- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Tặng Em Phần Đời Không Cô Độc
- Chương 6: Bánh bông tuyết
Tặng Em Phần Đời Không Cô Độc
Chương 6: Bánh bông tuyết
Edit: Qing Yun
Đã ở trường đại học nhiều năm, Ôn Đông rất nhanh liền thích ứng được với công việc mới này.
Cô phải đứng lớp không nhiều lắm, dạy học trong nước đối với cô cũng rất nhẹ nhàng, mỗi ngày cô đều đi xe đạp đến trường, hết tiết lại đạp xe ra chợ mua đồ về nấu cơm, hai ngày tập thể thao một lần, thỉnh thoảng lại đi đánh cầu lông với Tạ Nguyên, cuộc sống rất có quy luật.
Tạ Nguyên giúp cô xách túi, oán giận nói: "Xe có thì không đi, cứ muốn đi bộ."
"Bây giờ anh không chịu vận động nhiều thì chỉ mười năm nữa sẽ có bụng bia."
Tạ Nguyên đầy mặt hoảng sợ: "Tôi rất chăm đến phòng tập thể hình đấy, đừng rủa tôi, tôi không chịu được đâu."
Ôn Đông mặc kệ anh. Hai người một đường vừa đi vừa đấu khẩu cũng về đến nhà, tới cửa thì Tạ Nguyên lại bắt đầu oán giận, "Cô không thể tìm chung cư nào tốt hơn sao, tôi thấy chỗ này cũ rồi, cảm giác giống như giây sau sẽ bị sập, cũng không phải không có tiền."
"Anh nói nhiều như vậy làm gì?" Ôn Đông bị anh càm ràm đến đau đầu, "Nơi này giao thông thuận tiện, gần chợ, hàng xóm xung quanh có tình có nghĩa, hơi thở sinh hoạt như vậy, sao tôi phải dọn đi?"
"Điều kiện vệ sinh bên ngoài không tốt đó, mấy bức tường và hành lang đều bẩn." Tạ Nguyên rất ghét bỏ, "Cô còn có thói sạch sẽ, tôi cũng phục cô, có thói sạch sẽ còn có thể ở chỗ thế này."
"Kia không ảnh hưởng, hơn nữa đại thiếu gia, rất nhiều người đều sống như vậy." Ôn Đông thở dài, mở cửa ra, "Đây mới là cuộc sống."
"Rồi rồi rồi, nhà cô mới là cuộc sống." Mở cửa, Tạ Nguyên vội vàng đi vào, mang đồ vào phòng bếp.
Nhà Ôn Đông bài trí khá đơn giản, khác hoàn toàn không khí bên ngoài.
Ôn Đông nói một tiếng: "Uống nước ép bưởi trong bình thủy tinh, mới làm hôm qua." Nói thì liền đi vào bếp nấu cơm.
Mỗi tuần Tạ Nguyên đều đến đây ăn cơm một lần, sau khi ăn xong sẽ tặng cô một quyển sách coi như cảm ơn, này xem như một cái giao ước ngầm của bọn họ.
Cô rửa tay sạch sẽ, bắt đầu nấu cơm. Tạ Nguyên muốn ăn cà chua hầm thịt bò và cá hấp, rất đơn giản. Cô bận rộn trong phòng bếp, Tạ Nguyên nằm trên sô pha cầm ipad xem NBA.
Mở tủ lạnh thấy còn đồ, cô lại làm thêm tôm bóc vỏ. Chờ đồ ăn mang lên bàn, Tạ Nguyên cực kỳ nhanh nhẹn mà buông trận bóng trong tay, ân cần giúp cô mang bát đũa, nịnh nọt Ôn Đông, "Sư tỷ của tôi thật là, vừa tâm lý vừa khéo tay, phụ nữ bây giờ biết nấu ăn cũng không nhiều, nhà tôi là ba nấu cơm."
"Tuổi lớn nên yêu củi gạo mắm muối, bằng không sẽ cảm thấy sống một mình rất đáng thương."
