3~4
Chương 3: Từ kẹo que biến thành bằng hữu tốt!
Diệp Sơ dắt tay bé gái bị dư đang hậm hực vì bị Tống Đấu Đấu cự tuyệt, không ngừng bĩu đôi môi phụng phịu.
Đấu Đấu thì ưỡn ngực bước tới trước mặt Diệp Sơ, đưa bàn tay mềm mềm bé bé của mình cầm lấy tay cậu, trong ánh mắt mang theo chút kiêu căng nho nhỏ: "Thầy Diệp! Thầy đừng có suy nghĩ linh tinh gì đấy! Con không thích đi cùng với bạn gái nên mới theo thầy thôi!"
Diệp Sơ nhịn không được, cười khổ với nhóc: "Thầy có thể có ý kiến không?"
Cuối cùng, Diệp Sơ mỗi bên dắt theo một đứa đi cuối hàng ra ngoài sân...
Mà Đấu Đấu nắm tay cậu, hùng dũng, oai vệ, đầy khí phách hiên ngang bước chân ngắn lao lên phía trước, bên trái còn cô bé kia không theo kịp nhịp điệu của nhóc. Cho nên thầy giáo Diệp như cái bập bênh hết nghiêng sang trái rồi lại ngả về bên phải, khó khăn lắm mới có thể cân bằng được cả hai đứa nhỏ.
Trong nhà trẻ Diệp Sơ là một thầy giáo rất có tiếng, bởi vì gương mặt thực thanh tú, phi thường "thụ" nên được nhóm bé gái phi thường săn đón. Cậu vừa xuất hiện, các em nhỏ lập tức vây quanh, ngọt ngào lấy lòng, gọi: "Thầy Diệp ơi~"
Thậm chí còn có một cô bé mặc váy phồng búp bê hồng chóe, tóc đeo chiếc kẹp vương miện công chúa thực đáng yêu chạy đến, lấy từ trong túi ra một cái kẹo mυ"ŧ trịnh trọng để vào tay cậu, nhỏ giọng thỏ thẻ: "Thầy ơi, hôm qua mẹ con chỉ cho con ăn hai cái kẹo thôi! Nhưng mà vị rất ngon nên con muốn để dành cho thầy!"
Diệp Sơ ngồi xổm xuống, mỉm cười nhận lấy cái kẹo, vỗ yêu vào đôi má nộn nộn của bé: "Cảm ơn con! Kẹo dừa của thầy! Nhưng mà lần sau không nên mang kẹo đến lớp nha! Nếu con không cẩn thận mà làm rơi xuống đất thì có bạn nào đạp phải sẽ bị ngã thì sao?"
Cô bé bị người thầy yêu quý gọi là "keo dừa" không tránh khỏi nặng nề gật đầu, đôi mắt híp thành hình trăng lưỡi liềm, ngoan ngoãn đáp lại: "Dạ con biết rồi ạ! Thầy ơi con về hàng đây ạ!"
"Nhanh chân nào!" Diệp Sơ hướng "Kẹo dừa" vẫy chào, nhìn cô bé nhún nhảy trở về hàng ngũ của mình.
Tống Đấu Đấu đột nhiên đoạt lấy kẹo trong tay cậu, khinh thường kêu: "Mắt của bạn đó bị sao vậy? Có người đẹp trai đứng ngay đây mà lại tặng kẹo cho lão già như thầy!"
Diệp Sơ lấy lại kẹo, không quan tâm ý tứ của nhóc con, cười hì hì: "Thầy coi đây là thành ý khích lệ của em ấy!"
Tống Đấu Đấu thấy những lời khích bác của mình không hiệu quả, há mồm muốn dìm hàng cậu thêm mấy câu nữa nhưng bị Diệp Sơ đẩy nhẹ vào hàng ngũ: "Đấu Đấu à, con dứng ở đây rồi học động tác của các cô nhé!"
Bị Diệp Sơ cưỡng ép đẩy mạnh, Đấu Đấu nhìn các bạn nhỏ khác đều nhảy theo nhạc điệu vui nhộn, cô Vương đang đứng phía trên nhảy mẫu, còn hướng nhóc nhiệt tình gọi: "Nào! Các con cùng làm theo cô nào!"
