Đường Khê mang tâm tình chẳng còn gì để nói đến nhà hàng, mỗi lần cô cùng Chu Giai Hào ăn cơm đều đủ chuyện xảy ra. Đi đến nửa đường Chu Giai Hào nhắn lại bạn trai cô nàng cũng tới, Đường Khê còn tưởng cô nàng này nói đùa.
Cô chịu đựng để không nhắn tin mắng Chu Giai Hào, Đường Khê quyết định đến nhà hàng trong lúc ăn sẽ nói chuyện cùng cô nàng. Kết quả là đến nơi, lại một lần nữa xảy ra chuyện.
Đường Khê vừa mới bước vào cửa, liền thấy một đống người vây quanh ở một chỗ, còn những vị khách khác đang ngồi hóng hớt xem náo nhiệt. Đường Khê trong lòng nghi ngờ, có chuyện rồi aaa.
Không đợi cô xem xét tình huống, liền nghe được tiếng kêu từ trong đám người, “Lý Tu Thần!”
Thực bén nhọn nhưng lại mang theo nức nở.
Giọng nói là của Chu Giai Hào, tên là của bạn trai cô nàng.
Đường Khê không quản cái gì nữa, cô nghe được tiếng của Chu Giai Hào liền chạy vọt vào bên trong. Đẩy đám người ra, chính giữa có ba người, hai nữ một nam.
Chu Giai Hào đứng đối diện đôi nam nữ kia. Chu Giai Hào hôm nay ăn mặc tỉ mỉ, cô nàng phối quần áo trong giống búp bê tinh xảo. Nếu bình thường, Đường Khê còn có tâm trạng khen cô nàng mặc đẹp hai ba câu, nhưng hiện tại thấy cô Chu Giai Hào đang run rẩy, đôi mắt sưng đỏ như bị ủy khuất rất lớn.
Đường Khê trực tiếp đi qua, giữ lấy tay cô nàng, “Làm sao vậy?” Ngữ điệu cô tuy bình thường nhưng lại ẩn ẩn chút tức giận. Mấy năm này chuyện gì cô cũng đã gặp qua, nhìn tình hình như vậy, cô không cần đoán cũng biết chuyện này như thế nào.
Chu Giai Hào thấy Đường Khê liền không nhịn được nữa, nước mắt không ngừng rơi xuống, tội nghiệp kêu lên một tiếng, “Chị”. Có người tới, cô nàng liền có thêm chút sức lực.
Chu Giai Hào cùng bạn trai quen nhau được bốn năm, hai người là bạn học, tình cảm vẫn luôn tốt, sau khi đi tốt nghiệp, Chu Giai Hào đi nước ngoài, còn Lý Tu Thần ở trong nước làm việc. Đều nói yêu xa khó khăn, trắc trở rất khó kiên trì nhưng cả hai đều kiên trì giữ vững mối quan hệ này.
Chu Giai Hào tính tình trẻ con, mê chơi không dễ dàng gì mà có tình cảm với người khác. Nhưng đối với Lý Tu Thần, cô nàng vẫn luôn thấy có lỗi, cho nên sau khi về nước, cô nàng này đều cố gắng cùng cậu ta ở bên nhau, gia tăng tình cảm của cả hai.
Hôm nay, vốn là muốn giúp đỡ Đường Khê cùng Trình Thư Tầm, Chu Giai Hào nghĩ khi hai người gặp nhau liền cùng bạn trai lấy cớ chạy đi chỗ khác.
Ngồi ở nhà hàng không lâu, Lý Tu Thần đi toilet, Chu Giai Hào vẫn tiếp tục chơi game. Kết quả là một cô gái chạy tới đây, hỏi: “Cô là Chu Giai Hào sao?”
“Cô là?”
“Tôi là bạn gái hiện tại của Lý Tu Thần?”
Chu Giai Hào nghe câu này, cái gì lý trí, cái gì năng lực hết thảy đều chạy đi hết. Cô nàng chỉ cảm thấy trào phúng cùng vô lực. Không chần chờ,Chu Giai Hào di dời tầm mắt, buông di động xuống, đứng dậy cho cô gái kia một cái tát.
Thật trùng hợp, Lý Tu Thần đi ra vừa thấy cảnh này.
Kế tiếp là một hồi chửi chửi, mắng mắng, Chu Giai Hào cảm thấy chính mình mấy năm nay đều yêu phải cẩu.
