Chương 12: Kí©h thí©ɧ

Từ hôm đó, Đường Khê không gặp lại Trình Thư Tầm, sinh hoạt của cô trở về bình thường, mỗi ngày đều bận bận rộn rộn, giải quyết việc của mấy nghệ sĩ, không có anh xuất hiện, bận rộn đã trở thành thói quen, nhiều năm như vậy cô đã sớm thích ứng rồi.

Nếu nói có một việc gì đặc biệt, thì chính là mỗi ngày cô về nhà đều an ủi Chu Giai Hào. Sau khi Chu Giai Hào chia tay thì dọn tới chung cư nhà cô.

Kỳ thật bất động sản đứng tên Chu Giai Hào không thiếu, người ba phú hào của cô nàng mua cho cô nàng không ít biệt thự, căn hộ cao cấp. Chu Việt cũng cho Chu Giai Hào vài căn nhà, nhưng cô nàng đều không thích ở những chỗ đó.

Chỉ có mình cô nàng, có gì tốt mà ở.

Hiển nhiên, Chu Giai Hào cũng không thể nhanh chóng chui ra khỏi cơn đau chia tay vì bạn trai cắm sừng, mỗi ngày đều là thương xuân thu buồn, mỗi ngày đều mắng tra nam cùng tiểu tam một ngàn lẻ một lần.

Mắng hăng say, buổi tối lại khóc đến lợi hại.

Kỳ thật Đường Khê cũng không biết phải an ủi cô nàng này kiểu gì, gặp phải chuyện như vậy người khác khuyên nhiều nhưng không tự mình buông bỏ thì an ủi đều không có tác dụng.

Việc Đường Khê có thể làm chính là chăm sóc Chu Giai Hào thật tốt, mang cô nàng này ra ngoài chơi để khuây khỏa tâm tình.

Chu Giai Hào ở nhà cô, cùng cô nằm trên giường. Tuy chỉ là chị em họ, nhưng quan hệ của hai người rất tốt, có thể tốt hơn nhiều cặp chị em ruột khác. Ngày nào đó cô nàng suy nghĩ nhiều, cũng sẽ tâm sự với Đường Khê hồi lâu.

“Chị nói xem em thích anh ta như vậy, anh ta như thế nào lại đối xử với em như thế.”

Đường Khê trầm mặc thật lâu, sau đó lại nói: “Có thể cậu ta thích em không nhiều bằng em thích cậu ta.”

“Chu Giai Hào, muốn yêu người khác trước hết hết phải yêu bản thân mình, người như cậu ta không đáng để em khóc.”

Lời này rốt cuộc không biết nói cho ai nghe.

Có đáng giá hay không, cũng chỉ có bản thân mình biết được.

—---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Mùa đông đến, tuyết đầu mùa luôn khiến lòng người chờ mong.

Ngày tuyết đầu mùa rơi ở Kinh Thành, vô số người đi đường vội vã không đoán được tuyết sẽ rơi, đến mũ dù cũng không mang, tuyết mịn bay lả tả, dừng trên những ngọn tóc và lông mi.

Trận tuyết này tới sớm, lại cũng rất lớn.

Gió lạnh thấu xương, Đường Khê mặc một chiếc áo khoác màu tím hướng tới công ty, áo khoát cũng không dày, đối với tuyết lạnh ngoài kia cũng hiện ra vài phần co rúm, bất quá nhiều năm làm việc như vậy đã sớm thành thói quen.

Thịnh Đường là một trong ba công ty lớn trong giới, nên nhân viên hầu như đều rất chuyên nghiệp, mọi người đang bận rộn công việc của mình.

Tạ Tống vận vẫn tương đối tốt, sau khi quay xong 《 trong núi sáng sớm 》, tạo hình của cậu ta được tung ra, mọi người nhanh chóng bị nhan sắc của cậu ta thu hút, ai kêu cậu ta có vẻ ngoài tốt như vậy, mọi người hầu như đều đem chuyện trước đây của cậu ta ném ra sau hết.

Tạ Tống cũng biết tranh đua, trong khoảng thời gian này cậu ta tự mình liên hệ với một nhà chế tác web drama. Đó là một kịch bản ngắn, căn bản không tốn nhiều thời gian quay, kết quả liền nổi tiếng, Tạ Tống nghịch thiên lội ngược dòng, càng ngày càng nổi.

Tạ Tống đi đến ngày hôm nay, cậu ta biết được cùng công ty xé rách mặt hại nhiều hơn lợi, cậu ta là sợ Đường Khê, phía trước không dám động, tin tức vừa truyền ra, Tạ Tống lập tức nhận được.

Đem cậu ta dẹp qua một bên, Đường Khê hiện tại vẫn là tập trung ở hoa đáng Nhiễm Chứa Tịch.

Nhiễm Chứa Tịch cũng không quá xinh đẹp, ở trong làng giải trí này, nhan sắc của cô ta không quá đẹp nhưng kỹ thuật diễn lại không tồi, hơn nữa khí chất của cô ta cũng lạnh lùng. Thời điểm cô ta chụp ảnh tạp chí, khó chất nghiền áp một minh tinh nữ khác, xem như một lần liền nổi.

Nhiễm Chứa Tịch ở Thịnh Đường đã ba, bốn năm.

Hợp đồng của Nhiễm Chứa Tịch đã gần hết hạn, lúc ấy Đường Khê nói muốn gia hạn lại hợp đồng cô ta vẫn chưa trả lời, Đường Khê cũng đoán được đại khái cô ta muốn làm gì, chỉ là không nghĩ tới nháo đến vậy.

Hai người ngồi đối diện nhau, một ôn nhu, một lạnh lùng.



“Chứa Tịch, cô cũng đã ở Thịnh Đường mấy năm, lần này đi cũng không cần thiết làm quá mức như vậy.” Đường Khê tuy ngữ điệu nhẹ nhàng, nhưng đôi mắt nhìn thẳng Nhiễm Chứa Tịch mười phần uy hϊếp.

Nhiễm Chứa Tịch đã sớm tìm được công ty chủ quản khác, bên kia đào người về với giá cao, Thịnh Đường không chịu thả người, Nhiễm Chứa Tịch này khen ngược, trực tiếp khai chiến trên weibo với Thịnh Đường, còn nói đã mời luật sư.

“Chị Đường Khê, đều nói người đều hướng tới chỗ cao, tôi cũng muốn hòa khí rời đi, nhưng Thịnh Đường không cho tôi lựa chọn, tôi còn biện pháp nào đâu.” Ý tứ của cô ta là Thịnh Đường ép buộc.

Đường Khê mỉm cười, “Hướng đến chỗ cao, cô xác định Tinh Huy là lựa chọn tốt nhất sao?”

Tinh Huy mới ra mất gần đây, tài nguyên gì đó xác thực không còn gì để nói, các loại chế tác cao cấp, tự biên kịch, tự đầu tư cũng không thiếu, nghệ sĩ của công ty cũng có tiếng, nhưng dạo này lại náo loạn giải ước, hủy hợp đồng cũng không thiếu.

Ánh mắt Nhiễm Chứa Tịch tối sầm lại, việc này đương nhiên là cô ta cũng biết.

“Mặc kệ thế nào, Tinh Huy so với Thịnh Đường thì tốt hơn, tôi biết tôi làm đến nước này thì chị cùng Diệp tổng đều rất hận, nhưng mấy năm nay tôi vì Thịnh Đường kiếm không ít tiền, chị Đường Khê, chúng ta vẫn nên hảo tụ hảo tán.”

Rốt cuộc là ai không hảo tụ hảo tán.

Đường Khê hạ mí mắt, nhìn bản hợp đồng trước mặt, hiệp ước vẫn còn hiệu lực, Nhiễm Chứa Tịch đơn phương giải trừ hợp đồng, bồi thường tiền vi phạm là 6000 vạn, số tiền này Tinh Huy thay cô ta trả.

