Chương 6: Vận mệnh lặp lại

Chương 5: Vận mệnh lặp lại

Editor: Phượng Vỹ

Beta: Tiêu

Vào một buổi chiều nắng ấm, tôi nằm nghỉ ngơi trong bóng râm của căn phòng nhỏ.

Thật sự là nghỉ ngơi sao? Chắc cũng có thể coi là vậy, tuy rằng tôi vẫn thường xuyên nhớ tới những việc đã trải qua khiến tôi đau đầu, nhưng mà, trong lòng tôi thực ra hiểu rất rõ, chung quy những cái này cũng chỉ là hồi ức mà thôi.

Nói cách khác, tự hỏi mấy điều này, cũng không có nghĩa là tôi sẽ phải chống lại ai đó, có thể nói, tương lai sẽ đem đến sự nguy hiểm gì cho tôi. Vì vậy, tôi liền an tâm suy nghĩ.

Tuy rằng ở chỗ mát trong phòng, thế nhưng tôi vẫn không chịu nổi cảm giác oi bức, cả người đều rã rời lại có chút buồn ngủ. Ngay lúc đó, tôi nghe thấy có người gõ cửa.

Lúc này là giữa trưa cửa hàng đang lúc nghỉ ngơi, vì không tự mình bán hàng, tôi cũng không muốn đi ra mở cửa làm lãng phí hơi lạnh của máy điều hòa. Tôi liền gọi Vương Minh vài tiếng, phát hiện cậu ta không đi ra mở cửa, cũng không trả lời tôi, thật không biết có phải đột nhiên phát bệnh tim mà chết không nữa,(ác mồm ác miệng thế -_-ll ) tôi chỉ có thể vực lại tinh thần, đi ra ngoài xem.

Vừa mới đi ra tới bên ngoài, tôi liền thấy một bóng người quen thuộc xuất hiện ở trong cửa hàng của tôi.

Ngời này là một lão già, vừa nhìn thấy tôi liền toét miệng cười, để lộ ra một hàm răng vàng.

Tôi gần như hít vào một ngụm khí lạnh, thấy Vương Minh đang nằm ngủ gục ở trên bàn máy tính không khác gì con lợn chết, tôi lập tức đi tới đạp cậu ta một cái gọi dậy.

Lão già thấy hành động của tôi, vừa định nói chuyện, thì tôi liền đi tới gọi Vương Minh dậy, kêu lên: "Dậy,đóng cửa thả chó, đuổi hắn ra ngoài cho tôi!"

Chính là cái tên rùa già này, khoảnh khắc hắn bước vào cửa hàng tôi năm đó, đã làm thay đổi vận mệnh cả đời tôi. Tôi tuyệt đối sẽ không cho phép tình huống này xảy ra thêm lần nữa.

Vương Minh còn đang mơ mơ màng màng chưa tỉnh ngủ, từ trước bàn máy tính ngồi dậy, liếc mắt nhìn tôi, hình như là hoàn toàn không hiểu được là tôi đang nói cái gì. Thấy tôi không nói gì nữa, lại lập tức nằm sấp xuống tiếp tục ngủ (^^) cậu ta chưa tỉnh ngủ thì phải. Tôi cũng không đợi để nói rõ cái gì với cậu ta, liền trở mình đi tới trước quầy, hướng về lão già kia quát lớn: "Lão cút đi cho tôi, lập tức rời khỏi tầm mắt của tôi ngay đi."

Lão Răng Vàng kia cười ha hả một tiếng, nói: "Tiểu ca, chúng ta đã lâu không gặp, trước giờ vẫn khoẻ chứ? Tính tình của cậu hình như hoàn toàn không thay đổi, vẫn giống y như mấy năm trước."

Tôi nói: "Ông đừng có nói nhảm nhiều như vậy, đời này của lão tử đây, con mẹ nó.. trên cơ bản đều bị con rùa nhà ông huỷ. Ông biết không? Những đại anh liệt nhà tôi, toàn bộ họ đều vì ông mà chết, nhân lúc khi tôi còn chưa nổi sát tâm, ông khôn hồn thì nhanh chóng rời khỏi tầm mắt của tôi."

