Tầng Dưới! Mau Xách Con Anh Về Đi!

6/10 trên tổng số 5 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Tên Khác: Lầu Dưới Đón Con Trai Anh Về Đi
Editor: Z aka Du Bình. Lầu Dưới, Đón Con Trai Anh Về Đi của tác giả Tử Dạ Bất Miên là câu chuyện về nam nhân làm giá sử mở nhà trẻ. Diệp Sơ: Mặt ngoài nghề nghiệp là một gã vĩ đại quang vinh nhà trẻ.. …
Xem Thêm

8~11
===♥♥♥===

Chương 8: Bị người đàn ông phúc hắc đùa giỡn.

Tuy rằng trong lòng có rất nhiều oán giận, nhưng Diệp Sơ bé ngoan vẫn chạy vào bếp hầm canh gà, kiên nhẫn mang canh gà thành thứ trọng yếu nhất!.

Xào thêm một đĩa cải xanh, thêm một đĩa măng tây với thịt cùng một nồi canh cá.

Cá kho là do Mẫu hậu lần trước đến thăm mang cho, thịt cũng là do bà nội nuôi lợn, còn cá trắm thì được Đại vương mua được một mẻ tươi ngon rồi tự mình đánh vẩy, chặt khúc cho hoàng tử bé.

Diệp Sơ đun một nồi nước, cho vào mấy phần thịt viên cùng cá, lại thêm một ít măng tây, cải bó xôi với mấy con tôm sông, liền thành một bát canh tươi ngon, thanh thuần.

Đem thức ăn đã nấu xong mang lên bàn, Diệp Sơ gọi Đấu Đấu: "Đấu Đấu! Mau gọi baba trong thư phòng ra ăn cơm!"

Tống Đấu Đấu giơ tay nhỏ bụ bẫm lên như binh sĩ tuân mệnh tướng, hô lớn: "Vâng! Nhiệm vụ đảm bảo sẽ được hoàn thành ạ!"

Hai chân ngắn tinh nghịch nhảy đến thư phòng, mở cửa, nhóc con nhào vào l*иg ngực của Tống Thừa Văn đang chăm chú với đống văn kiện bộn bề, thân thiết: "Baba! Thầy Diệp gọi chúng ta ra ăn cơm!"

Hắn ngẩng đầu, xoa đầu nhỏ của nhóc rồi đứng lên: "Ừ, ba biết rồi!"

Nắm tay Đấu Đấu tới phòng khách, thấy Diệp Sơ bận rộn bày đồ ăn nóng sốt, trên người đeo tạp dề xanh da trời, chuẩn một bộ người đàn ông của gia đình.

Bảo hai ba con đi rửa tay, Diệp Sơ tiếp tục lấy từ trên chạn hai cái bát lớn, một cái nhỏ.

Cậu hỏi Đấu Đấu: "Con muốn uống canh gà không?"

Tống Đấu Đấu liều mạng gật gật đầu nhỏ, nhóc đã sớm bị mùi vị thơm ngon của canh gà làm cho chảy nước dãi từ nãy rồi!

Đặt trước mặt Đấu Đấu một bát nhỏ múc đầy canh tỏa mùi thơm nghi ngút, không quên dặn bé: "Cẩn thận nóng nhé!"

Diệp Sơ vừa mới ngẩng đầu, đã thấy Tống Thừa Văn ngồi cạnh, dùng ánh mắt tha thiết mong chờ nhìn cậu làm Diệp Sơ nhịn không được ngượng ngùng, nói lắp hỏi: "Tống tiên sinh... cũng dùng một bát chứ?"

"Vậy thì cảm tạ thầy Diệp!" Hắn không chút khách khí.

Diệp Sơ múc cho hắn một bát canh, Tống Thừa Văn đưa tay đón, ngón tay chạm vào ngón tay gầy gò của Diệp Sơ liền để cho cậu cảm nhận được sự rắn rỏi.

Vội vã rút tay về, lúng túng ho khan hai tiếng rồi ngồi im tại chỗ bắt đầu ăn cơm.

Ba con nhà họ Tống sức ăn vẫn trâu bò, càn quét như hôm qua. Nhưng cảnh này đối với đầu bếp Tiểu Diệp Lục khẳng định không phải là tin vui gì, thậm chí đến lúc rửa bát cũng phải rầu rĩ suy nghĩ.

Chỉ có một hai ngày mà cậu đã để cho hai ba con xa lạ xâm nhập cuộc sống của mình, ở nhà mình sinh sống như cá gặp nước, chẳng phải là quái dị quá đi!

Diệp Sơ vốn là trạch nam, ngoại trừ phải đến trường làm việc thì rất ít khi giao lưu với bên ngoài. Các anh em hồi đại học bây giờ đã trời nam, đất bắc, bằng hữu cũng chỉ có trên mạng hoặc trong game chứ cũng không thân thiết là mấy.

Bây giờ trong nhà đột nhiên có hai người xông vào, mà Diệp Sơ cứ tỉnh tỉnh mê mê, không thể để tình trạng này cứ vậy tiếp diễn. Cậu bảo vệ căn nhà này là vì ước nguyện ban đầu là đợi Đường Sở trở về, cậu không muốn bỏ đi lời hứa của mình.

Thừa dịp sự tình còn chưa đến độ không thể khống chế, cậu cần phải nói với Tống Thừa Văn cho thật rõ ràng! Tuy cậu là thầy giáo mầm non của Tống Đấu Đấu nhưng không có nghĩa vụ phải chăm sóc cuộc sống thường ngày của cả ba nhóc. Cậu cũng có cuộc sống của mình! Không muốn bị người khác quấy rầy!

Nghĩ như thế, Diệp Sơ hạ quyết tâm, rửa bát qua loa rồi lau tay đi ra đã thấy Tống Thừa Văn ngồi dưới thảm chơi xếp hình với Đấu Đấu. Vấn đề là... mấy cái mẩu gỗ kia từ đâu tới?

Đấu Đấu nhìn Diệp Sơ, lập tức giơ xếp gỗ lên như hiến vật quý với cậu: "Thầy ơi! Thầy tới xem này! Hôm qua baba mua cho con đấy! Rất đẹp phải không?"

Cho nên?

Tại sao mấy người đến nhà tôi chơi xếp gỗ?

Diệp Sơ tức giận đi đến, hai tay chống nạnh đứng trước mặt Tống Thừa Văn: "Tống tiên sinh, tôi có chuyện muốn nói với anh, được chứ?"

Hắn gật đầu, đứng lên theo cậu vào thư phòng.

"Tống tiên sinh này, tôi nghĩ mình chỉ là thầy giáo ở trường của Đấu Đấu, khi tan lớp không cần thiết phải chăm sóc sinh thoạt thường ngày của ba con anh!" Diệp Sơ lập tức mở miệng, không giống tác phong luôn uyển chuyển của mình.

"Nên? Thầy cần tôi trả lương ngoài giờ?"

Diệp Sơ cảm giác mình với Tống Thừa Văn không cùng một hành tinh. Người bình thường đều có thể hiểu ý tứ của cậu mà!

Hít sâu một hơi, Diệp Sơ chậm rãi: "Không phải! Ý của tôi là khi hết giờ làm việc thì chúng ta đừng nên có tiếp xúc thân mật quá! Tôi cũng có cuộc sống của riêng mình, anh mang theo bé tùy tiện vào nhà tôi, khó tránh có chút phiền nhiễu. Hôm trước tôi phơi quần áo không để ý nên đã vô tình làm hỏng chăn của anh, là lỗi của tôi, cho tôi xin lỗi!"

Ánh mắt hắn thâm thúy nhìn cậu, phảng phất muốn nhìn thấy suy nghĩ thật của cậu nhưng lại nhận ra một mặt khác.

Nhìn kỹ Diệp Sơ, trước mặt hắn là một cậu nhóc mảnh khảnh, cánh tay cùng cẳng chân đều nhỏ nhỏ, luôn mang bộ dáng nhu thuận, không nghĩ nhanh như thế lại có thể phát hỏa rồi ca thán.

E rằng cậu không nghĩ được người khác mời Tống Thừa Văn như đón Phật tổ, mà cậu cư nhiên không phân biệt đem hắn đẩy đi. Trong lòng hắn không khỏi nhen nhóm một ngọn lửa khó chịu, sắc mặt cũng theo đó trầm xuống.

Tiểu Diệp Lục nhìn Tống Thừa Văn trước sau như một mang biểu tình mặt than, ánh mắt có gì đó không đúng, sợ hãi thoáng lui một bước, đề phòng nhìn hắn.

Tia cảnh giới trong mắt Diệp Sơ vô tình càng chọc giận hắn hơn. Môi câu lên một nụ cười, vốn là nụ cười mê hoặc chúng sinh nhưng lại làm cho Diệp Sơ rung lên hồi chuông báo động nguy hiểm. Tống Thừa Văn đột nhiên từng bước từng bước đi lên, Diệp Sơ không tự chủ được, lùi về phía sau.

Rốt cục, Diệp Sơ một chân gần như gác lên bàn, không thể lui được nữa, thế mà Tống Thừa Văn vẫn không biểu tình ép sát hơn.

Nỗ lực nuốt một ngụm nước miếng, cậu trợn mắt: "Anh... anh muốn làm gì?" suýt chút nữa lạc luôn cả giọng.

Tống Thừa Văn nắm lấy eo cậu, thân thể ép xuống khiến cả người cậu nằm ngửa lên trên bàn. Diệp Sơ có cảm giác eo mình sắp gãy làm đôi đến nơi. Còn chưa đạt tới đỉnh điểm, hắn ôm lấy cậu, cười gằn chậm rãi hướng lên mặt cậu.

Lỗ mũi có thể cảm nhận rõ ràng hô hấp của hắn, hơi ngứa ngứa làm Diệp Sơ phải hít hít. Trên thực tế, Diệp Sơ chính xác là "Hắt xì!" một tiếng rõ to! Tống Thừa Văn né không kịp, trên mặt dính phải chất lỏng ẩm ẩm dinh dính, sắc mặt nháy mắt càng không dễ nhìn.

Hắn ngồi dậy, buông tha cho Diệp Sơ. Cậu xoa mũi đứng lên, nhìn hắn ngại ngùng: "Xin lỗi anh!"

Nhưng cậu lập tức nghĩ lại, tại sao mình phải xin lỗi? Vốn là tự hắn chọc đến cậu đấy chứ! Nếu không phải hắn có hành động kia thì cậu sẽ không ngứa mũi dẫn đến hắt xì! Cái này người ta gọi là tự làm tự chịu đó!

Trong lòng Diệp Sơ cực kỳ hận! Còn Tống Thừa Văn nhìn gương mặt nhỏ hiện lên vẻ giảo hoạt kia, thuận tiện đoán được mấy phần.

Hắn chưa chừa còn trêu chọc: "Không nghĩ eo thầy Diệp nhỏ mà còn thực mềm nha!"

"..."

Diệp Sơ bị Tống Thừa Văn chém cho một đao đến trầm trọng!!

Kết quả có thể thấy đề tài nói chuyện lúc đầu đã bị Tống Thừa Văn làm cho ngừng lại rồi còn bị đổi hướng nữa! Diệp Sơ bất lực chỉ có thể âm thầm cầu khấn ông trời phù hộ cho Tống Thừa Văn đột nhiên đả thông tư tưởng, không để Tống Đấu Đấu vào quấy nhiễu cuộc sống của cậu nữa!

Ngồi trên giường, Diệp Sơ ngây ngẩy nhìn màn hình máy tính. Nhớ tới bàn tay vừa chộp lấy eo mình, đột nhiên đỏ bừng cả mặt!

Lắc lắc đầu cho bay hết những suy nghĩ linh tinh, cậu đăng nhập vào diễn đàn văn học, trước tiên kiểm tra lượt bình luận của độc giả.

Hôm nay bình luận so với mọi hôm có nhiều hôm. Trước kia chỉ khoảng ba, bốn cái, hôm nay cư nhiên đột phá lên mười! Việc này đối với Diệp Sơ giống như đang đi trên đường mà có tờ một trăm tệ rớt từ trên trời xuống á! Nửa ngạc nhiên nửa vui sướиɠ ý!

Cảm giác khác thường mà Tống Thừa Văn mang tới lúc nãy đã bị Diệp Sơ quên đi trong nháy mắt. Mong rằng nhờ vào tiểu thuyết này sẽ là bùa may mắn đưa một chân cậu vào tầng lớp có địa vị trong giới văn học đam mỹ a~

Cậu run rẩy click vào từng bình luận, tột cùng tò mò xem các độc giả nhắn nhủ cái gì.

Kết quả...

Mười cái thì có tám cái cầu thịt! Có hai cái là thêm thịt đậm vị! (Khụ... ẹt em đó mọi người ///A///)

Lẽ nào mấy người không biết tác giả đại nhân chỉ ăn chay không ăn thịt sao??? Diệp Sơ nhất thời nước mắt giàn giụa.

Kéo xuống cuối, thấy có một vị độc giả mãnh liệt khát khao được ăn thịt! Liên tiếp để lại ba cái ký hiệu quả bom. A!! Đó chính là fan cuồng trong truyền thuyết a!!!

Mỗi lần Tiểu Diệp Lục nhìn ở nhà người khác có ký hiệu bom mìn thì cũng có vui, nhưng trong đó là cả một niềm ước ao đố kỵ thầm kín. Cậu biết rõ mình cầu cũng không được! Bởi vì từ lúc bắt đầu đi viết đến bây giờ, trừ một độc giả nọ đồng tình với chính kiến tặng cho cậu một quả thì từ đó không nhìn thấy bóng dáng của cái thứ đen đen, nổ chết người ấy đâu nữa...

Thế mà tiểu thuyết này vừa mới viết đã được dâng đến ba quả!Trong nháy mắt, khí huyết dâng trào, so với cái lúc cậu lén xem cái gì gì đó còn mãnh liệt hơn!

Cậu âm thầm thề! Cậu sẽ viết thịt! Vì phúc lợi của độc giả! Mình là một tác giả biết suy nghĩ đến tâm tư của người đọc!!

Mở chương trình gõ văn bản, Diệp Sơ tràn đầy phấn khởi bắt đầu gõ gõ. Ý tưởng dạt dào, muốn viết một cảnh nhân vật chính đang thay quần áo, bị boss nhà mình chen vào làm một tiết mục đùa giỡn nho nhỏ.

"Điều Học Đông nhìn Diệu Văn đối lưng với hắn, chậm rãi thoát thanh sam hán phục ra. Mắt thấy ngón tay thon dài chậm rãi cởi đai lưng. Nhưng không biết chuyên gia trang điểm giúp cậu thắt vào thế nào mà tay chân vụng về mãi không bỏ ra được."

"Thấy Diệu Văn quẫn bách, Điền Học Đông thấy mình còn sốt ruột hơn! Bước dài tiến đến, tay phủ lên bàn tay mềm mại của cậu, hắn lập tức cảm giác mình có phản ứng. Diệu Văn vô tội ngẩng đầu, mở to mắt nhìn Điền Học Đông. Hắn chưa từng nhìn thấy đôi mắt trong suốt như vậy. Ở thế giới giải trí này luôn là mặt tối, nhưng Diệu Văn vẫn luôn duy trì đôi mắt của mình thanh thuần như vậy khiến hắn không nhịn được cúi xuống hôn lên..."