Diệp Sơ đứng ngoài nhìn Đấu Đấu cau mày, một bộ cố gắng điều khiển thân người bụ bẫm của mình làm theo động tác của cô giáo bên trên mà không khỏi buồn cười. Vốn hôm nay mới nhập học nên làm thế nào cũng không xong, toàn bị chậm hơn một nhịp nên thực là phiền não a~~
Diệp Sơ ở trong lòng không ngừng vui vẻ: Bất kể có già dặn đến mấy thì trẻ con vẫn là trẻ con thôi!!
Cực kỳ lưu manh lấy điện thoại ra, cậu không ngại ngần quay video bộ dáng nhảy nhót buồn cười của Đấu Đấu rồi lưu lại. Hà hà! Nhóc con! Mai mốt còn dám ngồi lên đầu thầy nữa không?!
Viễn cảnh tương lai trong tưởng tượng thực tốt đẹp nha~~ Mình quá thông minh quá~~ Diệp Sơ cứ vậy xem đi xem lại đoạn video kia, đắc ý cười hắc hắc.
Hoạt động xong xuôi, Tống Đấu Đấu biết rằng mặt mũi đều mất sạch rồi! Mặt than đứng cạnh Diệp Sợ, kéo tay cậu, không nói tiếng nào lủi thủi về lớp.
Tiểu Diệp Lục lần đầu được chứng kiến bộ dạng rầu rĩ không nói tiếng nào của Đấu Đấu, đến bên cạnh, không đành lòng móc cái kẹo trong túi ra, dâng cho nhóc: "Cho con kẹo này! Nhưng không được ăn ở lớp, về nhà hẵng ăn nghe không?"
"Con không muốn!" Đấu Đấu nhìn kẹo, gương mặt nhỏ nhắn đột nhiên đỏ lên, tựa đầu không thèm đoái hoài.
"Vậy cũng tốt thôi! Thầy thấy tâm tình của con không tốt nên mới cho con... nếu con không..." Diệp Sơ nhún nhún vai, giả vờ mang đồ cất đi.
"Chờ đã!" Đấu Đấu giơ tay đoạt lại, cứng họng: "Con nói là không muốn chứ đâu phải là không cần?"
Tiểu Diệp Lục nhìn dáng vẻ khả ái biệt nữu của nhóc con, trong lòng bất đắc dĩ suy nghĩ, đứa nhóc này được cả vẻ ngoài, đi đến đâu cũng đều được săn đón nhiệt liệt a~
Véo véo đôi má phúng phính của nhóc con mấy cái, dỗ dành: "Sau này con phải chăm chỉ tập theo cô giáo nhé! Còn nữa, không được ăn đồ ngọt ở lớp, cũng không được để các bạn khác nhìn thấy!"
"Con biết rồi mà! Đàn ông gì mà cứ lảm nhảm mãi dông dài khϊếp vậy?" Đấu Đấu nhịn không được làm mặt hề đem kẹo cẩn thận cất vào túi áo, quý trọng nó đến nỗi như giấu bảo bối ngàn năm ý!
Diệp Sơ trong lòng thầm cảm động, bụng dạ đại nhân bao la rộng rãi tha thứ cho những lời nói lỗ mãng của Đấu Đấu.
Giờ ăn trưa đã đến, Diệp Sơ lo lắng tật xấu thích soi mói của Đấu Đấu phát tác mà không chịu ăn.
Không ngờ bạn nhỏ Đấu Đấu ngoan ngoãn mang bát con ngồi lên bàn, cầm muỗng từng ngụm từng ngụm chậm rãi nhai cơm, kể cả đám con trai nghịch ngợm xung quanh cũng không làm ảnh hưởng đến nhã hứng thanh cao của nhóc.
Cô Vương đứng cạnh Diệp Sơ, nhịn không được buông câu khen ngợi: "Đấu Đấu ăn cơm ngoan quá đi! Giá như mà mấy đứa lớp chúng ta cũng nghiêm chỉnh được như bé thì hai ta có phải đỡ căng thẳng hơn bao nhiêu! Thầy thấy thế có đúng không thầy Diệp?"
