Chương 20: Tách biệt với nền văn minh Tà thần

Chương 19: Tách biệt với nền văn minh Tà Thần

Editor: An Nhiên

Beta: Tiêu

Nhìn đến đây, tôi cơ bản đã hiểu được Đổng Xán trong sơn cốc rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Bất kể ác ma kia rốt cuộc là cái gì, nguyên nhân khiến Đổng Xán nản lòng thoái chí nhất định là do ông ta đã yêu một cô gái. Đối với người của Trương gia mà nói, yêu đương mà một loại quan hệ rất khó lí giải. Đối với Tiểu Ca, tôi ở cùng anh ta lâu như vậy, chưa một lần nhìn thấy bất cứ biểu hiện gì của du͙© vọиɠ.

Theo lẽ thường thì bất luận là người thuần khiết cỡ nào, trừ khi uống nhầm thuốc, nếu không tuyệt đối sẽ chẳng thể thuần khiết- không chút ham muốn, tâm trong sạch. Cho dù có là thích trồng hoa, ngắm cảnh thì đó cũng coi là một loại dụng vọng. Nhưng Tiểu Ca này bình thường việc thích làm nhất chính là ngẩn người, nói cách khác nếu bản thân anh ta có du͙© vọиɠ thì du͙© vọиɠ đó chính là ngồi bất động một chỗ. Từ những biểu hiện bình thường đó, dường như chưa bao giờ thấy Tiểu Ca có hứng thú với phụ nữ cũng không xuất hiện mấy hành động tự an ủi gì đó, đối với ăn uống thì không quan tâm nhiều lắm, mà cũng chẳng có chuyện gì đủ sức làm anh ta ra vẻ hứng thú. Đương nhiên cho dù có hứng thú, Tiểu Ca cũng chẳng biểu hiện ra mặt. Tôi đột nhiên nảy ra một ý nghĩ độc ác: nếu còn cơ hội gặp lại, nhất định sẽ thử cho anh ta ăn mấy con ruồi Tây Ban Nha*, không biết cơ thể anh ta còn có thể miễn dịch không.

* Ruồi Tây Ban Nha nghe nói là có thể tăng ham muốn, bổ thận tráng dương, bla bla

Vì vậy tôi luôn cảm thấy, người trong Trương gia dường như đặc biệt cứng nhắc, không thể dễ dàng bộc lộ cảm xúc. Tuy nhiên, Đổng Xán là người phá vỡ ý tưởng này của tôi. Tôi biết, chỉ có đánh mất tình yêu mới khiến một người đàn ông chịu sự huấn luyện khắc nghiệt, tâm tư kín đáo, thân thủ bất phàm nản lòng với thế giới bên ngoài, hơn nữa kết cục của cô gái ấy nhất định làm cho người khác rất đau lòng.

Tôi không khỏi nghĩ tới Bàn Tử. Anh ta là người có thể chịu đựng nỗi đau rất tốt, mặc dù với một người, vui và buồn chỉ là hai thái cực cảm xúc, cảm xúc cá nhân cũng không thể bán lấy tiền, người như Bàn tử càng không qua được điểm mấu chốt ấy. Huống hồ những người tự kỷ như Trương gia nhân.

Tôi cảm thấy, chuyện là do Đổng Xán đã yêu một cô gái ở Khang Ba Lạc . Nhưng do một sự cố nào đó mà cô ấy chết, hoặc có chuyện khác xảy ra, Đổng Xán tuy rằng giải quyết được vấn đề của ngôi làng đó, nhưng lại mất đi ý muốn tiếp tục lưu lại đây.

Phim truyền hình thường đưa ra mấy kiểu chuyện tình tay ba, nhưng thực tế ngoài đời cũng rất có thể xảy ra. Tiểu Ca phát hiện tường trong căn phòng chứa tảng đá này là hỗn hợp bằng đất sét trộn bột giấy. Đây là một loại bê tông nhìn rất giống bùn nhão nhưng cực kì rắn chắc, đặc biệt lại ở nơi lạnh thế này tốc độ đông đặc vô cùng nhanh. Nhưng có một điểm, đông lại có nhanh cũng chẳng thể đọ được với tốc độ nước biến thành băng, cho nên bức tường đá phải được giữ ấm mới đúc được.

