Chương 21: Gọi Bàn TửEditor An NhiênBeta: Tiêu Châm một điếu thuốc, tôi biết rằng nhiều chuyện không thể tránh né, đây là thời điểm để quyết định lựa chọn.
Tôi đang ở trong một quán rượu nhỏ, gọi một cuộc điện thoại quan trọng. Nói là một quán bar, kì thật là một căn phòng nhỏ trang trí thành quán bar, trên vách tường treo rất nhiều ảnh du khách. Ở đây có thể uống rất nhiều đồ uống từ bên ngoài ngọn núi, nhìn những cây nến thơm cùng vài món đồ linh tinh trong quán, tuy nhiên giá cả khá đắt đỏ, một lon bia ngoài kia chỉ bán vài đồng vào đây thành 30 đồng. Mùa này, trong quán đốt thêm nhiều đống lửa, mọi người túm năm tụm ba vây quanh đó, tán chuyện bằng thứ giọng ngọng nghịu.
Mặc dù đang là buổi chiều nhưng cả căn phòng chìm trong một màn tối tăm, chỉ có ánh lửa than cùng nguồn sáng leo lét từ nến thơm, thủy tinh cùng kim loại phản xạ ra ánh sáng ra khắp không gian. Đây là bầu không khí bình yên mà tôi thích. Vì vậy, tôi gọi cuộc điện thoại này, thời gian dài hơn so với dự kiến.
Đầu dây bên kia là Bàn Tử ở cách xa mấy ngàn km. Bên anh ta nhiệt độ chắc rất cao, theo giọng nói chuyện tôi có thể cảm nhận sức nóng từ trong ngươicrophone phả ra.
Sau khi tôi và Bàn Tử chia tay, ban đầu rất ít khi liên lạc, vì Ba Nãi thật sự rất khó kết nối. Tôi gọi điện thoại sang bên đó, luôn gặp A Qúy nhận điện, bảo anh ấy báo Bàn Tử gọi lại cho tôi, nhưng anh ta chẳng bao giờ gọi lại.
Với tâm trạng lúc ấy, thực sự tôi cũng rất sợ anh ta gọi lại, vì có quá nhiều sự việc tỏng quá khứ tôi không thể đối mặt. Anh ta không gọi lại, kì thật tôi cũng như trút được gánh nặng. Cứ như vậy, mãi đến nửa năm sau, tôi mới nói chuyện với anh ta, điều khiến tôi vui mừng là tâm trạng của anh ta đã khá lên nhiều, năng lực đùa vui đã quay trở lại.
Sau đó, đại khái mỗi tuần tôi đều gọi điện cho Bàn Tử, anh ta cũng càng ngày càng thoải mái. Tôi cố gắng bảo anh ta rời Quảng Tây, nhưng vấn đề ở nơi đó dường như làm cho anh ta có tâm trạng không tốt, cứ nhắc đến đó, anh ta lại pha trò đánh trống lảng, nói hiện tại mình cùng bố vợ sống cùng nhau rất ổn, nhiều người còn muốn làm bố vợ của anh ta, cho nên anh không muốn rời đi vân vân.
Sau dần tôi cũng không muốn ngươiễn cưỡng nữa, nhưng vẫn hi vọng những cuộc điện thoại của tôi có thể mang đến cho anh ta một ít hơi thở hiện đại, làm anh ta không chìm đắm mãi trong cuộc sống thanh nhàn, vẫn có thể biết được ngoài xã hội đang phát sinh chuyện gì.
Nói chuyện lần này, tôi đem những việc xảy ra ở đây kể với Bàn Tử. Anh ta nghe được tôi phát hiện bức họa Tiểu Ca liền trở nên hết sức hưng phấn, điểm này cũng làm tôi có chút đắc ý.
Hóa ra trong lòng anh ta vẫn còn nhiệt huyết lắm, hoặc là nói, sâu trong thâm tâm anh ta đã khôi phục được đa phần, chỉ là anh ta không muốn thừa nhận mà thôi.
Tôi đã nhận ra điều đó từ lâu, nhưng qua chuyện trò với Bàn Tử, liền phát hiện hưng phấn ở anh ta có gì đó không đúng, nghe ngữ khí, dường như không phải hứng thú với việc tôi kể, mà giống như trong giọng nói có chút trầm tư cùng nghi ngờ.