Sau đó... Không có sau đó... Viết được cả một đoạn như thế, Diệp Sơ coi như chính mình đã có sự đột phá! Ngồi thêm hai tiếng, Diệp Sơ muốn viết tiếp, nhưng thêm lại xóa, sửa lại viết, viết lại đổi, cứ như thế không tìm thấy cảm giác.

===♥♥♥===

Chương 9: Gió xuân như tranh vẽ.

Hết cách, Diệp Sơ không thể làm gì khác ngoài cầu cứu Baidu vạn năng, hy vọng có thể tìm kiếm được ánh sáng nơi đó.

Từ khóa tìm kiếm chính là: "Làm sao để viết H trong đam mỹ văn?"

Không có kết quả cụ thể, Diệp Sơ đành phải treo lên một topic, treo cả điểm cao chờ các thiên tài giáng lâm.

Hỏi xong vấn đề, Diệp Sơ buông chuột đi tắm qua cho mát, nhanh nhanh chóng chóng nóng lòng chạy ra xem có ai thèm để ý tới cậu không.

Không ngờ lượt trả lời rất nhiều! Đại thể toàn nửa kia của thế giới, động tới củ khoai nóng rẫy là bắt đầu mơ tưởng viển vông, phô đầy những kiến thức uyên bác của mình ra.

[Hủ nữ giáp: Chủ topic! Lẽ nào cậu không biết phải thực tiễn mới có kinh nghiệm sao? Nếu muốn nấu thịt, thì phải nhanh chóng tìm anh tuấn bá vương công luyện tập một chút không phải tốt nhất hả? Bảo đảm trình độ sẽ nâng tầm trong thời gian cực ngắn! Ha ha ha!!

[Hủ nữ ất: Lầu trên + 10086]

[Hủ nữ đinh: Lầu trên lầu trên! Làm sao mà lầu trên biết được chủ topic là thụ đây? Có thể cũng là phúc hắc ôn nhu công nha! Mau kiếm cho mình một số 0 định mệnh, ngày ngày chơi nhạc bằng giường kèn kẹt kèn đi nha~~~]

Cho nên... đây là đưa ra trợ giúp sao?! Trên mặt Diệp Sơ đổ ra ba cái vạch đen.

Nghĩ đi nghĩ lại, Diệp Sơ run rẩy dùng tài khoản trả lời: Không phải công cũng chẳng phải thụ! Tôi chỉ muốn biết cách để viết thịt thôi!!!

Chỉ vài giây sau lập tức có người hồi tin, thật giống như cả đám hủ nữ sắc lang kia F5 liên tục vậy!

[Hủ nữ giáp: Oa oa!!! Chủ topic đại nhân muốn tìm lại chính mình sao? Xin hỏi đại nhân là cong hay vẫn thẳng đây? Nếu thẳng thì cứ yên tâm! Lập tức sẽ cong không còn một mảnh!!]

[Hủ nữ ất: Lầu trên tập trung trả lời vấn đề được không? Chủ topic à, muốn tự mình viết ra một bát thịt ngon lành thì có thể xem mấy bộ phim con heo để lấy cảm hứng nha! Hiện tại trên mạng tùy tiện gõ tìm kiếm thì có thể ra cả đống! Thể loại gì cũng có hết! Mời chào mời chào!]

[Hủ nữ đinh: Đồng ý với lầu trên! Chủ topic đại nhân có thể thêm QQ của tôi! Tôi có rất nhiều tài nguyên! Cộng hưởng là làm phúc! Nhớ cộng điểm để khen ngợi cho tôi nha!!"

[Vào loạn: Cửa hàng chuyên nghiệp chuyên cung cấp đồ dùng thú vị – đồ chơi hay ho,cho người dùng cảm thụ chân thật! Một người không còn cô quạnh! Chi tiết tại: xxxx!]

Được rồi! Tuy rằng bị rối mắt đến rối tinh rối mù! Nhưng cuối cùng Diệp Sơ cũng có thể chiết ra được một ít tin tức hữu dụng từ đống loạn thất bát tao kia!

Chính là! Đi xem GV!! Có câu nói: học thành tài thi được ba trăm điểm, không xuất thành thơ thì cũng sẽ ngâm được thơ! Vậy theo như tình huống của cậu hiện tại, thì chỉ cần xem mấy cái loại phim kia là có thể sẽ xuất được ra thịt!

Đương nhiên Diệp Sơ chưa đần độn đến nỗi đem QQ của Hủ nữ ất kia thêm vào danh sách. Trong mắt cậu, hủ nữ là mãnh hổ a! Mặc dù cậu là gay thật, nhưng không dám quang minh chính đại cùng hủ nữ tiếp xúc, miễn cho khí tiết trung trinh của mình không thể giữ được.

Tìm tòi trên internet một lúc, Diệp Sơ trực tiếp nhấp vào một đường dẫn, bắt đầu tải xuống mấy tệp tin,

Tiểu khu cao cấp cũng có cái tốt của nó! Cáp quang siêu tốc như tốc độ ánh sáng! Muốn tải, muốn load cái gì đều nhanh vèo vèo. Mấy video nặng trịch không đến vài phút đã được tải xuống thuận lợi. Diệp Sơ tràn đầy phấn khởi, hơi khẩn trương mở file ra...

Nói thật, đây là lần thứ hai Diệp Sơ xem thứ này. Lần đầu tiên tiếp xúc là khi còn học đại học, xém chút nữa là khiến cậu nôn thốc nôn tháo, từ đó về sau lá gan nhỏ bé của Tiểu Diệp Lục không cách nào tiếp nhận được loại hình này được nữa!

Kết quả Diệp Sơ chỉ chăm lo viết tiểu thuyết, đắm chìm trong thế giới chính mình xây dựng. Đối với mấy hoạt động đòi hỏi thể lực như piston không có hứng thú, liền không nghĩ sẽ xem lần nữa.

Diệp Sơ từ nhỏ đã là bé ngoan, ngoại trừ là gay ra thì không làm chuyện gì trái đạo lý. Cho nên, một mình ngồi trong phòng xem thứ "vận động mạnh" này vẫn có chút tâm địa giả tạo không khống chế được.

Rốt cuộc cũng quyết định được, mở ra cái video có tiêu đề mê hoặc. Kết quả không quá hai giây, màn hình máy tính đột nhiên tắt phụt, tối đen không có một tia sáng.

"Sao vậy???!!!" Diệp Sơ lo lắng nhìn màn hình máy tính, dùng sức đập đập: "Ôi trời ơi!! Tỉnh lại! Mau tỉnh lại!!! Tôi còn chưa lưu bản thảo!! Này!!!"

Tống Đấu Đấu đang ngồi trong bồn tắm, được baba tắm cho. Tay áo sơmi trắng của hắn được sắn lên tới tận vai, lộ ra cánh tay tinh tráng, bàn tay có một ít sữa tắm, khẽ xoa xoa lên thân thể thơm mềm của bé.

"Baba! Nghe giống tiếng của thầy Diệp quá!" Đấu Đấu đột nhiên ngẩng đầu, vểnh tai lên chăm chú lắng nghe rồi nói với hắn.

Tống Thừa Văn lơ đễnh: "Con cho rằng mình có Thuận Phong nhĩ mà nghe được động tĩnh của tầng trên sao?"