"Phải a~" Diệp Sơ tán thành gật đầu.
Cô Vương vừa dứt lời, cầm hộp cơm của mình chạy đi ăn cơm. Còn Diệp Sơ ở lại trông chừng các bạn nhỏ ăn uống cho đến lúc cô Vương trở lại mới thay ca.
Mang theo khay thức ăn vòng vòng trong phòng một hồi, gắp thêm cho bé này món này, bổ sung cho bé kia món khác, lúc đến chỗ Đấu Đấu ăn liền nhận được tín hiệu ngoắc ngoắc tay của nhóc.
Diệp Sơ nghi hoặc ngồi xổm xuống, thấy Đấu Đấu bên mép còn dính mấy hạt cơm, đồ ăn trong miệng còn chưa nuốt xuống, một bộ muốn bắn "mưa cơm" vào mặt cậu, nghiêm trọng nói: "Thầy Diệp! Thầy hãy nhớ kỹ! Con không thích ăn bất kỳ một loại đậu nào, cũng không ưa cả dưa chuột nữa! Sau này bất kể là món gì mà dính đến mấy thứ đó thì thầy đừng cho con ăn!"
Ngữ khí nói chuyện của nhóc thật là đương nhiên làm Diệp Sơ nhịn không được nghiêm mặt: "Kén chọn là thói quen rất xấu! Hơn nữa ăn nhiều đậu sẽ khiến con trở nên thông minh hơn!"
"Con thông minh có thừa! Mấy cái hạt đậu đấy chẳng giúp ích được gì cho con cả!" Đấu Đấu chun mặt nói với Diệp Sơ, rồi không để ý đến cậu, quay mông tiếp tục ăn cơm.
Diệp Sơ không nói gì, đứng lên gắp cho Đấu Đấu thêm chút đồ ăn, bụng dạ đen tối dụ khị: "Con ăn nhiều một chút đi!"
Đấu Đấu không chút phòng bị càn quét sạch sẽ những gì có trong bát, đang định đứng dậy mang bát ra chậu thì bị cậu gọi giật lại: "Từ từ đã! Ăn cơm xong còn phải nhai một tép tỏi!"
Nhóc con nhìn bát tỏi được bóc sẵn cạnh bàn, sắc mặt trở nên trắng bệch, bóp mũi né ra thật xa:" Thối quá! Con không muốn ăn đâu!"
"Không được! Các bạn nhỏ đều ăn cả! Như vậy mới phòng cảm mạo được!"Diệp Sơ cầm một tép đuổi theo.
"Con không ăn!! Không ăn!! Đánh chết con cũng không ăn!!!" Tống Đấu Đấu vừa hét vừa chạy loạn khắp nơi, nhưng vẫn bi thảm bị Diệp Sơ bắt được ở hành lang. Cậu đè nhóc con vào tường, cười xấu xa đưa tép tỏi đến gần Đấu Đấu thảm bại đến bất lực lắc lắc.
Diệp Sơ đắc ý cười hì hì: "Con ngừng giãy đi! Từ nay các món ăn sẽ đều bỏ tỏi nha! Cho nên sớm quen một chút để mai mốt không lạ lẫm nữa!"
Ngay lúc Diệp Sơ chuẩn bị nhét vào miệng Đấu Đấu, cô giáo Vương dùng cơm xong đến gần, gọi cậu: "Thầy Diệp ơi! Thầy đi ăn đi! Để tôi trông chừng các bé cho!"
Cậu quay đầu lại đáp một tiếng, lúc sau đảo lại trên tường đã trống hoác! Đấu Đấu đã sợ hãi cao chạy xa bay từ hồi nào rồi!
Tiếc rẻ lại gần cô Vương, Diệp Sơ giao tỏi cho cô, buồn rầu nhờ vả: "Đấu Đấu không chịu ăn nó nên phiền cô Vương nhất định phải dỗ cho bé ăn nhé!"
Cô Vương gật đầu, đối với Diệp Sơ thực an ủi: "Thầy yên tâm đi! Tôi chắc chắn sẽ cho bé ăn được thôi!"
Lúc này cậu mới an tâm cầm hộp cơm đi khỏi.
