Chương 17: Hồ thần bị đóng băng

Chương 16: Hồ thần bị đóng băng

Editor: Phượng Vỹ

Muộn Du Bình đem theo Lạp Ba một mạch đi đến nơi người Tạng đi lên thuyền. Mặt hồ gần bờ đóng băng vô cùng lợi hại, bước lên cũng không khác gì mặt đất bao nhiêu, nhưng đi càng đi đến gần trung tâm hồ, băng lại càng mỏng, đi đến cuối cùng, chỉ cần bước xuống một bước, dưới chân lại truyền đến tiếng băng nứt khiến cho lòng người kinh sợ.

Bọn họ đành phải đi vòng qua theo sát mép hồ.

Hình dạng cái hồ to lớn này đặc biệt kỳ quái, kỳ thực nếu như không ở trên cao nhìn xuống, rất khó tưởng tượng được hình dạng của nó, toàn bộ mặt hồ giống giống như một cái quạt hương bồ khổng lồ, một bộ phận là hình quạt, một phần khác là một cái sơn cốc vô cùng sâu, hình thành một cái chuôi quạt dài hẹp. Nơi này là một khu vực giá lạnh cách mặt nước biển mấy ngàn mét, mặt hồ cũng không khác gì nơi khác sẽ bị đóng bằng toàn bộ, vậy thì nơi nào ở trung tâm mặt hồ này lại có thể tình huống như vậy?

Bọn họ đi liên tục dọc theo vùng ven tiến lên, đi ít nhất bốn năm giờ, cuối cùng đi vòng qua, lúc này Muộn Du Bình mới hiểu tại sao lại phải dùng thuyền, bởi vì nói nếu như có thuyền, đi đoạn này ít nhất mười phút.

Sau khi vòng qua đi phía sau hình cái quạt, mặt hồ liền trở nên dài hẹp, hai bên là vách núi đá, đều bị tuyết trắng bao phủ, tuỳ rằng mặt hồ hẹp dài , nhưng thực tế coi bộ cũng tương đối rộng. Bọn họ tiếp tục hướng vào bên trong đi vào, đi cho đến khi trời gần tối, đi tới đoạn giữa sơn cốc, bỗng nhiên liền nhìn thấy ở phía trước có chút khác thường.

Ở cuối sơn cốc, vậy mà lại có xây dựng một toà miếu thờ chọc trời, mái hiên áp dụng chính là cái kết cấu gì, đối với kiến trúc học của tôi mà nói, gần như có thể tưởng tượng ra ngay lập tức. Đây nhất định là sử dụng rất nhiều cây xà ngang cỡ lớn nối tiếp lên trên hai bên vách đá, ở giữa sử dụng một cái cột lớn cắm vào thật sâu dưới dáy hồ, sau đó ở trên những cây xà ngang này mà xây dựng miếu thờ.

Đó là một tòa Lạt Ma miếu điển hình, niên đại tương đối lâu đời, sử dụng đá đen của núi Himalaya xếp chồng lên nhau mà thành, ít nhất có bảy tầng lầu cao như vậy, hơn nữa một tầng của miếu thờ đã gần bằng với một cái nhà lầu hai tầng bình thường, toà Lạt Ma miếu này, giống như một cái đập nước, ngăn cản ở toàn bộ sơn cốc.

Mà mặt hồ nằm ngay dưới miếu, các tầng giá khung vô cùng cao, phía dưới có rất nhiều xà ngang, trên xà ngang có rất nhiều thuyền gỗ.

Đi đến bên dưới miếu Lạt Ma, Muộn Du Bình tiếp tục đi tới nhìn, phát hiện mặt hồ tiếp tục kéo dài về phía trước, không nhìn tới điểm cuối, mà ở giữa mặt hồ dưới Lạt Ma miếu, cũng có rất nhiều chiếc thuyền nhỏ, trong đó có một chiếc thuyền kết một tầng băng mới, có chỗ hoàn toàn ẩm ướt.

Muộn Du Bình liền bảo hai người Lạp Ba ở bên hồ chờ mình, còn mình thì từng chút leo lên trên. Quả nhiên ở bên dưới miếu Lạt Ma có một cái động khẩu, nhưng nó bị một khối tấm ván gỗ chặn lại, Muộn Du Bình đẩy đẩy một chút, bên trên hình như bị một thứ gì đó vô cùng nặng đè lên, không hề nhúc nhích.

Muộn Du Bình cũng không từ bỏ, hắn rụt trở về, lạnh lùng hít vào một hơi thật sâu, sau đó dùng lực chỉa vào tấm ván gỗ trên cửa, vai dùng thêm một chút lực lớn nhất, im lặng không một tiếng động , tấm gỗ bên trên bị hắn chỉa vào bị đẩy lên.