"Thuận Phong nhĩ là cái gì ạ? Có ăn được không ba? Có phải giống mộc nhĩ (nấm tai mèo) giòn giòn không ba?" Tống Đấu Đấu một hơi hỏi liên tiếp mấy vấn đề, vẻ mặt nhận định rằng Thuận Phong nhĩ gì đó rất ngon, liền nhớ lại thời điểm mình còn ở Mỹ, ông chú Microphone mang đến cho mình mộc nhĩ ăn rất ngon.

Tống Thừa Văn không có kiên trì như Diệp Sơ, cũng không biết nên trả lời con trai thế nào. Vì vậy vô liêm sỉ mang quả bóng cao su đá sang cho cậu: "Ngày mai đến trường con hãy hỏi thầy!"

Đấu Đấu gật gật, trong lòng khắc cốt ghi tâm.

... ...

Trong một gian nhà trọ đơn sơ cũ nát, chủ nhân của nó bưng bát mỳ nóng hổi ngồi xuống, hứng phấn hoan hô: "Rốt cuộc cũng có một con cá căn câu rồi!!"

Tên này là một hacker trôi nổi trên mạng, nhưng là loại bét nhất. Cậu ta chỉ có thể thả mấy con virus vào trong video, đám người nọ tải xuống, mở ra, lập tức đám hỗn tạp kia sẽ phong tỏa toàn máy tính, ăn trộm thông tin bên trong, muốn lấy lại thì vung tiền mà chuộc!

Bởi vì hacker này toàn ném virus để trong mấy cái video không được trong sáng nọ, tải xuống đều là những vị đại thúc hay đỏ mặt.

Hacker lướt qua máy tính của người ta một vòng, phát hiện bên trong đều là những bức ảnh khó coi. Còn có mấy cái video muốn bao nhiêu chói mắt thì có bấy nhiêu, cậu ta đánh máy liên tục, tại lười mở.

Chỉ có nói cho người sử dụng máy nếu ngày mai không gửi một khoản vào tài khoản ngân hàng, cậu ta sẽ không ngại copy một ít lễ vật đem tặng cho người nhà của người đó.

Những người thông thường đều sợ đến tè ra quần, ngược lại hacker này ra tiền cũng không nhiều, cho như là tiêu hụt một khoản, vội vàng gửi tiền vào tài khoản.

Sau đó cậu ta thăng cấp lên chuyển khoản qua internet. Tiết kiệm được phí thủ tục, hacker thuận tiện học theo răm rắp, nếu như dùng internet chuyển tiền qua thì còn được chiết khấu nữa kìa!

Hacker biết vậy là không tốt. Cậu ta tốt nghiệp trung học, không bằng, không cấp, không bản lãnh. Ngoại trừ từ nhỏ có lăn lộn mấy diễn đàn học chút kỹ thuật hack ra liền không làm được trò gì khác. Cho nên làm cái gì bây giờ?

Cậu ta rất nhát gan, không dám chơi lớn, chỉ xin ít tiền lẻ lấp được bụng là tốt rồi! Không phải không muốn nhưng cậu ta phong phanh nghe đồn rằng ở tù rất khủng bố! Tiểu hacker này lớn lên không phải dạng nghiêng nước nghiêng thành, nhưng cũng khá thanh tú, khả ái, bị vào đó là tiểu hoa cúc khó mà giữ nổi a!

Gần đây phong trào chống mại da^ʍ trên internet rất xôm, không ít người đều kẹp chặt hoa cúc nhỏ yên phận, dẫn đến thu nhập tụt dốc không phanh. Lần này thật vất vả mới tóm được một con cá, nếu cậu ta không lọc được mỡ ra mỡ, thịt ra thịt, xương ra xương thì sẽ không mang họ Trần nữa!

Vì vậy, hacker phi thường hăng hái lật xem máy của Diệp Sơ. Nói cũng kỳ quái, lật qua lật lại thật lâu cũng chưa thấy có cái ảnh hoặc video nào kỳ quái. Chẳng lẽ đây là lần đầu tiên chủ máy tải thứ này sao?

Lần đầu tiên liền trúng chiên, vận may của tên này chắc tốt lắm nhỉ? Trần hacker trong lòng cảm thán chà chà, mở ra một folder nén, khóa mật mã?

Vừa mới phá được, mở ra, tưởng gì chỉ có mấy văn bản? Làm cái gì còn phải thần bí như vậy?

Trong lòng cậu ta thâí tò mò, táy máy mở ra một văn bản.

Tiêu đề: "Gió xuân như tranh vẽ", rất có ý thơ!

Hacker tùy ý xem lướt, cơ mà không nhìn còn được, chứ vừa nhìn thì triệt để bị đầu độc!

"Gió xuân như tranh vẽ" là tác phẩm mới kết thúc không lâu của Diệp Sơ. Nội dung nói về một gã họa sĩ trẻ tuổi thất bại hay âu sầu, đột nhiên chiếm được cảm tình của một họa sĩ có danh tiếng trong giới hội họa. Hắn ta cho anh được trưng bày tranh trong triển lãm, sau đó bán đi. Được đại sư giúp đỡ, anh dần dần nổi tiếng, tranh bán đi giá càng ngày càng cao.

Mà không nghĩ tới, tên họa sĩ thiên tài kia thật ra với chàng trai nhỏ bé của chúng ta có hứng thú. Anh có cảm giác sự tiếp xúc của hắn đối với mình càng ngày càng không bình thường, thậm chí có thời điểm thân thiết quá mức nên nhận ra có gì không đúng.

Thế nhưng thật vất vả mới có được danh tiếng, anh không muốn cứ vậy nháo bài với người đã nâng đỡ mình, cho nên cứ thế yên lặng nhẫn nại.

Nhịn mãi, bị người kia hiểu nhầm anh đã ngầm thừa nhận. Buổi tối hôm đó hắn gọi anh đến vẽ tranh, nhưng ý đồ thật sự là muốn cưỡиɠ ɠiαи. Cuối cùng bị tiểu họa sĩ kiên cường chống lại, cũng không giả bộ thành người tốt được nữa.

Đại họa sĩ tức đến nổ phổi. Nói rằng nếu anh không đi theo hắn thì vĩnh viễn đừng mong tồn tại trong giới họa sĩ. Cuối cùng anh rời khỏi giới nghệ sĩ, mà tất cả các bức tranh đã được bán đi đều bị tên kia nhận đó là tranh hắn vẽ.

Tiểu họa sĩ khôi phục lại nếp sống khi xưa, vùi đầu ở trong phòng trọ cũ nát vẽ tranh, vì tiét kiệm để mua màu vẽ nên có rất nhiều hôm không thể ăn cơm, phải chịu đói.

Về sau không thể kiên trì được nữa, thu dọn hành lý, rời căn phòng mình thuê, ra ngoài xã hội vừa ngao du vừa vẽ tranh, thuận tiện vẽ chân dung để kiếm tiền nuôi miệng.

Tại hành trình ngao du, tiểu họa sĩ gặp đủ dạng người, cũng đυ.ng độ được rất nhiều sự thức tỉnh. Anh chậm rãi lĩnh ngộ chân lý nghệ thuật, đồng thời gặp được định mệnh của đời mình.

Người yêu anh chỉ là một đầu bếp nho nhỏ, làm việc tại một quán cơm be bé nhưng có thể nấu ra được rất nhiều món ăn làm cho người ta cảm nhận được sự ấm áp. Họa sĩ cũng là vì được thưởng thức đồ do đầu bếp nấu, đối với mùi vị đó mãi không quên, thậm chí khi vẽ tranh còn có rất nhiều cảm hứng.

