Chương 34: Toàn bộ đều biến mấtEditor: An NhiênBeta: TiêuTôi chạy đến phòng đại lạt ma, lạt ma trẻ tuổi luôn đứng ngoài cửa lúc trước đã không thấy đâu. Đẩy cửa bước vào, bên trong là một màu tối đen, tôi lần mò đốt đèn lên trong gian phòng. Không có một ai, nhóm lạt ma cũng không thấy.
Bản thân bất giác phát run, nghĩ đến rất nhiều việc lúc trước, cảnh tượng như vậy đã trải qua rất nhiều lần.
Mỗi khi xuất hiện chuyện như vậy, nhất định đã có sự tình không hay phát sinh. Tôi vỗ vỗ đầu mình, trong lòng cầu nguyện, đi về chỗ Bàn Tử, tôi hy vọng, anh ta vẫn còn ở đó, nhất định phải ở nguyên đó.
Thời điểm tôi nhìn thấy Bàn Tử đứng cạnh bức tượng Tiểu Ca, suýt thì nước mắt tuôn ra.
Ông giời quả là có mắt, trải qua nhiều lần bất trắc, bao năm khốn khổ như vậy, rốt cuộc cũng để cho tôi một lần không bị biến thành kẻ ngốc, lão thiên gia cuối cùng cũng nương tay.
Nếu ngay cả Bàn Tử cũng biến mất, tôi lại trở thành kẻ đơn độc. Mặc dù cảm thấy mình cũng sẽ không đến mức phát điên, nhưng chắc chắn sẽ suy sụp mà làm ra những chuyện ngu xuẩn.
Bàn Tử nhìn tôi thở hồng hộc tiến vào cửa, có chút kinh ngạc nói: "Cậu không phải lại gây họa rồi đấy chứ? Sắc mặt có vẻ không giống như đã hoàn thành nhiệm vụ."
Lòng tôi nói: vậy lúc tôi thành công thì phải có sắc mặt thế nào, chẳng lẽ phải hát quốc tế ca xông tới sao? Tôi nhìn Bàn Tử nói: "Không phải tôi gây họa, tuy nhiên cũng chẳng có tin tức tốt lành gì, rất nhiều chuyện... Tôi không biết phải nói thế nào với anh, để tôi bình tâm một chút đã, sau đó cho tôi chạm vào anh một chút, xem có phải anh thực sự đang ở đây không?"
Bàn Tử chẳng hiểu vì sao, bảo: "Cậu đang nói cái quần què gì vậy?"
Chúng tôi bước vào phòng, tôi mới dần bình tĩnh trở lại. Xem ra lạt ma kia vẫn ngoan ngoãn nằm trên mặt đất. Lòng tôi thầm nghĩ thế quái nào mà Bàn Tử trông người lại bình an vô sự, chẳng lẽ đám phạm nhân cũng chọn người mà dở chứng, hay trên mặt tôi bày ra cái bộ dạng "có cơ hội đào tẩu"?
Bàn Tử hỏi lại tôi, nhưng bản thân tôi vẫn có chút bối rối không biết phải bắt đầu từ đâu, sau nửa ngày liền nhìn anh ta đáp: "Bọn họ đều đi cả rồi."
"Đi rồi? Đi chỗ nào?"
"Không biết nữa, xung quanh cũng không thấy ai, ngay cả lạt ma cũng không gặp. Có khi là đang đi ăn khuya?" Tôi tính học theo kiểu của anh ta, lời nói dí dỏm mộtchút.
Bàn Tử nhíu mày, kêu một tiếng, nói: "Cậu còn nói cậu đã có tiến bộ, tiến bộ chỗ nào? Trước kia còn có thể thét vài tiếng chói tai, nay ngay cả nói cũng không nên lời rồi. Nói cho cậu biết, kiểu hài hước trong tình huống nguy cấp chính là hài hước đặc biệt cao cấp. Hiện tại đâu đâu đều là kẻ đeo mặt nạ da, tôi không còn sức mà hài hước vớ vẩn đâu. Đặc biệt trước đây cậu không hề như thế, bây giờ bỗng nhiên như vậy, tôi lại cảm giác có chút kỳ quái. Nếu không phải tôi với cậu đã nhiều lần vào sinh ra tử, hiểu rõ được giọng điệu của cậu thì tôi đã đoán rằng cậu bị đánh tráo rồi đấy."
Tôi thấy Bàn Tử nói rất nghiêm túc, lòng cũng thấy có chút đạo lí, liền gật đầu. Bàn Tử tiếp: "Cái gì gọi là ăn khuya cơ chứ, rốt cuộc sao lại thế. Đừng nhiều lời, nói rõ ràng xem nào."