Ở đây nói rõ một chút, một người hướng lên trên mà dụng lực là rất khó, cho nên nói cử tạ và nâng vật nặng hoàn toàn khác nhau. Bởi vậy muốn một người đem một thứ gì đó giơ lên là vô cùng khó khăn, bởi vì động tác nâng lên trên người như chúng tôi bình thường không thường làm, cho nên mấy khối cơ bắp không được rèn luyện đến nơi đến chốn sẽ không làm được.

Nhưng đương nhiên cánh tay của Muộn Du Bình đã được rèn luyện được vô cùng cẩn thận, anh ấy chậm rãi đem cửa gỗ đẩy đi lên. Mà trong ghi chép hắn có nói, sau khi từ của gỗ tiến vào trong, thấy vật đè ở trên cửa gỗ là một khối đá nặng hơn hai trăm cân.

Anh ấy xoay người bước vào cánh cửa gỗ, thấy đang ở giữa một không gian lộn xộn, một gian phòng dùng để chế tác, sửa chữa, cất giữ thực vật cùng nguyên liệu của người Tạng. Muộn Du Bình nhìn một vòng, thấy được rất nhiều than gỗ, bó củi khô, thức ăn, ở xà nhà còn có treo không biết là loại thịt gì.

Bởi vì Lạt Ma có thể ăn thịt .

Những khối thịt này bị đông lạnh không khác gì đá, có thể nói ở trong này mà không được hong khô, thì chỉ cần có hơi nước, treo lên không đến vài phút thì sẽ thành " đá núi Himalaya" ngay lập tức.

Số lượng thịt có rất nhiều, Muộn Du Bình nương theo ánh sáng chiếu vào từ khe đá, tìm được một cái thang lầu rồi tiếp tục đi lên, cũng là một cái thang gỗ thẳng tắp. Anh ta cẩn thận hướng lên trên leo lên, đến được tầng một, lập tức ngửi được một mùi Tạng Hương rất nồng. Bên trên tầng này bày ra rất nhiều loại lông cừu, giữa lông cừu có rất nhiều lò than, khiến cho toàn bộ gian phòng trở nên vô cùng ấm áp. Không biết là để hong khô lông cừu, hay là dùng chúng để duy trì nhiệt độ cho căn phòng này.

Muộn Du Bình ở giữa số lông cừu tiếp tục tìm kiếm cầu thang đi lên, nhưng ở chỗ này thật sự rất ấm áp, anh ấy ở giữa trời giá rét đi lại nhiều ngày, không tự chủ được dừng lại, muốn cho thân thể dịu đi đôi chút.

Lúc này Muộn Du Bình liền nghe thấy, ở trong số mấy tấm lông cừu có tiếng người thở dốc, âm thanh cực nhỏ, hình như là một người nữ.

Muộn Du Bình suy nghĩ một lát, rón rén men theo âm thanh đi đến, xuyên qua mấy chồng lông cừu, liền nhìn thấy ở giữa bốn chồng lông cừu, có một cái gì đó đang nằm.

Bốn chồng lông cừu này được trải vô cùng chỉnh tề, bốn phía nơi này được vây ra thành một căn phòng, thứ kia đang nằm ở trên sàn nhà, ở đó mà khe khẽ rung động.

Đó là một cô gái, hoặc có thể nói, đó là một khối hình phụ nữ, bởi vì tay chân cô gái đều bị chặt đứt, cùi chỏ và đầu gối da cũng chỉ dính lại da, tóc vô cùng dài, có gương mặt người Tạng điển hình, trên người cũng có một lớp gì đó giống như một tấm lông cừu.

Muộn Du Bình đi qua, liền phát hiện hai mắt cô gái cũng bị mù, bên trong mắt là một mảng đυ.c ngầu. Anh ấy khẽ ngồi xổm xuống, phát hiện cô gái này có khuôn mặt rất thanh tú, là một cô gái tương đối xinh đẹp.

Không biết là vì chuyện gì, mà khiến cho cô gái nhỏ này gặp phải sự tra tấn nặng nề như vậy, có thể nhìn ra tay chân là bị người ta đánh gãy, ngay cả thịt cũng bị đánh gãy, nhìn bên ngoài thì không có gì khác thường, tuy nhiên loại đau nhức này cùng với không cho các khớp xương dài ra là một sự dày vò to lớn. Vào thời cổ đại khi tàn sát người dân trong thành, để cưỡиɠ ɠiαи phụ nữ, rất nhiều người phụ nữ đều bị đánh gãy tay chân để tiếp tục bị làm nhục chà đạp rất thê thảm.

Mới nhìn qua, ánh mắt cũng là bị người ta chọc mù, cô gái này nhất định là đã chịu một cực hình rất nặng nề.

Muộn Du Bình cũng không cảm thấy đau lòng, đối với cuộc sống có đủ các loại xấu ca ghê tởm này, anh ấy đã nhìn thấy quá nhiều, y thực sự hiểu rõ, cảm xúc thương xót đau lòng này là thứ vô dụng nhất.