Cơm nước no say, quay trở lại liền nhìn thấy Đấu Đấu phị mặt ngồi ở ghế nhỏ cạnh phòng đọc, cậu tò mò đi đến ngồi xổm xuống cạnh bé: "Con ăn tỏi chưa?"
Đấu Đấu cầm quyển sách vặn vặn, thấp giọng đáp lại: "Ăn rồi..."
Diêp Sơ tin bé, hài lòng gật đầu: "Ngoan lắm! Từ nay phải tự mình ăn nhé!"
Nhóc con để sách xuống, kháng nghị: "Con không thích! Con sẽ tự chọn đồ ăn hoặc mang cơm từ nhà đến! Thầy không thể cưỡng ép con được!"
Không ngờ chỉ vì một tép tỏi con con mà Đấu Đấu đã tỏ ra nghiêm trọng như thế, tức đến đỏ vành mắt, nước mắt đáng thương cứ thế ầng ậc. Cô Vương thấy vậy, đau lòng không thôi, tức tốc chạy tới vỗ vỗ lưng Đấu Đấu xoa dịu: "Được được! Đấu Đấu ngoan đừng khóc nha~ mau đi ngủ trưa thôi con!"
Tống Đấu Đấu đứng dậy, lau sạch một mặt toàn nước mắt tèm nhem, kiêu ngạo ưỡn ngực dùng chân ngắn về lớp ngủ trưa.
Diệp Sơ kinh ngạc nhìn tốc độ thay đổi của nhóc con, lần thứ n cảm thán trong óc: Thầy đây còn chưa làm gì con! Sao con lại ra cái vẻ mặt như oán phụ thế hả??
Cô Vương quay ngoắt qua, phàn nàn Diệp Sơ: "Thầy Diệp này... tôi biết là thầy muốn tốt cho các bé... Nhưng mà đôi lúc không thể quá vội vàng được, như thế sẽ khiến cho các bé rất dễ tổn thương a~"
Diệp Sơ hết cách, chỉ còn nước cúi đầu nhận sai: "Vâng... là lỗi của tôi ạ!"
===♥♥♥===
Chương 4: Dẫn sói về nhà! [Một]
Tống Đấu Đấu bỗng nhiên ngoan ngoãn phối hợp với các thầy cô, không làm cho Diệp Sơ phải lo nghĩ nữa.
Cũng do cậu còn bận bịu để ý đến các bạn nhỏ khác nên không chú ý đến hành động của nhóc.
Ngủ trưa dậy, đám nhỏ dùng tráng miệng xong liền được cô Vương đẫn vào phòng âm nhạc.
Sắp tới là kỷ niệm thành lập vườn trẻ, phương thức tổ chức lần này của nhà trẻ là cho các lớp giao lưu văn nghệ, còn có cả các thầy cô từ các trường khác và cơ man các vị quan cao đến xem.
Lớp Mèo lớn mới biết đến kế hoạch này từ một tuần trước nên không chuẩn bị gì nhiều, đành phải đi theo lối mòn cho cả lớp hát hợp ca. Bài hát chủ đề lần này được cô Vương chọn có tên là: "Đại hội rừng xanh".
Được cái ca khúc này rất hữu dụng! Các bạn nhỏ mỗi người một vai làm động vật hay cây cối gì đó rồi cùng đứng hát với nhau, nghĩ đến mới thật oai làm sao! Khụ khụ! Đây là nguyên văn lời cô giáo Vương.
Cô Vương đem đài radio đặt trên bục, sau đó nói với các bé: "Các con thân yêu! Ngày hôm nay chúng ta sẽ học ca khúc mới nhé! Tháng sau chúng ta sẽ biểu diễn ca khúc này trong buổi văn nghệ của trường, còn được mời baba mama đến cùng xem nên phải học thật tốt và hát thật hay nhé! Có được được không?"
Các bạn nhỏ đều phi thường cao hứng, đáp thật lớn: "Vâng ạ!!"
"Bây giờ chúng ta cần chọn ra một chú hổ dũng mãnh dẫn đầu hàng các bạn đóng vai loài khác nhé! Các con muốn bạn nào đóng vai sư tử nhỏ và hổ nhỏ đây?" Cô Vương mỉm cười.