Răng Vàng nói: "Cậu đừng có nói khoa trương vậy chứ, chuyện của mấy đại anh liệt nhà cậu, có liên quan gì đến tôi."

Tôi cũng không biết vì sao nổi cáu lên lúc này, nói xong liền hiện ra điệu bộ chỉ chực xông lên tát lão. Lão già thấy tôi thực sự không mua sổ sách, lập tức khoát tay nói: "Từ từ, dù gì cũng phải từ từ, tôi đây là có chút thông tin quan trọng, tôi có lòng tốt mới đến đưa cho cậu đấy."

Tôi nói: "Tôi không muốn biết bất kỳ tin tức nào của ông hết, tôi chỉ cảm thấy sự xuất hiện của ông là một chuyện cực kỳ xấu." Nói rồi tôi liền đẩy hắn đi.

Răng Vàng một mực bám chặt vào quầy hàng không chịu ra, vội nói: "Khoan! Khoan đã! Có tín vật ! Nhìn thấy tín vật cậu sẽ biết tầm quan trọng của việc này." Nói rồi lão rùa thò tay vào trong ngực lấy ra một cái điện thoại di động đưa cho tôi.

Lòng tôi nói: Lần trước cho tôi xem đồng hồ, lần này cho tôi xem di động, thật ... con mẹ nó, công nghệ càng lúc càng cao. Nhưng vừa thấy, tôi liền phát hiện đó là cái di động mà Tiểu Hoa vẫn thường dùng. Tôi nhận lấy bật lên xem, bên trong đã có sẵn một tin nhắn, trên đó viết: "Vạn Kim Đường vì đọc thấy quảng cáo trên báo mà tới đây, hình như có manh mối quan trọng nào đó, tôi đã nghe qua một lần, thật giả còn chưa rõ, tạm thời cậu nghe hắn nói sao đã, tôi giải quyết xong chuyện ở đây, lập tức đến Hàng Châu cùng bàn bạc với cậu kỹ hơn. Giải Vũ Thần."

Tôi đóng di động lại, thầm nghĩ: Khốn thật, lần này Tiểu Hoa tiến cử so với lần lão Dương giới thiệu càng làm cho người khác không có cách nào từ chối được.

Không thể không nể mặt mũi của Tiểu Hoa, trong lòng tôi suy nghĩ nên làm cái gì bây giờ, coi bộ phải nghe một chút vậy. Lão Răng Vàng này hiểu rõ cách đối nhân xử thế, đã có chuẩn bị từ sớm rồi à. Nhưng mà nhìn mặt hắn, tôi thật sự không nhịn được ý muốn tát lão một phát.

Vì thế tôi bảo lão rùa ngồi xuống, còn mình thì đi vào phòng trong uống vài ngụm nước lạnh cho tỉnh táo một chút. Vào phòng trong, có lẽ vì bên trong vốn rất mát mẻ, các ngọn lửa giận buồn bực trong lòng liền giảm được một nửa, thầm nghĩ chung quy cũng có rất nhiều chuyện đều là do tôi tự mình lựa chọn, trách tội lão ta cũng không phải cách, thật ra lão cũng chỉ là một trong những người bị hại.

Vì vậy tôi tự lừa gạt mình, sau khi cảm thấy bản thân đã bình tĩnh lại, tôi liền nhanh chân đi ra ngoài nhìn lão chằm chằm, hỏi: "Ông già, ông đang có manh mối gì thì nói ngắn gọn đi, tôi tin là đại tài Hoa Nhi gia đã trả tiền cho ông rồi, chung quy không cần tôi phải trả thêm cho lần nữa."

Răng Vàng nói: "Tiểu Ca, cậu nói như vậy, thực sự không phải làm tôi đây cảm thấy áy náy trong lòng sao, tôi đây là muốn đến đây bồi thường một chút. Không phải cậu đăng báo để tìm người xem xét con bọ cạp kia sao? Ui cha, thứ này có thể gợi lên một chuyện cũ khó quên của tôi?

Tôi nhìn sắc mặt của lão rùa, nghĩ bụng: "Ông nói mau đi, sau khi nói xong là tôi đã có thể quất ông một trận rồi."

