- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Tặng Em Phần Đời Không Cô Độc
- Chương 19: Lisa&Susana
Tặng Em Phần Đời Không Cô Độc
Chương 19: Lisa&Susana
Edit: Qing Yun
Hôm nay, Ôn Đông đi đến trước cửa nhà Chu Bạch Diễm, mới chuẩn bị gõ cửa thì nghe được tiếng cãi cọ ồn ào từ bên trong truyền ra.
- --- Chính mẹ làm ra loại chuyện này mà còn không biết xấu hổ à!
- --- Sao con lại nói như vậy! Mẹ làm sao?
- --- Sau này nếu mẹ còn liên lạc với ông ta thì con sẽ không bao giờ bước vào nhà này nữa!
Sau đó Ôn Đông nghe thấy tiếng đồ bị rơi xuống đất, có tiếng đàn vang lên, có lẽ là cái gì bị đập xuống đất bị vỡ.
Tiếng hai người cãi cọ thật sự quá lớn, cách cửa cũng có thể nghe được.
- --- Sao con có thể nói chú con như vậy? Trước giờ chú con chưa từng làm chuyện gì có lỗi với mẹ----
Ngày thường Tần Ích Thâm nói chuyện rất nhẹ nhàng, giờ phút này lại như gào thét với Chu Bạch Diễm.
- --- Ông ta mà xứng là chú của con?
- --- Không có anh ấy, con có thể đi học ở trường này sao? Chúng ta có thể đi học những lớp bổ túc đó sao? Có có thể học nhạc cụ sao? Không có anh ấy sao có thể có con? Sao con có thể không có lương tâm như vậy?
Vừa dứt lời, lại là tiếng đồ vật bị đập vỡ, hẳn là Chu Bạch Diễm đập nhạc cụ nào đó.
Nhà cậu có một phòng chuyên để đàn, lớn lớn bé bé một đống nhạc cụ. Ôn Đông từng nhìn thấy, Chu Bạch Diễm rất thích những cái đàn đó, có đôi khi cô tới, sẽ có thể nhìn thấy cậu vừa lau đàn vừa hàn.
Lại có tiếng hai người tranh chấp vang lên, Ôn Đông đứng ngoài cửa, đột nhiên nghe được chuyện riêng của nhà người ta, nhìn tình huống bên trong như thế, cô đang do dự xem mình nên về hay nên ở lại thì cửa đột ngột mở ra.
Ôn Đông sợ tới mức lui về phía sau một bước.
Vẻ mặt Chu Bạch Diễm đầy phẫn nộ, nhìn thấy cô đứng ngoài cửa thì hơi sửng sốt, sau đó đóng sầm cửa rồi chạy xuống dưới lầu.
Trong phòng truyền ra tiếng khóc của Tần Ích Thâm.
Ôn Đông sững sờ một chỗ, vài giây sau mới nâng bước đuổi kịp cậu.
Cậu vẫn còn mặc đồng phục chưa kịp thay ra, tóc lộn xộn, tay nắm chặt, hiển nhiên là rất tức giận.
Cậu không nói gì mà đứng ở sân bóng rổ nửa ngày, sau đó mới đi ra khỏi tiểu khu, có thể là không biết đi nơi nào.
Sau đó cậu vào một tiệm mì.
Ôn Đông đứng ở xa nhìn quán mì, suy nghĩ vài giây cuối cùng vẫn quyết định đi vào.
Trước khi vào cô nhìn thấy một tiệm trà sữa ở bên cạnh, lại vòng vào mua trà sữa.
"Muốn loại trà sữa ngọt nhất." Suy nghĩ vài giây, cô lại bổ sung, "Thêm đá, thêm nhiều đường."
"Nó đã là loại ngọt nhất rồi." Chủ cửa hàng nói với cô.
Chờ làm xong, cô mang theo trà sữa đi vào quán mì. Chu Bạch Diễm đang ghé lên bàn, mặt vùi vào cánh tay. Ôn Đông đi vào, ngồi xuống bên cạnh cậu, chỉ đặt trà sữa trước mặt cậu mà không nói lời nào.
Sau một lúc, Chu Bạch Diễm mới ngẩng đầu nhìn một cái, nhìn thấy là cô lại cúi đầu chôn vào tay.
Một lát sau, giọng nói rầu rĩ của cậu truyền ra.
"Cô đều nghe thấy hết đúng không."