Trong một ngôi làng như vậy, sao lại dùng bê tông để đúc vách tường. Tiểu Ca phán đoán rằng, chỗ này có điểm mờ ám, nhưng từ những điều phát hiện ra lại chẳng hiểu được chỗ nào mờ ám, vì thế anh ta trực tiếp hỏi trưởng thôn vì sao nơi này lại có bê tông.

Trưởng thôn nói rằng, bọn họ không biết vật liệu này tên gì. Bọn họ phát hiện loại vật này là trong một lần chim sắt từ trên trời rơi xuống. Sau đó bọn họ lại tìm ra thứ này chỉ cần ở nhiệt độ ấm trộn với nước, sau một thời gian sẽ đông cứng lại, dùng nó để cố định tảng đá vô cùng tốt.

Con chim sắt rơi xuống ba năm trước, bọn họ nghe ở bên ngoài người ta gọi là máy bay. Nếu Tiểu Ca muốn đi xem, bọn họ sẽ dẫn đi. Tiểu Ca lắc đầu, tiếp tục hỏi chuyện cô gái kia, anh ta cảm giác tất cả đều có liên quan.

Hỏi mấy lần, vị trưởng thôn kia mới nói cho anh ta biết, cô gái ấy chính là người mà Đổng Xán yêu.

Đổng Xán sở dĩ lưu lại vì muốn cứu cô ấy, bởi vì cô sẽ bị đem dâng cho ma quỷ làm tế phẩm.

Nếu Đổng Xán không xuất hiện nữa, bọn họ sẽ lập tức mang cô gái đi, bởi vì kỳ hạn mười năm sắp đến. Những hành động vừa rồi là nghi thức cần thiết phải thực hiện với tế phẩm ở nơi này.

Tiểu Ca nghe xong cũng không cảm thấy quá hợp lý, theo cách giải thích dường như rất hoàn hảo này anh ta phát hiện ra một kẽ hở lớn.

Tỉ lệ khi trộn bê tông phải vô cùng chính xác, hơn nữa ba năm trước Tiểu Ca cũng chưa từng nghe nói có máy bay rơi ở Tây Tạng. Cho dù là máy bay chiến đấu, ở đây cũng không có nhiều đường hàng không như thế, đường không bay qua Hymalaya thực chất rất ít.

Có máy bay rơi ở chỗ này, trừ khi mục đích của máy bay là tới đây rồi lập tức ngoặt trở về. Tiểu Ca hỏi trưởng thôn, nói về ma quỷ nhiều như vậy, ở đây rốt cuộc đã có ai thấy chưa?

Lần này toàn bộ người Khang Ba Lạc đều không ai lên tiếng, chỉ có người trưởng thôn kia giơ tay lên, ông ta nói, cuộc chiến đấu trước kia tuy là bọn họ tanh tag nhưng phần lớn người trưởng thành trong thôn đều chết trận. Có một số người khác tuy còn sống nhưng thời gian sau cũng chết vãn hết. Người từng gặp ma quỷ mà chưa chết chỉ còn chưa tới bảy mạng.

Khi xem đến đây, trong lòng tôi xuất hiện một nghi vấn. Những người Khang Ba Lạc này nếu đã biết đến thế giới bên ngoài, vì sao còn muốn ở trong thôn của mình làm gì?

Bọn họ có thể tiếp xúc với thế giới bên ngoài, đồng thời có thể chứng minh mình có thể thích ứng với cuộc sống ở thế giới bên ngoài. Như vậy chỉ cần nói rõ tình hình, cũng không cần những khẩu súng bắn chim này. Bọn họ ở gần vàng như vậy, mua súng tự động cũng không phải khó. Nếu bọn họ có thể dùng súng bắn chim đối phó với ác ma trước đó, như vậy nếu có sáu, bảy khẩu súng tự động hẳn là không vấn đề, một Đổng Xán tuyệt đối không bằng một khẩu súng tự động. Cách xa 20 mét, nếu như cho tôi một khẩu súng tự động, tôi có thể tự tin triệt hạ được Tiểu Ca.

Vô luận là bọn họ làm thế nào, chuyện này càng lúc càng bất hợp lý.