Tạ Nguyên bật cười: "Cô giáo Ôn, cô còn nhỏ hơn tôi một tuổi đấy."
Ôn Đông học trước Tạ Nguyên, là học tỷ của anh, nhưng kỳ thật lại ít hơn anh một tuổi. Tạ Nguyên luôn vui đùa gọi cô là sư tỷ, ban đầu là trêu chọc cô, cứ gọi như vậy cũng đã nhiều năm rồi.
Nhắc tới cái này cô lại có chút thương cảm: "Đừng nói tuổi. Bây giờ thỉnh thoàng tôi lại cảm thấy mình thật thất bại, quá thất bại. Mấy năm đọc sách, làm nghiên cứu sinh, tôi hẳn là nên yêu đương với ai đó, đi chơi gì cũng được. Hiện tại đã sắp ba mươi, tôi cảm thấy mình sắp thành phụ nữ trung niên không có tình thú, sinh hoạt ngày càng vô vị."
Tạ Nguyên nhướng máy, "Tôi nhớ trước kia rất nhiều người theo đuổi cô, là chính cô từ chối."
Ôn Đông gật đầu, cầm di động lên nhìn, "Bây giờ nghĩ lại thật hối hận mà."
"Hối hận thì cô nên hành động đi." Tạ Nguyên nhìn cô chằm chằm, "Phát hiện tài nguyên bên người cô không."
Ôn Đông nhìn anh, ra chiều suy nghĩ, "Tôi đã nỗ lực."
"Thật không, không cảm nhận được." Đột nhiên Tạ Nguyên ngửi được mùi thơm: "Trong bếp còn cái gì, hương vị ngọt ngào, dấu đồ ăn gì trong đó?"
"Bánh quy nướng, còn có bánh bông tuyết." Ôn Đông gắp cho anh một con tôm bóc vỏ, "Đừng nghĩ, tôi chỉ làm một ít để tặng, không có phần của anh. Anh ăn cơm của mình đi."
"Tôi lại không thích đồ ngọt." Tạ Nguyên bĩu môi, lấy trong túi một quyển [Thơ dâng]*, "Tìm bản này rất lâu, tiền cơm hôm nay thật tiện nghi cho cô."
Ôn Đông thoáng dừng lại, mừng rỡ nói: "Đồ tốt nha, tôi kiếm lời rồi. Đàn em thật thần thông quảng đại, cái này anh cũng đào ra được."
Tạ Nguyên híp mắt hưởng thụ: "Bớt vỗ mông ngựa đi. Buổi chiều cô làm gì, đi chơi bóng với tôi đi."
"Không được, có việc rồi, anh ăn xong thì cút đi."
"Chuyện gì, thần thần bí bí."
"Nhận thêm việc, hôm nay là ngày đầu đi làm." Cô lười giải thích, "Ăn xong thì rửa bát luôn."
Tạ Nguyên ăn cơm xong liền nhanh nhẹn chạy mất, Ôn Đông cất bánh ngọt vào túi nhỏ, lại dùng giấy bọc bao lại.
Cô lái xe tới nơi, ôm một đống đồ ăn xuống xe, theo trí nhớ của mình mà tìm được lối vào, đưa thẻ ra vào cho bảo vệ.
Lúc vào thanh máy thì bên trong đã có rất nhiều người, mấy người đeo thẻ công tác thảo luận gì đó, Ôn Đông cũng không chú ý nghe. Bánh trong tay vừa làm xong, mùi thơm còn khá nồng, rất nhanh đã khuếch tán khắp thanh máy, một đám người đều nhìn về phía cô.
Ra khỏi thang máy, mới đi hai bước thì có người vỗ vào vai cô, một cô gái cầm folder hỏi cô: "Cô đến tầng này tìm ai sao? Tôi có thể dẫn đường giúp cô." Sau đó nhìn đồ cô đang cầm trên tay.
Ôn Đông không mang thẻ công tác, lại không phải là người ở đây, vừa đến đã bị giữ lại, nói không chừng người ta còn tưởng cô là người giao đồ ăn.