"Nghe hết."
"Có phải cảm thấy tôi rất mất mặt không."
"Không đâu." Cô bình đạm trả lời, "Nếu là tôi thì sẽ khóc thật to."
"Tôi không khóc."
"Tôi cũng chưa nói cậu khóc."
Lúc này chủ quán nấu xong mì, mang đến cho họ thêm gia vị. Ôn Đông thấy cậu không động bèn đứng lên, thêm gia vị theo khẩu vị ủa cậu, bưng tới, nhưng không để trước mặt cậu.
Cậu chỉ là không biết đi đâu nên tùy tiện đi vào một cửa hàng, căn bản không phải muốn ăn cái gì. Mì đút đến miệng cậu cũng không ăn không vào.
Hơn nửa ngày cậu mới ngẩng đầu, thấy trà sữa trước mặt thì hỏi: "Cô mua?"
"Ừ, đột nhiên không muốn uống nữa, càng muốn ăn mì hơn." Cô trả lời, "Tôi mời cậu uống trà sữa, cậu mời tôi ăn mì được không."
Chu Bạch Diễm khẽ gật đầu.
"Có thể."
Ôn Đông không đói bụng, trước khi ra ngoài cô đã ăn cơm, nhưng cô vẫn cầm đũa bắt đầu ăn bát mì trước mặt.
Nếu cô không ăn, Chu Bạch Diễm cũng sẽ không uống ly trà sữa kia.
Qủa nhiên chờ cô ăn, Chu Bạch Diễm mới chậm chạp lấy ống hút ra, bạo lực cắm vào như muốn hả giận, sau đó mới cầm tới uống hơn nửa.
"Trước kia tôi nghe người ta nói, người thích ăn ngọt thì đời trước mệnh khổ." Ôn Đông làm như là thật, "Có lẽ đời trước mệnh cậu không tốt lắm."
Chu Bạch Diễm nghe vậy thì lập tức bị dời lực chú ý, mẫn cảm nắm bắt được hai từ "mệnh khổ".
"Tôi cảm thấy mệnh tôi rất khổ." Cậu bẹp miệng.
"Còn nói là đời trước mệnh khổ, đời này nhất định sẽ vui vẻ hạnh phúc." Ôn Đông nói tiếp.
Chu Bạch Diễm không nói, cắn ống hút, lại bắt đầu thất thần.
Ôn Đông cũng không nói lời nào, buồn rầu ăn mì. Cô ăn cái gì cũng thật nhanh, hai ba miếng đã hết cả bát mì.
Chờ cô ăn xong, Chu Bạch Diễm cũng uống xong cốc trà sữa kia.
Có lẽ đồ ngọt thật sự có thể làm tâm trạng của con người tốt hơn, có lẽ qua một đoạn thời gian, cảm xúc của cậu đã bình phục phần nào, nhìn Chu Bạch Diễm tốt hơn hồi nãy rất nhiều.
Ôn Đông hỏi cậu: "Còn sớm, cậu thế này chắc cũng không muốn trở về, muốn đi dạo ở đâu không?"
Chu Bạch Diễm nhìn cô: "Cũng được."
Sau đó hai người đi dạo phố với tâm trạng không thể hiểu được.
Ôn Đông chưa bao giờ đi dạo phố, Chu Bạch Diễm là học sinh cấp ba, ngày thường cũng không có thời gian ra ngoài đi dạo, hai người không có mục đích mà đi dạo ở gần đó.
Chu Bạch Diễm có tâm sự, Ôn Đông chỉ đơn thuần là đi cùng cậu. Hai người, một người diện mạo hơn người, thanh xuân tuấn lãng. Một người mập mạp, xấu đến khiến người không khỏi ghé mắt nhìn, đi trên đường cực kỳ không hợp đôi.
Đi đến cửa McDonald, Ôn Đông nhìn đám người xếp hàng mua kem ốc quế, cô suy nghĩ vài giây rồi nói: "Cậu đã đói bụng chưa?"
Chu Bạch Diễm cúi đầu nhìn cô: "Không phải cô vừa mới ăn sao? Lại đói bụng?" Nói xong cũng không quên liếc nhìn bụng cô.
Ôn Đông rũ mắt: "Ừ, lại đói bụng."
Chu Bạch Diễm bĩu môi, ngước mắt nhìn thấy phía trước có một hàng dài đang đứng chờ mua kem, mắt cậu sáng lên, sau đó cười nói với Ôn Đông: "Trời nóng như vậy, tôi còn đi cùng cô thật lâu nữa, cô mời tôi ăn kem ốc quế được không?"
Ôn Đông cũng cười.
"Được, mời cậu hai cái."
Thật là dễ dỗ.
Ôn Đông đi xếp hàng cùng cậu, cậu đứng bên cạnh Ôn Đông, đứng cũng không đứng yên, nghiêng bên này nghiêng bên kia. Cô gái phía sau che miệng nhìn cậu, nhỏ giọng chỉ vào cậu, không biết đang thảo luận cái gì.
Ôn Đông nhìn sườn mặt của cậu. Qủa thật rất tuấn tú, mặc một thân đồng phục bình thường cũng vậy, đi đến nơi nào cũng bị người chỉ trỏ.
Ôn Đông: "Cô gái tên Vu Giai đến dự sinh nhật cậu lần trước thích cậu đúng không?"
Chu Bạch Diễm nghe vậy thì ngạc nhiên: "Hả? Sao cô lại biết?"
Bởi vì tôi có mắt.
Ôn Đông đẩy đẩy mắt kính, "Cậu đang học lớp 12, là giai đoạn mấu chốt, tốt nhất là không nên bị chuyện khác ảnh hưởng."
Chu Bạch Diễm cười cười, hai má lúm đồng tiền hiện rõ: "Tôi không có hứng thú với kiểu con gái như vậy, nói nhiều, quá phiền."
"Vậy sao cậu còn mời người ta đến nhà?"
"Còn không phải do mẹ tôi muốn tôi mời bạn học à." Nói đến Tần Ích Thâm, cậu thu lại nụ cười, "Cô ấy là bạn cùng bàn của tôi, suốt ngày làm phiền, lúc nào cũng đòi giảng bài cho tôi, giảng lại không hay bằng cô."
"Nhìn cậu thế này chắc quen rồi." Cô vẫn nói với ngữ khí bình thường, "Từ nhỏ đến lớn đều được người khác vây quanh."
"A..." Cậu đong đưa lúc lắc, "Bình thường."
"Không thích con gái như vậy sao?" Cô nhớ lại cô gái tỏ tình ở trước cửa nhà cậu, cũng khá xinh đẹp.
"Không quá thích." Cậu gãi tóc, "Tôi thích người trưởng thành một chút, có thể chăm sóc cho tôi, tính tôi không tốt, không thể bao dung bạn gái, rất phiền."
Ôn Đông gật đầu như suy tư gì.
Rất nhanh đã đến lượt bọn họ, Ôn Đông trả tiền hai cái kem ốc quế, cả hai cái đều đưa cho cậu.
"Cô không ăn à?" Chu Bạch Diễm nhận lấy.
"Không ăn." Ôn Đông lắc đầu, "Hai ngày này tương đối đặc thù."
Thế mà Chu Bạch Diễm lại đỏ mặt, chỉ là rất nhanh đã quên đi chuyện này, cầm hai cái kem ốc quế, trái một miếng, phải một miếng, ăn vô cùng vui vẻ.
"Buổi tối còn có tiết tự học." Ôn Đông nhìn thời gian, "Chờ lát nữa tôi đưa cậu đến trường, hay là bây giờ đi luôn?"
Nghe thấy phải đi học, Chu Bạch Diễm lại bắt đầu không hợp tác, "Không muốn đi, tâm trạng không tốt."
"Vậy cũng phải đi học chứ."
Ôn Đông đi học nhiều năm như vậy cũng chưa bao giờ đi muộn về sớm hay trốn học, ở trong mắt cô, chuyện tâm trạng không tốt liền không đi học là không có khả năng.
Chu Bạch Diễm vẫn cực kỳ kháng cự: "Cô giáo nhỏ, cô không hiểu. Hiện tại đừng nói đi học, dù cô kêu tôi đi chơi game hay chơi bóng rổ thì tôi cũng đều không có tâm trạng."
"Còn một tháng nữa là cậu thi đại học rồi." Ôn Đông vẫn tiếp tục khuyên cậu, "Cậu có thể nghe không hiểu nhiều nhưng vẫn phải đến trường học."
"Cô giáo nhỏ." Chu Bạch Diễm bẹp miệng, "Rốt cuộc cô đứng bên nào thế?"