Vì vậy, anh không phiêu bạt nữa, cùng đầu bếp kinh doanh nhà hàng. Mỗi lúc rỗi rãi, cả hai cùng nhau ra ngoài, cùng nhau hóng gió, vẽ vời gì đó. Nhưng khi anh vẽ sẽ không để cho người khác nhìn thấy, đầu bếp vì công việc của anh mà để một gian riêng cho anh thỏa sức phát triển.

Mà vị đại họa sĩ kia lấy được các bức họa mà cậu từng vẽ nhất thời chiếm được cảm tình, đó là bức vẽ về vị đại tướng lẫm liệt. Danh vọng của y lần thứ hai được đưa lên tầng cao, về sau vẽ tiếp, nhưng không thể nào được như trước. Bởi vì nét vẽ, cảm hứng đều thuộc về một người khác.

Mọi người dần lãng quên hắn, đem hắn vứt bỏ, đại họa sĩ khủng hoảng, điên cuồng đi tìm tiểu họa sĩ, bắt anh trở về.

Nhưng tiểu họa sĩ không còn công khai tác phẩm của mình nữa. Biết đi đâu tìm anh?

===♥♥♥===

Chương 10: Kỹ thuật né tránh và Vua lọt hố.

Đại sư giới hội hoạ không ngừng tìm kiếm vị hoạ sĩ kia, cuối cùng quá sầu não, uất ức, một người cứ vậy, từ từ cô độc mà chết đi...

Còn tiểu hoạ sĩ cùng với đầu bếp hạnh phúc cùng nhau đi hết kiếp này của mình. Khi anh từ trần, đầu bếp đã mang hết các bức hoạ anh để lại quyên cho một tổ chức từ thiện.

Tổ chức nọ đem các tác phẩm của anh đi đấu giá, những bức tranh vừa được trưng bày đã làm cho những người có mặt khϊếp sợ. Chỉ cần nhìn một chút thôi là có thể cảm thấy từ trong ra ngoài thư thái, ấm áp, gần gũi mà họ chưa từng được cảm nhận qua.

Trong lúc nhất thời chỉ ngắm nhìn tranh, mọi người mới bắt đầu tìm vị hoạ sĩ đã vẽ nên tuyệt tác. Đến khi biết được, người áy đã sớm qua đời, lập tức những tiếng tiếc hận cảm thán cứ dồn dập vang lên. Một thiên tài vì sao cho đến lúc mất mới được người đời ca ngợi kia chứ?

Kết thúc buổi đấu giá, một lão nhân tóc trắng run rẩy được người nâng đến, chống gậy run run nhìn những gương mặt đầy khát vọng phia dưới, lạnh nhạt nói: "Khi ông ấy còn sống, chưa từng một lần mang tranh của mình ra ngoài, không được hưởng thụ đến một miếng danh lợi, địa vị, tôi nghĩ ông ấy sẽ không có nửa điểm đáng tiếc. Bởi vì chỉ cótâm hồn chân chính yêu hội hoạ, cũng như dồn hết tình cảm của mình để hoàn thành một bức tranh thì mới có thể vẽ nên tuyệt tác mà các vị đã thấy!"

... ...

Đọc xong đoạn này, hacker của chúng ta nhịn không được nhu nhu khoé mắt ẩm ướt. Tác giả tuy không miêu tả quá sâu sắc, nhưng lại mang tình cảm giữa đầu bếp với hoạ sĩ viết ra nhịp nhàng ăn khớp làm người đọc run sợ đến mê mẩn.

Hacker chính là dạng cả tuần làm ổ trong nhà, không bước ra ánh sáng đến nửa bước. Nhưng thế nào cũng biết đàn ông với đàn ông cũng có thể phát sinh mấy chuyện kia kia. Lúc trước không có cảm giác gì nhiều, mặc dù không buồn nôn, ghê tởm nhưng cũng không có ý tiếp nhận.

Ấy thế mà chỉ đọc qua câu chuyện trong cái máy tính của tác giả kia. Cậu liền cảm thấy, tình cảm giữa hai người đàn ông sao lại con mẹ nó tươi đẹp đến như thế?

Quyết định thật nhanh, hacker copy toàn bộ các truyện trong máy tính kia vào máy mình. Nếu cậu không có nhầm, tác giả tên là "Như Nhược Đương Sơ" ha!

Hiện tại hacker nhỏ bé của chúng ta đã nâng cấp bản thân thành fan của "Như Nhược Đương Sơ". Không thể đào tiền trên người của thần tượng được! Ngược lại cậu còn quét sạch mọi virus trên cái máy tính cà tàng kia.

Tuy cậu thả không ít virus vào máy, nhưng không thể diệt được nhiều. Thật sự là, cậu không diệt được con nào cả! Máy tính của đối phương đã bị rút toàn điện ra, hacker không có cách nào thao tác tiếp được, đành phải luyến tiếc thối lui.

Tràn đầy phấn khởi, cậu mở một văn bản khác ra. Bắt đầu hành trình xem tiểu thuyết.

... ...

Diệp Sơ đúng là đen đến tận mạng mà! Thật vất và mới tải được vài ba cái video này nọ để xem thì vô duyên vô cớ dính virus. Vấn đề chủ yếu là, nếu mang máy tính đi sửa, cậu nên nói nguyên nhân hỏng là gì đây?

Vấn đề này khiến Diệp Sơ xoắn xuýt hết lên.

Cho nên sáng hôm sau, Tiểu Diệp Lục đeo hai bọng mắt thân sì như gấu trúc đi làm.

Vừa mới dắt xe đạp ra khỏi nhà xe, cậu lại đυ.ng trúng ba con Tống Thừa Văn.

Nhìn Tống Thừa Văn ngồi trong xe cười cười, cậu theo bản năng muốn trốn tránh. Nhảy lên xe đạp, giẫm bàn đạp, xe nhanh nhanh chóng chóng phi cái vèo về phía trước.

Tống Đấu Đấu kêu gào phía sau cậu cũng không để vào tai. Bé con thấy mình bị thầy Diệp triệt để không phát giác, cong miệng nhỏ, phụng phịu với baba: "Baba! Thầy Diệp không để ý con!!"

"Cậu ấy không phải là không muốn để ý đến con! Mà là đang tránh ba!" Tống Thừa Văn nhìn theo bóng lưng thon gầy của Diệp Sơ, cười như không cười.

"Sao thầy Diệp lại muốn tránh ba chứ? Ba không ngoan sao?" Tống Đấu Đấu tò mò hỏi.

Hắn không nói gì, vặn khoá khởi động xe, mang nhóc con đến vườn trẻ.

Không nghĩ cậu đạp xe nhanh đến như vậy! Thời điểm hắn dừng xe trước cổng trường đã nhìn thấy Diệp Sơ chạy vội vào trong.

Tống Đấu Đấu mở cửa, nhảy xuống xe, phất tay vơi baba một cái: "Chào baba!!" rồi vội vã dùng đôi chân ngắn chạy theo Diệp Sơ.

Cậu mơ hồ nghe thấy tiếng gọi lớn non nớt của nhóc con phía sau: "Thầy Diệp!! Thầy Diệp ơi!!!"

Hết cách! Cậu có thể tránh mặt Tống Thừa Văn, nhưng không thể cự tuyệt Tống Đấu Đấu được. Dừng bước, quay đầu, chỉ thấy một mình Đấu Đấu, nhóc con mặc quần yếm vàng với áo sơ mi trắng, trên lưng đeo balo nhỏ hình bọ rùa đỏ chót lạch bạch hổn hển chạy đến.

Vội ngồi xổm xuống, cậu giang hai tay, nhắc nhở bé: "Con chậm chậm thôi!"