Cô khẽ cười: "Tôi mới tới, có thể phiền cô dẫn tôi đi gặp Trình Tiêu không? Tôi tìm anh ta."
Cô gái kia như hiểu rõ mà cười một cái, dẫn cô đi phía trước: "Cô là thực tập sinh à? Bọn họ nói hôm nay có hai thực tập sinh mới, trách không được chưa từng thấy cô, cô được phân cho ai?" Nói xong còn liếc nhìn hộp bánh của cô một cái.
Ôn Đông hiểu ý, lấy ra một túi bánh bông tuyết nhỏ cho cô, cô ấy còn rấy vui vẻ, trực tiếp mở ra lấy một cái.
"Còn chưa biết được phân cho ai." Ôn Đông nói, cũng là nói thật.
"Cũng đúng, mới được nhận vào. Ông trời thương cô, cô ngàn vạn lần đừng bị phân vào nhóm nữ, mỗi ngày đều nháo ồn ào, phiền chết người. Nếu được đưa đến chỗ thầy Chu Bạch Diễm thì tốt rồi, chỗ anh ấy ít người, tiền nhiều mà không biết bỏ cho ai, thật là hâm mộ," Cô gái một bên tính toán cho cô, một bên cảm khái. "Ai, trời ạ, cô mua ở đâu, ăn ngon quá."
"Tôi tự làm, lần đầu tiên, ăn ngon là được." Cô khiêm tốn nói.
"Thật lợi hại mà." Cô gái kinh ngạc, cho cô một ngón tay cái, lại bắt đầu truyền thụ kinh nghiệm cho cô, "Dù sao lát nữa Trình tổng hỏi cô có mong muốn gì thì cô nên nói cô chưa đủ kinh nghiệm, muốn đến chỗ thầy Chu để học hỏi, chỗ đó khá hơn nhiều, về sau khẳng định cô sẽ muốn cảm ơn tôi, còn có..."
Ôn Đông vẫn luôn gật đầu, cũng không nói gì, luôn là vẻ mặt lắng nghe người từng trải.
"Tới rồi, cô vào đi." Cô gái cười một cái, "Đi vào thì lễ phép một chút, đừng trực tiếp gọi tên Trình tổng..."
Ôn Đông dở khóc dở cười mà tiễn cô gái ấy đi. Cô giơ tay gõ cửa ba cái, một người đàn ông trung niên đến mửo cửa, nhìn thấy cô thì vội vàng dẫn cô vào.
"Cô giáo Ôn, như thế nào tới còn mua.... đồ ăn?" Trình Tiêu cầm cốc cà phê, cười tủm tỉm nói. "Vừa lúc, mấy nghệ sĩ đều ở đây, tôi giới thiệu cho cô làm quen. Lúc này còn chút việc, cô ngồi chờ một lát."
Cô nhìn mấy người bên kia, không ai kêu loạn đòi kết thúc, có lẽ chuyện này cũng thành thói quen rồi.
Cô đặt hộp đồ ăn lên bàn, tìm ghế ngồi xuống.
"Vị gì? Đồ ăn?" Một người đàn ông có mái tóc màu vàng xoay người nhìn nhìn, "Trình tổng, gọi món gì đấy? Hôm nay tìm thấy lương tâm rồi?"
"Không phải mới hôm qua tôi đã mời tổ tông cậu ăn cơm à?" Trình Tiêu cạn lời trừng anh ta, nhìn thấy không ra gì, chỉ có thể tạm dừng để tiếp đón người, "Được rồi, Kim Mạch, kêu mọi người tạm dừng, tôi giới thiệu một người cho mọi người."
Anh ta vừa nói như vậy, đám người kia dừng cuộc thảo luận, chậm chạm đứng lên tìm chỗ ngồi. Có mấy người nhìn Ôn Đông nhưng đều không nói gì.
Ôn Đông đại khái cũng nhìn qua như vậy, liền phân biệt rõ ràng ai là nghệ sĩ ai không phải.
Cũng nhận ra không có gương mặt kia.
