- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Tặng Hoa Cho Bách Đồ
- Chương 39: Lo lắng
Tặng Hoa Cho Bách Đồ
Chương 39: Lo lắng
Lương Tỳ và nhóm biên kịch đài truyền hình đã thương lượng xong, lúc đi ra gặp người đại diện D.K của nhóm IceDream, nghe hắn nói nhóm Vương Siêu lát nữa sẽ quay một tiết mục, nên tiện đường đi qua thăm
hắn.
Trong phòng các thành viên đều ra sức luyện vũ đạo, nhưng tìm tới tìm lui lại không thấy thân ảnh Vương Siêu, tám phần là chạy đi chỗ nào lười biếng, Lương Tỳ vốn chỉ thuận tiện, chứ
không có ý định đi tìm hắn, nhìn thêm mấy phút rồi đi từ cửa hông ra ngoài.
Kết quả vừa đi ra, đã nhìn thấy Vương Siêu ngồi trên bậc thang đưa lưng về phía anh, đang nghe điện thoại, khẩu khí đại gia bức con nhà lành
đi làm kỹ nữ: “Đến hay không đến, dù sao tôi đã nói rồi, 11:30 tôi về đến nhà, nếu không thấy anh, hậu quả tự anh biết… Đúng đó, tôi chính là uy hϊếp anh, không phục thì tới đây đánh ah… Không được, phải hôm nay, hôm nay tôi có hứng… Được, nghe lời một chút, tôi sẽ không khiến anh thiệt thòi…”
Người đầu bên kia điện thoại ước chừng cuối cùng vẫn đồng ý, Vương Siêu đem điện thoại nhét vào trong túi áo, tâm tình vô cùng tốt ngâm nga bài hát chủ đề của album nhóm, quay đầu lại trông thấy Lương Tỳ, vẻ mặt lập tức xấu hổ: “Ca… Anh đến đây lúc nào?”
Lương Tỳ nghiêng mắt nhìn hắn: “Lúc chú uy hϊếp tiểu cô nương người ta, kêu tự biết gánh hậu quả.”
(Xưng hô ‘ta’-‘ngươi’, không phân biệt giới tính.)
Vương Siêu chớp chớp mắt mấy cái, cười ngượng ngập nói: “Hiện tại tiểu quỷ không nghe lời, em chỉ là dọa một chút.”
“Chuyện của chú anh mặc kệ.” Lương Tỳ nói, “Bất quá chú ý một chút, lỡ bị người khác nghe thấy, truyền đến tai đại ca nhị ca chú, nhất định sẽ tẩn chú đến chết.”
Vương Siêu đi lên bậc thang, phảng phất có chút đắc ý nói: “Em có chừng mực, dạo này không có đi ra ngoài làm loạn, hai tháng này chỉ có cùng một người, chỉ là không biết nghe lời, chờ em điều giáo được rồi sẽ dẫn ra mắt anh.”
Hắn từ lúc bước vào thời kỳ trưởng đã thành tiêu chuẩn ngựa giống, Lương Tỳ cũng không thèm tin lời hắn, chỉ ngón tay nói: “Lo tập luyện cho tốt đi, bọn Tomas người ta cố gắng biết bao nhiêu, đừng để mình chú kéo chân cả nhóm.”
“Đúng đúng, em đi tập luyện đây.” Vương Siêu cười hì hì, lại nói, “Mấy hôm trước em đi uống cùng mấy ca, bọn họ còn hỏi em khi nào thì anh bằng lòng để chị dâu chính thức gặp tụi em, anh đi về hỏi hỏi chị dâu, định thời gian đi, em còn chưa chính thức ra mắt chị dâu nữa.”
Lương Tỳ nghe hắn nhắc tới Bách Đồ, liền cười tươi, suy nghĩ một chút nói: “Ngày mai đi, ngày mai anh và cậu ấy đều không có công việc, có gì anh sẽ gọi điện báo địa chỉ cho mọi người.”
Vương Siêu chế nhạo nói: “Anh nói sao? Sao em có cảm giác nhà các anh là chị dâu định đoạt ah.”
Lương Tỳ giả bộ muốn đánh hắn, mặt lại càng tỏ vẻ đắc ý, nói: “Chú thì biết cái gì, anh cam tâm tình nguyện bị cậu ấy quản, cậu ấy mặc kệ anh anh mới lo.”
Lúc kết thúc công việc thì đã gần nhá nhem tối, Bách Đồ về đến nhà, vừa vào cửa đã nghe thấy tiếng cạch cạch, Cầu Cầu chạy tới mừng cậu về cùng Elise đang nằm sấp trên ổ đồng loạt quay đầu nhìn phòng bếp.
Bách Đồ thay dép đi vào, Lương Tỳ buộc tạp dề, đang dùng sức băm sườn thái thịt bò, iPad để bên cạnh tấm thớt bị chấn động rung rung theo.
Lương Tỳ khoe khoang mình sẽ học được cách nấu cơm, quả thật không nuốt lời tự thể nghiệm thực tế, cách vài ngày liền thử một lần, mỗi lần đều đem phòng bếp bừa bộn giống như bão mới quét qua, nội tấm thớt đã bị anh làm hư hai cái.
Bách Đồ cầm iPad nhìn lướt qua, trên màn hình là món cà chua hầm thịt bò cách thủy. Cậu xắn tay áo tới giúp Lương Tỳ, bằng không thì chỉ dựa vào Lương Tỳ, có khả năng tới năm sau vẫn chưa ăn được cơm tối hôm nay.
20 phút sau, trong nồi vang lên thanh âm ùng ục, còn mơ hồ ngửi được mùi thơm của thịt bò.
Lương Tỳ cởi tạp dề dính bẩn trên người ra, ôm cổ Bách Đồ đang chỉnh lửa nhỏ, vui vẻ nói: “Vợ, có ngửi thấy không? Anh thật sự có thể nấu ăn!”
Trong lòng Bách Đồ tự nhủ cắt được hai quả cà chua cũng được gọi là tài gỏi.
Cậu cúi đầu nhìn tay Lương Tỳ đang đặt trên lưng mình, ghét bỏ nói: “Tay anh toàn nước cà chua, cũng không rửa tay, dính hết lên quần áo em rồi.”
Lương Tỳ không buông tay, chơi xấu nói: “Anh giặt, em không thấy nữa.”
Bách Đồ không muốn tranh luận với anh nữa, trực tiếp búng tay anh ra, sau đó đi vo gạo nấu cơm, lại rửa bông cải xanh, định làm tiếp một món. Lương Tỳ đi phía sau cậu một tấc cũng không rời.
“Anh đừng dính em.” Bách Đồ nói, “Đi làm chuyện khác đi.”
Lương Tỳ buông tay nói: “Anh dắt chó đi dạo rồi, lúc về cũng đã cho ăn, buổi chiều còn đem quần áo giặt sạch, treo trên ban công, thực sự không còn chuyện gì để làm rồi.”
Động tác rửa rau thái thịt của Bách Đồ vẫn không ngừng, nói: “Vậy đi xem TV, đừng ở
đây làm lộn xộn, phòng bếp nhỏ
như vậy, anh đừng ở đây ảnh hưởng em.”
Lương Tỳ nghiêng đầu, vẻ mặt hồn nhiên lên án nói: “Anh lúc nãy đâu có chê em làm ảnh hưởng anh.”
Bách Đồ lau lau tay, đem iPad nhét vào trong ngực Lương Tỳ, nghiêm túc nói: “Anh xem thực đơn đi, ngày mai em sẽ không ảnh hưởng tới anh.”
Lương Tỳ mặt dày hỏi: “Vậy ngày mai em muốn anh nấu cái gì?”
Bách Đồ cũng không quay đầu lại nói: “Anh nấu cái gì em ăn cái đó.”
Lương Tỳ cảm thấy mỹ mãn ôm iPad đi ra ngoài.
Qua một lát, Bách Đồ đem bông cải xanh bỏ vào chảo đã làm nóng, váng dầu vang lên xèo xèo, Lương Tỳ lại chạy vào, nói: “Aiz, lúc nãy anh quên, ngày mai anh hẹn bạn đi chơi, không thể ăn cơm nhà.”
Bách Đồ một bên xoay người xào rau: “Đã biết.”
Kỳ thật cậu không vui, tuy biết chắc chắn Lương Tỳ chỉ đơn giản là đi ra ngoài chơi uống rượu nói chuyện phiếm, nhưng trong lòng vẫn không ngăn được có chút không vui và không được tự nhiên.
