Chương 18: Cục Dân Chính

Ở trong bóng tối đã lâu, một ánh sáng xuất hiện trong cuộc đời của anh không thể ngăn mình bước về phía nó, huống chi ánh dương ấy là cô.

Lúc anh nghèo túng nhất, không cam lòng nhất, chỉ có cô ở bên.

Chỉ có cô nói, sẽ ở bên cạnh anh.

Nói, mong muốn cùng anh kết hôn.

Anh không có lý do gì cự tuyệt, cũng không thể cự tuyệt.

Yết hầu của Trình Thư Tầm trượt xuống, anh dần buông Đường Khê ra, cầm điện thoại di động, mở phần ghi âm ra.

Kỳ thật, trong thâm tâm anh vẫn muốn lưu lại một chút chứng cứ.

Anh đỡ cổ Đường Khê, ở bên môi cô hôn nhẹ một cái, thì thầm bên tai cô khẽ nói.

“Đường Đường, lặp lại lần nữa được không?”

Đường Khê bị anh nháo hơi thanh tỉnh một chút, hé mắt, lộ vẻ mê mang, còn có vài phần ướŧ áŧ, nhìn liền muốn khinh dễ.

“Nói cái gì?”

“Nói em nghĩ muốn kết hôn với anh.”

Cô làm gì còn có khả năng phân biệt, nghe xong liền không nghĩ gì, còn đem đầu mình vùi vào ngực Trình Thư Tầm, còn không quy củ cọ cọ hai cái.

“Em muốn cùng anh kết hôn.”

Sau đó liền thuận lý thành chương.

Trình Thư Tầm tự biết mình cũng không quá chính nhân quân tử gì, tuy rằng hai người ở chung, nhưng cũng không có hành động gì quá mức, vẫn luôn phân phòng ra ngủ, Trình Thư Tầm nói nhỏ vào tai cô hai câu, đem cô nháo đến đỏ tía tỏ cả mặt.

Chính là hôm nay, Đường Khê nói muốn kết hôn, mặc kệ cô nghĩ thế nào, Trình Thư Tầm đều cho là sự thật, liền tính hôm nào cùng cô nói chuyện, xem ngày nào thích hợp để đăng ký.

Nếu đã cưới nhau, thì làm cái gì đều là bình thường,

Đường Khê cả một đêm ý thức đều phập phập phồng phồng, cô chỉ nhớ là Trình Thư Tầm ôm mình vào phòng, đóng cửa lại, xong đó liền đem quần áo cô lột sạch.

Đồ dùng tránh thai vẫn là Trình Thư Tầm giúp cô xử lý.

(Chỗ này mình không biết nó là gì nữa, mình nghĩ chắc là bcs ó.)

Có xảy ra hay không cũng giờ phút này Đường Khê cũng không chắc.

Sau khi tỉnh lại, Đường Khê không có ấn tượng, bởi vì cô say đến mức ngất đi. Thời điểm tỉnh lại, Trình Thư Tầm đang ôm cô trong ngực, nhìn anh một cái, lấy chăn phủ cả người, quyết tâm là chim cút, sống chết không chịu xuống giường.

Thời điểm buổi chiều, khi Trình Thư Tầm dậy, đã nhất quyết kéo cô xuống giường.

“ Anh muốn kéo em đi đâu?” Đường Khê tò mò hỏi, Trình Thư Tầm đang mặc quần áo cho cô.

“Cục dân chính”

Đường Khê một hồi mới phản ứng anh đang nói cái gì, kích động đến hệ thống ngôn ngữ cũng chạy đi mất.

“Ai, ai ai muốn cùng anh kết hôn a!!!”

“Ngày hôm qua chính miệng em nói.” Trình Thư Tầm vẻ mặt bình tĩnh, đem đoạn ghi âm mở ra.

Thật lâu sau, Đường Khê mới tiếp nhận được thực tế này, cô tức muốn chết, khi đó cô có để móng tay, nhào lên cào Trình Thư Tầm một vết đỏ, thậm chí còn rướm máu.



Trên đầu vai cũng có dấu răng.

Cũng chính là tối qua lúc lên giường cô đã để lại.

—--------------------------------------------------------------------------------------------------

Cho nên, Đường Khê cũng có thời điểm hung dữ, trước kia là ngẫu nhiên, hiện tại là thường xuyên.

Trình Thư Tầm đang ở trong hồi ức, ngồi sát bên cửa sổ, thỉnh thoảng lại mỉm cười, một bộ dạng phong lưu.

“Anh phát điên cái gì?” Đường Khê đem ly trà đặt lên bàn, lạnh mặt hỏi Trình Thư Tầm.

Anh thu hồi suy nghĩ, thời điểm giương mắt lên, nhẹ nhàng lướt qua tay cô. Ông trời đúng là thiên vị, đến những ngón tay cô cũng nhỏ nhỏ, trắng noãn rất dễ nhìn. Đặc biệt, là bàn tay đã cào anh vào thời điểm đó.

“Em hiện tại không làm móng hay sao?”Trình Thư Tầm mở miệng hỏi.

Sao đề tài lại nhảy đến chuyện này? Đường Khê nhíu mi, thuận miệng đáp: “Phiền toái, không muốn làm.”

Trước kia là yêu cái đẹp, hiện tại lại sợ phiền.

“Ai, rốt cuộc khi nào anh mới chịu đi.” Sắc mặt của Đường Khê không vui, người này mặt càng lúc càng dày.

“Gấp cái gì, về sau anh còn tới đây nhiều lắm.”

Quả thật đáng ăn đòn.

Đường Khê thấy cha mẹ chưa ra, trực tiếp đáp chân Trình Thư Tầm, “Mau đi đi!”

Lại nổi quạu rồi.