Tính đến thời điểm này, tôi đã ở Miếu lạt ma được bảy ngày. Mấy ngày này đọc, phân tích, phân loại, mệt mỏi vô cùng, hơn nữa thức ăn ở đây tôi cũng không quen. Tới lúc này, tôi cảm thấy mình đã đến giới hạn. Môi trường ở đây rất dễ chịu, tuy rằng cái rét căm căm của Mặc Thoát khiến tôi không thể ra ngoài, nhưng lò than cùng chăn đệm ấm áp đủ giúp tôi cảm thấy dễ chịu. Bản thân cũng đã quen với mùi vị kì quái của chăn bông nên ngủ hết sức thoải mái.

Nếu là trước kia, tới thời điểm này tôi nhất định sẽ nghĩ cách xuống núi, ăn thứ gì đó khác, chứ mỗi ngày ăn bơ ba bữa không phải kiểu dạ dày tôi có thể chịu được. Tuy nhiên trước đây tôi đã trải qua nhiều chuyện, điều đó đã dạy tôi tuyệt đối không được rời khỏi nơi đang làm việc. Vì tôi biết, rời đi chưa tới một phút đồng hồ, có thể sẽ xảy ra vô số biến cố. Chỉ cần tôi ở lại đây mọi chuyền đều có thể tự mình khống chế. Trên thế giới này, nếu có bí mật gì không thể để người khác biết, như vậy dù có mấy thứ này trên bàn, vậy bản thân cũng sẽ luôn cho rằng, bốn phía có vô ánh mắt chờ mình rời khỏi bàn, dù chỉ là một giây.

Vì vậy mà tôi bảo người làm thuê cho mình nghĩ cách xuống núi mua ít rau dưa cùng bột mì, sau đó tìm một đầu bếp người Hán, mang theo xoong nồi đến miếu Lạt Ma. Do thức ăn có nhiều loại khác nhau, ban đầu tôi bảo đầu bếp làm một ít đậu để ăn cơm, sau đó bí mật bảo anh ta trộn thêm thịt vào. Một khoảng thời gian sau, tôi không xem tin tức, có mấy lần muốn cầm lên đọc nhưng lập tức bị cảm giác mệt mỏi ập đến, vì nhìn thấy chỗ cần chỉnh sửa thực sự quá nhiều, có chút thật mệt mỏi.

Trong thời gian này, Trần Tuyết Hàn dần trở thành bạn tốt của tôi. Ông ấy cũng có hứng thú đối với những thứ tôi đang xem xét, chúng tôi thường xuyên cùng nhau trao đổi một số chi tiết. Thời điểm này đã bắt đầu có khách du lich, ông ta thường ra ngoài giúp đón khách.

Do tôi luôn đóng cửa không ra ngoài, nên khách đến tôi cũng chẳng rõ, ông ấy liền phụ trách việc giới thiệu tôi. Miếu lạt ma dạo này rất đông người, tôi thấy nhiều người xa lạ không phải là người trong chùa. Tôi mang theo phần cơm của mình, định vừa ăn vừa tìm một người tán gẫu, lại phát hiện có gì đó rất lạ. Trong chùa có nhiều người ngoài, nhìn bộ dáng đều là từ Hương Cảng hoặc Quảng Đông. Có thể nhận ra được cái chất Quảng Đông, đó có vẻ như là một đoàn du lịch, họ đều đang dùng bữa. Trần Tuyết Hàn nói cho tôi biết, lữ đoàn này tới khi tôi ở đây ngày thứ ba, tôi lúc đó đang đắm chìm trong những câu chuyện, hầu như đều ăn trong phòng, vì vậy không biết những người này đến. Đoàn lữ hành này đến từ Hương Cảng, tên là : Lục Sắc Gia Viên, do một trang web du lịch ở Hương Cảng tổ chức.

Trưởng đoàn lữ hành và đại lạt ma trong miếu dường như có quan hệ tốt, giống như quen biết đã lâu. Bọn họ ở lại nơi này đến tháng sau vì họ muốn đi vào sâu trong núi chụp núi tuyết. Thời gian tốt nhất chưa tới nên ở lại chỗ này nghỉ ngơi tĩnh dưỡng. Nhóm người này hàng năm đều tới đây, Trần Tuyết Hàn từng làm hướng dẫn du lịch cho họ nhiều lần.

