Chương 33: Suýt chết

Chương 32: Suýt chết

Editor: An Nhiên

Beta: Tiêu

Tôi hoảng sợ, lập tức muốn đi xem đã xảy ra chuyện gì, vừa chạy tới bên người Bàn Tử đã bị anh ta đá cho một cước. Tôi lảo đảo ngã dúi xuống đất, cùng lúc ấy, một viên đạn khác dường như dán sát sau lưng tôi, bắn trúng cây đèn trong phòng.

Đèn bị bắn cho tia lửa văng tứ tung trên mặt đất, tôi nghĩ ngay đến nguy cơ hỏa hoạn, nhưng kết quả là dầu hỏa cháy được một chút liền tắt rụi. Xem ra sàn nhà này trải qua nhiều năm rồi, nền đất dày có vẻ khá an toàn.

Trên người tôi cũng dính vài đốm lửa, tôi vừa chụp tắt thì Bàn Tử một bên liền mắng: "Lớn như vậy rồi mà chẳng thông minh tí nào. Giờ này còn chạy lung tung nữa sao, mau nằm sấp xuống."

"Anh sao rồi? Tôi tưởng anh phải headshot rồi chứ." Trên mặt anh ta toàn là máu, "Lão tử đây không phải là lo lắng cho anh sao."

"Lo cái rắm, tôi chết cũng không phiền cậu chôn, lão tử không thiếu thân nhân lo lắng lúc lâm chung. " Bàn Tử nói, một tay ôm huyệt thái dương. Lòng tôi thầm nghĩ không phải bắn thủng đầu rồi đấy chứ, nếu không sao lời nói lại trở nên trôi chảy như vậy.

"Bàn gia tôi xuất thân từ đâu chứ, tưởng ngắm bắn tôi dễ lắm à. Nếu không phải cái nơi lạnh lẽo chết tiệt này, Bàn gia tôi chẳng tới mức tránh không nổi như vậy." Bàn Tử nói, "Nhớ hồi còn đi học, tôi còn nổi danh bởi biệt hiệu "bao thịt bất khả xâm phạm".

Tôi nhìn huyệt thái dương của anh ta, thực sự chỉ là trầy da thôi. Thầm nói tên kia tay nghề cũng thật kém, đầu Bàn Tử to thế mà bắn cũng không trúng.

Bàn Tử nói: "Chúng ta ở nơi giang hồ hỗn loạn, ở chỗ dễ bị đánh lén, đầu óc phải vận động không ngừng, cái đó gọi là phòng ngừa chu đáo."

Bình thường Bàn Tử nói chuyện đều rung đùi đắc ý, tôi thầm nghĩ lại ba hoa chích chòe rồi, đây nhất định là thói quen ngớ ngẩn của anh ta. Vừa định bật lại vài câu, thì phát súng nữa lại lã vào, cũng không biết đã bắn trúng chỗ nào chỉ biết vụn gỗ văng khắp nơi. Tôi cùng Bàn Tử đều rụt cổ lại.

"Tôi chắc tên bắn súng này là kẻ mù, chúng ta nằm sấp xuống mà hắn cũng bắn, hắn không sợ sẽ bị lộ sao?"

"Không phải, nhìn xem, đèn bị bắn tắt rồi, giấy dán cửa sổ lại dày nữa, chắc hắn chỉ có thể căn cứ theo bóng dáng hiện trên cửa sổ để bắn. Chúng ta nằm xuống, hắn liền ngừng lại, nếu biết được chúng ta trốn ở đâu, thấy cái gì động cũng không cần lập tức nổ súng như vậy."

"Vậy chẳng phải là an toàn rồi sao?"

"Nhưng chúng ta cũng không thể tiếp tục nằm đây mãi được, nghe tiếng súng lúc nãy, hẳn là hắn ở cách đây khá xa. Nơi này lạnh như vậy, ngón tay bị đông cứng nên hắn mới bắn trượt. Tuy nhiên cách xa như vậy mà vẫn có thể bắn người chứng tỏ hắn không phải dạng tay mơ đâu, chúng ta không thể tùy tiện mạo hiểm. Trước hết cứ nằm im cho hắn chết rét đã."

"Chó chết là kẻ nào?" Tôi nói, "Đám người Đức kia chẳng phải thả chúng ta đi sao? Chẳng lẽ thả chúng ta đi để có hai cái bia tập bắn di động."