Trình Thư Tầm nhướng đuôi lông mày, chậm rì rì đứng dậy, “Anh đến chào cô chú một tiếng.”

Đường Khê trợn trắng mắt, đang nghĩ thế giới rốt cuộc cũng yên tĩnh, mẹ Đường mở miệng gọi cô.

“Đường Đường a, con đưa tiểu Trình xuống lầu đi.”

Đường Khê “............”

Ở dưới lầu mà còn muốn đưa xuống cái gì a?!!!

“Mau đi a.”

“....Tới đây.”

Cửa bị đóng lại, Đường Khê vô cảm muốn nhấn thang máy, bên cạnh bỗng nhiên mở miệng: “Chúng ta đi thang bộ đi.”

Loại vấn đề này Đường Khê cũng lười tranh chấp với anh, cô tự cố gắng trèo lên những bậc cầu thang, Trình Thư Tầm chầm chậm đi theo.

Khóe miệng anh giương lên, cơ bản là không áp xuống được.

Ai có thể nghĩ, con đường theo đuổi vợ của anh, ba mẹ vợ lại là người giúp đỡ nhiều nhất. Theo chân ba mẹ Đường là Chu Giai Hào, Trần Dịch, Phương Hán Vũ thích bị ăn thức ăn cho chó.

“Về sau anh đừng đến nhà của em nữa.” Đường Khê cực kỳ lãnh đạm lên tiếng.

“Anh hiện tại là dân thất nghiệp, mỗi ngày đều rảnh rỗi, anh cảm thấy chơi cờ với chú nói chuyện với cô rất vui vẻ.”

Đường Khê: “Anh không phải là tổng giám đốc chi nhánh bên này hay sao? Giải quyết việc công ty không bận rộn sao?”

Trình Thư Tầm: “Anh đối với công ty không có hứng thú.”

“Vậy anh hứng thú với cái gì?”



Ánh đèn mờ, nửa sáng nửa tối, Trình Thư Tầm để tay trong túi áo khoác, đôi mắt rất sáng.

“Em a.”

Lại bắt đầu, Đường Khê trừng mắt nhìn anh, mỗi bậc thang đều bước xuống cẩn thận.

Nhà hai người cách nhau một tầng lầu, về cơ bản đều giống nhau.

“Dô nhà đi, em đưa anh đến đây thôi, em còn phải về hảo hảo bảo kết quả công việc.”

Trình Thư Tầm đi qua ấn mật khẩu, cửa mở ra, anh nghiêng đầu hỏi: “Em không vào ngồi một lúc hay sao?”

Trong mắt Đường Khê hiện lên chút tia lạnh.

“Được rồi, gặp lại sau.”

Đường Khê sau khi về nhà liền bị Chu Giai Hào lôi kéo hỏi đông hỏi tây một hồi, cô nàng thật có tinh lực, nửa đêm nửa hôm còn hống chuyện như vậy.

“Chị đại, ngày mai em còn phải đi làm.”Đường Khê vô lực nói.

“Chị suốt ngày đều đi làm nha?Chị không có kỳ nghỉ sao?Những nhà tư bản kia thật biết hút màu!!!” Chu Giai Hào liền tù tì nói.

Đường Khê dùng sức ấn cô nằm xuống giường, “Câm miệng, đi ngủ.”

Loại kỳ nghỉ này, Đường Khê đương nhiên là có, rốt cuộc cô cũng thuộc bộ phận cấp cao của Thịnh Đường, tiền lương phong phú, tiền thưởng gấp ba lần tiền lương, Diệp Khuynh Nghiên nhiều lúc thấy cô làm việc quá nhiều, còn chủ động cho cô nghỉ phép.

Hôm qua cô ngủ rất ngon, lúc đến công ty tinh thần vẫn rất tốt.

Xử lý xong những công việc quan trọng, Đường Khê định qua chỗ Sầm Hoan đang chụp bìa tạp chí.

Sầm Hoan ở giới thời trang cũng rất nổi tiếng, vài lần tạo hình ở tuần lễ thời trang đều được nhiều người khen ngợi.

Trẻ tuổi, xinh đẹp, lại có năng lực, thiên thời địa lợi như vậy, chỉ tiếc là nổi tiếng quá muộn.

“Chụp bao lâu rồi?” Ở studio, Đường Khê hỏi trợ lý của Sầm Hoan

“Chụp hơn bốn giờ rồi.”

Đường Khê nhìn thời gian, biểu tình có chút nghiêm túc.

Hiện tại là 3 giờ chiều, đoàn phim bên kia hẹn 5 giờ, mất một tiếng đi đường, nhiều nhất chỉ còn nửa tiếng để chụp.

“Tại sao chụp lâu như vậy?” Đường Khê hỏi Mẫn Mẫn.

Mẫn Mẫn trả lời: “Lúc đầu trạng thái của Hoan tỷ không tốt lắm, sau này mới tìm được cảm giác, còn chỉnh trang lại lớp trang điểm,vì vậy mới kéo dài đến bây giờ.”

Lần này chụp với nhϊếp ảnh gia nổi tiếng khó tính, tính tình cũng không tốt, nhưng minh tinh nào được anh ta chụp, liền được vô số lời khen ngợi.”

Người có tài ít nhiều có chút ngạo khí, nhưng anh ta lại quá mức kiêu ngạo.

Đường Khê nhìn trái phải năm phút, nhϊếp ảnh gia lại muốn điều chỉnh gì đó.

Cô đi qua bên đó, cùng người phụ trách nói nhỏ: “Trước tiên nghỉ ngơi một xíu, chị cùng Hoan Hoan nói hai câu.”

-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Dạo này hơi ngắn xíu nha, do mình đang bận chuyển nhà. Mình sẽ cố gắng bù sau cho mọi người nhó.

Yêu nhiều