"......" Ôn Đông trầm mặc vài giây, "Vậy cậu muốn đi đâu."
"Không biết."
Ôn Đông nhìn dáng vẻ cậu ăn kem ốc quế, lần đầu tiên cảm nhận được cuộc sống khó khăn.
Cô suy nghĩ nửa ngày: "Ít nhất cũng là chuyện cậu muốn làm, nếu không thì cũng không biết nên đi đâu."
"Vậy thì không cần động, ngồi yên là được rồi." Cậu suy nghĩ rồi bổ sung, "Cô giáo nhỏ, cô có tiền không? Tôi không có tiền."
Lúc ra khỏi nhà cậu không mang theo gì cả, trong túi cũng chỉ có hai mươi đồng, là tiền Tần Ích Thâm cho cậu mua nước uống hằng ngày, vừa nãy đều cầm đi mua mì ăn hết rồi.
Ôn Đông liếc cậu một cái: "Có."
Chu Bạch Diễm lại vui vẻ trong nháy mắt: "Vậy là tốt rồi."
"Đi thôi."
"Đi làm gì?" Chu Bạch Diễm cầm kem ốc quế chạy theo cô.
"Xem phim điện ảnh." Ôn Đông trả lời, "Muốn ngồi, không muốn động, không phải là xem phim sao."
Chu Bạch Diễm thoáng suy nghĩ, "Cũng đúng."
Sau đó hai người tạo thành tổ hợp kỳ quái đi vào rạp chiếu phim.
Ôn Đông dẫn cậu đến một rạp chiếu phim nhỏ, là rạp chiếu phim ở gần nhà cũ của Ôn Đông, nghe nói lúc trước là nơi giải trí của công nhân viên chức chứ không buôn bán. Khi còn nhỏ, Ôn Đình thường hay dẫn cô đi xem.
Là rạp chiếu phim kiểu cũ, rất có cảm giác cổ xưa, sau khi có nhiều rạp chiếu phim mới xuất hiện, nơi này tồn tại như di tích lịch sử. Bởi vì cơ bản chỉ chiếu mấy phim cũ, càng không có sức cạnh tranh nên nơi này càng ít người hơn.
Đã rất lâu rồi cô chưa tới, không nghĩ rằng nơi này vẫn còn mở cửa.
Ôn lão bán vé ngủ gà gật trong phòng, Ôn Đông chỉ poster phim dán trên cửa sổ, hỏi Chu Bạch Diễm, "Nơi này là rạp chiếu phim cũ, phim cũng là phim cũ rồi, danh sách phim đều dán ở cửa, muốn xem cái gì thì nói cho người bán vé, ông ấy sẽ mở cho chúng ta xem."
Chu Bạch Diễm nhìn cái phòng không thể nhỏ hơn ở trước mắt: "Đây là rạp chiếu phim?"
"Xem như đi."
"Cô trêu tôi sao?" Chu Bạch Diễm sợ ngây người.
"Không đâu." Ôn Đông liếc cậu một cái, "Rạp chiếu phim ba mươi năm trước, có khi chỉ hai năm nữa thôi là sẽ bị phá bỏ, cậu không muốn cảm thụ một chút sao?"
Chu Bạch Diễm hiển nhiên là vẫn còn cảm thấy mới lạ: "Sao cô lại tìm được chỗ này thế?"
Ôn Đông không trả lời, kiên nhẫn hỏi cậu: "Muốn xem gì thì nhanh chọn."
Chu Bạch Diễm nhìn poster, xem xét nữa ngày mới chỉ một cái. "Cái này đi."
Ôn Đông nhìn theo, [ Girl Interruped].
"Nhìn giống phim kinh dị." Cậu nhìn sườn mặt của diễn viên trên ảnh, "Nơi này vừa hay thích hợp xem phim ma!"
Vốn chính là dẫn cậu tới chơi, đều tùy cậu. Ôn Đông gật đầu, đánh thức ông lão ngủ gật bên trong, ông lão kia nhận ra cô, hai người chào hỏi. Ôn Đông thanh toán tiền, ông lão kia dẫn hai người đi vào sau đó đi ra phía sau mở phim cho họ.
Chu Bạch Diễm sờ sờ ghế gỗ, cảm khái: "Cô giáo nhỏ, sao cô lại tìm được nơi này...."
Ôn Đông nhìn vẻ mặt ngốc nghếch của cậu, không khỏi mỉm cười: "Có phải cảm thấy mình xuyên không không?"