"Anh đang suy nghĩ gì à?" tôi hỏi anh ta, "Nói thằng ra đi, anh vừa nói chuyện vừa ăn ốc đấy chắc?"
"Cậu đúng là, Bàn gia tôi nghe cậu nói cảm thấy sự việc không đúng lắm. Nhưng chắc có lẽ do tôi nghĩ nhiều quá rồi."
"Cái gì mà không đúng lắm?" Tôi hỏi.
"Thiên chân của tôi vẫn như ngày nào, thật là một tiểu lang quân, đi đến đâu bão tố liền nổi lên ở đó."
"Mẹ nhà anh từ khi nào anh lại trở nên lắm lời như thế." Tôi nổi giận, "Điện thoại công cộng đắt lắm đấy, anh không thể nói chuyện đàng hoàng được à? Đừng nói chuyện cà kê nữa."
"Tuyệt đối không phải chuyện phiếm nha, Bàn Gia tôi đã lâu không được gặp thằng nhỏ cậu, quả thực là có căn cứ đấy, nghe tôi nói này."
"Thằng nhỏ cái nhà anh mới là con gà nhép." Tôi mắng. Bàn Tử cười một tiếng mới nói: "Là thế này, cậu trở về từ Nepal, sau đó đi Mặc Thoát đúng không?"
Tôi gật đầu, rồi mới ý thức được anh ta đâu có nhìn thấy, liền đáp: "Đúng vậy."
"Cậu từ Nepal trở về, sao lại đi tới Mặc Thoát? Cậu giống con chim bay từ Nepal qua Mặc Thoát tránh rét à? Cậu làm kinh doanh, trên người cũng chẳng mang đồ gì lớn, hẳn là đi đường bộ vòng qua Mặc Thoát càng thêm thuận lợi hoặc trực tiếp đáp chuyến bay quốc tế từ Nepal trở về không được sao?"
"Tôi chẳng qua không có việc gì làm, thấy nhàm chán, nên muốn qua đó thôi."
"Vậy là có người bảo cậu tới đó phải không? Cậu có biết đi Mặc Thoát là việc hết sức phiền phức. Hơn nữa qua những gì tôi biết, cậu sẽ không có ý tưởng đó trong đầu, cậu trước giờ vẫn mắc chứng sợ đêm dài lắm mộng, đi Mặc Thoát không phù hợp với thói quen làm việc của cậu."
Tôi gật đầu, thầm nói đúng thật, bệnh sợ đêm dài lắm mộng là di chứng sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy. Tôi luôn luôn cho rằng đối với một việc một khi tôi ngừng lại hoặc tạm nghỉ ngơi một thời gian thì sẽ có kẻ nhúng tay vào phá hoại. Vì vậy bản thân không còn làm việc tùy hứng, mà đặc biệt theo đuổi hiệu suất cao cùng đi đường tắt.
"Cậu đã bao giờ nghĩ tại sao mình lại đi Mặc Thoát chưa? Nhất định phải có nhiều sự việc xảy ra một cách không nhận thức được đã thúc đẩy cậu đưa ra quyết định này."
Tôi nhớ lại rồi nói: "Đâu có phức tạp như vậy. thật ra là bởi vì khi tôi tới gần biên giới, để trốn thuế nên đã chọn con đường này. Lúc đó người dẫn chúng tôi qua biên giới là một hướng dẫn viên ở Mặc Thoát, kể cho chúng tôi về Mặc Thoát. Sau đó chuyến xe của chúng tôi bị gián đoạn giữa đường, lúc đó chúng tôi rất chật vật, đợi trên đường rất lâu mới bắt được một chiếc xe đến Mặc Thoát. Xe đó chỉ đến Mặc Thoát, không thể đưa chúng tôi đi theo ý muốn được, người ta nói khi có xe khác sẽ báo chúng tôi theo. Dọc đường tôi cùng người hướng dẫn du lịch kia nói chuyện phiếm, cũng không biết thế nào lại quyết định tới Mặc Thoát."
"Cậu nghĩ đây là định mệnh sao? Bàn Tử nghe xong nói: " Hãy thử suy nghĩ lại một chút, làm thế nào mà cậu nhìn thấy bức họa Tiểu Ca?"