Từ khi cậu trở về từ Hong Kong, Lương Tỳ mỗi ngày ngoại trừ công việc phải đi ra ngoài thì hầu như toàn ở nhà, thỉnh thoảng có bạn hẹn anh ra ngoài chơi anh cũng từ chối nói có việc bận. Bách Đồ trên cơ bản không có bạn bè, nhưng Lương Tỳ không giống cậu, bẹn bè nhiều, giao tế và xã giao tự nhiên cũng nhiều. Hai người đã ở bên nhau, không thể chỉ sinh hoạt theo cách của một người, không thể vì sự cô độc của cậu, mà để cho Lương Tỳ cùng chết ở trong nhà với cậu.
Huống chi, hôm nay cậu vừa nghe nói gia cảnh Lương Tỳ, người lớn lên trong hoàn cảnh này, càng không thể thoát ly xã giao.
Lương Tỳ cảm thấy cảm xúc cậu dường như có chút trầm xuống, lại gần hỏi: “Làm sao vậy? Không thích anh đi chơi?”
Bách Đồ ra vẻ tự nhiên nói: “Không có, tay anh vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, uống ít rượu thôi.”
“Kỳ thật a… ” Lương Tỳ thăm dò nói, “Anh muốn dẫn em đi cùng…”
Bách Đồ liếc anh một cái, hỏi: “Anh định giới thiệu em với người ta thế nào?”
Lương Tỳ bị hỏi sững sờ, nói: “Vợ anh a, nói chứ cũng không cần phải giới thiệu, đều là nhóm bạn thân chơi với nhau từ nhỏ tới lớn, bọn họ đã sớm biết anh thích em rất nhiều năm, hai ta ở chung gần hai tháng, Vương Siêu miệng rộng đoán chừng cũng đã sớm lan truyền hết rồi.”
Bách Đồ không lên tiếng, cúi đầu xào rau.
Lương Tỳ không biết cậu bị
làm sao, đôi mắt nhìn theo cậu một lúc, chờ cậu lấy bông cải ra đĩa mới nhịn không được nói: “Có phải em không muốn gặp bọn họ không? Anh sẽ tìm lý do từ chối, anh cũng không đi, cũng không cần phải lăn lộn cả ngày với bọn họ.”
“Em không có ý này.” Bách Đồ cất cái sạn, xoay người lại, chần chừ nói, “Lương Tỳ, mẹ anh từ nước ngoài trở về chưa?”
Chủ đề đột nhiên nhảy lên người mẹ anh, Lương Tỳ có chút kỳ quái, nói: “Vẫn chưa, chắc còn phải hai ba ngày… Em không phải sợ gặp bạn anh, là sợ gặp mẹ anh? Không sao, em đừng sợ, tính tình mẹ rất tốt.”
Bách Đồ rủ tầm mắt, nói: “Tính tình tốt… Cũng phải xem tình huống. Em trước kia vẫn cảm thấy tính tình mẹ em rất tốt, căn bản không nghĩ tới sẽ có một ngày mẹ không muốn nhìn mặt em.”
Lương Tỳ nghe cậu nói đơn giản vài câu đã hình dung được quan hệ trong nhà rất cương, an ủi: “Em đừng nghĩ như vậy, có thể là do người nhất thời không chấp nhận được… A, có phải là em lo mẹ của anh cũng như vậy hay không? Mẹ đã sớm biết anh thích
đàn ông
rồi, nếu biết anh tìm được người tốt như vậy em, nói không chừng còn sẽ khen anh đó.”
Bách Đồ vô cùng ngoài ý muốn: “Mẹ anh biết rồi?!”
Lương Tỳ cũng có chút kinh ngạc: “Anh chưa nói sao? Năm anh nhất kiến chung tình gặp em ở trạm tàu điện ngầm, mẹ anh đã phát hiện anh có khuynh hướng thích người đồng giới, nổi giận đánh anh một trận, anh mới bỏ nhà trốn đi đó, chuyện đã bao nhiêu năm, mẹ anh đã sớm chấp nhận thực tế.”
Bách Đồ: “…”
Cậu vốn lo lắng thay Lương Tỳ, dùng thân phận địa vị của Lương Tư Uyển và Tịch Thạch Lâm, sẽ rất khó chấp nhận con trai mình come out, không ngờ rằng mười năm trước Lương Tỳ đã come out từ sớm.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Tặng Hoa Cho Bách Đồ
- Chương 39: Lo lắng