Chương 3: Sống Chung

Dịch: Huyễn Ảnh Vô Song

Một tuần sau, Giang Du ở công ty tăng ca mấy ngày để tiếp nhận tư liệu, cuối cùng hôm nay cô cũng được tan làm bình thường, đột nhiên nhận được tin nhắn của Phương Cảnh Niên đến đón cô sau giờ làm.

“Tan làm chưa? Tôi đang ở bãi đậu xe.”

Ông chủ lớn đến đón mình tan làm, Giang Du cảm giác như thụ sủng nhược kinh, nhưng vừa nghĩ đến anh ta vẫn là chồng hợp pháp của mình, thì cô vẫn cần một chút thời gian để tiếp nhận việc mình đã thay đổi thân phận và địa vị này.

“Anh về rồi à?”

“Ừm.”

Cuộc sống một mình được tự do tự tại ở nhà mới đã kết thúc chỉ sau vài ngày, Giang Du bĩu môi, nhưng cô cũng ngại việc để cho người ta phải đợi lâu, nên cô bước nhanh đến bãi đậu xe.

“Giang Du.” Suy nghĩ của cô đột nhiên bị kéo trở về, Giang Du buông đũa xuống, ngẩng đầu nhìn chồng mình, người mà cô vốn dĩ không hề quen biết.

Cô cảm thấy khi Phương Cảnh Niên nói chuyện, mặc dù không phải là anh ta đang tức giận gì, nhưng khi nghe vẫn rất uy nghiêm, nghe thấy anh ta gọi tên đầy đủ của mình, cô dường như quay trở lại thời còn là học sinh, khi cô trốn học và bị giáo viên gọi tên.

“Tôi nói, em sống ở đây quen chưa? Có muốn mua thêm chút gì đó cho Quất Tử không?”

Giang Du lắc đầu, “Không cần, đồ còn thiếu tôi sẽ mua trên mạng.”

“Được.”

Sau khi kết thúc đề tài, hai người tiếp tục im lặng ăn cơm mà không nói gì. Lúc này Giang Du chỉ muốn ăn nhanh rồi mau kết thúc bữa cơm tối này thôi, trong khi đó, sự chú ý của Phương Cảnh Niên lại đổ dồn vào Quất Tử, anh nhìn thấy vài sợi lông mèo dính vào ống quần của mình, trong lòng thở dài.

Khi màn đêm buông xuống, Giang Du đang nằm trên giường ở trong phòng ngủ dành cho khách, vui vẻ chơi game cùng bạn thân. “Cốc cốc cốc” thì đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên.

Rõ ràng đây là nhà, nhưng mối quan hệ xa lạ giữa hai người họ khiến Giang Du rất khó chịu, cô sợ mình ngay cả không gian riêng tư cũng không có, cô có nên nói với Phương Cảnh Niên một tiếng là cô muốn ở phòng dành cho khách không đây.

Cô đặt điện thoại xuống, bất đắc dĩ nói với đầu bên kia: “Vân Vân đợi mình xíu nha.”

Giang Du mở cửa ra, Phương Cảnh Niên mặc áo ngủ dài tay màu đen, Quất Tử đi theo phía sau anh nhanh như chớp chạy vào.

“Trong nhà có máy dính tóc không?” Giang Du chú ý tới trên quần áo của anh ta dính không ít lông mèo, vì mặc đồ màu đen nên càng hiện lên rõ ràng hơn.

*粘毛器: thiết bị dính tóc

“Trong phòng ngủ có một cái, anh đợi một chút.” Giang Du định tìm một cái mới cho anh, nên cô vội vàng chạy tới phòng ngủ chính, trong lúc cô lục lọi tủ đồ, giọng nói cực lớn của bạn thân Đào Vân Vân từ trong điện thoại truyền đến, “Giang Du, cậu đi ở đâu rồi! Mình sắp bị gϊếŧ rồi đây này! Cứu mình! Mau mau cứu mình!”

Lúc này Giang Du rất xấu hổ, cô rất muốn tìm một cái lỗ nào đó để chui vào.

Cuối cùng, Giang Du cũng tìm được một cái mới chưa được mở ra ở trong tủ, cô chột dạ đưa cho anh.

“Cám ơn.” Phương Cảnh Niên nhận lấy, anh lại nói: “Em có thể chơi ở phòng ngủ chính, tôi không ngại.”

Giang Du ngơ ngác nhìn anh, “Tôi sợ mình làm phiền anh.”

“Không sao đâu, bình thường tôi cũng ở trong phòng làm việc để giải quyết công việc, lát nữa em cứ về phòng ngủ đi.” Không biết anh cố ý hay chỉ vô tình nhìn vào điện thoại của Giang Du.

“A... Ồ, được rồi.” Sau khi tiễn tòa đại Phật này đi, Giang Du mới nằm sấp trở lại giường.

“Mẹ kiếp! Vừa nãy là chồng cậu à?” Đào Vân Vận xém chút nữa tiễn Giang Du đi.

“Đúng vậy đó, nên cậu nhỏ giọng chút!”

“Anh ta chính là tổng giám đốc của Vạn Xuyên? Phương Cảnh Niên?”

Giang Du còn chưa kịp trả lời, Đào Vân Vận hăng hái nói tiếp: “Chị Giang à, chị đã đồng ý với em rồi đó, chị nói là chờ sau khi chị ly hôn phát tài rồi, thì chúng ta sẽ đi du lịch vòng quanh thế giới, sau đó còn phải mua biệt thự lớn và xe sang. Cẩu phú quý, nhớ đừng quên lẫn nhau nha!”

“Cút đi!” Hai người trong quá trình đấu võ mồm lại chơi thêm một ván.

Phương Cảnh Niên vẫn chưa đi, anh đứng ở phía sau cửa không lên tiếng, nên toàn bộ cuộc đối thoại hoàn chỉnh của các cô anh đều nghe được rõ ràng.

Chậc, có chút khó rồi đây, hình như ngay từ đầu Giang Du đã không thích anh rồi.

Khi màn đêm buông xuống, ánh đèn neon ngoài cửa sổ cho thấy sự sầm uất của thành phố.

Phương Cảnh Niên nhẹ nhàng vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón áp út của mình.

Không sao đâu, Giang Du à, ngày sau chúng ta còn dài.