61~Hoàn
Chương 61: Dòng dõi.
Tống Thừa Văn khẽ cười, đem tay Diệp Sơ nắm vào trong l*иg ngực: "Thật ra cũng không có gì phức tạp đến thế, gia chủ đương nhiệm gia tộc Robin Lâm khi còn trẻ cùng với một người phụ nữ Trung Quốc sinh con riêng, mới tìm được vào năm trước thôi. Hiện tại ông ta đã lớn tuổi, tương đối vừa ý với đứa con này, luôn muốn anh ta quay về nhận tổ quy tông, đồng thời cũng dành năm phần trăm cổ phần để tặng. Nhưng Lâm Hạo không chấp nhận, thậm chí còn muốn tách khỏi gia tộc, rời khỏi Mỹ.
"Mà Hàn Tĩnh Diêu đang qua lại với một trong những đứa con của gia tộc đó, vô tình biết được chuyện nên mới đánh chủ ý lên Đấu Đấu. Thằng bé là con trai Lâm Hạo, đương nhiên được thừa hưởng năm phần trăm cổ phần. Nếu chị ta đoạt lại được quyền giám hộ Đấu Đấu, không phải có thể quỷ không biết, thần không hay nhét số cổ phần kia vào túi sao?"
Diệp Sơ lúc này hiểu rõ đầu đuôi ngọn ngành. Hoá ra, Hàn Tĩnh Diêu không phải muốn bù đắp tình thân cho Đấu Đấu mà lại ủ mưu kế ác độc. Có một người mẹ như vậy, quả thực quá đáng sợ!
Diệp Sơ thực sự tức giận! Cơ mà chờ chút! Nói cách khác Tống Thừa Văn đã biết hết nhưng không thèm nói cho cậu, mãi đến khi Hàn Tĩnh Diêu làm chuyện xấu mới thành thật khai báo, thật sự... quá đáng ghét mà!!
Cái tên này đang có ý gì vậy!!
Tống Thừa Văn thấy cậu không nói lời nào, sắc mặt rõ ràng không được đúng, chắc chắn cậu đang trách hắn không nói cho cậu biết rồi!
Hắn chộp lấy má cậu, thơm cả hai bên: "Anh không nói gì vì sợ em lo lắng từ sáng đến tối. Huống hồ, tự anh có thể xử lý tốt chuyện này, không phải sao?"
"..."
"Nhưng nói qua nói lại, lần trước em đã đáp ứng anh, sau khi giải quyết xong chuyện của Đấu Đấu thì chúng ta lập tức kết hôn." Tống Thừa Văn nhìn Diệp Sơ, tròng mắt đen sâu hiện lên hai từ "nghiêm túc".
"Anh..." Cậu không ngờ hắn đột nhiên nói chuyển đề tài, hiện tại chưa biết đáp thế nào.
"Anh đã mang toàn bộ dòng dõi của mình cho em, em không thể không nhận!" Hắn nhàn nhã nói.
"Cái gì cơ?" Diệp Sơ mơ mơ hồ hồ.
Tống Thừa Văn chỉ chỉ cổ cậu, Diệp Sơ men theo ánh mắt của hắn nhìn xuống, nhìn thấy chiếc đồng hồ quả quýt hắn tặng.
Tay nâng nó lên, cậu sờ sờ hoa văn chạm khắc trên nó, đột nhiên liên tưởng đến miếng kim loại hoa văn phức tạp Lâm Hạo mang theo... Chẳng có lẽ...
Tống Thừa Văn thấy ánh mắt không thể tin nổi của ai đó, đại khái đoán ra ngụ ý rồi: "Cái đồng hồ này tương đương với gia huy của gia đình anh. Nhà ngoại anh là gia tộc có lịch sử trăm năm tại thành phố S, chiếc đồng hồ này chính là tượng trưng cho thân phận trong gia tộc. Chỉ cần có nó, em có thể sở hữu được tất cả quyền lợi, bất động sản, tài sản của anh."
Hắn híp mắt hài lòng nhìn biểu cảm há mồm trợn mắt của cậu.
Cái đồng hồ này đến tay Diệp Sơ từ lúc nào ư? