Chương 39: Cạn máu

Chương 38: Cạn máu

Editor: An Nhiên

Beta: Tiêu

Bàn Tử liếc nhìn tôi, tôi bèn quay về phía anh ta nói: "Tôi không biết gì đâu, tôi cũng không hiểu tại sao máu tôi lại có tác dụng như vậy, theo tôi." Nói xong hai người cùng vọt ra sân.

Tôi áp bàn tay chảy máu xuống sát mặt đất, một đường tiến về phía trước. Tất cả đám trùng đều tránh xa, thậm chí trên người chúng tôi một con cũng không có. Cả hai thuận lợi ra tới cửa sân trong.

Bất thường là bên ngoài chỗ vừa rồi một con trùng cũng không thấy. Bàn Tử quay người đóng cửa nói: "Chết tiệt, chúng ta phải đăng một mẩu tin ngoài cửa này, nói cho người khác biết bên trong có ác trùng. Đám trùng này cũng thật quy củ, chỉ thích chạy quanh trong sân. Chúng ta mau rời đi thôi."

"Đừng nhiều lời, tìm một nơi nghỉ ngơi và hồi phục đã, nếu không máu của tôi chảy hết mất. Vừa rồi chém sâu quá. Quãng đường xuống núi lại dài như vậy, nếu không cầm được máu thì tôi khẳng định chỉ có chết giữa sườn núi."

Tự cắt tay mình cũng phải có phương pháp. Tiểu Ca có thể tự cắt tay ngầu như vậy, phỏng chừng lúc trước cũng chịu không ít đau khổ.

Bàn Tử nhìn vết thương trên tay tôi chảy đầm đìa máu, liền trách: "Quá lãng phí rồi. Cậu thực sự không biết củi, gạo, dầu, muối trong gia đình quý thế nào à. Bây giờ đi đâu đây?"

"Chúng ta tới khoảng sân có pho tượng Tiểu Ca."

Bàn Tử hỏi: "Tại sao?"

"Không biết, tôi chỉ là cảm thấy những nơi có mặt Tiểu ca đều sẽ an toàn hơn. Anh ta không có ở đây, nhưng có bức tượng của anh ta còn hơn không có gì."

Bàn Tử nói: "Con mẹ nó, cậu cũng quá là mê tín." Nói xong liền chạy trước tôi.

Lòng tôi thầm nghĩ tại sao phải lập tượng Tiểu ca, chẳng lẽ là vì khi anh ta ở đây đã đẩy lui đám trùng này?

Dù sao trong lòng tôi, chỗ pho tượng Tiểu Ca vẫn có ít nhiều điểm khác biệt với những nơi còn lại. Điều tôi không ngờ tới là cái thứ đồ copy cat kia lại càng làm chúng tôi thêm nhức đầu.

Tiếp tục đi về phía trước, tôi phát hiện toàn bộ những nơi khác trong Miếu lạt ma đều không có trùng. Chúng tôi một mạch chạy tới cạnh tượng Tiểu Ca. Lúc này trời đã sáng, Bàn Tử cũng lần đầu tiên trông rõ bộ mặt của bức tượng.

Bàn Tử nhìn nhìn, cảm thấy rất kì quái, nói: "Vì cái gì mà ở nơi này nét mặt Tiểu Ca trông rất bi thương?"

"Trước cứ kệ đi, để kiểm tra xem thương tích ra sao đã."

Chúng tôi vào một căn phòng, bởi vì chỗ này gần như bỏ hoang nên bên trong chẳng có lò than, sắc mặt hai người lạnh tới tái xanh đi. Tôi dùng tốc độ nhanh nhất kiểm tra trên lưng Bàn Tử và trên người tôi, phát hiện thương tổn do đám trùng cũng không lớn. Đầu chúng tuy rằng cắm sâu vào da, nhưng dường như cũng chỉ hời hợt muốn kiếm tí máu mà thôi. Trên người Bàn Tử có mấy con trùng đã hút no căng, tôi bèn lấy tay vỗ thành ra trên tay dính đầy máu. Mà trùng trên người tôi đều đã chết, bản thân cũng không có thời gian mà đi xử từng con một, đành trực tiếp lấy tay vuốt qua một lượt. Trên lưng tôi chắc chắn còn rất nhiều, nhưng thực sự không thể xử lý hết được, trong lòng nghĩ: con mẹ nó, tên lạt ma này quả là ác, bảo lão tử cởϊ qυầи áo, tạo điều kiện cho lũ sâu hút no máu.

