh chóng mυ"ŧ chặt, hé ra đóng lại, thúc giục cậu cắm vào càng sâu.

Kì phát tình dày vò khiến cậu không màng tới liêm sỉ, một tay dùng sức chọc vào c̠úc̠ Ꮒσα nhẹ nhàng trừu sáp, một tay khác lên xuống vuốt ve ©ôи ŧɧịt̠ nhỏ đã cao cao dựng thẳng.

Cậu nếm được chút ngon ngọt, nhưng vì kì phát tình tới một ngón tay không đủ để thỏa mãn cơn ngứa ngáy nên lúc định đâm thêm ngón tay vào càng sâu bên trong c̠úc̠ Ꮒσα, cửa đột nhiên bị đẩy ra, Lục Bắc nhanh chân bước vào phòng: "Nhà bếp làm món điểm tâm ngọt mới...."

Nguyễn Hành bị dọa đến giật mình, ngón tay trong cơ thể cũng hung hăng chọc tới vách thịt bên trong, kí©h thí©ɧ mãnh liệt làm cậu nhanh chóng rêи ɾỉ thành tiếng.

"Ân..aaa..."

Hầu kết Lục Bắc động động một chút, hắn vừa tiến vào phòng đã ngửi thấy mùi tin tức tổ Omega nồng đậm, dụ người phạm tội trong không khí, vốn đã chuẩn bị tốt tinh thần xem tiểu Omega tự an ủi, nhưng không ngờ so với tưởng tượng của hắn còn ngon miệng hơn nhiều.

Trên mặt hắn hiện lên chút kinh ngạc, sau đó dưới cái nhìn chăm chú khủng hoảng của Nguyễn Hành, bước tới trước giường.

"Tôi nghĩ, về chuyện em là omega, tôi cần một lời giải thích."

Nguyễn Hành vốn không vui vì hắn lại gần áp bức cậu, nhưng ngay lập tức bị chất vấn của hắn đè bẹp, cậu vốn đã bị tìиɧ ɖu͙© dày vò, thần trí không tỉnh táo, sau khi nghe hắn chất vấn, vẻ mặt hiện lên chút mê man không biết nên làm sao.

"Tôi..tôi không cố ý...lừa...aaaa"

Lục Bắc không đợi cậu nói xong, liền nắm lấy bàn tay cậu đang đút trong c̠úc̠ Ꮒσα, không chút thương tiếc đâm ngón tay vào nơi càng sâu, còn tiện thể bỏ vào thêm hai ngón tay.

Kí©h thí©ɧ đến quá bất ngờ làm Nguyễn Hành cả người mềm nhũn như bông, thân thể vô lực ghé vào đầu giường, không tiếng động thở hổn hển.

Nam nhân chủ mưu đã lâu sao có thể vì nguyên nhân này mà buông tha cậu, hắn nắm lấy tay Nguyễn Hành, bắt đầu lên xuống trừu sáp, vừa chọc ngoáy bên trong vừa chất vấn: "Tôi đối xử với em không dám nói như huynh đệ, nhưng cũng tận tình chu đáo, em lúc mới đầu gạt tôi không nói, nhưng chúng ta bên nhau lâu như vậy, em còn dám gạt tôi."

Nguyễn Hành bị ức hϊếp cả người nhũn ra trong lòng hắn, xấu hổ lấy tay tự an ủi làm cậu muốn mở miệng từ chối, nhưng phía sau c̠úc̠ Ꮒσα lại truyền tới kɧoáı ©ảʍ, làm cậu vừa mở miệng liền biến thành rêи ɾỉ.

"Anh trước, trước bỏ tay ra...Tôi sai rồi...ânnn.."

Lục Bắc nghe vậy rút ra một ngón tay chôn trong thân thể Nguyễn Hành ra, dẫn tới cậu một trận run rẩy.

"Em đã nhận sai, vậy chúng ta thảo luận một chút vấn đề trừng phạt đi."

Nguyễn Hành còn chưa thoát ra khỏi kɧoáı ©ảʍ ban nãy, nghe vậy trừng mắt nhìn hắn, ánh mắt đầy lên án: "Tôi đều đã giải thích rồi, anh còn muốn khó xử tôi?"

"Em yêu tôi không chấp nhận lời giải thích không có thành ý."Lục Bắc không có buông tay Nguyễn Hành ra, mà kéo nguyên bản tay cậu đang còn dính đầy nước da^ʍ, ánh mắt chăm chú nhìn cậu, bắt đầu liếʍ láp nước da^ʍ trên từng ngón tay.

