Chương 24: Chi tiết gây kinh ngạc

CHƯƠNG 23 : Chi tiết gây kinh ngạc

Editor : An Nhiên

Tôi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, có lẽ lên núi quá mệt mỏi hoặc cũngcó thể vì cân nhắc những chuyện xấu làm tôi tốn nhiều năng lượng.

Đồng hồ đặt năm giờ đánh thức tôi dậy. Cố gắng nhấc mình lên, bên ngoài trời vẫn còn là một tối mờ mịt. Hít đất vài cái làm bản thân tỉnh táo, sau đó đeo thắt lưng đi ra ngoài. Trong sân chẳng có động tĩnh gì, toàn bộ ngôi miếu im lặng như đáy vực sâu. Tôi ngậm điếu thuốc, đeo bao tay, lẫn vào bóng tối trong miếu. Nơi đầu tiên đi tới, tôi giấu từ trước bốn chiếc bật lửa, bề ngoài chúng đều giống nhau như đúc, tôi đặt theo thứ tự phía sau một tường đá, chỉ mình tôi biết ở đó có một ký hiệu vô cùng nhỏ. Tôi gỡ một chiếc bật lửa ra, trình tự lúc trước đúng là thay đổi, đối phương không thể biết được mẹo nhỏ này của tôi. Quả nhiên có người đang theo dõi, đáng tiếc tôi chẳng có cảm giác gì rằng đối phương là một cao thủ

. Vị trí thứ hai là nơi đặt súng cao su, đó là chỗ để một đống tạp vật trên xà nhà, trên đó vẫn tối đen. Giờ dù tôi có nhảy lên cũng không tới, muốn với tới đó phải leo lên hoặc dùng đồ vật để kê bên dưới chân. Nơi này có nhiều đồ có thể dùng để kê chân, tôi liếc mắt một cái đã thấy chúng không còn xếp theo thứ tự lúc trước tôi ghi nhớ. Ngồi xổm xuống thì thấy một cái bình có dấu vân tay, đem bình lộn ngược lại thì phát hiện nó từng bị người khác giẫm lên dưới đáy có một dấu chân mờ mờ. Nhưng người này hiển nhiên không muốn lưu lại dấu vết nên đã lấy tay chùi qua một lượt.

Tôi xem xét các vật khác, nhưng không có dấu vết từng bị giẫm lên, không khỏi có chút giật mình. Chiếc bình này cũng không cao, tôi cao 1m81, sau khi giẫm lên rồi có nhảy nữa thì cũng chẳng với tới cây cung, mà chỗ này chỉ có chiếc bình này bị sử dụng. Nơi này chứa nhiều đồ linh tinh. Không gian cũng chật chội, cho dù có là một người khéo léo nhảy lên, thì chắc chắc phải vương lại nhiều dấu vết hơn. Người này nhất định còn cao hơn cả tôi, nhưng trong đám người Hồng Kông kia tôi chẳng thấy ai cao hơn mình. Toàn bộ Miếu lạt ma, nếu tìm người cao hơn tôi thì chỉ có mấy người Đức.

Bọn họ cũng nhúng tay vào? Chẳng lẽ trong cả ngôi miếu này, chỉ có mình tôi vô tội, những người khác đều có vấn đề? Đến lúc này, lần đầu tiên trong lòng tôi có chút cảm giác sợ hãi, nếu là như vậy thì trong vở kịch này tôi là khán giả duy nhất. Hy vọng sự tình không phát triển theo chiều hướng ấy. Tôi chồng hai chiếc bình lên nhau, giẫm lên cầm cây cung xuống, cẩn thận xem xét một lượt, không thấy có thay đổi gì liền đeo vào sau thắt lưng. Một vài nơi khác tôi không nghĩ cần phải đi lần nữa, vẫn nên giữ một chút thần bí.

Trở về phòng đóng cửa lại, tôi liền dùng bật lửa đốt chỗ mì ăn liền sống rồi bóp vụn thành bột phấn, hòa đều trong nước, nhúng vào bàn chải đánh răng, sau đó, gợt nhẹ lông bàn chải, tạo giọt nước đen li ti bắn vào chiếc bật lửa. Rất nhanh liền thấy được dấu vân tay trên đó, rồi dùng băng dính dán trên mặt thu thập chúng lại. Đêm hôm đó, những người giúp việc tới tìm, tôi liền bảo họ gạt hết việc sang một bên, bản thân lại xuống núi tìm một nơi có điện thoại, truy cập internet rồi quét dấu vân tay gửi cho một người bạn. Tôi cần phải kiểm tra hồ sơ của chủ nhân dấu vân tay này.

