Chương 13: Bút ký về tế giới Chung Cực

Chương 12: Bút ký về thế giới Chung Cực

Editor: Phượng Vỹ

Beta: Tiêu

Vọng sơn bào tử mã — dãy Himalaya, bào tử mã.

Những người phía trước bị đông chết dính chặt lên vách đá, nhìn qua hết sức rõ ràng. Tuy rằng khoảng cách của bọn họ chỉ có mấy chục mét. Nhưng trong tình hình như thế này, thực sự muốn đi tới chỗ đó cũng phải đi đến bốn năm giờ liền.

Khi Muộn Du Bình quay đầu nhìn, liền ý thức được thật ra nơi này vốn là không có đường đi. Cách mà bọn họ đi lại, chính là leo lên trên vách đá, nơi này núi non trùng trùng điệp điệp, rất nhiều khe rãnh, muốn đi tới không phải là không có phương pháp nào đặt chân, nhưng sẽ vô cùng nguy hiểm. Anh ấy nhớ rõ trước khi đi đã từng nói chuyện với Đức Nhân Đại Lạt Ma, cảm giác sẽ bị ngã chết khi trèo lên một ngọn núi lớn cũng không nguy hiểm. Thực sự nguy hiểm là, nhìn giống như có thể leo qua ngọn núi, ngược lại đó mới là loại núi đoạt đi rất nhiều sinh mệnh.

Dù vậy, anh ta cũng không có một chút ý nghĩ nào muốn lùi bước.

Chung quy thì Ba Lạp đã tuổi lớn, dựa lên trên vách núi nghỉ ngơi quá lâu, mới có tâm tư đi nhìn mấy cái thi thể bị đông cứng kia.

Số lượng rất nhiều, Lạp Ba nhìn dáng vẻ của mấy thi thể kia, liền biết bọn họ là chết như thế nào — tất cả đều dựa lưng sát vào vách núi, giống như động tác của hắn bây giờ. Bọn họ nhất định là trước đây bị gió áp vây ở nơi này. Cũng giống như bọn hắn, họ cũng định nghỉ ngơi hồi phục rồi sau đó lại tiếp tục đi, kết quả nhiệt độ đột ngột giảm xuống, trong thời điểm nghỉ ngơi, rất nhiều người đều ở nơi này do tâm lực suy kiệt quá độ mà bị đông chết.

Ở một nơi giá lạnh, cái chết và giấc ngủ có đôi khi cũng không khác gì nhau. Vào rất nhiều thời điểm, đông chết một người chỉ cần vài giây.

"Ông chủ, những người đó chắc là từ trong núi đi ra, khi ở trong này nghỉ ngơi hồi phục, nhiệt độ không khí thay đổi lại có gió áp quá lớn, nên mới bị đông chết. Như bọn họ có thể được coi như là tốt rồi, chứ có rất nhiều người, có thể sau khi đông chết liền ngã xuống vách núi phía dưới, thi thể bị vùi vào trong tuyết, vĩnh viễn sẽ không được phát hiện."

"Đi ra?" Muộn Du Bình có chút hiếu kì, "Có người sinh sống ở bên trong Tuyết Sơn sao?"

"Cũng không phải đâu ông chủ, nhìn cái dáng vẻ kia đi, người ngoại quốc thường xuyên đi vào, cũng không được coi là sinh sống ở bên trong, bọn họ chỉ là muốn biết, vượt qua những con đường nhỏ trong núi, do đó đi xuyên qua đến khu vực không người phía trước, cũng không để thăm dò cái gì." Lạp Ba nói, ngữ khí ông ta ám chỉ, chỗ đó là một vùng đất không người.

Muộn Du Bình nghe rồi chỉ gật đầu, ánh mắt tự nhiên nhìn về hướng những thi thể đó. Lạp Ba thở dài.

Lúc này, một kiệu phu đang nghỉ ngơi ở bên cạnh, dùng Tạng ngữ gọi vài câu. Muộn Du Bình nghe không hiểu, nhưng mà Lạp Ba nghe hiểu, nói với ông ta: "Đều là người lạ."

Lạp Ba quay đầu nhìn mấy cỗ thi thể kia, giữa gió tuyết, hắn cũng không thể nhìn thấy rõ ràng được, nhưng ông ta nhìn lướt qua một vòng cũng có thể thấy được gương mặt của bọn họ, quả thật không phải là những gương mặt quen thuộc gì.

Điều này là hoàn toàn không thể, dù kiệu phu ở Mặc Thoát, bọn họ không biết toàn bộ, nhưng cũng có thể biết được tám chín phần. Nếu như có sự cố như thế này, ít nhất cũng có thể nhận ra một nửa người trong số họ, nhưng rõ ràng là những gương mặt này đều rất xa lạ .

"Không phải người Mặc Thoát." Lạp Ba nhìn Muộn Du Bình thấy anh ta hình như muốn hỏi, liền nói luôn. Ông ta chưa hề nghe nói đến một đội ngũ kiểu cách xa lạ như vậy ra vào Mặc Thoát. Thế thì những người này là từ đâu đến đây chứ? Chẳng lẽ là từ nơi khác đi vào khu vực không người này, đúng dịp khi đi ra thì đi ngang nơi này?

Trong lòng Lạp Ba tràn đầy sự nghi hoặc, bởi vì ông ta biết, có thể đi qua khu vực không người này có mấy con đường nhỏ, từ xưa tới nay chỉ có vài cái mà thôi, mà những con đường nhỏ đó ở trong này chỉ có kiệu phu biết mà thôi, hơn nữa đều thông qua cách người già dẫn dắt người trẻ, truyền thừa đời này sang đời khác, bởi vì dùng ngôn ngữ hay tranh vẽ để miêu tả dẫn đường hoàn toàn không tác dụng, những con đường này nhất định phải đi qua hơn mười lần mới có thể nhớ rõ được, vì thế hoàn toàn không có khả năng bị tiết lộ ra bên ngoài.