Vì việc này, Tinh Huy thiếu chút nữa muốn gϊếŧ Đường Khê, vốn dĩ trên hợp đồng viết 2000 vạn, nhưng bản hợp đồng này có lỗ hổng, thời điểm đó bên luật sư của Nhiễm Chứa Tịch không nhìn ra, kết quả là Đường Khê phát hiện ra được trực tiếp nâng giá lên gấp ba, khiến Tinh Huy tức đến mức học máu.

Đường Khê cười ngâm ngâm cùng cô ta nói: “Luật sư bên Thịnh Đường vẫn là không tồi, đứng đầu là bạn của em tôi, kêu là Trần Úc, ngày giới thiệu cho luật sư bên cô làm quen.”

Cô mệt, cũng không thể để người khác quá tốt.

Nghĩ đến chỗ này, trên mặt Đường Khê có vài phần khinh miệt, cô đem hợp đồng đưa cho Nhiễm Chứa Tịch, “Chỉ mong, cô sẽ không vì lựa chọn ngày hôm nay mà hối hận.”

Ở Thịnh Đường, Nhiễm Chứa Tịch cũng là đại tỷ, địa vị trong công ty khá cao, ở Tinh Huy, tài nguyên nhiều, nhưng chính là những hoa đán kia làm sao để cô ta yên, chỉ một hoa đán đơn giản cũng có thể tùy tiện chà đạp Nhiễm Chứa Tịch.

Nhiễm Chứa Tịch cảm thấy mỹ mãn cầm hợp đồng đi, Khương San cũng đã khống chế bình luận trên mạng. Thời điểm cô nàng tiến vào, thấy Đường Khê đang đỡ trán, hai mắt vô hồn, nhìn một chỗ đến xuất thần.

Nhiễm Chứa Tịch tốt xấu gì cũng là minh tinh, fans của cô ta cũng không phải dạng ăn chay, việc này nháo tới nháo lui, bên weibo của Thịnh Đường cũng bị làm cho chướng khí mù mịt, weibo của Đường Khê cũng không khác.

Những người trên mạng đều cảm thấy Thịnh Đường bạc đãi Nhiễm Chứa Tịch, là Đường Khê cố ý không cho cô ta tài nguyên tốt. Mắng rất khó nghe, nhưng Đường San biết, Đường Khê sẽ không để tâm đến những bình luận đó, những cái đó không thể nào công kích cô.

Tố chất tâm lý của Đường Khê rất tốt điều này Khương San vẫn biết. Đường Khê hiện tại đang suy nghĩ, bước tiếp theo cô nên làm cái gì bây giờ.

Đè chuyện không vui trong lòng xuống, nhất định là có biện pháp.

Một lát sau, Đường Khê chống tay vịn hỏi Khương San:

“Diệp tổng hiện tại ở văn phòng sao?”

“Vâng.”

Đường Khê không chần chờ, lập tức đứng dậy đi tìm Diệp Khuynh Nghiên.

Xảy ra chuyện lớn như vậy, Diệp Khuynh Nghiên cũng không có cảm xúc gì quá lớn, ngẫm lại, công ty này vốn dĩ là anh ta mua tới chơi, không rảnh quan tâm đến việc này, chỉ là thỏa mãn di nguyện của em gái.

Diệp Khuynh Nghiên thấy Đường Khể hùng hổ lại đây cũng không có gì lạ.

“Cô có ý tưởng gì sao?”

“Thừa dịp Thịnh Đường đang hot, đem tài nguyên hiện có đổ vào Sầm Hoan.”



Sầm Hoan, trong lòng Diệp Khuynh Nghiên hiểu rõ, hiện tại không có ai thích hợp hơn cô ấy.

“Diệp tổng, tôi muốn anh giúp một xíu.” Đường Khê lại gần hai bước, có chút khó xử mở miệng, “Trường đại học Z rất nổi danh, tôi biết rõ anh cùng giảng viên trường Z qua lại thân thiết, có thể hay không giúp tôi tìm vài sinh viên truyền thông, hiện tại tôi đang cần bọn họ.”

Sinh viên truyền thông đối với công ty quản lý tương đối quan trọng, rất nhiều thời điểm, cần bọn họ để đoán trước hướng đi của internet, nhưng người tài giỏi khó cầu, hiện tại giá cả đào người hiển nhiên không thích hợp với Thịnh Đường.