Đám nhóc nhìn bản thân mình một tí, lại ngoảnh cổ sang nhìn bạn khác một tẹo. Duy chỉ có Tống Đấu Đấu đứng điềm nhiên như không phải chuyện của mình, nhìn đông nhìn tây đi đâu đó.
Đột nhiên, một bé giơ tay dâng ý kiến: "Cô ơi! Cô cho bạn Đấu Đấu đóng vai hổ con đi!"
Cả lớp đồng loạt sáng mắt như đèn pha, dồn dập nhao nhao: "Đúng đó cô! Cho bạn Đấu Đấu làm con hổ là thích hợp nhất!"
Tống Đấu Đấu hoảng sợ, lắc đầu cực lực, nhưng đời buồn là không có ai thèm chịu để ý đến quyết định của bé hết!
Cô Vương cho là nhóc con đang xấu hổ, liền thân thiết kéo tay bé, đem bé đứng đầu đội ngũ, an ủi: "Đừng sợ a~ Cô tin con nhất định sẽ làm cho lớp chúng ta tỏa sáng mà!"
Diệp Sơ cũng thấy ý này không tồi! Tuy thanh âm Đấu Đấu tuy có chút đè nén cho già đời nhưng mà nghe phi thường hoạt bát, đáng yêu, cậu tin chắc lúc hát lên cũng sẽ đáng yêu lắm!
Tiếp đó cô giáo lại tiếp tục chọn ra một bé gái đóng vai sư tử nhỏ, cô bé kia gọi là Vương Tử Lâm, mái tóc luôn được buộc hai bên lúc lắc đáng yêu, cuối tuần nào cũng tham gia nhóm hợp xướng của cung thiếu nhi nên hiển nhiên thực lực ca hát là không thể phủ nhận!
Vương Tử Lâm bị cô giáo đẩy đến bên cạnh Đấu Đấu, quay sang nhìn thấy thằng bé tuy hơi lùn nhưng mà cực kỳ khả ái, mặt không khống chế được mà hơi hồng hồng.
Tống Đấu Đáu hướng Vương Tử Lâm kiêu căng bĩu môi, kiên quyết quay đầu nhìn đi chỗ khác không thèm để ý tới bé.
Tử Lâm thấy phản ứng chán ghét của nhóc liền có cảm giác tổn thương nặng nề, miệng kìm nén không bật khóc nhưng vành mắt đã đỏ ứng mất rồi!
Diệp Sơ không nghĩ đến Đấu Đấu tuổi còn nhỏ mà đã biết mình dễ nhìn nên sinh kiêu đến thế. Đành phải đến an ủi bé gái: "Tử Lâm a~ Bạn ấy còn chưa thích ứng được nên con hãy tận tình chỉ dẫn cho Đấu Đấu được không?"
Vương Tử Lâm hít hít cái mũi, kiên cường gật đầu.
Đấu Đấu quay đầu nhìn Tiểu Diệp Lục, dường như muốn nói chuyện với cậu, nhưng lời không nói ra, chỉ lườm một cái, tiếp tục quay đầu đi hướng khác.
Cho đến lúc cô Vương bắt đầu dạy hát, Diệp Sơ mới biết Đấu Đấu muốn nói với mình điều gì! Lúc mà nhóc con cất giọng hát của mình lên, nếu không muốn nói là người nghe mất nguyên cái mạng thì giảm đi còn nửa cái mạng đó!!
Hợp xướng quan trọng nhất là độ hài hòa về thanh âm, Tống Đấu Đấu đại gia hỏa đều liên tục quá sóng, lúc đang cần bình thường thì đột nhiên rống cao lên khiến các bạn nhỏ khác nhịn không nổi đều lăn ra cười bò.
Đấu Đấu đỏ mặt, luống cuống đứng yên không biết xử trí thế nào.
Cô Vương vội vã trấn các bạn khác yên tĩnh trở lại, xoa dịu: "Bạn Đấu Đấu chắc là lần đầu tiên được hát chung với cả lớp nên bạn ấy mới vui đến nỗi không khống chế được âm lượng. Các con phải hiểu cho bạn chứ không nên cười bạn nha!"