Nguyễn Hành cấm dục hơn hai mươi năm, ngay cả thủ da^ʍ đều rất ít, toàn dựa vào ức chế tề kìm nén du͙© vọиɠ, chưa từng trải qua trường hợp sắc tình như vậy, cả khuôn mặt cậu hồng thấu, giãy giụa muốn rút bàn tay Lục Bắc ngậm trong miệng ra, đáng tiếc, cậu vừa trải qua cao trào một lần, thân thể mềm mại không khí lực, giãy giụa nhẹ như bông, ngược lại khiến nam nhân không vui.

"Động nữa, liền nhét tay vào phía dưới."Lục Bắc ngước nhìn cậu, nheo mắt lại uy hϊếp.

Chắc là do ảnh hưởng kì phát tình, Nguyễn Hành ngoan ngoãn hơn ngày thường không ít, giãy dụa không quá mười giây liền bại trận, trước ánh mắt uy hϊếp của nam nhân, cố nhịn xuống xấu hổ nghe tiếng mυ"ŧ chụt chụt vang lên do hắn đem tay cậu đâm vào rút ra bên trong hắn miệng.

Đáng sợ nhất là, ngay lúc Lục Bắc nắm tay cậu thao tác, cái lỗ nhỏ phía sau lại không biết xấu hổ co rút đóng mở không ngừng, như lên án sao không đến lấp đầy, đút nó ăn no. Côи ŧɧịt̠ nhỏ dưới háng cậu không biết từ lúc nào lại dựng đứng lên, nhưng không chiếm được an ủi như lúc nãy.

Có thứ gì đó chảy ra từ lỗ nhỏ phía sau...

Nguyễn Hành lập tức ý thức được đây là nước da^ʍ của mình, thẹn thùng thít chặt c̠úc̠ Ꮒσα, hai chân thon dài kẹp chặt lại lặng lẽ vặn eo cọ xát với drap giường dưới thân, làm một khúc chăn chặn giữa hai cánh mông.

Lục Bắc bất động thanh sắc, đem tất cả những động tác nhỏ nhặt nhất của người dưới thân thu vào đáy mắt, phóng ra ít tin tức tố của mình.

Trong thoáng chốc, Nguyễn Hành ngửi thấy một mùi gỗ tuyết thông, ngứa ngáy trong cơ thể theo mùi hương càng ngày càng nồng làm cậu khó lòng kìm nén cơ khát. Rất nhanh liền nhận ra đây là tin tức tổ của nam nhân, vì vậy cậu liền nhỏ giọng khẩn cầu một tiếng ô...ân.. Không biết là cầu hắn cho cậu nhiều hơn hay là đừng phóng tin tức tổ nữa.

Lục Bắc nhìn Nguyễn Hành bị du͙© vọиɠ chi phối, vươn tay ra chuẩn vị triệt để khai thác thân thể mỹ lệ ngon miệng.

Lục Bắc một tay giữ lấy eo không cho cậu lộn xộn, một tay đặt lên đầu cậu, như trấn an lại như ức hϊếp nhẹ nhàng vuốt ve. Nhẹ nhàng vươn người dậy, nghiêng đầu, há miệng dùng hàm răng, hung hăng nghiền nát tuyến thể bên gáy của Nguyễn Hành.

Giống như mãnh thú há miệng gặm con mồi, con mồi chỉ có thể run rẩy dưới miệng nó, không có chút hi vọng phản kháng thành công.

Nguyễn Hành bị hắn làm vừa đau vừa thoải mái, ngẩng đầu lên muốn giải cứu phần gáy dưới hàm răng, nhưng lại vì tư thế trói buộc, càng giống như chủ động chui vào ngực Lục Bắc.

Nam nhân thấy cảnh này vui cười như hoa, hắn khen ngợi hôn một cái lên tuyến thể nóng rực của Nguyễn Hành, sau đó thuận theo xương cụt của người trong ngực, đem ngón tay chính xác chọc vào c̠úc̠ Ꮒσα đang co rút liên tục giữa hai cánh mông.

"A..." Nguyễn Hành đột nhiên bị chạm vào c̠úc̠ Ꮒσα mẫn cảm, cả người cong lại như tôm. Lại không biết rằng tư thế này càng thuận tiện cho ngón tay Alpha, đâm vào sâu bên trong.

"Đừng...bỏ tay ra đi mà." Lục Bắc mượn nước da^ʍ bôi trơn, thoáng một chút đã đút hai ngón tay vào.

"Đừng?" Lục Bắc nguy hiểm bên tai Nguyễn Hành lặp tại, omega nhỏ nhắn còn không nhận ra tâm tư của hắn, liều mạng gật đầu: "Lục Bắc, anh mau bỏ tay ra, nếu không tôi nhất định..."

Omega không biết mình đang trong thế nguy hiểm, không biết sống chết muốn ngăn cản Alpha mưu đồ đã lâu, cậu không biết, lúc Alpha trên người nghe thấy lời cự tuyệt của cậu, nét mặt đã lộ ra một nụ cười ác ý.

Sau đó Nguyễn Hành liền cảm thấy một trận quay quồng trời đất, còn chưa kịp phản ứng lại đã bị đặt nằm sấp trên giường.

"Ba~" Lục Bắc ngấp nghé mông thịt đầy đặn của cậu đã lâu, không chút lưu tình phất tay đánh một phát lên mông.

Hai luồng thịt mông mềm mại co dãn, xúc cảm thật tốt, bị hắn đánh cho hơi hãm xuống một chút, rồi nhanh chóng trở lại như cũ, chỉ để lại một dấu tay hồng nhạt. Nguyễn Hành được nuông chiều từ bé tới lớn, chưa từng bị phạt đánh mông như vậy bao giờ, vừa thẹn thùng lại hơi đau đau.

"Anh biếи ŧɦái" ngay lập tức Nguyễn Hành kịch liệt vùng vẫy, muốn đứng dậy, lại bị Alpha trên người vô tình trấn áp.

"Ba ba ba ba ba ba." Bàn tay lớn không chút lưu tình đánh xuống, hai luồng thịt mềm trên mông Nguyễn Hành, bị đánh tới không ngừng run rây, giống như gợn sóng ngã trái ngã phải, mới đánh một chút, đã nhiễm một tầng hồng nhạt đẹp mắt.

Nguyễn Hành bị đánh tới thẹn thùng không thôi, cắn chăn nghẹn ngào, nhỏ giọng nức nở, cả người thoạt nhìn vừa đáng thương, vừa ngon miệng.

So với bị đánh mông, làm Nguyễn Hành xấu hổ hơn là ngứa ngáy trong cơ thể, không vì đau đớn biến mất, ngược lại sâu trong c̠úc̠ Ꮒσα chảy ra càng nhiều nước da^ʍ, tất cả đều do cậu cố ý thít chặt lấy c̠úc̠ Ꮒσα kẹp chặt hai cách mông, nước da^ʍ vì thế mới không chảy ra ngoài.

Lục Bắc vừa nhìn hai mông thịt căng thẳng liền biết nó đang chịu tra tấn thế nào, hắn đổi chủ ý từ đánh sang vân vê vuốt ve, làm cho hai luồng thịt mềm kia dần trầm tĩnh lại.

Đợi đến lúc Nguyễn Hành cho rằng hắn muốn dừng tay, buông lòng thần kinh cảnh giác, Lục Bắc đột nhiên bẻ hai cánh mông cậu ra, hung hăng đánh lên c̠úc̠ Ꮒσα hồng hào dâʍ đãиɠ.

"Ba ba ba ba~"

"A....a....a...a" Nguyễn Hành vươn cổ phát ra một hồi rêи ɾỉ, thân thể không nhịn nổi nữa, lượng lớn dâʍ ŧᏂủy̠ tích góp nãy giờ, theo c̠úc̠ Ꮒσα từng chút từng chút chảy ra, ngay lúc đó, căn ©ôи ŧɧịt̠ cậu cũng bắn ra.

Lục Bắc sờ tới một tay dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ lẫn nước da^ʍ, cố ý giơ lên cho Nguyễn Hành xem: "Thế nào, bị đánh mông cũng làm em thoải mái vậy sao?"

Nguyễn Hành xấu hổ đỏ mặt nhắm mắt từ chối đối diện sự thật, lại đổi lấy vài cái tát lên mông thịt của Alpha, không thể không mở mắt, nhìn bản thân dâʍ đãиɠ thế nào.

"Anh chơi đủ rồi đi, chơi đủ rồi thì cút ra ngoài."

"Chuyện em gạt tôi vẫn còn chưa xong đâu." Lục Bắc hiển nhiên không vui khi Nguyễn Hành nhiều lần cự tuyệt, hắn vốn dĩ định cắn nát tuyến thể đánh dấu tạm thời Omega, giảm bớt tra tấn trong kì động dục cho cậu, nhưng giờ hẳn đổi ý rồi.

Hắn muốn Nguyễn Hành trong kì động dục, khóc cầu hắn hung hắng ȶᏂασ vào lỗ nhỏ của cậu, sau đó đong đưa mông nhỏ chủ động ngồi lên ©ôи ŧɧịt̠ lớn của hắn.