Sáng sớm ngày hôm sau, Bách Đồ nhận được thông báo sắp xếp công việc của đạo diễn, liền vội rời khỏi phòng.
Lương Tỳ không có việc gì làm, ngày hôm qua mắc mưa lại ngủ muộn, nhưng Bách Đồ đi rồi anh lại không ngủ được nữa, chẳng những không mệt mà ngược lại còn có chút hưng phấn.
Anh xoay người lăn sang chỗ Bách Đồ, chôn
đầu vào gối cậu dùng sức hít hà, trong chăn còn lưu lại hơi ấm, anh vô cùng vui vẻ, lần này tới Hong Kong thật sự là quyết định đúng đắn.
Tuy không nói ra, nhưng anh cảm thấy Bách Đồ chắc chắn là đã thích anh rồi, hơn nữa còn là vô cùng thích, ánh mắt Bách Đồ nhìn anh hoàn toàn khác so với trước kia… Trước kia Bách Đồ hầu như không thèm nhìn anh.
Có nên nhân lúc tâm trạng Bách Đồ đang tốt, nhắc lại chuyện kết hôn không? Lương Tỳ là người rất truyền thống, cảm thấy kết hôn mới là bảo hiểm lớn nhất.
Suy nghĩ lung tung một hồi, anh lại nhớ Bách Đồ, cũng không biết trưa nay Bách Đồ có về hay không.
Đầu giường có để một chồng tạp chí, anh tiện tay rút hai quyển ra xem, có một quyển mới xuất bản ngày hôm qua. Lương Tỳ thấy trang bìa là hình Bách Đồ, liền bỏ qua mấy cuốn khác, chỉ chuyên tâm xem cuốn này.
Nhiều năm nhìn hình Bách Đồ thủ da^ʍ đã thành thói quen thâm căn cố đế, nhìn chưa tới vài phút tay đã bắt đầu ngứa.
Lần này anh rất kiềm chế, cố gắng nhịn, nhịn không được nữa mới vào WC, anh sợ lúc mình đang quay tay, Bách Đồ lại đột ngột
trở về, nếu thấy, cho dù không nổi giận cũng sẽ khó chịu.
Qua nửa tiếng, anh mới cảm thấy mỹ mãn đi ra, nằm lỳ trên ghế sô pha
ngoài sảnh, tiện tay lật quyển tạp chí có
Bách Đồ xem, càng nhìn càng thấy thích vô cùng.
Bách Đồ chụp cho tạp chí Bazaar, có vài tấm mặc âu phục không áo sơ mi trong, xương quai xanh và l*иg ngực hoàn toàn lộ ra ngoài, dáng người đẹp, nhan sắc càng không phải bàn tới.
Không biết tại sao anh đột
nhiên nghĩ tới, Bách Đồ đã đẹp trai còn ăn ảnh như vậy, vạn nhất cũng có người lấy hình của Bách Đồ để thủ da^ʍ thì sao, nói không chừng còn cố ý bắn lên mặt cậu.
Lương Tỳ lập tức toàn thân khó chịu, trước kia lúc anh thầm thích Bách Đồ, lúc nào cũng trông mong Bách Đồ chụp thật nhiều poster với đủ loại phong cách, nhưng hiện tại không giống với lúc trước, người ngay trước mắt, buổi tối còn có thể ngủ chung một giường, cứ chụp như thế này thật sự là quá tiện nghi cho mấy kẻ bụng dạ khó lường, thật sự là không thể nhịn nỗi.
Bách Đồ từ sáng tới trưa đều ở trong phòng bối cảnh của phim trường xem trước kịch bản, định buổi chiều sẽ quay cảnh đầu tiên.
Gần tới 12 giờ, cậu vội vàng trở về, vừa vào cửa liền thấy Lương Tỳ đang nằm trên ghế sô pha, để tạp chí úp lên mặt ngủ, động tác của cậu bất giác nhẹ đi nhiều.
Cũng không phải cậu sợ đánh thức Lương Tỳ, mặt trời lên cao còn ngủ, một cước đạp tỉnh cũng không oan uổng. Cậu không muốn đối diện với Lương Tỳ là vì cảm thấy có chút mất tự nhiên.
Loại mất tự nhiên này, hình như là thích.
Lương Tỳ bỗng đột ngột bật dậy, tạp chí cũng rơi xuống đất.
Bách Đồ đang vặn mở chai nước uống, hai người bốn mắt nhìn nhau, nhất thời không ai nói chuyện.
“Ai nha.” Lương Tỳ phục hồi tinh thần lại, vội khom lưng nhặt tạp chí lên, nhìn nó nói, “May mà mặt em không chạm đất.”
Bách Đồ thấy là số tạp chí
ngày hôm qua, dời tầm mắt hỏi: “Anh uống thuốc chưa?”
Lương Tỳ thành thành thật thật nói: “Chưa, quên mất.”