Một hồi tranh chấp, cô gái kia liền nói một câu, “Tôi có thai.”
Thật là, không còn gì để nói.
Chu Giai Hào cảm thấy mình không còn sức lực, hôm nay ở chỗ này, cô cảm thấy chính mình như con ngốc, bị người khác chê cười, bạn trai che chở cho tiểu tam cùng con bọn họ, người ngoài đứng xem chỉ chỏ, nói đến cùng, khổ sở thương tâm chỉ có mình cô nàng.
May mắn, Đường Khê tới.
Chu Giai Hào khụt khịt đem mọi chuyện đại khái kể lại, ánh mắt Đường Khê từ lo lắng chuyển sang rét lạnh, lạnh lùng nhìn Lý Tu Thần.
Đường Khê đối với người mình không thích trước giờ chưa từng khách khí, cô đem Chu Giai Hào kéo ra sau lưng, đối mặt với Lý Tu Thần, giọng điệu tràn đầy khinh miệt:
“Một người chuyên ăn cơm mềm như cậu như thế nào không biết xấu hổ đi nɠɵạı ŧìиɧ, nếu đã không có xấu hổ thì cũng không nên vứt mắt mũi tổ tông nhà mình như vậy?”
Nói cậu ta ăn cơm mềm một chút cũng không sai.
Điều kiện Chu Giai Hào không còn gì để nói, ba cô nàng là đại gia, sau khi cha mẹ ly hôn, ba của Chu Giai Hào có để lại cho mẹ con họ một số tiền đủ cho cả hai tiêu xài cả đời, đã vậy Chu Việt lại có thể kiếm ra tiền, từ nhỏ Chu Giai Hào đã không phải đau đầu vì tiền bao giờ.
Mà gia cảnh của Lý Tu Thần có thể nói là bần cùng, cậu ta cùng Chu Giai Hào ở bên nhau nhiều năm, cũng không biết cầm bao nhiêu đồ từ Chu Giai Hào. Hiện tại, còn cầm tiền của bạn gái mình đi nuôi tiểu tam.
Lý Tu Thần nghe xong lời này, khuôn mặt đỏ lên, chuẩn bị cùng Đường Khê tranh cãi, thì tiểu tam đã mở miệng trước.
“Cô không thể nói anh ấy như vậy!” Một câu kia vừa như khóc vừa như tố, khiến cho nam nhân cảm thấy ấm lòng.
Đường Khê trực tiếp nhìn cô ta, cặp mắt phảng phất mang theo dao, trực tiếp nhìn làm cô ta kinh hồn táng đảm.
“Làm gì đến lượt người như cô nói chuyện? Hôm nay cô nên thấy may mắn vì mình là thai phụ, nếu không tôi đã trực tiếp đánh cô.”
“Cô dám!” Lý Tu Thần tựa hồ như muốn tìm lại một chút tôn nghiêm cho mình, cậu ta nâng cao âm lượng, như đang an ủi chính mình.
“Đừng tưởng rằng tôi thấy cô là phụ nữ mà không dám đánh, cô đừng có xía vào chuyện người khác…..” Cậu ta lời còn chưa nói xong, không biết từ nơi nào một người đi tới, người nọ mặc áo gió, mang khẩu trang, trực tiếp đá cho Lý Tu Thần nằm trên mặt đất kêu đau.
“Cậu đánh cô ấy thử xem?” Hung tợn nói một câu.
Trình Thư Tầm vốn dĩ hôm nay rất cao hứng, cô em vợ giúp anh gặp mặt Đường Khê. Hôm nay anh còn cố ý trang điểm một phen, bất quả mang khẩu trang với kính râm cũng không thấy có gì.
Trình Thư Tầm tính toán thời gian, kết quả đi vào liền thấy cảnh hỗn loạn, anh ở một bên nghe người ta kể đại khái. Sau đó tên hỗn trướng kia tìm đường chết nói muốn đánh Đường Khê. Trình Thư Tầm nổi giận, cậu ta là cái thứ gì mà còn dám đòi đánh Đường Khê a.
Cho cậu ta một đá là còn nhẹ.
Nếu không phải là nhân vật công chúng, Trình Thư Tầm muốn đem cậu ta kéo vào ngõ đánh một trận cho đáng.
Trình Thư Tầm đem người đá xong, xoay người thấy Đường Khê, trực tiếp kéo cô đi ra ngoài.