Chu Bạch Diễm lắc đầu: "Không, tôi cảm thấy nơi này rất tốt."
Ông lão tắt đèn giúp họ, bốn phía chìm vào bóng tối, màn hình nhỏ bắt đầu có hình ảnh.
Lần đầu tiên Chu Bạch Diễm xem phim như thế này. lòng cậu tràn đầy ngạc nhiên, "Cô giáo nhỏ, cô biết nơi thế này, cô thật lợi hại!"
"Được rồi, nghiêm túc xem phim đi."
Chờ phim bắt đầu chiếu, hai người mới phát hiện đây không phải phim kinh dị mà chỉ coi như phim tâm lý tình cảm, nội dung kể về cuộc sống ở bệnh viện tâm thần một năm của cô gái tên Susanna, nội dung cũng khá thú vị.
Chu Bạch Diễm xem phim thật an tĩnh, hoàn toàn không giống dáng vẻ thường ngày, cực kỳ tập trung.
Chờ hai người xem phim xong, cậu mới bắt đầu đưa ra lời bình luận.
"Cô có nhớ một đoạn về Susanna, tóc ngắn ngủn, đàn ghi ta cho người bạn điên ở ngoài phòng bệnh..." Cậu quơ chân múa tay, "Đặc biệt giống Raspberry?"
Ôn Đông lắc đầu: "Không quá ấn tượng. Nhưng tôi không thích Raspberry, tôi thích Diều Hâu hơn." Cô cảm thấy giọng của Raspberry quá mềm.
"Cô thích phong cách mạnh mẽ như vậy sao!" Chu Bạch Diễm kinh ngạc.
"Thế sao, tôi cảm thấy cũng được."
Chu Bạch Diễm lại nói: "Nhạc phim không tồi, tôi thích một đoạn thổi kèn tây, cô giáo nhỏ, cô còn nhớ rõ không?"
Ôn Đông đương nhiên không nhớ, cả bộ phim, cô chỉ chú ý chuyện mà các nhân vật trải qua cùng với bệnh của họ, cô học y nên chú ý những điều này theo bản năng.
Cô lắc đầu.
"Sao lại không nhớ rõ! Một đoạn đó êm tai như vậy!" Cậu có chút không thể tin nổi. "Tôi ngâm nga cho cô nghe, cô sẽ có ấn tượng. Thôi, tôi huýt sáo cho cô nghe!"
Nói xong liền thật sự bắt đầu hút sáo, đoạn đường bọn họ đi khá an tĩnh, tiếng huýt sáo của Chu Bạch Diễm nhẹ nhàng thư thái, giống như hợp một thể với bóng đêm, cực kỳ hợp với quang cảnh xung quanh.
Ôn Đông đương nhiên vẫn không nhớ nổi đoạn thổi kèn tây này, nhưng cô cảm thấy Chu Bạch Diễm huýt sáo không tệ lắm.
"Trí nhớ của cậu không tồi." Cô khen cậu một câu. "Sao lại không nhớ được công thức vậy?"
Chu Bạch Diễm tự động xem nhẹ nửa câu sau: "Đương nhiên rồi! Những giai điệu tôi cảm thấy dễ nghe thì đều nghe một lần là nhớ, có thể hát lại không sai một từ cho cô, không tin cô nghe thử--- When you"re alone, and life making you lonely, you can always go downtown (Khi bạn cô đơn một mình, cuộc sống cô đơn dày vò bạn, bạn có thể đến trung tâm thành phố đi dạo bất cứ lúc nào)--
Cậu thuận miệng hát một câu trong bài hát chủ đề của phim.
Bài này xuất hiện trong phim chỉ có vài lần, cậu thuận miệng hát vài câu ra, còn rất dễ nghe.
"Đã biết, cậu lợi hại nhất." Ôn Đông cười khen cậu, lại chưa nói không tin cậu.
Cuối cùng Chu Bạch Diễm cũng vừa lòng, cậu nghĩ vài giây, lại hỏi Ôn Đông: "Cô giáo nhỏ, cô thích nhất tình tiết nào trong phim?"
Ôn Đông suy nghĩ: "Chắc là lúc Lisa nói muốn đi cùng Susanna đến Florida. Cô ấy nói có thể đi Disneyland đúng không? Sau đó cô ấy giả làm công chúa Bạch Tuyết, Susanna giả làm cô bé lọ lem, mọi người đều có thể mang theo mặt nạ để sinh hoạt, cũng không biết rốt cuộc người kia là người như thế nào, đoạn này đấy."