Đám trẻ con lập tức ngoan ngoãn đáp: "Vâng ạ!"
Nếu cô giáo đã nói vậy thì Đấu Đấu cũng không tiện phát hỏa, chỉ có thể tiếp tục nghẹn đỏ mặt theo mọi người hát.
Thật vất vả mới có thể hướng dẫn đám nhóc thông thuộc lời hát cùng giai điệu rồi mới cho cá bé thoải mái chơi đùa. Giờ này cũng có nhiều phụ huynh đến đón con về nhà rồi!
Các bạn nhỏ lần lượt được baba mama đến lớp đón, cao hứng chào tạm biệt cô Vương và Diệp Sơ để trở về nhà.
Tiểu Diệp Lục làm ca sớm nên có thể về nhà trước, còn lại thì giao cho cô Vương cùng một quản lý là tốt rồi!
Vì vậy cậu đeo cặp lên lưng, dự định chào các bé còn ở lại rồi đi về.
Đột nhiên, một bàn tay nhỏ kéo góc áo Diệp Sơ, cậu cúi đầu nhìn, thấy Đấu Đấu cười với mình, sốt sắng hỏi: "Thầy đi đâu thế?"
"Thầy đến giờ tan rồi nha! Con hãy ngoan ngoãn ở đây chờ baba nhé! Được không?" Diệp Sơ kiên nhẫn ngồi xổm xuống, xoa đầu nhóc.
Đấu Đấu cắn ngón tay suy nghĩ một chút, đôi mắt ngân ngấn nước, đang thương: "Vậy thầy cho con mượn điện thoại đi! Con hỏi xem baba lúc nào mới đón con!"
Diệp Sơ hết cách, móc điện thoại trong túi ra, bấm số sớm nay bị nhỡ rồi đưa cho Đấu Đấu.
Nhóc cầm cái diện thoại to như cục gạch rồi bay ra hành lang chờ baba nghe điện. Diệp Sơ bất đắc dĩ nhìn gương mặt nhỏ nhắn đằng xa, không biết là đang nói gì sau đó gật gật đầu, rồi không tình nguyện trả "cục gạch" lại cho cậu.
"Baba con muốn nói chuyện với thầy..."
Diệp Sơ một bụng đầy nghi vấn tiếp nhận rồi trả lời: "Xin chào!"
"Xin hỏi là thầy Diệp đúng không ạ?" Đầu bên kia truyền đến giọng nói trầm thấp xuyên thẳng vào đại não cậu, khiến xương cốt cậu hứng một trận tê dại.
"Vâng, là tôi!" Cậu nhẹ nhàng nhưng run rẩy đáp lại.
"Bây giờ là thời gian đón các bé đúng không? Nhưng hiện tại công việc của tôi còn chưa xong nữa, chẳng biết làm sao cho tiện..." Tống Thừa Văn buồn rầu nói.
"Cái này... Baba Đấu Đấu à... Tôi mong là anh hãy đến đón bé rồi hãng quay lại làm việc được không? Bỏ con cái ở lại trường quá lâu sau giờ tan học đúng là hành vi không có trách nhiệm!" Diệp Sơ đầy chính nghĩa thuyết giáo đạo lý chắn.
Tống Thừa Văn nghe Diệp Sơ chỉ trích không lấy làm tức giận, trái lại còn trầm thấp cười vài tiếng: "Thầy Diệp à, tôi biết thầy ở tầng trên nhà tôi đúng không? Thầy nói rằng để con lại ở lớp là không tốt vậy phiền thầy có thể đưa Đấu Đấu về nhà thầy một lúc được không? Ngay khi tan tầm tôi sẽ đón bé!"
"Tôi dựa vào cái gì..." Diệp Sơ muốn từ chối, nhưng chưa gì đã bị Tống Thừa Văn chêm một câu.
"Thầy Diệp à, vốn là tôi không muốn nói đâu. Nhưng cái ga giường nhà tôi phơi sáng nay làm từ tơ nhung, giá thị trường là năm ngàn..."
"Tống tiên sinh, anh hãy yên tâm! Tôi là thầy giáo của Đấu Đấu nên sẽ chăm sóc bé thật tốt!" Diệp Sơ vỗ ngực, vội vã bảo đảm.