Răng Vàng nói: "Lai lịch của cái bản vẽ bọ cạp này vô cùng cổ quái, tôi đoán cậu muốn tra lai lịch thứ này là có liên quan tới cậu nhóc nhà họ Trương, đúng không?"

Tôi không tỏ thái độ, sợ bị lão nắm bắt được tâm tư mình, thầm nghĩ: Chuyện của họ Trương tôi đều có hứng thú, còn cậu nhóc đó có phải là Muộn Du Bình hay không thì tôi cũng không biết.

Kim Vạn Đường tiếp tục nói: "Hôm nay tôi đến nói với cậu một sự kiện, không biết trước đây tôi đã từng nói qua với cậu chưa, hồi đấy tôi cùng với một nhóm người làm ở trong cửa hàng chuyên giám định ngọc lưu ly và đồ cổ, phiên dịch sách cổ buôn bán lời không ít tiền. Có một lần tôi đi đến nhà một ông chủ lớn, nghe nói người này là họ Mã, là một đại gia tộc rất thịnh vượng, sinh sống ở vùng Giang Tô, người này đã cho tôi xem một quyển hồi ký của ông nội hắn, muốn nhờ tôi giám định giúp xem có đáng giá hay không. Lúc đó tôi nghĩ gia đình hắn giàu có vô cùng, nhất định là một người rất có tiền, sau này tôi mới biết được, thật ra vào lúc đó gia đình họ đã không còn gì nữa. Hai đứa con trai của hắn bị nghiện thuốc phiện, có một đứa đã sắp không xong rồi, nên hắn mới dựa vào vật đó bán lấy tiền để cứu mạng con trai." Kim Vạn Đường hít sâu một hơi, "Sau khi tôi giám định xong, cũng đã đọc hết tập bút ký của người tên là Mã Bình Xuyên này, tôi còn nhớ rất kỹ bên trong đó cũng có ghi lại một cố sự giống như vậy."

Nói rồi, Kim Vạn Đường đã kể lại cho tôi một cố sự, chính là "Chuyện kỳ lạ thứ nhất" kia.

Sau khi tôi nghe xong, trong lòng không vui cũng không buồn, tôi lập tức cảm giác được, đứa trẻ kia, rất có thể là Muộn Du Bình trước đây.

Chuyện này xảy ra vào năm nào nhỉ? Trước khi thành lập Tân Trung Hoa sao? Quả thực là người này tuổi tác có một bó to luôn? Chỉ là hình như so với dự đoán trước đây của tôi thì có trẻ hơn một chút.

Người Trương gia thọ mệnh thường rất dài, thể chất lại đặc biệt, tôi gần như cũng không cảm thấy quá bất ngờ.

"Ông nói là, vào lúc ấy chỗ đó được gọi là thôn Mã Am sao? Bây giờ vùng này vẫn còn tồn tại chứ?" Tôi hỏi Kim Vạn Đường.

Lão gật đầu: "Vẫn còn, nhưng nếu cậu muốn đi, tôi cảm thấy không cần đâu. Bởi vì bên trong quyển bút ký, có viết sau khi bọn họ đào mảnh đất mồ tổ tiên kia lên, cũng không thấy ngôi cổ mộ nào cả, chỉ đào được một con bọ cạp bằng sắt. Nhưng trong quyển bút lý cũng không miêu tả lại chuyện xảy ra sau đó, về sau mới bắt đầu viết lại, thì cũng đã một năm sau khi xảy ra chuyện đó."

"Ý của ông là gì vậy?" Tôi hỏi.

Kim Vạn Đường nói: "Là sau khi bọn họ đào được con bọ cạp bằng sắt, có tiếp tục đào xuống nữa không, có tìm được địa cung hay không? Bên trên con bọ cạp có viết cái gì? Có xảy ra chuyện kỳ quái gì hay không? Những việc này đều không hề ghi lại. Nhưng chỉ có thể khẳng định là, trong một năm xảy ra việc đó, Mã gia đang từ cực kỳ hưng thịnh trở nên suy tàn, nhất định là đã xảy ra nhiều chuyện, chắn hẳn chuyện này có liên quan đến con bọ cạp kia." Lão nói, "Sau này, khi toàn quốc đã giải phóng, Mã gia chuyển đến Nepal ở."

"Nepal?"

"Đúng, Nepal." Kim Vạn Đường nói, "Cách đây không lâu tôi cũng vừa mới trở lại chỗ đó, có địa chỉ nhà của bọn họ, trong nhà bọn họ vẫn còn thấy được con bọ cạp sắt kia, mà ngôi nhà bọn họ đang ở hiện cũng được rao bán."

"Ông không có lừa tôi đấy chứ?" Tôi nói.

"Không hề." Kim Vạn Đường nói, "Nếu cậu đối với chuyện tôi nói có hứng thú, không ngại dời bước, phiền cậu đại giá, chúng ta xuất ngoại đi? Có tôi ngoại giao cho cậu, con bọ cạp sắt kia, tin chắc có thể dễ dàng lấy được."

Tôi ngẫm nghĩ, cảm thấy bây giờ đây chính là đầu mối duy nhất có liên quan đến quá khứ của Muộn Du Bình, có lẽ tôi cần phải đi một chuyến. Nhưng mà, tôi không thể đi cùng với Kim Vạn Đường, tôi làm ăn lâu như vậy, biết người như thế nào là hạng ruồi bọ chuyên bâu vào trứng gà có vết nứt, nếu lão rùa này đi cùng tôi, khẳng định là muốn cùng liên kết với Mã gia một đao làm thịt tôi. Nói không chừng còn có đủ các loại bẫy khác nhắm vào hầu bao của tôi nữa.

Vì thế cùng lão ta giao hẹn một thời điểm khác, nhưng tôi hành động trước, sớm hơn so với lão, ngay cả Tiểu Hoa tôi cũng không có thông báo, lập tức lên đường đi Nepal.

Nhưng mà, lần này lại hoàn toàn trở về tay không, nhà của Mã Bình Xuyên ở Nepal rất lớn, nhưng lại trống rỗng, vừa nhìn thì đã biết đã bị lấy sạch cả rồi. Tôi hỏi người xung quanh, họ đều nói không biết người nhà này đã đi chỗ nào nữa.

Cả nhà Mã Bình Xuyên, cũng giống như năm đó hắn cho người đi dò hỏi Trương gia vậy, trước đó tôi cũng đã dò hỏi ở nơi này, họ cũng đã mai danh ẩn tích.

Tôi cảm giác việc này có lẽ là một âm mưu cực kỳ lớn, bị tôi đoán được. Tôi lên đường đến đây trước thời hạn, bọn họ hoàn toàn không có chuẩn bị. Cũng có khả năng, sau khi Kim Vạn Đường đi, bọn họ mới phát sinh biến cố gì đó rất lớn.

Bị tôi đoán được.

Cuối cùng, lần tìm kiếm này, lại hoàn toàn biến thành một chuyến đi du lịch, sau khi tôi phát hiện hoàn toàn không tìm được gì, liền bắt đầu tham lam, hơn nữa còn sinh ra ý nghĩ viển vông muốn phát triển kinh doanh ở Nepal.

Lúc khảo sát, tôi phát hiện hệ thống ở Nepal hoàn toàn không thích hợp để buôn bán, chỉ thích hợp làm trạm trung chuyển. Hơn nữa trong lòng tôi cũng không thích hành động đem quốc bảo ra nước ngoài, liền không suy nghĩ sâu xa nữa. Đương nhiên, tại chỗ tôi ở cũng có không ít đồ cổ, tuy nhiên không biết là thật giả thế nào, những vật sưu tầm ở trong nước trên thị trường có thể bán được bao nhiêu tiền, thế nhưng, trong lúc tôi đang vui chơi ở đây, lại phát hiện được hành tung của Mã gia.

Ở đây tôi gặp được một người Hoa làm nghề kiểm kê đồ cổ tại địa phương, trong lúc cùng ông chủ đó nói chuyện phiếm tôi có nói mục đích đến nơi này của mình, ông chủ kia và Mã gia đã từng làm ăn với nhau, hiển nhiên là khi Mã gia bán của cải đổi lấy tiền mặt đã bán không ít đồ cổ cho ông ta. Người này nói cho tôi biết, khi nói chuyện cùng với người Mã gia, không biết họ cố ý hay vô tình có nhắc tới một vùng tên gọi Mặc Thoát