Tống Đấu Đấu dùng sức, như một mũi tên lao vào l*иg ngực Diệp Sơ, ngẩng đầu lên cáo trạng: "Thầy ơi! Con gọi thầy nhiều quá chừng mà sao thầy không chú ý con gì cả!"

"Thầy... không nghe thấy..." Cậu không biết nên giải thích thế nào với nhóc con.

"Há? Chẳng lẽ thầy Diệp lớn tuổi rồi nên bị lãng tai sao? Ông Will hàng xóm hồi trước của con tuổi rất lớn nha, nên mỗi lần con nói ông ấy đều nghe không rõ a~" Tống Đấu Đấu ngây thơ nói.

Diệp Sơ: "..."

Giờ Diệp Sơ tan lớp, Tống Thừa Văn vẫn chưa thấy mặt đâu...

Cô Vương thấy Đấu Đấu cắn ngón tay mong chờ Diệp Sơ, liền cười ôn hoà hỏi: "Thầy Diệp, hôm nay thầy có mang Đấu Đấu về nhà không?"

Tiểu Diệp Lục nhìn Đấu Đấu, nhẫn tâm lắc đầu: "Tôi không, baba sẽ tới đón bé!"

Đi tới trước mặt Đấu Đấu, Diệp Sơ ngồi xổm xuống, nói với bé: "Đấu Đấu à, con ở đây chờ baba đến đón nhé!"

Trong lòng nhóc con là phi thường không tình nguyện, viền mắt bắt đầu ửng hồng, nhưng vẫn quật cường gật gật đầu: "Hừm, con sẽ chờ baba!"

Diệp Sơ xoa xoa đầu nhóc, khen ngợi: "Đúng là đứa trẻ ngoan nha!"

Về đến nhà, Diệp Sơ nhìn máy tính bại liệt, không biết nên làm gì cho tốt, cũng không thể để mặc nó được, thế nào cũng phải mang đi sửa!

Không biết sửa có đắt không nữa! Tháng này thật sự cậu không dư dả tiền a~ Ngoại trừ không biết giải thích lý do nhiễm virus của máy, vấn đề giấy bạc cũng khiến cậu đau đầu cơ!

Đang trong thời điểm do dự, biểu tượng chim cánh cụt trên điện thoại cậu vụt sáng.

[Tôi là một bát gạo thơm ngát: Người ơi người ơi! Hôm qua người không đăng chương mới!!]

[Như Nhược Đương Sơ: Ừ ừ... thật xin lỗi nha! Hôm qua máy tính của tui nó dính virus mất tiêu rồi!]

[Tôi là một bát gạo thơm ngát: Virus á?! Chẳng lẽ cậu táy máy vào cái gì hả? Này này, cậu cũng bắt đầu học thói xấu rồi nha~~~~ *ngượng ngùng – ing*]

[Như Nhược Đương Sơ: ... *rơi mồ hôi*]

[Tôi là môt bât gạo thơm ngon: Mặc kệ cậu đấy! Ngừng ra chương mới rất dễ mất độc giả nha! Để cứu rỗi sai lầm của cậu! Tôi quyết định!! Chương sau nhất định phải viết ra một bát thịt trấn giữ người đọc a!!!]

Gạo kê bùm bùm đánh ra một tràng chữ dài ngoằng!!

[Như Nhược Đương Sơ: Nhưng... tôi không viết được thịt!!!!]

[Tôi là một bát gạo thơm ngát: Kỳ thật thịt nào chả giống nhau? Cậu đi đọc của người khác rồi thêm mắm dặm muối là thành thịt của mình rồi đó! Tôi có một ít tư liệu sống nha~ cho cậu một ít tham khảo nè! Không cần cảm tạ đâu, chỉ cần cậu làm ra được thịt đã là mom quà tuyệt vời nhất tặng tôi rồi!!]

Thái dương Diệp Sơ đổ mồ hôi, đây đúng là vị biên tập – khát nước a!!! Cứ hung hăng bắt cậu viết thịt hoài!!

Nhìn laptop cục gạch trước mặt, cậu quyết định, thôi vẫn nên mang đi sửa thôi hic!

Ôm "cục gạch" hổn hà hổn hển chạy xuống tầng một, vừa mới đi ra khỏi cổng lớn, cậu liền nhìn thấy cái xe đen "bình dân" Tống Thừa Văn đỗ ngay cửa. Tống Đấu Đấu chạy xuống, lao đến cạnh Diệp Sơ hoan hỉ khoe: "Thầy Diệp ơi~~~ hôm nay baba đón con đấy!"

Diệp Sơ miễn cưỡng gật đầu, không dám nhìn qua hắn: "Vậy thì tốt! À, thầy còn có việc cần đi!"

"Thầy Diệp!" Tống Thừa Văn mặt dày gọi cậu: "Thầy đi sửa máy tính à?"

Diệp Sơ nhìn laptop ôm trong ngực, chột dạ gật gật đầu.

"Tôi biết môt chỗ bảo hành, kỹ thuật khá tốt, chủ yếu là... giá cả phải chăng!" Mới biết nhau có mây ngày, Tống Thừa Văn rất nhanh đã bắt bẻ được nỗi niềm khó nói của cậu.

Dệp Sơ nghe được từ "phải chăng" mấu chốt. Là "phải chăng" đến bao nhiêu? Mà kệ đi, so với một nơi mình tìm bừa, thì có người mách nước chắc vẫn hơn chứ!

Vì vậy, Diệp Sơ không ngại ngần leo lên xe hắn: "Phiền Tống tiên sinh rồi!"

Cơ mà Diệp Sơ đã quên mất! Muốn đạt được thứ gì, thì phải bù lại bằng cái khác. Ngay khi cậu mừng rỡ vì tiết kiệm được ít tiền sửa máy tính, thì đã bỏ qua một con đại sắc lang đã tỉ mẩn tính toán lấy đi thứ quý giá của cậu ngay từ đầu rồi!

Tống Đấu Đấu chạy đến cửa xe, tàn nhẫn gõ không ngừng lên cửa sổ: "Baba!! Con cũng muốn đi!!"

Diệp Sơ định mở cửa, nhưng bị Tống Thừa Văn nhanh tay bấm vào khoá tự động: "Nhóc con! Con lên nhà trước đi, baba với thầy Diệp phải đi có việc!"

"Ba với thầy đi đâu thế? Không mang con đi theo được sao?" Trong mắt bé con ngậm đầy nước mắt, tội nghiệp nhìn cậu.

Tống Thừa Văn không vì bộ dạng tội nghiệp như cún con bị vứt bỏ của con trai mà nhẹ dạ, ngược lại ngữ khí có chút khô cứng: "Nhóc ngoan! Con lên nhà đi, bao giờ ba về sẽ mua Chesse cake con thích ăn!"

Tống Đấu Đấu điển hình là quỷ tham ăn, chỉ cần nghe được mấy từ "Chesse cake" là hai mắt đã sáng như sao, nhưng vẫn cùng baba cò kè mặt cả: "Con muốn ăn cả Red Velvet nữa!"

"Tống Đấu Đấu! Ăn nhiều đồ ngọt sẽ sâu răng!" Tống Thừa Văn nhàn nhạt nhắc nhở.

Tống Đấu Đấu lập tức nhớ lại khoảng thời gian răng mình bị mấy con sâu tàn phá, cái đau lăn lộn khiến nhóc con run lên sợ hãi. Nhưng gì thì gì nhóc con vẫn hung hăng bẻ ngón tay, ưỡn bụng béo lên: "Hôm nay con ăn Chesse cake! Còn Red Velvet để trong tủ lạnh cho ngày mai!"