"Đám người Đức kia muốn gϊếŧ chúng ta thì rất dễ dàng, không phải họ làm đâu. Nếu là người Trương gia, thì cả đám đó thân thủ đều cao cường, sẽ không dùng đến thủ đoạn bắn tỉa. Bắn tỉa thường là lấy ít địch nhiều, chúng ta ở đây có hai người. Nếu bên ngoài có năm tên bắn tỉa trở lên thì cũng chẳng cần bắn làm quái gì, trực tiếp đi vào đánh luôn là được, dù sao chúng ta cũng chẳng phải đối thủ của chúng." Bàn Tử dùng áo che vết thương, nhìn chung quanh, dường như đang tìm cách thoát khỏi tình hình này, "Do đó ngắm bắn chúng ta, chỉ e là số người quá ít, thậm chí chỉ có một người, thấy hai ta lạc lõng liền muốn diệt trừ thôi."

"Không phải người của bên nào chúng ta biết?" Tôi kinh ngạc nói, lòng thầm nghĩ không hiểu trong ngôi miếu này tụ tập bao nhiêu thế lực? Mới vừa dứt lời, lại hai tiếng súng vang lên. Viên đạn xuyên qua cửa sổ, bắn thẳng tới chỗ tôi, đúng phương hướng chỉ chệch lên trên, nó bay vụt qua đầu tôi.

"Đúng nhất định còn một nhóm người nữa." Bàn Tử nói, "Thật ra tôi vẫn còn chuyện không nói với cậu, nhưng hiện giờ không có thời gian, tối nay chúng ta sẽ thảo luận tới sau. Để ý mà xem, hình như hắn đã đoán được vị trí của chúng ta."

"Vì sao?"

"Kinh nghiệm, trước đây nhất định hắn đã từng kiểm tra qua gian phòng này." Bàn Tử nhìn xung quanh,

"Trong phòng này nơi có thể trốn được cũng chỉ có vài chỗ, tên kia nhất định đã xem xét những nơi ta có thể ẩn nấp từ trước rồi lựa chọn những góc chết trong phòng mà bắn. Bây giờ hắn đang đánh cược, dùng viên đạn để thử cậu."

Vừa nói xong, lại một viên hướng tôi bay đến. Lần này góc độ cực gần, vẫn từ hướng cửa sổ bay vào, nghiêng xuống dưới, bắn vào phía sau tôi rồi nện xuống nền nhà. Sàn nhà chấn động còn toàn thân tôi thì tê rần, tôi lập tức bò nhanh sang bên cạnh.

Bàn Tử cũng lộ ra biểu tình kì quái: "Tuy nhiên, tên này đánh cược cũng thật chuẩn xác."

"Có lẽ vừa rồi hắn nhìn thấy tôi chạy về chỗ anh nên đoán tôi sẽ trốn ở chỗ này."

"Không có chuyện đó, nếu trong trường hợp này ai cũng sẽ chọn một nơi bí mật tối tăm để ẩn nấp. Nếu hắn thực sự trông thấy chúng ta thì chúng ta cũng sớm chết rồi, cho nên hắn vẫn đang đoán, nhưng tại sao lại đoán chuẩn như vậy?."

Phía bên kia căn phòng, có một khung gỗ, đấy là nơi tôi phơi quần áo. Dù sao đợi ở đây nhiều ngày, qυầи ɭóŧ của tôi đều giặt sạch rồi phơi ở nơi ấm áp trong phòng, chờ vài giờ liền khô. Bàn Tử quay đầu, thật cẩn thận rút một thanh, nhìn tôi nói: "Bất chấp hết đi, đầu tiên chúng ta lừa hắn bắn hết đạn, rồi trong khi hắn thay băng đạn mới, ta sẽ nhảy ra từ cửa sổ, chạy về phía ngọn núi."

Nói xong, anh ta liền cởϊ áσ khoác trên người, buộc lên thanh gỗ. Vừa lộ áo khoác ra khỏi cửa sổ thì ba viên đạn bắn vào, áo khoác lập tức bị bắn hạ.

Tôi nhìn Bàn Tử, thấy anh ta nói: "Đây là loại súng ngắm gì mà tốc độ cao như vậy."