Anh mỗi ngày đều uống thuốc kháng sinh, bác sĩ nói đã có thể dừng, chỉ là nên tiếp tục uống, đề phòng vết thương bị nhiễm trùng.
“Thuốc để ở đâu?” Bách Đồ hỏi anh.
Anh nhìn về phía hành lý, Bách Đồ ngồi xổm mở vali ra, đồ bên trong rối lung tung lộn xộn, đều là do tối hôm qua Lương Tỳ mở ra rồi không chịu xếp lại.
Bách Đồ tìm thuốc trước, để lên bàn trước mặt Lương Tỳ, nói: “Tranh thủ uống đi, lát nữa chúng ta đi ăn cơm.”
Lương Tỳ bộ dáng ngoan ngoãn nghe lời, đem thuốc uống hết.
Bách Đồ ngồi trước vali, thuận tay xếp lại quần áo cho Lương Tỳ.
Lương Tỳ ngồi trên ghế sô pha nhìn cậu, thỏa mãn nói: “Vợ, em thật là tốt.”
Bách Đồ cổ quái hỏi: “… Anh gọi em là gì?”
Lương Tỳ còn ở đó nói: “Vợ, quần áo anh nhăn như vậy cũng không thể mặc được, bằng không thì mấy hôm nay anh mặc quần áo em ha, chiều cao hai chúng ta không chênh lệch lắm, anh thử rồi.”
Bách Đồ không nói tiếng nào kéo khóa vali lại, xách lên để trên kệ.
Lương Tỳ nghĩ nghĩ, nói: “Em không thích anh gọi em là vợ? Nhưng chỉ gọi tên thì không có cảm giác thân mật lắm.”
“Cái gì mà…” Bách Đồ ngừng lại, nói, “Được rồi, anh chải tóc lại đi, chúng ta đi ăn trưa.”
Lương Tỳ vào WC, dùng gel xịt tóc Bách Đồ để trên kệ, anh lấy chai xịt xịt cả đầu, rồi dùng một tay vuốt vuốt lung tung.
Bách Đồ thay một bộ đồ khác, chờ Lương Tỳ từ phòng vệ sinh ra, nhìn tóc anh, thuận tay giúp anh chỉnh lại, nói: “Được rồi, đi thôi.”
Lương Tỳ cười tủm tỉm, lại như nhớ tới chuyện gì, nói: “Bách Đồ, về sau em đừng chụp kiểu này nữa.”
Bách Đồ kỳ quái hỏi: “Kiểu gì?”
Lương Tỳ chỉ chỉ tạp chí trên bàn, nói: “Ví dụ như kiểu này, hơn nửa ngực đều lộ ra ngoài, tiện nghi cho mấy tên nhϊếp ảnh, ngực eo em chỗ nào cũng thấy được.”
Bách Đồ không biết phải nói gì: “Có cái gì hay mà nhìn, ngực em cũng không lớn.”
Lương Tỳ trong lòng tự nhủ lớn hay không cũng bị nhìn, hùng hồn nói: “Dù sao em đã có người yêu rồi, sau này ít chụp mấy kiểu này lại đi.”
(Giờ em đã là vợ người…của anh ~)
Bách Đồ lấy điện thoại, thấp giọng nói: “Ừ.”
Lương Tỳ đi phía sau cậu, miệng cười toe toét, anh cảm thấy Bách Đồ nhất định là thích anh đến chết rồi, bằng không sao lại nghe lời như vậy.
Đoàn phim qua hai ngày, các nhân viên trong khách sạn đã quen thuộc Bách Đồ, mà Lương Tỳ ở Hong Kong cũng không có danh tiếng mấy, anh không giống Bách Đồ thường xuyên xuất hiện trên màn ảnh rộng, khán giả show thực tế nội địa [1] ở Hong Kong cũng rất ít, nên đại đa số người dân Hong Kong không nhận ra Lương Tỳ.
[1] nội địa ở đây chỉ TQ
Lúc nhân viên phục vụ nhà hàng đứng chờ gọi món, luôn bày ra dáng tận tâm phục vụ Bách Đồ, hoàn toàn xem Lương Tỳ trở thành trợ lý hay nhân viên gì đó của Bách Đồ. Mặc dù tướng mạo trợ lý này cũng không kém, nhưng đoàn trợ lý và staff từ nội địa sang Hong Kong cũng không thiếu gì trai đẹp, không ngờ công ty nội địa tuyển nhân viên cũng phải xem mặt.
Có một số người trong đoàn phim cũng tới dùng cơm, bởi vì cũng không quá thân quen với Bách Đồ, nên chỉ chào hỏi từ xa xem như xong.
Hầu như không có ai chú ý tới Lương Tỳ.
Lương Tỳ có chút phiền muộn, anh đi theo Bách Đồ ăn cơm vốn muốn show ân ái, tốt nhất là có thể gặp được Chu Niệm Sâm, cho hắn tức chết haha.