Mà quan hệ của Đường Khê với trường đại học cũ đều bình thường, thậm chí là xa lạ, cũng không tìm được người nào hỗ trợ.

Diệp Khuynh Nghiên nghe vậy, biết cô muốn làm cái gì, kỳ thật anh ta cũng không muốn đem hai công việc của mình lẫn lộn với nhau.

Nhưng nhiều năm như vậy, khó có khi Đường Khê tìm anh ta hỗ trợ.

Diệp Khuynh Nghiên hơi trầm ngâm, “Buổi chiều cô cùng tôi đi đến trường đại học Z”

“Cảm ơn Diệp tổng.”

—-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Trình Thư Tầm quay xong bộ phim cuối cùng, xem như anh hoàn toàn yên tâm, cùng công ty giải ước, công ty Nghi Nam bên kia cũng không cần anh nhọc lòng, mỗi ngày anh đều ăn ngủ ngủ ăn mà trôi qua.

Phiền não lớn nhất bây giờ của Trình Thư Tầm là làm sao theo đuổi được vợ. Hiện tại anh càng đuổi càng xa, quả thật là uổng phí làm người.

Trần Dịch cùng Phương Hán Vũ đều cảm nhận được anh oán khí tận trời.

“Cậu nhớ thì đi tìm cô ấy a, cậu ở đây biến mình suy sút như vậy cho ai xem?” Phương Hán Vũ không hiểu, hoặc là lúc đó đừng ly hôn, ly hôn xong còn muốn theo đuổi lại người ta, thời điểm này nói hai câu không được thì lì lợm la liếʍ cần chi mặt mũi, thật nghĩ mình là tiểu công chúa kiều quý hay sao a.

“Cô ấy nói cậu đừng quấy rầy cô ấy cậu liền không đi, cô ấy có thể độc thân cả đời sao? Đến mình còn không tin, chỉ cần bên người cô ấy không có ai cậu liền phải tranh thủ, phải chặt đứt ý định của nam nhân khác, cuối cùng ngoài cậu ra cô ấy không thể chọn ai. Lại nói, em gái Đường ưu tú như vậy, mấy năm nay người theo đuổi cô ấy cũng không ít, mình thấy cô ấy cũng không đối xử đặc biệt với ai, cậu là người duy nhất cô ấy từng yêu thậm chí là vì yêu sinh hận, cậu còn đắn đo cái gì nữa, mình thật sự phục cậu.”

Trần Dịch nghe đến mơ hồ. Như thế nào anh ta cảm thấy mình không nên nói chuyện lúc này.

Ánh mắt Trình Thư Tầm hình viên đạn chọc chết Phương Hán Vũ, “Cậu có phải là anh em tốt không?”

“Nếu không phải anh em của cậu tôi đã không ở đây tốn nước miếng.” Phương Hán Vũ chột dạ nhìn lên trời.

“Cậu gắt gao quấn lấy cô ấy, tim cô ấy cũng không phải cục đá, cậu đi làm cho cô ấy cảm động hiểu không đồ ngốc?”

Trình Thư Tầm: “.......................”

Anh thật muốn đánh chết Phương Hán Vũ làm sao bây giờ.

Hai tay gối sau đầu, phiền não một chút cũng không tiêu trừ.

Anh chính là sợ, sợ anh đi quấn lấy Đường Khê, cô sẽ thực sự chán ghét anh.

Trần Dịch bỗng nhiên mở miệng nói: “Có người chụp được Đường Khê cùng Diệp Khuynh Nghiên cùng nhau đi đại học Z.”

“Đó là trường cũ của Diệp Khuynh Nghiên, cũng là chỗ hiện tại anh ta giảng dạy.”

“Trên mạng đều nói hai người bọn họ quen nhau.”

“..........”

Trần Dịch cảm thấy trước mắt mình có bão hiện lên, anh nhìn vào điện thoại, nhìn lên thấy Trình Thư Tầm không còn nữa.

Vẫn là kí©h thí©ɧ mới có tác dụng.