Rõ ràng anh che đến kín mít, nhưng Đường Khê nghe âm thanh liền nhận ra anh. Có lẽ là trùng hợp đúng không, cô cũng không phản kháng, thuận tiện kéo theo Chu Giai Hào.
Trình Thư Tầm không ý thức được chính mình đang kéo hai người, tới trước cửa xe quay người lại mới phát hiện Chu Giai Hào cũng đi theo.
Giống như không có vấn đề, lại giống như có chút vấn đề.
Anh tháo kính râm cùng mũ, không nhịn được liếc mắt nhìn Chu Giai Hào một cái.
Chu Giai Hào “..................”
Cô nàng đã như vậy mà anh còn không nhớ đến chính cô là người giúp đỡ hai người đi.
Còn nhân tính không a?!!!!
Trình Thư Tầm vẫn là còn chút tình người, anh mở cửa xe, “Nếu không, em lên xe ngồi trước đi?”
Cũng đúng, cô nàng cần bình tĩnh một chút.
Chu Giai Hào cúi đầu chui vào xe, đem cửa xe đóng lại, để thế giới bên ngoài cho hai người kia.
Đường Khê trong thời gian ngắn cũng không biết phải nói gì, liền khô cằn nói: “Vừa nãy cảm ơn anh.”
“Chỉ là việc nhỏ.” Trình Thư Tầm nghĩ nghĩ, nói: “Em một lát nữa muốn đi đâu, anh đưa em đi?”
“Không cần, em lái xe tới.”
Vậy em còn theo anh lại đây……..
Hai người giống như đều nghĩ tới chỗ này, nhất thời có chút xấu hổ.
Đường Khê giật giật khóe môi, nhìn nhìn Chu Giai Hào trong xe, nhưng cách cửa xe chỉ có thể thấy được hình dáng mơ hồ.
Ngày thường, sức sống của cô nàng có thể bắn ra bốn phía, hôm nay khóc thành như vậy, Đường Khê cũng biết là cô nàng khổ sở đến mức nào.
Cái tên hỗn trướng kia, Đường Khê chỉ hận không thể đem hắn đánh cho hả giận.
Nếu không cô gọi điện Chu Việt? Nói dì ấy về an ủi Chu Giai Hào.
Đường Khê định gọi liền thôi, Chu Việt thật ra không phải là một người mẹ tốt. Ở phương diện làm mẹ, dì ấy chỉ cần cấp tiền cho không cho Chu Giai Hào đói chết là được.
Trình Thư Tâm thấy cô nhìn Chu Giai Hào hồi lâu liền nói: “Một hồi em có việc thì đi đi, để anh đưa cô ấy trở về là được.”
Đường Khê bỗng nhiên ngước mắt nhìn anh, “Hai người rất quen thuộc?”
Thời điểm hai người kết hôn trước đây, không có vài người biết, chỉ có Phương Hán Vũ, Chu Giai Hào, còn thêm cả Tần Khi. Bọn họ cùng nhau ăn một bữa cơm, chẳng qua Chu Giai Hào lúc đó còn đi học, cùng Trình Thư Tâm chỉ gặp qua mấy lần.
Trình Thư Tâm thầm kêu khổ, trong lòng lộp bộp một tiếng, anh như thế nào lại sơ sót như vậy. Anh đem tinh thần ổn định lại, tùy ý nói: “Như thế nào không quen biết, cô ấy là em của em, anh trước đây là cũng là anh rể cô ấy, đưa về cũng không tính là kỳ quái đi?”
Rõ ràng biết Đường Khê không thích nghe mấy lời này, nhưng Trình Thư Tâm cũng không tìm được lý do nào hợp lý hơn. Quả nhiên, mặt Đường Khê liền đen lại.
Bất quả, lát nữa cô có việc bận, trạng thái của Chu Giai Hào hiện tại cũng không thể nào về một mình, Trình Thư Tâm tuy là có thể chọc cô phát tức, nhưng là nhân phẩm vẫn đáng tin.
“Vậy phiền toái anh rồi.”
Đường Khê nhìn thời gian, “Em đi trước.”
“Được”
Trước khi Đường Khê rời khỏi, quay lại nhìn Trình Thư Tâm lại hỏi một câu, “Đúng rồi, sao hôm nay sao anh lại ở đây?”
Trình Thư Tâm: “Cùng một người bạn đi ăn cơm.”