Trong nháy mắt tôi nghe thấy một âm thanh kì quái, vì thế lập tức lấy tay xua Bàn Tử ngậm miệng. Anh ta thấy tôi lộ ra vẻ mặt này nhất định là có mục đích, liền im lặng. Tôi nín thở cảm nhận, bỗng thấy từ ngoài sân có một âm thanh xào xạc rất nhẹ. Tôi chỉ vào lỗ tai Bàn Tử rồi chỉ ra ngoài, anh ta liền lắng tai nghe, sau đó trong chốc lát lộ ra biểu cảm tức giận. Anh ta dùng khẩu hình bảo tôi tiến đến cạnh cửa sổ, lấy tay đếm "1,2,3" sau đó đá chân, ý bảo sau khi thấy anh ta hô "1,2,3" liền đá văng cánh cửa.

Tình bạn của chúng tôi nhiều năm qua đã luyện thành một sự ăn ý gần như là bản năng. Tôi không chút do dự, lập tức tới cạnh cửa. Bàn Tử ở một bên, ngồi xổm thân mình, cầm lấy đế đèn, nhìn tôi đếm '1', tôi gật đầu, hít sâu một hơi. Tiếp theo anh ta '2' rồi '3' trong nháy mắt thân người bỗng đứng phắt dậy.

Vào lúc này tôi dùng sức đá văng cánh cửa gỗ rồi ngồi xổm xuống. Trong khoảnh khắc hai phát đạn liền bắn gần sát tóc Bàn Tử, anh ta lăn người một vòng, đế đèn trong tay ném văng ra ngoài, anh ta cũng theo đó xông ra. Tôi nghe được bên kia liên tục vang lên tiếng súng nhưng lại là từ trong sân phát ra.

Xoay người đứng dậy thì thấy Bàn Tử đang đánh nhau với một kẻ nữa, súng của hắn đã bị Bàn Tử dùng miệng cắn chặt. Tôi chạy nhanh tới, nhặt đế đèn trên mặt đất lao vào tham chiến, một tay bóp cổ kẻ kia, tay còn lại dùng đế đèn đánh mạnh vào đầu anh ta.

Kẻ kia vô cùng cường tráng, nhưng đối với đấu pháp của tôi và Bàn Tử, không có kẻ nào chịu đựng được. Tôi nện vài nhát vào đầu hắn, tên đó liền không thấy động tĩnh, tôi cùng Bàn Tử liền xoay người đứng dậy, phát hiện đó là một lạt ma. Bàn Tử nhặt súng lên thấy đây là một khẩu súng lục, trên đó còn có ống giảm thanh.

"Mẹ nó, tên khốn kiếp này lấy súng lục mà bắt chước súng bắn tỉa." Bàn Tử nghịch ngợm cây súng, rồi giắt vào trong thắt lưng.

Tôi nói: "Anh liều quá rồi đấy, liền như vậy mà lao ra. Anh cũng chẳng phải Tiểu Ca, đế đèn này mà không ném trúng thì anh đã lẳng cù đèo."

"Nghe tiếng thôi tôi cũng đoán được đối phương chỉ dùng súng lục, âm thanh khá nhẹ, nhất định là gắn ống giảm thanh. Hơn nữa theo góc bắn vừa rồi, nếu là ở trong sân, khẳng định là rất gần cánh cửa, cho nên liền liều một phen. Quả nhiên, người này cách cửa có mấy mét, thời tiết lạnh như vậy dùng súng lục bắn trúng mới là lạ."

Tôi vừa rồi không nhìn thấy liền hỏi: "Thế vì cái gì mà bắt sát như vậy?"

"Hắn nghe được chúng ta nói chuyện, nên đoán được vị trí."

Tôi ngồi xổm xuống nhìn gương mặt kẻ kia phát hiện là lạt ma ở trong miếu, tôi từng thấy hai lần đều là trong nhà ăn. Tuy nhiên vừa rồi hình như tôi xuống tay quá nặng, lỗ mũi hắn đều đổ máu.

"Thiên chân, lâu ngày không gặp, thủ pháp của cậu có phần giống Bàn gia tôi rồi đấy." Bàn Tử chế nhạo tôi rồi nhìn xung quanh không thấy có người tiếp tục ám toán, nói: "Đầu tiên trở về phòng, kẻ này xem ra thân phận có chút đặc biệt, không hiểu vì sao mà truy sát chúng ta. Trong ngôi miếu này dường như ai cũng có vấn đề, chúng ta càng phải cẩn thận gấp bội."

Tôi nghĩ ngợi rồi nhìn anh ta nói: "Nếu đã vậy, phòng của tôi khẳng định không ở được. Anh đi theo tôi, tôi đưa anh đến nơi an toàn hơn."