Tống Thừa Văn lắc đầu, đối với quỷ nhỏ nhà mình hết cách, đành thoả hiệp: "Được rồi được rồi! Trước tiên hãy làm bé ngoan và lên nhà mau! Ba sẽ gọi điện kiểm tra đấy!"

===♥♥♥===

Chương 11: Đừng bán hủ trước mặt hủ nữ!

Diệp Sơ ngồi trong xe, tâm tình tương đối thấp thỏm, qua kính chiếu hậu nhìn thấy gò má lạnh lùng, tuấn dật, nghiêm nghị của Tống Thừa Văn lại nảy ra loại cảm giác ầm ầm ầm gì đó.

Lấy tay mạnh mẽ vỗ vỗ má để cho bản thân trấn định lại. Cậu làm sao có thể đối với Tống Thừa Văn bắt đầu loại ý nghĩ gì gì đó đây?

Đừng nói hắn là gay! Hắn có con trai, hẳn là xu hướng tìиɧ ɖu͙© rất bình thường! Yêu thẳng nam đều không có kết quả tốt! Cậu đã có một Đường Sở để mình lãng phí tình cảm nhiều năm rồi! Thà rằng mình mình cô đơn còn hơn là phải chịu đựng sự chờ đợi trong vô vọng!

Tống Thừa Văn nhờ gương chiếu hậu nhìn Diệp Sơ có hành phi tự ngược với sắc mặt bất ổn định, nhàn nhạt mở miệng: "Thầy đang suy nghĩ gì vậy?"

"Tôi đang nhớ anh!" Diệp Sơ không nghĩ ngợi bật ra câu nói này, sau đó liền giật nảy mình, hận không thể cắn đứt đầu lưỡi.

Tống Thừa Văn đột nhiên nở nụ cười, lúc hắn cười lên, khóe miệng như tuôn ra hoa cỏ, lại giống như gió mùa xuân nhẹ nhàng, mọi góc cạnh cứng nhắc đều được hòa tan cấp người đối diện không khỏi vui mừng.

Tiểu Diệp Lục lần đầu tiên được chứng kiến trong biểu cảm kia, lại cảm thấy người này cười lên rất mê hoặc người, không khỏi khiến tim cậu đập nhanh lần nữa.

"Tôi ở ngay đây nha! Cậu còn muốn gì nữa?" Lời kế tiếp của hắn khiến cậu bừng tỉnh.

"Haha! Tôi nói trêu thôi! Tôi là đàn ông, anh cũng là đàn ông! Tôi làm sao có khả năng nhớ đến anh được?!" Diệp Sơ khoa trương cười rộ, sờ sờ gáy giả bộ ngớ ngẩn.

Nụ cười của hắn lại trở nên không rõ ý tứ, tiếp tục tập trung lái xe không nói gì nữa.

Đem Diệp Sơ đến một tòa cao ốc chót vót, để xe trong hầm xong xuôi, hắn tiến đến thang máy ấn lên tầng chín rồi kéo cậu đi theo mình.

Tiểu Diệp Lục nhìn cách bố trí hầm để xe quá đỗi xa hoa, nghi ngờ hỏi: "Sao một cửa hàng sửa máy tính lại thuê được ở chỗ tốt thế này?"

Còn chưa đợi Tống Thừa Văn trả lời thì đã lên tới tầng chín. Cửa vừa mở, đập vào mắt cậu là một biển hiệu trắng đen xem kẽ: "Công ty trách nhiệm hữu hạn Khoa Học và Kỹ Thuật Thịnh Dương".

Đọc ra mấy chữ này, đôi mắt Diệp Sơ không nhịn được trừng lớn, hai tròng mắt thiếu điều nhảy ra ngoài.

Này không phải công ty điều phối mạng văn học Thịnh Thế, nơi Diệp Sơ chuyên đăng tác phẩm lên sao? Tại sao Tống Thừa Văn lại mang cậu đến chỗ này hả???!!

Tống Thừa Văn thấy Diệp Sơ cứ ngây ngốc nhìn chằm chằm biển hiệu nhà người ta, buồn cười duỗi ngón tay ra xoa xoa mắt cậu: "Sao thế? Chỉ vì một cái biển mà đã dọa thầy sợ sao?"

"Anh... anh dẫn tôi đến đây làm gì?!"

"Sửa máy tính!" Tống Thừa Văn ném ra ba từ này, tự mình vào trong.

Sửa! Máy! Tính?! Làm gì có người nào đến chỗ này làm chuyện đó chứ?! Nhưng nếu đã đến chỗ mình không quen thì tốt nhất cứ đi theo người ta thôi!

Đi vào bên trong, toàn bộ đại sảnh có rất nhiều ô vuông, mỗi nhân viên một ô liên tục thao tác trên máy tính, phi thường bận rộn nha!

Cô nàng bộ phận tiếp tân tựa hồ rất quen thuộc Tống Thừa Văn, vừa nhìn thấy người đã nở nụ cười thân thiết: "Chào ngài, Tống tiên sinh!"

Mặt hắn không thay đổi, hướng cô gật gật đầu, sau đó bước chân tiến tục hướng phòng làm việc duy nhất đi đến.

Diệp Sơ đi theo, cảm giác được vô số ánh mắt mập mờ chiếu thẳng hai người. Cậu mẫn cảm quay đầu lại, vô số ánh mắt như lang như sói chưa kịp thu lại bị cậu trực tiếp bắt tại trận. Diệp Sơ không ngừng rùng mình rét run!

Không chú ý tới người đằng trước đã dừng lại tự lúc nào, mới quay đầu đã bị đúng đến đau điếng. Không ngờ nhìn hắn mặc quần áo thấy khá bình thường, nhưng trên thực tế cơ ngực rất rắn chắc làm Diệp Sơ đau đến nổ đom đóm mắt.

Hệt như con mèo nhỏ bị đau nghẹn ngào một tiếng, Diệp Sơ tự vuốt vuốt cái mũi sắp vẹo.

Hắn đưa tay lên sờ đỉnh mũi cậu, trong giọng nói lộ sự lo lắng: "Có chảy máu mũi không? Ngẩng lên tôi xem nào!"

Diệp Sơ bưng mũi, thanh âm lẫn giọng mũi, kháng cự lại động tác của hắn, lắc lắc đầu từ chối: "Không sao! Không sao!"

Nhưng hắn vẫn quyết tâm xem tình trạng của cậu. Đem eo Diệp Sơ kéo lại, tay cứng rắn bắt lấy tay cậu bỏ ra: "Ngoan! Để tôi xem!"

Diệp Sơ tiến thoái lưỡng nan, trơ mắt nhìn Tống Thừa Văn nắm cằm mình kéo mặt mình ngẩng lên, đôi mắt tỉ mỉ nhìn xem Diệp Sơ có bị thương hay không.

Đúng lúc này, cửa phòng làm việc bên cạnh đột nhiên mở, một tên đàn ông lạnh lùng đi ra, trên người anh mặc áo sơ mi trắng với quần kaki, dựa vào tường trông Tống Thừa Văn với Diệp Sơ.

Diệp Sơ vội vã đẩy Tống Thừa Văn ra.

"Hai người các cậu định diễn phim ở đây à?" Anh không vui vẻ liếc mắt lườm hắn, trong mắt đầy sự thiếu kiên nhẫn, nặng nề hơn thì như là phát hiện ra vi khuẩn đột ngột tìm đến cửa vậy!

"Đương nhiên là đến cho cậu thêm quyền uy ông chủ rồi!" Tống Thừa Văn phi thường quen thuộc thái độ của anh, làm như không có đưa cặp đựng laptop trong tay Diệp Sơ qua cho anh.