Chu Bạch Diễm nhìn Ôn Đông mà không nói lời nào, sau một lúc lâu mới cảm thấy mình cần nói gì đó để điều tiết bầu không khí.
"Tôi lại thích cảnh bọn họ lặng lẽ chạy ra ngoài lúc nửa đêm, chơi bowling, đi náo loạn văn phòng bác sĩ. Mấy cô gái điên điên khùng khùng nhưng lại vui vẻ, tự do, cảm giác rất tốt."
Nói về phim xong, hai người không hẹn mà bắt đầu trầm mặc.
Ôn Đông nhìn mũi chân của mình, nhỏ giọng nói: "Thật ra trước đó tôi đã gặp họ một lần... Người kia, ở sân bay, mẹ cậu đi đón ông ấy."
Chu Bạch Diễm không nói chuyện.
"Lúc ấy, suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu tôi là chú này thật giống cậu, ông ấy và mẹ cậu đứng chung một chỗ, quả thật rất xứng đôi. Lúc mẹ cậu đi kéo tay người đó, tôi cảm thấy mẹ cậu nhất định cực kỳ vui vẻ. Đôi mắt của bà, miệng, thậm chí là sợi tóc cũng đều vui vẻ." Ôn Đông nhớ lại, lặp lại một câu: "Cậu và chú kia thật sự rất giống."
Chu Bạch Diễm cho tay vào túi quần, lười biếng nghe cô nói chuyện, trên mặt không có biểu cảm gì.
Ôn Đông cảm thấy cậu như thế này cũng khá xinh đẹp, tuy rằng nhìn có chút lạnh nhạt.
"Thật ra tôi đã đoán được chuyện này từ trước."
Ôn Đông ngẩng đầu nhìn cậu.
"Trước kia tôi đã có chút nghi ngờ. Một tháng mẹ sẽ đi ra ngoài một hai ngày, mỗi lần đều trang điểm thật xinh đẹp, khi trở về cũng rất vui vẻ, còn mua quà về cho tôi." Cậu nở nụ cười đầy châm chọc, "Mẹ giải thích với tôi rằng năm ấy mang thai tôi, người đàn ông kia có gia đình, mà mẹ lại thích người kia, không còn cách nào khác nên nhất định phải giữ tôi lại. Cho nên mẹ bèn mang theo tôi gả cho ông già. Phụ nữ thật đáng sợ, đúng không?"
Tình tiết cẩu huyết rất điển hình.
"Cậu.... người ba kia của cậu có biết cậu không phải con ruột...." Ôn Đông hỏi nửa câu, cảm thấy không ổn, hơn nữa cô cũng không biết nên gọi người ba nuôi kia của cậu như thế nào, cảm thấy không nên nói ra hai chữ ba nuôi.
"Tôi cũng không biết, có lẽ là biết, tôi cảm thấy ba rất thích mẹ, cam tâm tình nguyện, kẻ muốn cho, người muốn nhận." Chu Bạch Diễm lại không để ý, vẻ mặt thản nhiên, cậu dừng bước, quay lại nhìn cô thật lâu.
"Cô giáo nhỏ, cảm ơn cô vẫn luôn dạy thêm cho tôi." Giọng cậu rất thấp, "Nhưng tôi nghĩ, tôi sẽ không tiếp tục đi học. Có công ty giải trí tìm tôi, tôi muốn đi thử. Nỗ lực lúc trước của cô có lẽ phải uổng phí rồi, xin lỗi."
Ôn Đông ngẩn ra, "Công ty giải trí?"
Chu Bạch Diễm cười, "Sao, cô cảm thấy tôi không đủ tư cách làm minh tinh? Lại nói có khi cô không tin, từ mười tuổi tôi đã bị người ta đuổi theo vài con phố. Lúc tôi đi học đàn cũng vậy, thường bị họ ngăn lại khi đang trên đường về, có người hỏi tôi có muốn debut không, có muốn làm người mẫu, đóng phim điện ảnh không.
Trước kia là mẹ tôi không cho tôi đi, hiện tại bà không muốn tôi làm gì, tôi càng phải làm cái đó."
Ôn Đông nghe những lời này, chỉ cảm thấy miệng đắng chát, không nói nên lời.