Buổi tối, tôi vẫn trở lại khách sạn kia. Người bạn của tôi họ Mao cũng mới qua lại vài năm gần đây, hy vọng hắn có thể cung cấp một vài thông tin có ích. Rất nhanh sau đó, tôi liền nhận được hồi âm, trong điện thư gửi cho tôi, hắn nói trong bảy dấu vân tay tôi cung cấp thì có ba cái giống nhau, có thể là của bốn người khác nhau, hoặc bốn dấu vân tay của cùng một người. Hắn giúp tôi tra số liệu trong kho lưu trữ thì tìm được hồ sơ ghi chép dấu vân tay của một người. Trong bưu kiện cũng có gửi kèm. Vừa kéo ra, trước mắt tôi hiện lên một khuôn mặt ảm đạm.

Tôi có chút kinh ngạc, nhưng tôi lập tức ý thức được mình đã từng thấy khuôn mặt này. Con mẹ nó chứ, là cô gái kia, chính là người nhổ điếu thuốc lá của tôi hôm nọ. "Tiểu thư, thì ra là cô." Tôi lầu bầu một câu, phía dưới ảnh chụp là hồ sơ của cô ta. Cô ta họ Trương, nhưng trong bản ghi chép không thấy tên.

Hóa ra là người nhà của Tiểu Ca. Tiếp tục đọc, tôi phát hiện người này vào năm 1998 từng bị phán ba năm tù vì tội cố ý gây thương tích cho người khuyết tật. Tội danh và nghề nghiệp của cô ta khá khác biệt, lúc ấy cô ta đang là huấn luyện viên trong một cơ sở đào tạo.

Xem ra, thời điểm tôi giấu đồ trong miếu, theo đuổi tôi chính là cô ta, nhưng không rõ hiện tại có còn phải hay không. Năm 2001 cô ta ra tù, bản ghi chép không đề cập tới, nhưng tôi không phải là không có cách. Tôi thấy được số điện thoại của cơ sở đào tạo nơi cô ta làm việc, sau một hồi tìm tòi thì mò được trang web địa chỉ. Đó là một trung tâm huấn luyện thể thao ngoài trời ở Hong Kong, trong trang giới thiệu giảng viên, tôi thấy rất nhiều khuôn mặt quen thuộc. Những gương mặt này tôi đều từng nhìn qua trong Miếu lạt ma. Trong trang web của cái trung tâm mà giảng viên đều có mặt trong Miếu lạt ma ấy, tôi còn nhìn thấy ảnh chụp của cô gái họ Trương kia. Có vẻ như sau khi ra tù, cô ta lại về đơn vị cũ làm việc, trung tâm này vẫn còn muốn thuê cô ta? Kia rốt cuộc là cái loại trung tâm huấn luyện gì, chuyên môn đào tạo những người đáng sợ để ứng phó với tôi sao? "Đội huấn luyện ứng phó Ngô Tà", đào tạo ra những người chuyên trị Ngô Tà?

Sau đó tôi liền phát hiện một chi tiết kinh người. Các gương mặt trên trang này, 80% huấn luyện viên đều là người họ Trương, đọc qua mà thấy họ Trương dày đặc. Trong lòng tôi khẽ động, một ý niệm không ổn chợt nảy sinh. Nhớ tới đám người đó, liền phát hiện, tôi cũng không nhìn tới tay của họ, đám người Hong Kong này lúc nào cũng đeo găng tay, chưa từng thấy cởi ra..

Mạng của khách sạn vô cùng chậm, mãi mới mở được trang, trong lòng tôi dần trở nên lo lắng. Nhưng không rõ từ khi nào lại bình tĩnh lạ thường, bình tĩnh đến mức tự tôi cũng sợ hãi, vì hoàn cảnh nguy hiểm như này mà tôi cũng dửng dưng. Những năm tháng bi kịch nhất của tôi, ngay cả phí điện nước cũng trả không nổi. Hiện tại đã tốt hơn nhiều, cho nên cùng lắm là trở về thời điểm kia, thất bại gì tôi cũng đều có thể chấp nhận. Mà những việc nguy hiểm đến tính mạng tôi cũng sẽ không làm, vì thế cứ từ từ mà sống. Duy chỉ có thấy tin tức như thế này, tin tức liên quan đến những bí mật trước kia, mới khiến tôi phải lo nghĩ.

Tên những người này càng xem càng rối. Người Hong Kong đa số đều dùng tên tiếng Anh, cho nên trên trang này đại bộ phận đầu là tên tiếng Anh, phía dưới là tiếng Trung bằng chữ phồn thể. Dường như tất cả tên gọi đều có ba chữ, Trương XX, trong đó có một người là Trương Long Thăng. Bên cạnh là một người cùng tuổi tên là Trương Long Bán. Họ cùng thế hệ trong gia tộc. "Mẹ nó, sào huyệt của của Trương gia, người nhà Tiểu Ca đến tìm anh ta sao?" Tôi sờ sờ mặt mình. Gia tộc của Tiểu Ca rất lớn, chẳng lẽ họ có cả thế lực ở Hong Kong? Nhưng xem ra họ ở đó cũng chị là hạng bình thường, toàn bộ gia tộc đều làm huấn luyện viên. Vậy nhóm của họ giăng bẫy tôi làm gì? Chẳng lẽ họ tìm không được Tiểu Ca, liền đem sự tình đổ lên đầu tôi?