Một kiệu phu khác tiếp tục dùng Tạng ngữ nói với Lạp Ba, đó có thể hiểu được có ý là — ở trong Tuyết Sơn gặp phải thi thể, có đôi khi cũng không phải là chuyện xấu, nhất là khi trên người thi thể có thể mang theo rất nhiều thứ, có thể lấy về đổi tiền, thứ hai là nếu biết được thân phận của thi thể, cũng có thể lấy được một ít tiền báo tin từ người nhà thi thể.

Đồng thời lại chỉ chỉ vào một thi thể ở xa xa, Lạp Ba lập tức phát hiện, đó là ba người ngoại quốc. Cách ăn mặc của bọn họ hoàn toàn khác với những người khác, bên cạnh có vài người Tạng giúp bọn họ mang rất nhiều cái túi.

Bao hàng của người ngoại quốc có rất nhiều thứ đáng giá, về điểm này có không ít người biết. Nói như vậy, bọn Lạp Ba cũng sẽ không xuống tay đối với người ngoại quốc, thứ nhất là các Lạt Ma cùng với người ngoại quốc đều có quan hệ rất tốt, nếu người ngoại quốc bị gϊếŧ hại, sự việc như vậy sẽ không dễ gì kết thúc được, đến cuối cùng bọn họ sẽ phải chịu những hình phạt vô cùng nghiêm khắc, thứ hai là người ngoại quốc chung quy cũng sẽ giữ một nửa tiền mặt sau khi trở về mới thanh toán hết, mà những thứ bọn họ mang theo đều vô cùng trân quý tới kỳ lạ, nhưng nếu muốn bán ra sẽ rất có khả năng sẽ bị chùa miếu và chính phủ phát hiện.

Tuy nhiên, lúc này lại có chút không giống vậy. Bởi vì mấy người ngoại quốc này rõ ràng không phải xuất phát từ Mặc Thoát, vậy những thứ đó của bọn họ, xuất hiện ở Mặc Thoát thì sẽ không có vấn đề gì cả.

Mấy người dùng hết sức bình sinh mới lấy được vài cái ba lô, sau đó tiếp tục tiến lên, toàn bộ quá trình không cần nói nhiều, bởi vì trong bút ký cũng không có miêu tả lại, tóm lại đó cũng chỉ là một quá trình không thoải mái gì.

Ước chừng là lúc mặt trời mọc vào ngày thứ hai, Lạp Ba dẫn mọi người đến một sườn dốc phủ tuyết, bọn họ đào một cái động chắn gió trong truyết rồi nghỉ ngơi và phục hồi ở trong đó, lúc này mới có cơ hội xem trong ba lô có những thứ gì.

Bên trong túi đều là máy móc và tiêu bản nham thạch, người ngoại quốc vẫn luôn luôn mang theo một ít đá, Lạp Ba biết mấy cái kia là tiêu bản, nhưng hắn không biết tiêu bản là dùng để làm cái gì.

Trong lúc họ đang lẩm nhẩm, đoán thử mấy cái dụng cụ kia đáng giá bao nhiêu tiền khi đó bọn họ mới phát hiện trong túi có hai quả kim cầu.

Hai quả kim cầu được đặt ở trong một cái hộp sắt, trong hộp sắt còn có một thứ khác được bao gói vô cùng chật chẽ.

Như vậy có ba món đồ, hai khối kim cầu không hề được che đậy, mà món đồ kia lại được gói kỹ như vậy, chẳng lẽ giá trị của nó so kim cầu còn cao sao?

Thế nhưng sau khi mở ra bọn họ lại phát hiện, đó là một khối đá màu đen giống như là kim loại, cực kỳ xấu xí.

Từ đầu đến cuối, cái người tên Muộn Du Bình kia một mực nhìn một thứ gì đó ở trong túi bị họ coi là không đáng giá, đó là một quyển Notebook xách tay, trên mặt viết đầy những văn tự nước ngoài.

Lạp Ba thấy bộ dạng chăm chú của Muộn Du Bình, quyết định tạm thời trước tiên không đi quấy rầy y, bọn họ chiếm được hai quả kim cầu, hắn cảm giác bọn họ không cần phải tiếp tục đi vào trong nữa, nói không chừng, lúc này bọn họ so với Muộn Du Bình còn giàu có hơn, Lạp Ba đắm chìm trong cảm giác mừng như điên, cảm giác đây là một ngày quan trọng nhất trong cuộc đời của mình.

Ngay trong lúc hắn đang vui mừng thì cũng vừa cân nhắc làm sao kiếm lý do để giải thích với Muộn Du Bình không thể đi tiếp nữa, Muộn Du Bình kia lại đem quyển Notebook xách tay của người nước ngoài đưa lại cho hắn, hỏi hắn một hàng chữ bên trên là có nghĩa gì.

Thì ra trên mỗi một tờ Notebook, đều có vẽ một thứ gì đó, ngay bên cạnh nó, người nước ngoài dùng chữ Tạng viết xiêu vẹo chú thích.

Lạp Ba không biết nhiều chữ cho lắm, thế nhưng câu Tạng ngữ này hắn cũng có thể đọc hiểu được, bởi vì trong lúc hắn lễ Phật, Lạt Ma đã từng dạy qua mấy chữ này, câu Tạng ngữ này có nghĩ là "Thế giới chung cực".

Lạp Ba không hiểu, hắn nhìn nhìn câu Tạng ngữ bên cạnh tranh vẽ, sau đó nhìn Muộn Du Bình làm ra vẻ chỉ biết được như vậy thôi.