Chương 7: Hồng hoa sứ giả
Trần Gia Lân ngẩn người trong khách sảnh tối mò chẳng có chút ánh sáng, hắn không biết Chúc phủ đã xảy ra chuyện gì cả, nhưng căn cứ tiếng cười lạnh lùng đinh tai lúc nãy, hắn biết sự kiện này chẳng đơn giản, đồng thời quyết không phải là việc tốt lành gì.
Trần Gia Lân nhủ thầm: "Mình nên làm thế nào bây giờ? Nghe lời Bảo Sĩ Đình ngồi yên trong khách sảnh chờ đợi xong việc hay là rời khỏi ngay bây giờ ư? Sự việc trong chốn giang hồ này không ngoài gϊếŧ người đổ máu, ân ân oán oán mãi không bao giờ chấm dứt được hết. Hình như không có chết chóc, máu tanh thì chẳng thành chốn giang hồ, bất cứ một ai bước lên con đường giang hồ này. Thế là cùng máu tanh thù sát kết bất liễu duyên, bây giờ xem như mình đã bước vào con đường này rồi. Chúc nhị viên ngoại và Châu lão gia là bạn thâm giao, hôm nay mình gặp phải sự việc này, có nên nhúng tay vào chăng?"
Hắn suy nghĩ đến đây, bất giác cất bước đi ra ngoài khách sảnh.
Ngoài sảnh đường là một đình viện rộng lớn, lẳng lặng chẳng thấy một bóng người cỏn con nào hết.
Bên mé phải đình viện có một tường rào thấp, ngay giữa tường có khai một cửa ra vào hình bán nguyệt, bên kia cửa hình bán nguyệt cũng là một đình viện nữa. Trần Gia Lân do dự giây lát, sau đó lượn mình lướt sang bên kia đình viện ẩn mình vào trong bóng tối.
o0o
Đèn đuốc trong nội sảnh sáng như ban ngày, chiếu sáng cả nửa sân viện bên ngoài.
Có một phụ nhân trung niên đứng ở dưới thềm sát đình viện, đối phương ăn mặc lòe loẹt và có cài một bông hồng lớn trên mái tóc.
Trên thềm có một rương da thật lớn, chẳng biết bên trong có những gì hết.
Một nam một nữ đứng tại cửa nội sảnh, nam thì trạc tuổi sáu mươi, ăn mặc rất là sang trọng, còn nữ nhân là một thiếu phụ yêu kiều khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, thần tình của hai người vừa bi phẫn vừa sợ hãi.
Không một ai nói gì hết.
Cuối cùng phụ nhân trung niên cài bông hồng trên mái tóc lên tiếng phá vỡ bầu không khí tịch lặng, nói:
- Này Chúc nhị nương, bát tự của ngươi khá lắm, đã hạ sinh được một bảo bối cho nhị viên ngoại để tiếp nối tông đường, thế nhưng ngươi quên rằng trong bát tự ngươi điều gì cũng khá cả, nhưng chỉ có một điều ngươi không thể làm là một hiền thê từ mẫu...
Thiếu phụ yêu kiều rùng mình, cất giọng hớt hãi hỏi:
- Các ngươi không cho ta được là người đàng hoàng và sống thêm ít lâu chăng? Phụ nhân cài bông hồng cười hắc hắc một tiếng, nói:
- Này nhị nương, chính ngươi không muốn sống nữa kia mà?
Thiếu phụ yêu kiều nghiến răng nói:
- Các ngươi định làm gì ta nào.
Âm thanh của phụ nhân cài bông hồng bỗng trở nên tàn bạo, lạnh lùng hết sức:
- Này Lưu Ngọc Tú, ngươi am hiểu hơn ai hết, có phải vậy không? Hà tất làm mất thì giờ nữa!
