Chương 13: Bí mật lớn nhất Editor: Phượng VỹNay kia Notebook cùng với bức tranh vẽ kia hiện đang để ở trước mặt tôi, đây là Lão Lạt Ma phân phó người khác đưa tới cho tôi.
Không hề nghi ngờ, tuy tôi không hiểu được những văn tự này ghi gì, nhưng tôi vẫn có thể biết được, đây là tiếng Đức, rõ ràng thi thể người nước ngoài năm đó Tiểu Ca phát hiện, là thi thể người Đức.
Cho dù tôi không biết văn tự này có nghĩa gì, nhưng tôi nhìn thấy bức vẽ, cũng biết quyển bút ký đang nói về cái gì rồi. trong bút ký phác hoạ rất nhiều hình vẽ, một câu Tạng ngữ "Thế giới chung cực" chú thích cho mấy tờ tranh vẽ, tôi nhìn thấy một cánh cửa Thanh Đồng cực lớn.
Cánh cửa Thanh Đồng kia dùng bút pháp vô cùng tinh tế phác thảo nên, chủ nhân của cái Netobook này khẳng định là một cao thủ hội họa, tôi nhìn cánh cửa cực lớn này, tuy rằng cũng không hoàn toàn giống với cánh cửa ở núi Trường Bạch, nhưng tôi hiểu rõ, nhất định nó là một thứ gì đó cùng loại.
Một cánh cửa như vậy, vậy mà lại không có duy nhất một cánh? Chẳng lẽ ở trong lòng núi Himalaya, còn có một cánh cửa Thanh Đồng cực lớn khác sao?
Trong lòng tôi vô cùng kinh ngạc, nhìn câu Tạng ngữ "Thế giới chung cực" cùng với bức tranh bên cạnh.
Chẳng lẽ, thứ được vẽ trên bức tranh, chính là chung cực?
Tôi cẩn thận nghiền ngẫm bức hoạ kia, ba ngày sau, tôi mới hiểu được đó là thứ gì, tiếp đó, tôi dùng bút pháp chi tiết nhất, đem thứ được vẽ trên bức tranh kia vẽ lại, người thông minh có lẽ có thể đoán được, đó rốt cuộc là cái gì.
Đầu tiên, này Notebook xách tay này cỡ, đại khái cũng bằng một quyển sách lớn bằng bàn tay, thứ hai, bên trong cũng chỉ dùng để vẽ tranh, nét vẽ cực kỳ tinh tế. dễ nhận thấy, khi chủ nhân bút kỳ này đang vẽ, cũng không phải để ghi chép lại tâm tình trong lòng, mà lấy tiêu chuẩn vẽ nghệ thuật yêu cầu bản thân, vì thế, bức tranh này được vẽ cực kỳ nghiêm túc.
Cuối cùng trên bức vẽ, chúng tôi có thể nhìn thấy thứ gì đó giống như xác rùa vậy, không có bản tỉ lệ, không rõ thứ này lớn cỡ nào, nhưng từ người đứng bên cạnh nó trong bức hoạ thì thấy, đó là một vật cực kỳ lớn, trên "Xác rùa" còn có các vết rạn vô cùng vô cùng nhỏ, khiến tôi cảm giác hết sức giật mình là, tác giả bức vẽ này, đem tất cả vết rạn của nó đều miêu tả ra. Có thể thấy được, hắn đã cực kỳ cẩn thận miêu tả ra, mà không phải một kiểu vì để khoe khoang thể hiện kỷ xảo hội hoạ.
Ngay tại bên cạnh cái "Rùa xác" này, còn có tám cái "Rùa xác" nhỏ hơn một chút. Chúng sắp sếp thành hàng không hề có quy luật nào, cùng với "Rùa xác" lớn nhất tạo thành một đồ hình kỳ quái.
Mà ở xung quanh xác rùa, có rất nhiều thứ gì đó giống như xúc tu
(bạch tuộc đại chiến rùa ^^), hoặc có thể nói, thoạt nhìn thứ đó nhìn gần giống như cáp điện, nối tiếp nhau đi vòng xung quanh giống như mạng nhện.
Đây chính là thế giới Chung cực sao?
Cảm giác của tôi lúc ấy là vô cùng kinh ngạc, bởi vì nhìn qua mấy thứ này, giống như là một thứ gì đó lấm tấm cực kỳ xấu xí. Nếu không phải bức tranh không phải do mấy người cao thủ về hội hoạ phác hoạ ra, để thể hiện ra mấy thứ này to lớn không gì sánh được, như vậy thì rất có thể nó sẽ bị coi là một thứ đồ vật cực kỳ bình thường.