Tôi để Bàn Tử xử lí miệng vết thương trên tay. Tay tôi trông vô cùng thê thảm, huyết tương dính vào lòng bàn tay, máu vẫn không ngừng chảy ra. Bàn Tử dùng thắt lưng buộc chặt cổ tay tôi để cầm máu, sau đó làm sạch vết thương:

"Sao cậu không chặt rời hẳn ra đi, cậu đã cắt sâu gần tới giữa bàn tay rồi. Vết này phải khâu, Bàn gia tôi tuy rằng tay nghề may vá không tồi nhưng ở đây lại không có dụng cụ. Tôi chỉ có thể sử dụng cách cũ."

"Anh định làm gì?" Tôi nhìn Bàn Tử lấy ra súng lục, mở ra tháo đạn, bắt đầu dùng răng cắn.

"Anh muốn hỏa thiêu luôn một thể hử?"

"Tin tôi đi, ổn thôi." Bàn Tử cầm viên đạn đã mở ra, dốc thuốc súng để sang một bên, dùng quần lau vết máu trên tay tôi, lấy tay giữ chặt miệng vết thương, sau đó đổ hết thuốc súng vào.

Cái cảm giác đau đớn ấy bây giờ tôi vẫn còn nhớ rõ, tuyệt đối không thể lấy việc rắc muối lên vết thương để hình dung, so với rắc muối thì phải đau hơn nữa vì đó là thuốc súng.

Sau khi xong việc tôi gần như chết ngất, Bàn Tử hỏi: "Lửa đâu?"

Tôi bèn lấy cái bật lửa đưa anh ta, anh ta liền bật hướng vào số thuốc súng, nhưng hoàn toàn không thấy gì.

"Ai, thuốc súng này chất lượng kém quá."

Tôi đau đến ứa mồ hôi lạnh, nhìn lòng bàn tay thì thấy, thuốc súng đã bị máu làm ướt đẫm. Tuy nhiên máu đã ngưng chảy, lòng tôi thầm nghĩ thôi cứ như vậy đi, muốn giúp đỡ Bàn Tử một lần cũng thật khó.

Lúc này tôi mới cần thận quan sát đám trùng đó, phát hiện chúng không phải đom đóm mà là một loại bọ cánh cứng nhỏ rất lạ.

Bàn Tử ra đóng hết tất cả các cửa, sau đó xử lí đến đám sâu chết trên lưng tôi. Nhìn vào bàn tay không còn chảy máu, tôi mới nhẹ nhàng thở phào, bỗng nhiên chợt nghe ngoài cửa sổ có tiếng động. Chúng tôi nhìn theo cửa sổ thì thấy, không biết từ lúc nào chỗ này đã đầy bóng dáng dày đặc, nhưng

hình dạng dường như so với lúc trước không giống cho lắm.

Tại sao lại đột ngột xuất hiện? Đám trùng cho dù tụ tập lại đây thì cũng vẫn phải theo quy trình đó ư? Thế quái nào mà mỗi lần đều như vậy?

"Đừng có đυ.ng vào cái thứ này, nó so với đám lúc trước còn lợi hại hơn."

Tôi quả thực không thể hiểu nổi, hình như không chỉ những loại trùng giống nhau hợp lại, ở đây còn là mấy con hết sức quái lạ.

Chúng tôi đem đám trùng chụp xuống mặt đất gϊếŧ chết thì thấy hình như bọn chúng không sợ máu tôi.

Tuy nhiên số trùng ở đây đã ít hơn lúc trước, cả hai liền nhanh tay gia cố cửa giả, che hết các ngóc ngách. Lúc này ở bên ngoài bóng đen mỗi lúc một dày đặc hơn, chấn động cũng ngày càng lợi hại.

Bỗng nhiên, tôi nghe trong sân có tiếng người hô: "Cứu mạng... Cứu mạng..." lòng tôi hết sức kinh ngạc, Bàn Tử chửi: "Chó má, đám trùng này còn có thể nói chuyện."

Tôi cảm thấy không phải, nghĩ thầm: chẳng lẽ pho tượng Tiểu Ca sống lại, kêu cứu ở bên ngoài.

Uỳnh... Đột nhiên cánh cửa bị phá thông, một kẻ toàn thân đổ máu từ bên ngoài lăn vào, ngã trên mặt đất, trên người là bám dày đặc trùng.

"Tiểu Ca?" Tôi kêu lên, "Bức tượng thực sự sống dậy?"