Nhưng Chu Niệm Sâm từ đầu đến cuối lại không xuất hiện.
Bất quá anh để ý lúc Bách Đồ gọi món, luôn né hải sản và đồ cay, ra là nhớ tới vết thương của anh, trong lòng liền vui vẻ trở lại.
Ngày hôm qua anh chỉ ăn tùy tiện vài món trên máy bay, tới bây giờ vẫn chưa ăn đàng hoàng buổi nào, đợi đồ ăn được đưa lên, liền vùi đầu gặm lấy gặm để.
Bách Đồ không thể ăn nhiều, chỉ ăn một chút rồi buông nĩa ngồi yên, ở đối diện nhìn anh ăn.
Ở nơi công cộng hai người lại rất ăn ý, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn nhau một cái, giống như đang tắm trong bể tình, điềm điềm mật mật.
Hứa Gia Huy và nhóm của hắn cũng tới đây ăn, vừa vào nhà hàng đã thấy Bách Đồ, định đi tới chào hỏi, kinh ngạc nói: “Bách Đồ… A? Đây không phải là Lương tiên sinh sao?” Tiếng phổ thông của hắn không tốt, khẩu âm tiếng Quảng vẫn rất nặng.
Lương Tỳ ngẩng đầu, dùng khăn lau miệng, cười chào hỏi với Hứa Gia Huy.
Hứa Gia Huy năm nay thường xuyên qua nội địa diễn, từng nhiều lần gặp Lương Tỳ, không tính quá quen thuộc nhưng cũng có nghe qua bối cảnh của anh, tuy không nịnh nọt lấy lòng Lương Tỳ, nhưng kết giao luôn có lợi.
Lương Tỳ chỉ nói gần đây nghỉ ngơi nên đến Hong Kong chơi, biết Bách Đồ đang ở đây quay phim nên tiện đường đến thăm cậu. Câu này nói ra là biết xạo, hiện giờ là mùa bão, ai mà lại chọn đi chơi lúc này.
Hứa Gia Huy lại không ngốc, hơn nữa khi hắn tới chào hỏi, cảm giác được Bách Đồ có chút căng thẳng xấu hổ không quá rõ ràng, đều là người trong giới, nếu thật sự là bạn bè bình thường thì sẽ không như vậy.
Hứa Gia Huy lăn lộn trong giới nhiều năm như vậy, đương nhiên sẽ hiểu chuyện không đi liền lan truyền. Nhưng trong nhóm của hắn, bát quái nhân sĩ không ít.
Buổi chiều Bách Đồ chính thức quay cảnh đầu tiên, còn chưa hóa trang xong, Chu Niệm Sâm đã nôn nóng
tức tốc xông vào, chuyên viên trang điểm thấy bộ dạng của hắn, có nhãn lực trước tiên ngừng việc tránh mặt đi ra ngoài.
“Cậu biết bản thân đang làm gì không?” Chu Niệm Sâm tức giận nói, “Hiện tại hơn phân nửa đoàn phim ai cũng biết nửa đêm hôm qua có đàn ông đi vào phòng cậu, giữa trưa hai người còn tới nhà hàng rêu rao khắp nơi?”
Bách Đồ tự lấy bông phấn dặm nhẹ lớp hóa trang, lạnh lùng nói: “Đi vào thì đi vào, làm sao?”
Chu Niệm Sâm càng thêm tức giận: “Là Lương Tỳ? Tôi đương nhiên biết hai người không có chuyện gì, nhưng người khác sẽ nghĩ như thế nào?”
Thực tế, đây hoàn toàn là ngọn lửa vô cớ, có bạn bè trong giới nửa đêm đáp máy bay sang thăm Bách Đồ, sau đó cùng ăn một bữa cơm, cái này tính là chuyện lớn gì?
(Có tính đó =)))
Bách Đồ không muốn để ý tới hắn, nói: “Tôi quản được người khác nghĩ mình như thế nào sao.”
“Bách Đồ.” Chu Niệm Sâm sắc mặt khó coi, nói, “Cậu đừng có điếc không sợ súng, cậu cho rằng tôi hại cậu sao? Tôi làm chuyện gì không phải là vì cậu hết sao? Lương Tỳ chạy đến tìm cậu muốn làm gì, ai là đàn ông đều biết, cậu nhất định phải khiến cho bản thân mình không thoải mái sao?”
Bách Đồ thả bông phấn lại hộp hóa trang, nói: “Anh ấy muốn làm gì, anh thật đúng là không biết. Nhưng tôi cũng không ngại nói cho anh biết, hiện tại tôi không có không thoải mái, tôi rất vui.”
Chu Niệm Sâm cau mày nói: “Cậu mạnh miệng cái gì?”
“Tôi không mạnh miệng.” Bách Đồ liếc hắn nói, “Tôi đang yêu, tại sao lại không thoải mái?”