Tóm lại đây là cái gì chứ? Tại sao lại được gọi là thế giới Chung cực?
Ngày thứ mười một
Muộn Du Bình thật sự đã không biết rằng bản thân đang ở nơi nào nữa rồi, bốn phía đều là tuyết trắng mù mịt, nếu như nói vào vài ngày trước, dãy Tuyết Sơn sừng sững cùng mây mù vẫn còn làm cho anh ta có một tia kính nể đối với nơi này, nhưng hôm nay y đã hoàn toàn chết lặng .
Sau khi lấy được hai quả kim cầu, Lạp Ba cùng người kiệu phu đồng đội của hắn thực sự rất vui vẻ, Muộn Du Bình nói với Lạp Ba, có lẽ ở nơi hắn muốn đến có lẽ còn có rất nhiều kim cầu như vậy, vì thế Lạp Ba hiểu ra được Muộn Du Bình – hình như là con cháu của một gia đình giàu có, chỉ một mình lẻ loi đi vào nơi sâu nhất bên trong Tuyết Sơn, nếu như xuất phát từ lý do như vậy, thì hắn có thể nhận được.
"Ngài đi đến bên trong ngọn núi này, cũng là vì những khối kim cầu này sao?" Lạp Ba trong khi đường đang thông thạo hỏi, mấy ngày nay tuyết đều phủ trên sườn dốc đường xá tương đối tốt, bọn họ đi lại cũng khá thong dong, lại có càng thêm nhiều cơ hội nghỉ ngơi.
Muộn Du Bình dường như đối với vấn đền mà hắn hỏi có chút khó trả lời, đi được nửa ngày trời mới lắc đầu, nói "Cũng không hẳn là vậy."
"Chuyện này có liên quan đến một số bí mật." Muộn Du Bình nói tiếp, anh ta chậm rãi đi tới, cùng lúc đó Lạp Ba nghe anh ấy nói cũng không hiểu được sự tình.
Thật lâu trước đây, gia tộc của Muộn Du Bình, từ trong tay Hoàng Đế Trung Quốc lấy được, một cái hộp bằng đá có khắc văn long. Mà cái hộp long văn này, là khai quật được ở trong một sơn động cho tử tù ở. Trong đó có một điểm đặc biệt, trên thân chiếc hộp không có bất kỳ một khe hở nào, nó chính là một khối, cho nên Hoàng đế không thể mở ra, mới đến xin các vị trưởng bối nhà bọn họ giúp đỡ.
Chiếc hộp làm sao mà mở ra, Muộn Du Bình cũng không biết, cái qua trình đó vô cùng huyền diệu, sau đó, mấy vị trưởng bối trong gia tộc mật hội trong một đêm, có nhiều chuyện cũng chính vì một đêm này mà phát sinh thay đổi.
Lạp Ba nghe nói cứ như lọt vào sương mù, nhưng hắn cảm thấy thực sự quá thần kỳ, hắn biết Muộn Du Bình sẽ đem tất cả mọi chuyện nói với hắn, hắn chỉ nghĩ tới Lạt Ma đã từng giảng qua cùng hắn một vài cố sự về rồng, trong cái cố sự kia, cũng có chuyện truyền lại cho đời sau một chiếc hộp.
"Mở cái hộp đó ra là một sự sai lầm, có một thứ, không biết thì cũng không quan trọng, một khi biết, thì ông Trời cũng không thể xoay chuyển được số phận." Muộn Du Bình lẩm bẩm nói, "Bên trong Tuyết Sơn nơi này, có lẽ cũng sẽ có phương pháp liên quan đến chiếc hộp kia, chúng tôi đã lấy được một nửa tin tức trước rồi, bị mất một nửa phần sau. Cho nên, tôi chỉ có thể tự mình đến đây thử tìm một chút."
"Vậy những người khác trong gia tộc cậu đâu?" Lạp Ba hỏi anh ta.
Muộn Du Bình thản nhiên nhìn Tuyết Sơn: "Bọn họ bây giờ đang ở một nơi khác, cũng là một nơi giống như nơi này."
Lạp Ba không có hỏi lại , hắn cảm giác Muộn Du Bình này chỉ là muốn thủ tiêu suy nghĩ trong đầu mình, nhưng tin tức đó không biết là thật hay giả, nghe cũng không có ý nghĩa nhiều bao nhiêu, khi Muộn Du Bình nói với hắn những lời này cũng không có quá nhiều cảm giác, trong lòng hắn chỉ có mấy khối kim cầu kia mà thôi. Có được thứ đó rồi, cuộc đời của hắn sẽ hoàn toàn thay đổi, rất đáng để cho hắn đánh cuộc một lần, ngược lại nếu phải từ bỏ, hắn cũng sẽ không được cái gì.