Mặt mày của thiếu phụ yêu kiều trở nên tái mét không còn chút sắc máu, thế nhưng nàng vẫn cười, giọng cười khó nghe hơn tiếng khóc nhiều, có lẽ đây chỉ là nụ cười thảm não:
- Được, ta... sẽ tự liễu kết, thế nhưng mong rằng các ngươi sẽ buông tha phụ tử nhà họ Chúc...
- Này Lưu Ngọc Tú, ngươi không có tư cách đề xuất bất cứ điều kiện gì, những việc kia hoàn toàn không can hệ gì đến ngươi hết.
- Chẳng lẽ... các ngươi lại...
- Lưu Ngọc Tú, ngươi cả gan dám phản bội bản môn, ngươi có biết đã phạm tội gì chăng?
- Ta...
Phụ nhân cài bông hồng trên mái tóc cất giọng lạnh lùng nói:
- Bản Hồng Hoa sứ giả vâng lệnh chủ nhân bảo ngươi hãy giao báu vật và sau đó ngươi tự liễu kết.
Thiếu phụ yêu kiều hớt hãi nói:
- Thế còn hài nhi ta đâu?
Phụ nhân tự xưng là Hồng Hoa sứ giả lấy tay chỉ vào rương da đang đặt ở trên bậc thềm, nói:
- Hài nhi ngươi đang nằm trong rương da này đây.
Thình lình ngay lúc này có một gia nhân từ hậu trại chạy ra, bước tới chỗ lão nhân ăn mặc sang trọng, cung kính hành lễ thưa rằng:
- Thưa viên ngoại, trông tình hình đại phu nhân không còn...
Gia nhân nọ chưa nói hết lời thì Chúc nhị viên ngoại đã giật mình quay người chạy vào hậu trại ngay.
Hồng Hoa sứ giả lại lên tiếng nói lạnh lùng:
- Này Lưu Ngọc Tú, ngươi có cần ta xuất thủ hay không? Lưu Ngọc Tú nói giọng run run:
- Được, ta sẽ tự giải quyết... nhưng yêu cầu các ngươi hãy buông tha hài nhi ta... Hồng Hoa sứ giả nói giọng lạnh như tiền:
- Phí lời vô ích, ngươi có chấp hành mệnh lệnh không thì nói? Lưu Ngọc Tú buông tiếng cười như điên như cuồng, giận dữ nói:
- Há há há... các ngươi sẽ gặp báo ứng cho mà coi.
Nàng nói tới đây bỗng im bặt, đánh bịch một cái té ngồi trên bậc thềm, hai bên khóe miệng rướm máu, thì ra nàng đã tự đoạn tâm mạch tự tử luôn.
Trần Gia Lân trông thấy thế nổi giận đùng đùng, từ trong bóng tối xông ra ngay. Tổng quản Bảo Sĩ Đình giật mình nhảy vọt tới ngăn cản hắn, nói:
- Tiểu hữu, ngươi không nên đυ.ng tới họ...
Trần Gia Lân bịt tai chẳng nghe lời can gián nữa, thực ra lúc bấy giờ hắn giận đến đỗi mồm mũi phun ra khói lửa, cho nên hắn có nghe được lời nói nào đâu, hắn từng bước một đi tới chỗ cách trước mặt Hồng Hoa sứ giả còn khoảng tám thước rồi dừng lại.
Hồng Hoa sứ giả bình thản quay người qua, y thoạt trông thấy kiểu cách ăn mặc của Trần Gia Lân, bất giác bật cười, nói:
- Chao ôi, ngươi mới từ miền quê ra đây đó ư?
Trần Gia Lân đẩy nón rơm ra sau, hai mắt tia ra luồng điện lạnh kinh người chăm chăm nhìn vào mặt đối phương, nói giọng lạnh lùng như tiền:
- Đúng thế, tại hạ từ miền quê vừa ra đây!
- Thú nhỉ! Ngươi đến đây làm gì vậy?
- Gϊếŧ người!
Hồng Hoa sứ giả đưa mắt nhìn hắn từ trên xuống dưới một cái, sau đó cười khẩy nói:
- Khẩu khí ngươi ngạo nghễ gớm, ắt là một nhân vật có tiếng tăm lớn không sai rồi, đại danh hiệu của các hạ là gì vậy?
