Vì quá mệt mỏi nên anh không hề để tâm đến sự thay đổi của căn nhà, Tần Ngôn đang ngồi trong phòng đợi Nhã Tịnh mang mì lên cho mình, cô đúng là một cô gái trẻ ngu ngốc một lòng cuồng si vì một người đàn ông không hề có tình cảm với mình, Nhã Tịnh đang đem trái tim của mình đặt trên một tảng băng mỏng có thể rơi xuống đáy sâu vực thẩm bất cứ lúc nào mà bản thân không hề hay biết.
Nhã Tịnh mang mì vào phòng cho Tần Ngôn, cô vui vẻ đưa đến trước mặt anh rồi từ từ mở nắp cửa bát mì ra, hương thơm ngào ngạt khiến cho Tần Ngôn không thể nào cưỡng lại được, anh vô tình nuốt nước bọt liên tục.
" Nhìn hấp dẫn không em đã bỏ rất nhiều tình yêu của mình vào đấy."
Tần Ngôn nghe cô nói xong thì dừng động tác đang sắp bước vào một cuộc ăn uống của mình, rồi liếc nhìn Nhã Tịnh, cô hơi lo sợ mỉm cười đáng yêu rồi nói.
" Ăn đi anh em chỉ nói đùa mà thôi."
Tần Ngôn bắt đầu thưởng thức bát mì mà Nhã Tịnh nấu cho mình, anh ăn đến mê say trong những lúc như thế này Tần Ngôn rất cần một người chăm sóc cho mình vì ngày thường nếu không có Nhã Tịnh thì anh cũng chỉ ăn uống hoa loa không được đầy đủ như thế này.
Nhã Tịnh vẫn ngồi chăm chú nhìn Tần Ngôn ăn, tại sao cô lại mê mẩn nét đẹp của người đàn ông này như thế cô ước bản thân được một lần anh sẽ để tâm đến mình, Tần Ngôn biết bản thân đã luôn vô tâm với cô vợ nhỏ của mình nhưng thà cứ như thế thì sẽ ổn hơn để cô bớt ảo mộng về tình cảm của anh dành cho cô.
Tần Ngôn cuối cùng cũng đã mở lời trước.
" Cám ơn vì bát mì."
Nhã Tịnh liền vui vẻ nói.
" Không có gì."
Cô mang bát mì đi ra bên ngoài, đột nhiên Nhã Tịnh quay lại nhìn Tần Ngôn nói.
" Trên người của anh có mùi nước hoa của phụ nữ có vẻ rất đắt tiền, em chỉ nói vậy thôi chứ không có ý gì đâu chỉ là hơi tò mò thôi."
Tần Ngôn hơi sượng người lại, anh không biết nên trả lời cô như thế nào nhưng trong lòng có một chút tội lỗi vì đã không đối xử tốt với Nhã Tịnh, cô biết bản thân không nên xen vào cuộc sống riêng tư của anh vì đã vi phạm bản hợp đồng mà cả hai đã kí nhưng Nhã Tịnh không thể nào chịu đựng được, trong đầu của cô luôn hiện lên hình ảnh của Tần Ngôn đang ôm ấp với Mạn Nhu đầy tình cảm, trái tim của Nhã Tịnh bỗng chốc đau nhối.
Sáng hôm sau Tần Ngôn phải quay trở lại quân khu để làm việc, Mạn Nhu đã được xuất viện anh cũng không còn lý do gì để ở bên cạnh chăm sóc cho cô ta cả, vì chẳng phải Tần Ngôn muốn tránh xa Mạn Nhu nên đã kết hôn với Nhã Tịnh hay sao, anh không muốn phải dính líu đến người phụ nữ đó nữa.
Anh bước xuống nhà và mang theo một số hành lý, đột nhiên Tần Ngôn dừng lại xoay một vòng nhìn xung quanh căn nhà của mình, gân xanh trên trán đã nổi trên trán, Tần Ngôn gằn giọng nói lớn.
" Nhã Tịnh."
Cô như bị một tiếng chuông báo thức làm cho giật mình, Nhã Tịnh ngồi bật dậy khi nghe tiếng gọi vang cả căn nhà của Tần Ngôn cô đã chạy vội ra khỏi phòng với mái tóc bù xù gương mặt ngu ngơ vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra.
" Có chuyện gì vậy?"
Tần Ngôn nhìn Nhã Tịnh bằng ánh mắt đầy sát khí, vì tối hôm qua quá mệt mỏi nên anh không để ý đến mọi sự thay đổi trong nhà.
" Ai đã thay đổi cách bố trí như thế này?"
Nhã Tịnh không ngờ vẻ mặt của anh lại tức giận như thế khi cô đã tự ý thay đổi cách bố trí của căn nhà.
" Là em, chẳng phải trong đẹp hơn hay sao."
Tần Ngôn hít thở một hơi rồi lên tiếng nói.
" Em chán sống rồi đúng không, khi tôi quay về căn nhà không trở lại như cũ thì đừng trách tôi, em sẽ bị đuổi ra khỏi đây."
Nói rồi Tần Ngôn rời đi trong sự hoang mang của Nhã Tịnh, cô đứng đó ngơ ngác gãi đầu lầm bầm trong miệng.
" Chuyện gì đang xảy ra vậy nè."
Cô cũng phải thay đồ đi đến trường vì hôm nay có tiết học, dù sao Tần Ngôn cũng không biết khi nào mới về, cứ để từ từ rồi tính tiếp.
Nhã Tịnh và Mai Hà đang đi trong khuôn viên sân trường, hai người vẫn đang thảo luận về chủ đề đồ án sắp tới bọn họ cũng đã sắp tốt nghiệp rồi còn gì, đột nhiên phía bên kia có một đám đông đang rất xôn xao, Mai Hà liền tò mò kéo tay Nhã Tịnh đi đến đó để xem, là một màng tỏ tình nhưng là một nữ sinh chủ động, Mai Hà mở to mắt nói lớn.
" Là Việt Bân, cậu ấy được đàn em khoá dưới tỏ tình."
Nói rồi cô bạn kéo mạnh tay của Nhã Tịnh hai người cứ chen vào để xem màn tỏ tình đầy lãng mạn đó, nhưng dường như Việt Bân không hề có ý định sẽ nhận bó hoa mà cô nữ sinh đó tặng, cậu ấy chỉ nhìn cô nữ sinh một cái rồi lạnh lùng lên tiếng.
" Xin lỗi tôi không thích nhận đồ của người lạ."
Mọi người điều rất tức giận trước thái độ của Việt Bân vì cô nữ sinh đó cũng thuộc hàng hot girl ờ trong trường vậy mà lại bị Việt Bân từ chối một cách phủ phàng như thế.
Nhã Tịnh và Mai Hà đang rất bất ngờ về sự lạnh lùng của Việt Bân, Mai Hà quay sang nói với Nhã Tịnh.
" Dạo này cậu ấy cứ như thế, lúc nào cũng cáo gắt khó chịu, tớ cũng hay bị cậu ấy lớn tiếng vô cớ, Nhã Tịnh à cậu nên tìm cách nói chuyện với Việt Bân đi."
Nhã Tịnh nhìn theo hướng mà việt Bân đi cô cũng có chút thất vọng trước thái độ thiếu tế nhị của Việt Bân ngày thường cậu ấy rất ga lăng luôn giúp đỡ và đối xử tử tế với mọi người xung quanh, tại sao bây giờ lại thấy đổi nhiều như thế.