Nhưng như thế cũng đâu cần giăng bẫy tôi, gặp tôi không được sao? Nếu muốn hỏi về hành tung của Tiểu Ca, tôi khẳng định sẽ nói thật với họ, nếu không tin thì có thể kéo tôi theo cùng cơ mà. Trong đầu tôi loạn thành một mớ, nếu họ là người cùng nhà với Tiểu Ca, là bạn bè, nhưng là địch hay là bạn cũng thực khó nói, thì tôi đâu cần dùng mấy chiêu ấy. Cả đám đều đeo găng tay, nếu ngón tay của họ giống như Tiểu ca, thì có phải nhóm người này đều thân thủ bất phàm hay không? Nếu thật vậy tôi đây cũng chẳng thể tiếp tục đùa giỡn âm mưu quỷ kế gì, cứ quỳ xuống đầu hàng mặc cho họ điều khiển luôn. Cho dù tôi có đấu cũng chẳng lại được họ.

Lo nghĩ một hồi, tôi cảm thấy phát hiện này vô cùng quan trọng, muốn ngay lập tức báo cho Bàn Tử. Vì thế suốt đêm gọi điện, nhưng Ba Nãi không ai nghe máy. Nhìn thời gian cũng đã quá khuya, đành để ngày mai gọi. Chung quy mà nói, kế hoạch của tôi tiến hành tương đối thuận lợi, không khỏi có chút đắc ý. Tôi chẳng biết người khác nghĩ gì, nhưng chỉ trong một ngày, mà học được một số chuyện rất hữu ích.

Mặt khác, nguyên nhân thứ hai tôi cảm thấy người trong gia tộc Tiểu Ca sẽ không làm hại tôi. Tôi đi đến nhà vệ sinh công cộng của khách sạn, ngồi thụp xuống hút thuốc rồi cân nhắc kế tiếp nên làm gì. Tôi không biết mục đích của bọn họ, hiện tại cũng đoán không ra, bọn họ dường như chỉ muốn theo dõi tôi. Vì cái gì? Tình huống như nào mà người ta cần theo dõi một ai đó? Tôi bỗng nhiên nghĩ tới băng ghi hình theo dõi Hoắc Linh. Theo dõi theo dõi, một suy nghĩ lóe lên trong đầu tôi, lẽ nào, bọn họ cho rằng, tôi không phải Ngô Tà? Tôi biết, trên đời này còn có một người giống tôi như đúc đang tồn tại, mấy chuyện hắn làm rất quỷ bí, mục đích bất minh. Người Trương gia rốt cuộc phán đoán tôi là thật hay cái hàng giả kia là mới là thật? Tôi đột nhiên cảm thấy rất hợp lý, lập tức nghĩ đến đi chứng minh bản thân. Nhưng vừa ngẫm lại thấy làm gì có kẻ trộm nào thừa nhận mình là đi ăn trộm? Hơn nữa nếu phân biệt dễ dàng như thế, những người Hong Kong này cũng sẽ không dùng phương pháp phức tạp như vậy. Nếu như bọn họ nghĩ tôi là giả, có phải sẽ gϊếŧ không lưu tình hay không? Bỗng nhiên tôi có áp lực rất lớn với chuyện này, thầm nghĩ biểu hiện của tôi càng phải giống Ngô Tà mới được. Nhưng nếu như tôi đoán đúng, chí ít bọn họ và đồ giả kia không phải cùng một phe. Theo lý mà nói, bọn họ hẳn sẽ thích đồ thật hơn, vì thế tôi nên để cho bọn họ biết tôi là thật hay là bọn họ sẽ tiến hành thử tôi? Nhưng phải chứng minh như thế nào đây?

Tôi chợt phát hiện, thật ra trong triết học, con người rất khó tự chứng minh bản thân. Tôi thở dài một tiếng, cảm thấy không có tâm trạng đi vệ sinh, hơn nữa khí metan trong nhà vệ sinh thực sự quá thối. Cố gắng rặn mấy cái xong rồi tôi chỉ muốn xách quần rời đi. Khi ngẩng đầu, bỗng nhiên thấy trên cửa wc có người dùng thứ vô cùng kinh tởm gì đó vẽ bậy. Hình vẽ đó màu vàng, chẳng lẽ là phân? Con mẹ nó, ai mà tâm tình tốt như vậy,thời gian đi vệ sinh đem phân vẽ lung tung trên cửa, thật là kinh tởm.

Tôi có chút buồn nôn, cẩn thận đứng lên vì sợ đυ.ng phải. Nhưng vì thế mà tôi lại phát hiện ra, bức tranh bằng bẩn bựa này là một thứ tôi rất quen thuộc. Đây là bản đồ Tháp Mộc Đà, tôi đã từng thấy trên máy tính xách tay. Ở bên cạnh bức vẽ là con số 104. 104 là số phòng nghỉ ở đây, tôi ngẩn người, thầm nghĩ đây là chuyện quái gì?