Cô có chút hâm mộ cậu, lại có phần buồn bã mất mát.
Làm minh tinh, cậu có thể nổi tiếng không?
Chắc là có thể, cậu đẹp trai như vậy.
Sau khi cậu nổi tiếng, sao có thể nhớ rõ mình.
Chu Bạch Diễm nói xong, di động đột nhiên vang lên.
Ôn Đông hơi kinh ngạc, "Trước kia cậu không dùng di động?"
Cô nhớ rõ cậu từng nói, cảm thấy rất phiền toái, cậu không thích ứng phó quá nhiều người.
Trước kia cậu rất sợ ồn.
Chu Bạch Diễm nhún vai, "Bây giờ không sao cả."
Nói xong, cậu tiếp điện thoại, khi nói chuyện lặp lại tên địa điểm và cửa hàng, Ôn Đông đoán, đó chắc là quán bar.
Chu Bạch Diễm cúp điện thoại, cười với cô một cái, "Được, tôi đã có nơi để ở rồi, cô giáo nhỏ, hẹn gặp lại."
Nói xong liền xua xua tay, nhanh chóng đi về phía trước.
Ôn Đông nhìn bóng dáng của cậu, lòng muốn đuổi theo, nhưng lại không biết nên nói cái gì.
Cậu đột nhiên dừng lại, xoay người nói với cô, "À, khả năng sau này sẽ không gặp lại nữa, tôi đã không cần học thêm. Không bao giờ gặp lại, tạm biệt, cô giáo nhỏ."
Cậu xoay người, tiếp tục đi về phía trước, Ôn Đông không nhịn được, nước mắt rơi xuống.
Cô không biết tại sao mình lại cảm thấy khổ sở như vậy.
***************************
Phim Girl Interrupted (Cô Gái Gián Đoạn – 1999) là một phim tâm lý sâu sắc, kể về Susanna – một cô gái có xu hướng buông thả hoàn toàn trong hành động, điều đó có thể gây tổn hại cho chính cô ấy hoặc ảnh hưởng đến nhiều người khác, sau đó Susanna được gửi đến một bệnh viện tâm thần để điều trị.Khi Susanna trò chuyện với người nào đó, cô ấy dễ rơi vào trạng thái "gián đoạn" vì một ký ức hoặc hình ảnh nào đó bỗng xen vào tâm trí, giống như người ta cắt rời từng đoạn của một bộ phim rồi xếp lẫn vào nhau, nó khiến cô khó tập trung và điều đang diễn ra. Chúng ta có thể thấy trạng thái đó ở một mức độ ít hơn từ chính chúng ta, khi chúng ta "lo ra" ở lớp học, hoặc tâm trí lơ lững đâu đó lúc trò chuyện cùng bạn bè, hoặc khi có quá nhiều điều quan trọng khác phải lo nghĩ. Triệu chứng này thường thấy nhiều ở những đứa trẻ hoặc ở người lớn nhưng chưa "trưởng thành".Trong bệnh viện tâm thần Claymoore có một cô gái rất đặt biệt là Lisa, Lisa rất tinh tế và nhạy cảm, mọi điều Lisa nói đều là những cảm nhận chân thật về mọi thứ diễn ra xung quanh, cô ấy dễ dàng phát hiện sự dối trá của những người bạn khác, và cô ấy luôn vạch trần sự thật mà không hề có sự thương xót. Khi ai đó đối diện với Lisa, họ cảm thấy nhưng bị nhìn thấu vào tâm can, họ không thể trốn chạy khỏi cái sự thật mà họ muốn che giấu, nhưng họ cũng không cưỡng lại được cái bản tính mạnh mẽ và độc đáo đó. Chính vì vậy nên Lisa giống như một nhóm trưởng của những cô gái trong viện tâm thần.Khi họ trốn ra ngoài, trong một cuộc trò chuyện với gã cho đi nhờ xe, gã ấy kể về một người bạn, rằng người bạn của gã nhìn mọi thứ đều màu tím, thế là người ta đưa anh ta vào bệnh viện tâm thần, sau đó anh ta đã được "chữa khỏi", bạn đoán xem anh ta nhìn thấy mọi thứ xung quanh như thế nào? Vẫn là màu tím, nhưng anh ta nói với bác sĩ là màu tím đã biến mất. Vâng! Chỉ cần chúng ta biết nói dối, nói như mọi người vẫn thường nói, chúng ta sẽ không bị xem là điên loạn. Đó là sự thật về thế giới mà chúng ta đang