Sau đó không ngại ngần đi thẳng vào phòng làm việc, Diệp Sơ tất nhiên lon ton theo hắn, khẽ khàng lướt mắt qua người đàn ông nọ. Anh cũng vừa hay phóng tới Diệp Sơ bên này, phảng phất như mũi tên nhằm trúng tử huyệt khiến lông tơ trên người cậu dựng hết lên, lút cút cúi đầu lủi đi.

Thẩm Thịnh Dương mạnh tay đem cửa sập vào, cách trở mọi sự tò mò ở bên ngoài.

"Ôi chao!! Vừa nãy cô có chụp hình không???!!!" Bọn người ở ngoài lập tức làm ra náo động, hưng phấn.

"Tất nhiên là có rồi!! Hình ảnh ngàn vàng như vậy làm sao tôi có thể để nó uổng phí biến mất được?!!"

"Đôi kia xứng quá xứng nha!! Bá đạo công cùng tiểu bạch thụ!! Manh đến máu mũi muốn văng theo nhịp điệu!!"

... ...

Thẩm Thịnh Dương dửng dưng ngồi trên salon trong văn phòng, mất hứng nhìn Tống Thừa Văn lấy laptop ra.

"Cậu cho chỗ này là nơi nào? Nơi sửa máy tính sao?"

"Trước đây cậu không phải kỹ sư tin học sao?" Tống Thừa Văn nhàn nhạt chặn lại than phiền của Thẩm Thịnh Dương.

"Cậu mới là đồ sửa! Hồi đó có mỗi cậu, máy bị cái gì cũng ném cho tôi!" Thẩm Thịnh Dương tương đối không hài lòng với nhận thức của hắn.

"Hôm nay tôi cũng chỉ nhờ cậu thao tác có một chút, chưa đến mức đòi mạng! Thái độ của cậu là sao?" Hắn chẳng hề để ý, mang máy tính đẩy đến trước mặt anh, ngồi xuống gác chân, thuận tiện kéo theo Diệp Sơ.

Ánh mắt sắc bén của Thẩm Thịnh Dương bắn vào hai người một lúc, rốt cuộc động thủ mở máy lên.

Ngón tay thon dài thuần thục gõ gõ lên bàn phím, sau đó châm chọc hướng Diệp Sơ bảo: "Máy tính này tuổi bằng ông cụ nhà tôi đấy!"

Cậu nháy mắt đỏ mặt, "cục gạch" chính xác đã là một ông già cổ lỗ rồi! Bây giờ người ta sử dụng Window 7-8 còn cậu vẫn lẹt đẹt từ cái thời 2000. Bình thường nhờ đường mạng ổn định ở khu chung cư nên dùng cũng không đến nỗi, nhưng mà thật ra cứ như ông già sắp chết đến nơi, click click vài cái là thở không ra hơi rồi, mãi một lúc sau mới có thể phục hồi được!

"Cậu dùng miệng sửa máy hả?" Tống Thừa Văn lạnh lùng hỏi, cực kỳ không hài lòng kẻ dám móc mỉa người của mình!

Thẩm Thịnh Dương cũng lườm lại, nhưng không nói thêm.

Anh gõ gõ hai ba cái, máy tính thật sự đã sáng trở lại. Thẩm Thịnh Dương liền lọc cọc đánh thêm mấy bộ mã, ý vị thâm sâu nhìn hắn: "Cậu có biết vì sao lại dính virus không?"

Diệp Sơ đột nhiên nhảy dựng, kinh hoàng nhìn anh.

Tống Thừa Văn thấy phản ứng điện giật kia, dường như đoán ra có bí mật không muốn cho ai ngó tới, liền hỏi: "Sao?"

"Không! Không được nói! Đây là chuyện riêng tư của tôi! Anh không thể tùy tiện nói cho người ta nghe!" Diệp Sơ không biết mình lấy dũng khí ở nơi nào mà nói ra.

Thẩm Thịnh Dơng thờ ơ nhún nhún vai: "Được rồi, vậy tự cậu đi mà khai!" lại tiếp tục tà mị cười: "Nhưng mà, tôi ngược lại đối với cái máy tính đen ngòm này của cậu sinh ra hứng thú đấy..."

"?" Diệp Sơ không hiểu.

Thẩm Thịnh Dương lười biếng giải thích, lại cúi đầu nhập thêm đoạn mã nữa, trả máy về cho cậu: "Được rồi, cậu xem lại đi! Nhưng cá nhân tôi có ý kiến, cậu tốt nhất đừng dùng cái thứ này xem loại phim kia, nó chịu không nổi đâu!"

Lời vừa dứt, anh mới ý thức mình lỡ mệng, nhưng không hề thẹn nhìn thẳng vào đôi má chuyển thành màu gan heo của tiểu Diệp Lục.

Tống Thừa Văn nghe, nhướn mày, khóe miệng lại giương lên nụ cười không rõ ý tứ đối cậu.

Diệp Sơ luống cuống tay chân cất laptop đi, hướng Thẩm Thịnh Dương vội vã nói lời cảm ơn rồi hộc tốc chạy ra ngoài.

Gật đầu ra hiệu với anh, Tống Thừa Văn đứng dậy đuổi theo.

Diệp Sơ quẫn bách dùng chính laptop che mặt mình, xông pha khỏi nơi có một đống ánh mắt lấp lánh dõi theo mình, theo hướng cũ chạy đi, ấn nút đi xuống trên thang máy rồi vọt vào.

Tống Thừa Văn nhanh chân chạy vài bước, ngay khi cửa thang máy sắp đóng lại liền đưa một tay vào, mạnh mẽ tách hai cánh cửa ra.

"Anh..." Diệp Sơ kinh ngạc nhìn hành động của hắn.

"Tôi ngược lại rất muốn tự miệng thầy nói ra! Máy tính của thầy sao lại nhiễm virus?" Tống Thừa Văn nơi lỏng cổ áo, đứng cạnh Diệp Sơ, vẻ như vô ý nói.

Diệp Sơ cúi đầu thấp hơn, mặt nóng lên không dám nói tiếng nào.

Tống Thừa Văn thấy da mặt cậu quá mỏng nên không có ý đùa dai. Tiểu Diệp Lục vừa thấy cảnh sắc bên ngoài liền đi thẳng, không thèm nhìn đường cơ mà!

Mắt thấy Diệp Sơ không biết đi đường nào, Tống Thừa Văn kéo cổ tay cậu: "Thầy muốn chạy đi đâu?"

"Tôi..." Cậu mờ mịt nhìn xung quanh. Thân là một kẻ mù đường, cậu hoàn toàn không biết mình đang ở chỗ nào, chỉ có thể bị Tống Thừa Văn kéo cổ áo đi về chỗ để xe.

Bé ngoan co quắp ngồi trên xe, Tiểu Diệp Lục thập thò nhìn gò má người đang chuyên tâm lái xe, khẽ ho khan, cậu nghĩ mình phải cảm tạ hắn: "Hôm nay... rất cảm ơn anh..."

"Hả?" Tống Thừa Văn dùng giọng xoang mũi phát ra âm thanh khiêu gợi.

"Hôm nay cảm ơn anh... đã dẫn tôi đi sửa máy tính..." Giọng cậu lớn hơn một tẹo.

"Không cần cảm ơn tôi đâu! Nếu thầy thực sự muốn cảm tạ thì hãy làm cơm cho tôi với Đấu Đấu!" Tống Thừa Văn ngoắc ngoắc môi.

"..."

"Tới nhà tôi đi!"

OTL !!! Trong lòng cậu không ngừng gào thét!

n

Thêm Bình Luận