Bàn tử nói xong, tôi bỗng nhiên hiểu ra ý anh ta là gì, thầm có chút giật mình, chợt nghe Bàn Tử tiếp: "Trên thế giới không có nhiều chuyện xảy ra trùng hợp như vậy đâu, cho dù Tiểu Ca thực sự ở Mặc Thoát khá lâu, rồi bị người khác nhìn thấy vẽ lại, treo ở nơi cậu có thể nhìn thấy. Cậu nghĩ đây là phim à?" Bàn Tử nói.
"Ý anh là đây là do có người sắp đặt? Đầu tiên dẫn tôi tới Mặc Thoát, sau đó dùng bức họa Tiểu Ca lôi kéo tôi ở lại đây? Đang có một âm mưu gì đó ở đây?"
"Cậu cho rằng mọi sự đã kết thúc nên liền lơi lỏng. Nếu là trước kia, cậu chắc chắn sẽ cẩn thận, không xem nhẹ điểm đó." Trong lúc lòng tôi hết sức căng thẳng, Bàn Tử bỗng nhiên nói, "Thiên chân, chúc mừng cậu nâng lever thành Thiên Chân bình phương, đã thiên chân còn ngây ngô nữa chứ."
"Bớt nói nhảm đi." Tôi cáu, "Anh nói bây giờ nên làm sao? Tôi rời đi luôn sao?"
"Ngàn vạn lần đừng làm vậy. Bên cạnh cậu bây giờ đã xuất hiện người xấu. Cậu như cá mắc quai rồi, kế hoạch của họ đang trên đà thuận lợi, cậu sẽ không gặp nguy hiểm. Nhưng, nếu cậu đột ngột phát hiện ra kế hoạch của họ, khẳng định bọn họ sẽ dùng phương án hai để ép cậu ở lại, đến lúc đó sẽ không được tự do như giờ đâu. Trước hết cứ bình tĩnh, nói địa chỉ cho tôi, tôi sẽ tới nhanh nhất có thể."
"Anh đã quyết định xuống núi rồi sao?"
"Vâng thưa ông "thiên chân cấp độ hai", trước khi ông bị phân thành vài mảnh, tôi phải tới cứu ông cho kịp." Giọng điệu Bàn Tử rất bình thản, "Hơn nữa, việc này tôi cũng không thể tránh khỏi liên quan, hết ông thì có lẽ kế tiếp sẽ là Bàn gia tôi đây."
Trong lòng tôi bỗng cảm thấy ấm áp khôn tả, lời vừa rồi không hề có một chút thản nhiên hay bối rối. Tôi đọc địa chỉ cho anh ta, biết Bàn Tử sẽ tìm cách nhanh nhất để tới nơi này liền buông điện thoại xuống.
Nhìn xung quanh, tôi chợt phát hiện không khí nơi này chẳng thoải mái gì mà ngược lại ám khí dày đặc, không biết do hiệu ứng tâm lí, hay bởi vì lúc trước tôi đã quá mức thả lỏng nên không phát hiện ra.
Uống xong cốc bia, tôi dừng lại giây lát ở ranh giới giữa nóng và lạnh rồi bước ra khỏi phòng, đối đầu với gió rét. Tuy rằng Bàn Tử đã nói vậy, nhưng tôi vẫn phải tới chỗ bưu điện kia nhìn xem chuyện có phải như thế thật không. Hơn nữa không biết vì sao mà tôi lại rất muốn nhìn thấy bức tranh, nhìn Tiểu Ca trong đó.
Nếu đúng như lời Bàn Tử, có kẻ sắp xếp bẫy tôi thì rốt cuộc là vì cái gì? Sự tình đã qua lâu như vậy, tôi không còn tiếp tục theo đuổi , chẳng lẽ có người muốn đẩy tôi đến đáy vực thẳm sao?
Tôi không khỏi cười lạnh, Ngô Tà bây giờ đã không còn là Ngô Tà ngày xưa nữa. Giờ mà còn nghĩ là có thể lừa được tôi, nếu tôi bất cẩn qua loa đã đành, nhưng nếu để tôi phát hiện, thì kẻ kia cũng chẳng sống thoải mái được đâu.
Bước chân vào bưu điện, bên trong vẫn thực bận rộn, đủ mọi hạng người đang tiến hành trao đổi, đóng gói, điền địa chỉ. Tôi thừa cơ không ai để ý lẻn ra sau quầy, người bên trong nhìn thấy tôi, tôi liền đánh tiếng: "Tôi tới trả tiền."