sống.Thế giới của chúng ta đầy những người điên, nếu đó là cái điên chung, chúng ta được xem là bình thường, nếu đó là cái điên khác biệt, chúng ta tìm cách che giấu nó thì mọi việc sẽ ổn thỏa. Vì vậy sẽ rất bất hạnh nếu nhận thức của chúng ta đủ để nhận ra sự thật, khi đó cả thế giới đều trở nên dối trá, những lời của người thân, của bạn bè, của mọi người, của chính ta; chúng ta có thể nghe sự dối trá từ sách – báo, các kênh truyền thông, mọi thứ tạo nên một vở diễn hoành tráng và đa sắc thái. Tất nhiên không phải ai cũng nhận ra điều đó.Nếu bạn hiểu điều tôi đang nói, bạn sẽ hiểu tại sao có một vài cô gái không muốn rời Claymoore, vì mặc dù họ phải sống trong sự quản thúc và không gian chật hẹp, nhưng họ có được đặc quyền được thể hiện đúng những điều họ nghĩ, họ sống đúng với bản chất của họ, bởi vì họ bị gọi là "người điên". Như vậy con người sẽ đứng trước 2 sự lựa chọn, hoặc họ phải kiểm soát sự điên "không được phép" để được gọi là "bình thường"; hoặc họ sống hoàn toàn tự do về suy nghĩ nhưng bị cách ly với xã hội và bị gọi là "điên". Nếu chúng ta nhìn kỹ, những cô gái trong Claymoore không có vẻ gì là điên, họ chỉ không kiểm soát được "sự điên loạn" riêng của họ – thứ mà bất kỳ ai cũng có.Vậy câu hỏi quan trọng lúc này là điều gì quan trọng hơn, tự do về mặt cá nhân hay tự do sống trong xã hội? Với đa số, con người sẽ chọn điều thứ 2 dù họ phải sống trong sự dối trá, với một số rất ít còn lại thì sự lựa chọn đó là vô cùng khó khăn, ví dụ như đối với Susanna hoặc Lisa. Như bộ phim đã cho ta thấy, khi sự thật bị vạch trần theo hướng cực đoan nhất, nó sẽ tạo ra một hậu quả vô cùng thảm khốc, nó có thể mang đến cái chết cho ai đó, và từ đó, nó có thể chỉ ra một điều sâu xa hơn, đó là sự vô cảm – điều này còn đáng sợ hơn cái điên đang tồn tại trong mỗi chúng ta.Xã hội chúng ta tồn tại nhiều sự điên loạn khó lòng chữa khỏi, và chúng ta đôi khi bắt buộc phải chấp nhận sống chung với nó. Nếu lý do buộc ta phải dối trá vì tự do sống trong xã hội là chưa đủ, thì nó cũng trở nên cần thiết vì sự đồng cảm và xót thương giữa người và người. Đó là bài học mà Susanna đã học được sau một thời gian ở bệnh viện tâm thần, kể cả Lisa – một cô gái vô cùng mạnh mẽ gần như vô cảm, cô ấy đã muốn tự sát khi nghe được những suy nghĩ thật của người bạn về chính cô.Hoặc nói cho chính xác hơn, con người có thể điên, nhưng nếu họ trở nên vô cảm thì đời sống sẽ biến thành vô nghĩa. Điều đáng sợ nhất đối với con người là gì? Là sự cô độc, không có yêu thương thì không có người thân hoặc bạn bè, không ai bên ta cả, ta sống một mình và chết một mình. Đó cũng là lý do Lisa muốn tự sát, có thể Lisa không xem những cô gái khác là bạn, nhưng cô ấy xem Susanna là bạn, những gì Susanna viết và nói khiến Lisa đau đớn, đó là sự thống khổ khi cô ấy hiểu về chính mình và hiểu sự thất vọng trong suy nghĩ của người bạn thân về mình.
Tóm lại, đây là một bộ phim rất đáng xem mặc dù đã cũ, và phải công nhận rằng Angelina Jolie (Lisa) hoàn toàn xứng đáng với giải Oscar và giải Quả Cầu Vàng dành cho diễn viên phụ xuất sắc nhất.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Tặng Em Phần Đời Không Cô Độc
- Chương 19: Lisa&Susana