Tôi cũng không quá để ý những người này, chỉ chào hỏi họ một chút, mặc dù có một vài người không phải lạt ma vẫn sống ở đây, cuộc sống của tôi có thể thú vị hơn, nhưng tôi không muốn gặp chuyện phiền phức trên đường. Những người này đến làm cho nơi đây trở lên đông đúc, thành ra nhiều lạt ma đều đến căn phòng này, xem nơi này như phòng ăn.

Tôi suy nghĩ trong giây lát, ngẫm tới những tin tức thảo luận giữa tôi và đại lạt ma khả năng là rất có ý nghĩa, liền cũng đến gian phòng kia ăn. Đến đây rồi chuyện càng làm cho tôi kinh ngạc hơn, tôi thấy nơi đây cũng không có đại lạt ma, chỉ có một nhóm khách du lịch ngoại quốc.

Ngoại quốc đương nhiên không tính người Hương Cảng, nhưng có có sáu, bảy người. Chắc vì tránh gây nghi ngờ, chẳng có lạt ma nào ở trong phòng. Dù sao đại lạt ma cũng là người trí tuệ phi thường, tu vi hơn người, phần lớn thời gian đều dành cho việc tĩnh tu, không thể lúc nào cũng ở trong môi trường ồn ào.

Tôi hỏi Trần Tuyết Hàn rốt cuộc chuyện này là sao, từ lúc nào mà ngôi Miếu lạt ma hẻo lánh này biến thành một cái motel như vậy. Sau khi tôi xuất hiện ở đây lại có rất nhiều người cũng tới. Trần Tuyết Hàn nói không biết, tuy rằng các ngôi Miếu lạt ma không phải biệt lập, nhưng trừ một vài đoàn cố định, thật sự có rất ít người tụ tập tới nơi này. Có thể vì tôi có tướng phát, từ sau khi tôi đến phong thủy dường như thay đổi, người người liền có hứng thú lui đến.

Tôi không tìm thấy lão lạt ma, lúc này có khi ông ấy đang ở tầng thượng của ngôi miếu. Nơi đó chúng tôi lại không có quyền đi vào.

Tôi nhờ một tiểu lạt ma nanh ta dùm với ông ấy, tôi muốn cùng họ thảo luận sau khi tôi sắp xếp một số thông tin này. Nhưng tiểu lạt ma nói, khi nào gặp được lão lạt ma cậu ta sẽ nói cho tôi biết, còn tôi không thể lúc nào cũng yêu cầu gặp ông ta được.

Đang lúc chán nản, tôi liền đi dạo trong sân, cố gắng tránh những nơi có người, đi tới một khoảng sân tách biệt.

Các ngôi Miếu lạt ma có vô số dãy hiên, nói vô số có lẽ hơi khoa trương, nhưng số lượng thực sự rất nhiều, hơn nữa còn nhỏ vô cùng, thậm chí quá nhỏ để so sánh với một cái giếng.

Tôi bước tới trước sân, đã qua ba, bốn giờ đồng hồ không nghe thấy tiếng người, nói cách khác ngôi Miếu lạt ma này là một chốn tương đối hoang vu.

Trên tường quanh sân có một vài bức bích họa Phật giáo loang lổ, đã bong ra từng mảng đến mức chỉ còn lại vài khoảng màu, không thể nhìn rõ là vẽ gì. Tôi thấy được một bóng lưng, có thể xác định, người này chỉ là đang thẫn thờ ở đó, chắc canh ta không phải đang nhìn cố định cái gì.

Nhưng tôi không dám đi qua, vì bóng lưng ấy quá quen thuộc, quen thuộc đến mức trong một giây kia tôi còn nghi mình có phải đang tưởng tượng, hay là bản thân đã bước vào một không gian khác.

Kia chẳng phải là bóng lưng Tiểu Ca. Anh ta mặc một chiếc áo gió phủ đầy tuyết, lặng yên ngồi trên một tảng đá trên sân nhà, bốn phía đều là tuyết đọng. Trông giống như anh ta không biết tới cái lạnh, chỉ hoàn toàn chìm trong thế giới của riêng mình.