"Tiền gì?" Một kế toán hỏi. Tôi móc ra ba nghìn đồng, nói: "Lần trước còn nợ, anh tra thử đi, có một mẩu giấy trên bàn làm việc của anh."
Anh ta nhận tiền mà vẫn còn thắc mắc, nói: "Tôi chưa từng thấy mẩu giấy nào mà."
"Bình thường không phải anh, là một người khác."
"Là một cô gái?"
Tôi gật đầu đáp: "Chắc là đồng nghiệp của anh, nếu không tin anh gọi điện hỏi xem."
Nhân viên kế toán kia có chút nghi ngờ, liền gọi điện thử. Tôi lập tức giả bộ nhàm chán, đi đến trước bức tường bên kia, nhìn lên bức tranh Tiểu Ca. Bên kia đang bấm điện thoại, thì tôi đã nhấc bức tranh trên tường xuống, nhìn vào chiếc đinh trên đó. Đinh có vẻ rất cũ, trên vách tường đằng sau khung ảnh l*иg kính còn in một vết bụi rõ ràng, nó chứng tỏ bức tranh này đã treo ở đây một thời gian dài rồi. Chẳng lẽ chỉ là Bàn Tử quá lo lắng? Tôi thầm nghĩ.
Đặt bức tranh xuống, nhìn qua bên kia còn chưa nói chuyện điện thoại xong, vẫn đang lật giở giấy tờ trên bàn làm việc. Tôi tiện tay lật cả mấy cái khung ảnh và cờ đuôi nheo bên cạnh. Vừa lật ra trong lòng chợt động. Đằng sau bức tranh l*иg kính "Bay xa vạn dặm" kia không có vết tích gì, hơn nữa màu sắc của mặt tường rất đều.
Cái này hẳn là chỉ mới treo lên gần đây. Tôi lùi về sau vài bước, thấy người ta vẫn đang gọi điện thoại, lập tức xoay người rời đi. Bước ra tới bên ngoài, gió lạnh lùa vào, đầu tôi đã rõ ràng. Bức tranh Tiểu Ca quá nhỏ, hơn nữa màu sắc không nổi bật, nếu khi đó không chú ý thì có khi sẽ không nhìn thấy. Để cho tôi thấy được, bức tranh kia phải được xuất hiện một cách đột ngột.
Thường thì trong một bưu điện nhỏ, trên tường không hay treo một bức tranh như vậy. Bản thân tôi muốn nhìn tới bức tranh này cũng rất khó khăn. Mà muốn chỉ cần liếc mắt là phát hiện một vật nhỏ như thế cần đặt bên cạnh nó những vật hoàn toàn bất đồng với nó nhưng lại bình thường nhất có thể để làm nổi bật nó.
Trước đây tôi đã nghĩ người ta không thể dùng trăm phương ngàn kế bố trí chi tiết đến như vậy. Nhưng giờ tôi đã hiểu, người muốn mưu hại, khả năng sử dụng những chi tiết có được thực ra nhiều vô số kể.
Hơn nữa cách này quả thực có hiệu quả. Bức tường này được thiết kế kỹ càng tới vậy là để làm cho tôi thấy được bức tranh. Vì sao trên tường có dấu vết? Tôi nghĩ, nhất định là ở đây vốn có một bức tranh, chẳng qua là bức tranh bị đổi nhưng khung tranh l*иg kính vẫn tiếp tục sử dụng, cho nên mới trùng khớp như vậy.
Tôi đi nhanh trong gió, đầu liên tục nghĩ biện pháp, ngẫm tới tất cả quá trình đã phát sinh ở đây. Nhờ Bàn Tử nhắc mà giờ suy nghĩ của tôi lập tức rõ ràng, rất nhiều chuyện lúc trước hoàn toàn không nghĩ tới cũng bắt đầu hiển hiện ra trước mắt.
Chuyện cần làm tiếp theo đây cũng bắt đầu hình thành từng bước một trong đầu tôi. Tự trấn an bản thân, giống như mình đang làm một việc rất bình thường. Trước khi Bàn Tử đến, tôi nghĩ tôi có thể phản công ván cờ này, làm cho anh ta nhìn thấy tôi giờ đã không còn là thiên chân trước đây nữa.