“Tốt, em đi đây.”
Trình Thư Tâm nhẹ nhàng thở ra, anh nào biết Đường Khê quay lại liền thay đổi sắc mặt, thần thái lãnh lãnh đạm đạm, rõ ràng là biết thừa anh đang nói dối.
Anh không hỏi cô đem Chu Giai Hào đi chỗ nào, rõ ràng biết hiện tại Chu Giai Hào đang ở nhà cô. Anh cùng Chu Giai Hào nhiều năm chưa gặp, hai người gặp lại một chút ngượng ngùng đều không có. Nói là cùng bạn ăn cơm, náo loạn một trận như vậy mà bạn anh lại không ra tiếp đón. Sơ hở nhiều như vậy, Trình Thư Tâm coi cô là đứa ngốc dễ bị lừa hay sao.
Phòng chừng anh và Chu Giai Hào đã sớm thông đồng với nhau.
Đường Khê không nhịn được liền lẩm bẩm, “Diệu kế còn rất nhiều.”
Cô hiện tại càng ngày càng hoài nghi, lần trước Trần Dịch cũng là do anh nhờ tới giúp đỡ.
—----------------------------------------------------------------------------------------------------
Đường Khê chạy về công ty bởi vì Diệp Khuynh Nghiên mới thông báo cho cô tối nay có một buổi tiệc từ thiện. Thịnh Đường vừa nhận được thư mời, anh ta, Đường Khê, Sầm Hoan cùng nhau đi.
Trường hợp như vậy Đường Khê đi cũng không ít, Diệp Khuynh Nghiên coi trọng Đường Khê, đi đâu cũng sẽ mang cô theo, sở dĩ Đường Khê có được ngày hôm nay, công của Diệp Khuynh Nghiên là không thể thiếu.
Trong vòng này vẫn lan truyền cô cùng Diệp Khuynh Nghiên có mập mờ, nhưng cả hai đều công khai làm sáng tỏ, tin đồn cũng dần đi xuống.
Vì bữa tiệc tối nay, Đường Khê thay một thân lễ phục là váy đỏ. Cô rất ít khi diện các màu tươi sáng như vậy, cô thường chọn những màu trung tính, đơn giản, phối hợp lại nhìn ôn nhu mà tinh tế. Cũng chính vì vậy mọi người cho rằng cô là mỹ nhân lạnh lùng.
Hôm nay, cô mặc màu đỏ làm cho không ít người bị kinh diễm, váy được thiết kế trễ vai, lộ ra chiếc cổ thiên nga của cô. Đường Khê có làn da rất trắng, nhan sắc lại đẹp như vậy, đứng trong đám người quả thật sáng chói. Ngày thường cô cũng không mang trang sức nhiều lắm, bây giờ cũng chỉ mang khuyên tai, không vòng cổ, đơn giản lại thanh nhã.
Sầm Hoan thấy cô, thực khoa trương nói:
“Em nói này Đường Đường, điều kiện chị tốt như vậy, bình thường sao không trang điểm thực đẹp, thật đáng tiếc a, ở trong nhà em còn rất nhiều váy đẹp, buổi tối chị cùng em qua lấy đi.”
Sầm Hoan đứng rất gần Đường Khê, tự nhiên có thể thấy rõ rất nhiều.
“Đường Đường, chị thể nhưng có ngực."
Đường Khê: “................”
Có ngực rất kỳ lạ sao, không thể vì ngươi không có ngực người khác liền không có đi.
Đường Khê đối với mạch suy nghĩ của Sầm Hoan tập mãi thành thói quen. Khi Sầm Hoan còn rối rắm vì Đường Khê ngày thường không nhìn ra có vóc dáng, mặc váy vào liền lộ rõ vấn đề, thì Đường Khê đã sớm chạy không thấy bóng người.
Đường Khê đi tìm Diệp Khuynh Nhiên. Nhưng Diệp Khuynh Nghiên không tìm thấy, lại gặp được người quen.
“Nha ~ đây không phải là em gái Đường sao?”
Ai là em gái ngươi.
Đường Khê vừa nghe cách gọi này liền nhận ra người, cách nhiều năm như vậy, người này một chút thay đổi điều không có.
Tuy rằng vậy, Đường Khê vẫn nhấp môi, hướng người nọ hô một câu, “anh trai.”
Người tới đúng là Phương Hán Vũ