Anh ấy xoay người rời đi, vừa đi được vài bước, liền nghe thấy cô gái nói một câu. Là Tạng ngữ, hắn nghe không hiểu, quay đầu thì nhìn thấy cô gái đã ngẩng đầu lên, hướng về xung quanh phía hắn, tuy rằng cô không nhìn thấy, nhưng cô gái vẫn dựa vào thính giác để xác định phương hướng.

Muộn Du Bình đứng lại, thì thấy cô gái thống khổ muốn ngồi dậy, càng không ngừng chuyển động đầu, đột nhiên liền nói một câu Hán ngữ: "Ngươi là ai?"

Muộn Du Bình dừng lại một chút, không nói gì, cô gái vẫn một mực quay đầu. Anh ta đợi chốc lát, tiếp tục bước đi hai bước, cô gái liền nói: "Nếu như ngươi không nói câu nào, ta gọi người , đến lúc đó ngươi cũng chạy không được."

Muộn Du Bình lại đứng lại, quay đầu nhìn về phía cô gái đang đối diện anh, trên mặt có một nụ cười giảo hoạt.

Muộn Du Bình chưa từng có gặp qua loại người nào có thể có nụ cười trên mặt như vậy, tuy rằng không có tay chân, cũng nhìn không thấy cái gì, nhưng tại trong căn phòng này, rõ ràng là cô gái là người chiếm ưu thế.

Muộn Du Bình biết, y có thể trong vòng vài giây làm cho cô gái này ngất đi ngay, ở trước mặt anh, loại ưu thế thông minh nhỏ nhoi này là hoàn toàn vô dụng, nhưng anh ta cũng ý thức được không đúng, cô gái này có thái độ như vậy, có lẽ cũng sẽ có lợi cho mình.

"Ngươi biết rõ ta là ai?"

Cô gái gật đầu.

"Ngươi biết rõ ta là người Hán?" Muộn Du Bình nhẹ giọng hỏi.

"Ta có thể ngửi ra hương vị của ngươi, nơi này đã từng có một người Hán ghé qua, mùi của ngươi giống như hắn, nhưng ngươi không phải hắn, ngươi cũng là đến từ chân núi?"

"Ừ." Muộn Du Bình hỏi, "Vậy ngươi là ai?"

"Ngươi là tìm đến hắn sao? Tên người Hán kia nói, nhất định sẽ có người đến nơi này." Cô gái nói, Hán ngữ của cô gái có chút cứng ngắc, nhưng không có bất kỳ phát âm sai. Cô gái không có trả lời câu hỏi của Muộn Du Bình, mà là tiếp tục nói: "Phải cẩn thận, bọn họ không thích người Hán."

"Ta không biết là ngươi nói tới ai." Muộn Du Bình nói. Cô gái nói: "Mặc kệ những thứ này, mau đem ta rời khỏi nơi này."

"Tại sao?"

"Nếu là người Hán, khẳng định đều muốn biết nơi này là nơi nào. Ngươi dẫn ta đi, ta liền đem tất cả nhừng gì ta biết nói cho ngươi."

Muộn Du Bình nhìn cô gái, trên mặt cô lộ ra vẻ mặt chờ đợi và tha thiết. Sau đó Muộn Du Bình gật đầu nói "Được", liền đi tới bên cạnh cô gái, cánh tay nhanh chóng vỗ vào cổ cô gái, lập tức cô gái liền hôn mê.

Thích uy hϊếp người khác, nhất định sẽ không dễ dàng gì đem bí mật nói ra, Muộn Du Bình nói trong lòng: Vẫn là tự dựa vào chính mình đi.

Anh liền nhẹ nhàng buông cô gái xuống, đứng lên, đang định tiếp tục đi lên, bỗng nhiên nghe được bên kia truyền đến tiếng bước chân, có người nói cái gì đó bằng Tạng ngữ từ chỗ đó đi xuống, hình như là nghe được đoạn đối thoại của bọn họ vừa rồi nên đến đây xem xét.

Muộn Du Bình vọt qua một bên, nhanh chóng thối lui ra phía sau mấy tấm lông cừu, càng ngửi thấy mùi Tạng hương càng thêm nồng nặc. Chỉ thấy hai người Tạng dân mang đến một cái bếp lò, đi qua tấm lông cừu nơi y ẩn nấp, đem một thứ gì đó đến bên cạnh cô gái, bắt đầu đem đồ vật bên trong bày ra xung quanh dọc theo người cô gái.

Thái độ của mấy người Tạng vô cùng cung kính, mùi Tạng hương càng ngày càng đậm, Muộn Du Bình lại phát hiện có gi đó không đúng, anh ta ngửi được bên trong Tạng hương có một mùi thối quen thuộc không cần có.