Cái người tóc vàng tên Kim Mạch kia lén lút kéo túi Ôn Đông mang đến, im lặng không tiếng động kéo đến bên mình.
Trình Tiêu đau đầu: ".....Kim Mạch, đừng xem loạn đồ của người ta, bỏ lại đi."
Kim Mạch nhai bánh quy, "Người nào, không phải anh mua cho chúng tôi sao?
"...." Trình Tiêu cảm thấy thật mất mặt, cười ngượng với Ôn Đông, lại quay ra hung hăng với Kim Mạch: "Là cô giáo Ôn mang đến, mau bỏ lại đi."
Kim Mạch a một tiếng, trả lại nửa túi bánh quy lên bàn, Oon Đông cười cười, "Vốn dĩ chính là lễ gặp mặt với mọi người, Trình tổng, đừng tức giận."
Kim Mạch cười hì hì kéo túi trở lại.
"Cô giáo? Cô giáo ngôn ngữ?" Có người hỏi.
"Tôi đoán là giáo viên thể hình."
"Chuyên gia dinh dưỡng đi? Có phải không mỹ nữ?"
"Đều không phải, tôi mời đến dạy các người nghi lễ." Trình Tiêu lạnh căm nói.
Ôn Đông nhìn không khí sinh động như tiệc trà phía dưới, thầm nghĩ Trình Tiêu hẳn là ông chủ rất dễ ở chung, không khí giữa mọi người nhẹ nhàng, căng giãn vừa phải, hẳn là quan hệ với mọi người không tồi.
Phía dưới ăn đồ ăn vặt, không quá hai phút lại bắt đầu nói về buổi tổng nghệ, Trình Tiêu một đầu hắc tuyến mà đập lên bàn, ".... Đều im miệng! Được rồi, an tĩnh lại."
Ông chủ phát hỏa, chung quanh mới cho chút mặt mũi, im lặng.
Trình Tiêu hắng giọng nói, "Tôi giới thiệu với mọi người một chút, vị này chính là cô giáo Ôn Đông, công ty mời đến làm cố vấn tâm lý, cô ấy là giảng viên đại học C, là bạn cùng trường trước kia của tôi, mọi người gọi cô giáo Ôn là được."
Một đám người thực nể phục mà kinh ngạc: "Trời ạ, Trình tổng giỏi nha, đại học C, giảng viên?"
"Thì ra Trình tổng của chúng ta cũng tốt nghiệp trường tốt như vậy?"
"Có lẽ mỗi ngày tự làm mình tức giận đến nghẹn khuất trong lòng, mời người ta đến thực chất là muốn trị liệu cho chính mình...."
Trình Tiêu nghiêm trang nói: "Cô giáo Ôn trở về từ Mỹ, tốt nghiệp tiến sĩ, trước kia đều làm bác sĩ tâm lý cho đội tuyển quốc gia. Các người nếu có chuyện gì cũng phải tôn trọng người ta, có hiểu chưa?"
Trình Tiêu vừa nói vậy liền làm Ôn Đông có chút ngượng ngùng. Cô không quen nghe người khác khen mình như vậy.
Ngày thưởng ít khi cô tiếp xúc với người linh hoạt như vậy, có chút không thích ứng, cũng không rõ anh ta nói giỡn hay nói thật.
Kim Mạch lầu bầu: "Nhìn cũng quá nhỏ, tiến sĩ...."
Lúc này cửa phòng trực tiếp bị đẩy ra. Có người quay đầu lại nhìn, cười nói: "Chà, người không lễ phép đã đến."
*Thơ dâng (Gitanjali) là tập thơ nổi tiếng của nhà thơ người Ấn Độ Rabindranath Tagore. Tập thơ được xuất bản vào ngày 14 tháng 8 năm 1910 và được xuất bản bằng tiếng Anh vào tháng 11 năm 1912 với công sức của Hiệp hội Ấn Độ ở London. Ở lần xuất bản thứ nhất là 157 bài thơ, còn lần thứ hai là 103 bài thơ.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Tặng Em Phần Đời Không Cô Độc
- Chương 6: Bánh bông tuyết