- Ngư Lang.
Hồng Hoa sứ giả ngạc nhiên nói:
- Nói sao? Ngươi hãy nói lại xem nào?
- Ngư Lang, đánh cá vậy!
- Khà khà khà, kỳ diệu thực, đánh cá mà lại lên bờ được ư? Này Ngư Lang ca, ngươi không khùng điên chứ?
Hắn thoạt vừa nghe nói ba chữ "Ngư Lang ca", tức thì liên tưởng đến Đào Ngọc Phương.
[thiếu 4 trang]
- Xin hỏi thiếu hiệp xuất sư tại đâu? Trần Gia Lân lắc đầu nói:
- Xin lượng thứ, tại hạ không tiện phụng cáo điểm này! Hắn nói đến đây dừng lại, trầm tư giây lát sau đó hỏi:
- Tại sao lại xảy ra sự kiện này vậy?
Tổng quản Bảo Sĩ Đình cảm khái thở dài một tiếng rất não nùng, nói:
- Thiếu hiệp đã hỏi đến sự việc này, lão xin thành thật phụng cáo vậy. Lão xin nói ngắn gọn, gia chủ nhân và chủ mẫu kết hôn được hai mươi năm trời nhưng chẳng sinh được đứa con nào hết. Cách đây ba năm về trước, chủ mẫu mắc cơn bệnh nặng, vì lo nghĩ vấn đề nòi giống cho Chúc gia, bà ta cố khuyên chủ nhân cưới vợ hai, tình cờ lại có người đến bản phủ mai mối, đối phương bảo rằng có một thiếu nữ mồ côi không nhà không cửa, bằng lòng làm thϊếp cho người, thế rồi từ đó nhị phu nhân được nhập phủ.
- Sau đó thế nào nữa?
- Quả thực nhị phu nhân chẳng phụ lòng mong mỏi của mọi người. Năm trước đây đã hạ sinh một nam hài nhi, phải nói rằng gia chủ nhân và chủ mẫu cưng chiều nhị phu nhân hết sức, vì thế nhị phu nhân lấy làm cảm động khai hết sự thật ra. Nàng chỉ phụng mệnh lệnh đến đây với một ý đồ, nàng không bằng lòng lấy oán báo ân, đã chuẩn bị xa chạy cao bay, đồng thời khuyên chủ nhân ẩn tích từ đây để nuôi dưỡng hài nhi lớn khôn...
- Lão cứ nói tiếp xem nào.
- Ngày hôm qua bỗng nhiên bản phủ tiếp được Mẫu Đơn lệnh, đồng thời ngay lúc đó tiểu thiếu gia cũng thình lình mất tích luôn, tức thì toàn phủ luống cuống cả lên...
- Cái gì là Mẫu Đơn lệnh ư?
- Đây là một bông hoa Mẫu Đơn làm bằng bạc, nghe đồn rằng đó là một tổ chức giang hồ vừa thần bí vừa khủng khϊếp đáng sợ, hễ Mẫu Đơn lệnh đến đâu thì chỗ đó đổ máu, không có ai dám kháng cự hết, đêm nay... quả thực là kỳ tích chưa từng thấy.
Trần Gia Lân suy nghĩ giây lát nói:
- Có lẽ nhị phu nhân phải hiểu nội tình thì phải? Tổng quản Bảo Sĩ Đình khẽ gật đầu nói:
- Đúng thế, nhưng nàng không chịu nói, có lẽ không dám nói thì phải hơn...
Lão vừa nói đến đây, sực liên tưởng đến tiểu hài nhi đang nằm trong rương da, bất giác kêu a một tiếng, vội vàng chạy tới mở nắp rương ra, lão trố mắt nhìn vào trong rương, đã thừ người ra tại chỗ luôn.
Hay nha, hơi hướng linh dị nên cuốn ghê, đọc xả stress okila