Tôi hít một hơi thật sâu, im lặng một phút đồng hồ, sau đó đem hết những gì vừa nhìn thấy, chính là các chi tiết khả nghi nói lại một lượt với Bàn Tử.
Sau khi nói xong anh ta có vẻ không tin, liền nói: "Làm gì có chuyện đấy. Nói như cậu, thì hiện tại trong miếu chỉ còn ba người chúng ta thôi sao."
Tôi nhìn anh ta: "Ít nhất thì trong những chỗ tôi đi qua, một người cũng không thấy. Tôi đã hô hoán vài lần cũng chẳng ai đáp lại. Hơn nữa điểm vô cùng kì quái là, tất cả lò than đều tắt ngấm. Nếu như gặp cướp hay có chuyện đột ngột phát sinh, thì không thể chu toàn như vậy được. Bọn họ dường như cực kì bình tĩnh mà rút hết khỏi đây."
Bàn Tử gãi gãi đầu, nói: "Bàn gia tôi không phải không cảm thấy kì quái, nhưng chuyện như thế này cũng không phải xảy ra lần đầu tiên. Điều kiện tiên quyết chính là, cậu thực sự không nhìn lầm trong cảnh tối lửa tắt đèn. Hoặc vì nhìn thấy ngoài cửa một mảnh tối đen liền không dám ra xem, hút một điếu thuốc liền quay lại."
"Con mẹ nó, anh đang nghĩ tôi là Trư Bát Giới đấy à, lười biếng, đặt điều?" Tôi nổi điên.
"Thiên Chân, cậu cứ nói thật đi, tôi sẽ tha thứ cho cậu."
Tôi không thèm đếm xỉa đến anh ta, nói: "Anh không tin thì tự đi mà nhìn. Hơn nữa bây giờ tôi cũng không phải sợ hãi, chỉ cảm thấy mỗi lần như vậy đều rất không bình thường. Lần nào mọi việc cũng không đi đúng hướng mà tôi nghĩ, làm tôi đặc biệt cảm thấy suy sụp."
Bàn Tử bảo: "Được, tôi tin cậu. Nhưng cậu có nói như vậy với tôi, tôi cũng sẽ cảm thấy không ổn. Như này đi, cậu ở lại đây canh tên lạt ma. Tôi đi nhòm qua một lần, xem có tìm ra được điểm gì cậu bỏ sót hay không?"
"Ngàn vạn lần đừng. Anh đi xem một lần, con mẹ nó, đến lúc đó lại không về nữa, anh bảo tôi đi đâu tìm anh. Tôi phải cùng tên lạt ma này sống nương tựa vào nhau, con mẹ nó nghĩ đến cũng đã thấy thảm."
Bàn Tử nói: "Vậy làm sao bây giờ, chẳng lẽ bỏ qua, rồi chúng ta đi ăn khuya?"
Tôi nghĩ ngợi rồi bảo: "Bây giờ chúng ta đi theo hướng ra ngoài ngôi miếu, tiện thể quan sát xung quanh. Đem luôn cả tên kia theo nữa, tùy tình huống rồi quyết định. Nếu trong miếu thực sự không có ai, chúng ta sẽ xuống núi ăn khuya, chờ sáng ngày mai, mới tìm người."
Bàn Tử gật đầu, tôi kéo lạt ma đặt trên lưng anh ta, rồi đi trước để anh ta theo sau, lặng lẽ đi. Đầu tiên, tôi dẫn anh ta tới nơi của Trương Hải Khách và Trương Hải Hạnh, rồi qua nhìn phòng của đám người Đức, đi tới khoảng sân của Đại lạt ma. Sau khi vòng vèo một hồi, sắc mặt Bàn Tử từ từ biến đổi, anh ta hạ giọng nói: "Mẹ nó, đúng là thật."
Lần này chúng tôi đi tới nơi khác của ngôi miếu – chỗ thường tụ tập đông người, mong tìm được kẻ khác ngoài chúng tôi, nhưng ngay một chút ánh nến cũng không thấy.
Cuối cùng cả bọn đi ra cửa lớn của ngôi miếu, Bàn Tử đẩy cửa nhìn qua lớp tuyết đọng, xoay người lắc đầu với tôi: "Thiên Chân, kiếp trước của cậu có phải đã làm rất nhiều chuyện thất đức không?"
Tôi hỏi sao lại thế, anh ta nói: "Tự cậu xem đi." Nói xong liền đứng sang một bên, để cho tôi nhìn.