Ngày thứ mười hai không xảy ra bất kỳ chuyện gì, khi mặt trời đang lặn xuống phía Tây, Lạp Ba nhìn mặt trời, bỗng nhiên ý thức được đến cuối cùng bản thân mình là muốn đi đâu, nơi có những quả kim cầu kia, có thể là bất kỳ nơi nào trong mênh mông Tuyết Sơn này.
Manh mới duy nhất chính là cái hồ cực lớn bên trong Tuyết Sơn.
Lạp Ba tự an ủi mình, tuy rằng khu vực này rộng lớn, không có dấu chân người, là một nơi không người thần bí trên nóc nhà của thế giới, tuy nhiên một hồ nước lớn như vậy, cho dù cách xa mấy cũng có thể thấy được.
Hắn cùng một người kiệu phu khác lăng lăng nghỉ ngơi, nghĩ đến kim cầu cùng sự thay đổi cuộc sống sau này của họ.
Tôi không biết bọn họ ngẩn ngơ trong thời gian bao lâu, tôi đã từng đi qua Tuyết Sơn, biết ở nơi đó cũng có rất nhiều chuyện không thể làm được, muốn gϊếŧ thời gian chỉ có thể ngồi ngẩn người thôi. Tôi cũng không biết, Lạp Ba làm sao có thể phát hiện giữa cánh đồng tuyết có tia sáng, đó chính là một chuyện cực kỳ cực kỳ khó khăn.
Tóm lại, Lạp Ba trong lúc mặt trời chưa lặn hẳn, thấy được trong Tuyết Sơn trước mặt, có loé ra ánh sáng nhịp nhàng.
Đó là một ánh sáng màu xanh biếc, tại có tần suất chớp động , ban đầu hắn tưởng rằng đó là ảo giác. Bởi vì nơi này cách nơi có người gần nhất, ít nhất cũng phải mấy mười mấy ngày đi đường, hơn nữa hắn cũng chưa từng gặp qua lục quang như vậy.
Sau Lạp Ba nhìn vài lần, liền quay đầu lại gọi Muộn Du Bình đến xem, phát hiện hoá ra Muộn Du Bình đã thấy được từ lâu, đến khi hắn quay đầu lại nhìn xem, liền phát hiện ánh sáng kia vậy mà lại đang di chuyển, hình như đang hướng về phía bọn họ mà đi đến.
Lạp Ba có chút bối rối , hắn không biết đó là cái gì, dã thú? Đại điểu? Hay là loại quái vật gì? Hắn đứng lên, muốn tìm một chỗ lẩn trốn. Muộn Du Bình liền tóm lấy hắn cùng người kiệu phu kia ẩn vào phía sau một gò tuyết, ba người vùi vào trong tuyết, nhìn ánh lục quang kia lập loè ở phía trước, nhưng rất nhanh nó liền vòng qua gò tuyết trước mặt bọn họ, cùng bọn hắn dựa vào càng lúc càng gần.
Tốc độ lục quang di chuyển nhanh như vậy, đồng thời bọn họ cũng nghe thấy tiếng chuông loáng thoáng liên tiếp nhau, tiếng chuông ở trong tuyết nghe có đặc biệt linh không.
Rất nhanh, bọn họ liền thấy được lục quang kia là cái gì. Đó là một nhóm người vô cùng kỳ quái, bọn họ mặc trang phục của dân tộc Tạng, khiêng một cái cây kỳ quái gì đó, trên đầu cái cây này lóng lanh lục quang, mà phía sau nó, lại hoàn toàn bằng gỗ, cũng giống như những người đang khiêng nó, trên đầu treo đầy chuông.
Nơi này làm sao lại có người hoạt động chứ? Lạp Ba cảm giác quả thực khó có thể tin được, hắn rõ ràng nhìn thấy, những người đó một đường từ trước mặt bọn họ đi qua sơn cốc, hướng vào nơi tận cùng bên trong sơn cốc đi vào.
Lúc này, Lạp Ba bọn họ đợi ở nơi cách mấy người đó tương đối xa, hắn cũng không nhìn thấy rõ mấy, Lạp Ba thậm chí còn không thể khẳng định, những người đó có phải là người sống hay không, có lẽ đó là Quỷ Hồn bên trong Tuyết Sơn?
Nhưng Muộn Du Bình đã bò lên, ý bảo Lạp Ba bọn họ nhất định phải cùng đi qua.
"Nếu nơi này có người cư trú, nhất định sẽ ở bên cạnh hồ." Muộn Du Bình nói, "Đi cùng bọn họ, có lẽ chúng ta có thể tìm đến được nơi chúng ta muốn tìm."