"Vậy thì phiền thầy Diệp rồi!"
"Không sao! Không sao!" Che giấu nội tâm rít gào, cậu cúi đầu nhìn thằng nhóc trong mắt lồ lộ khinh bỉ đối lại.
Cất điện thoại đi, cậu dắt tay bé: "Bây giờ con có hai lựa chọn, một là cùng về nhà thầy! Hai là ở đây cho đến lúc baba con đón!"
Đấu Đấu sảng khoái cười: "Cái này chọn sao được ạ? Chờ baba đến đón thì chắc là đêm mất!"
Diệp Sơ thở dài một hơi, cuối cùng nhận mệnh, ngồi dậy đi tìm cô Vương thông báo: "Cô Vương à, Đấu Đấu ở cùng khu nhà với tôi, vừa nãy ba bé có gọi điện nhờ tôi cho bé về cùng!"
"Vậy sao? Thầy đưa bé về đi! Đấu Đấu à! Chào con!" Cô giáo ôn hòa hướng bé vẫy tay.
Đấu Đấu lễ phép cười rộ lên, lộ ra hai cái răng nanh nghịch ngợm: "Cô Vương! Hẹn gặp lại cô!"
Diệp Sơ ở trong lòng thầm ai oán, chừng nào con mới lễ phép với thầy chỉ bằng một phần mười như thế a~~
Cậu đi lấy xe đạp, có phương tiện đi lại là tốt lắm rồi! Nhưng mà cậu không dám mời Đấu Đấu ngồi lên, chỉ có thể bảo Đấu Đấu nắm góc áo cậu còn mình thì chậm rãi đẩy xe đi về phía trước.
Đấu Đấu đã đẹp trai đáng yêu sẵn rồi, còn mặc trên người quần áo theo phong cách quý ông nhỏ tuổi làm cho vô số nữ sinh đi qua liên tục nhìn chằm chằm vào bé.
Đấu Đấu tuy có chút mất mặt nhưng vẫn nắm chặt áo Diệp Sơ, chỉ có khẽ nhảy ra ngoài tránh cậu một chút.
Từ trường về đến khu chung cư ít nhất cũng phải nửa giờ đạp xe! Đấu Đấu chân ngắn, tốc độ rõ chậm nên chỉ mười lăm phút sau đã gọi lớn gọi nhỏ kêu mệt.
Diệp Sơ không còn cách nào khác, đành phải đem bé ngồi lên yên chính còn bản thân ngồi đằng sau, chặt chẽ bảo vệ không cho nhóc rơi xuống rồi dùng hai chân chống xuống đất gian lao đẩy đẩy.
Thật vất vả mới về đến nhà, cậu mở cửa, Đấu Đấu lập tức cởi giày ra, tự nhiên như ruồi chạy vào đặt mông ngồi lên sopha, gọi cậu: "Diệp Sơ! Cháu khát!"
"Con gọi thầy là gì?" Gian khổ mãi mới mang được tiểu quỷ này về nhà đã khiến trạch nam Diệp Sơ mệt đến sắp tắt thở rồi. Chưa kịp nghỉ ngơi đã bị thằng oắt không lớn cũng chẳng nhỏ ra lệnh như vua chúa khiến áp suất trong cậu giảm xuống tận đáy.
Tống Đấu Đấu nghe giọng của Diệp Sơ thay đổi, rất thức thời chuyển đổi ngữ khí: "Con xin lỗi thầy Diệp! Thầy ơi nhà thầy có nước không? Con muốn uống nước!"
Diệp Sơ tức giận vào bếp, rót cho bé một ly nước ấm rồi mang ra.
Để balo xuống, Diệp Sơ bảo với Đấu Đấu: "Con ngồi đây tự chơi nhé! Cẩn thận kẻo ngã! Nếu không có chuyện gì thì đừng gọi thầy nhé!"
Tống Đâu Đâu khéo léo gật gật đầu, nâng cái chén trong tay.
Thấy Đấu Đấu an phận như vậy, Diệp Sơ mới yên lòng về phòng ngủ đóng cửa.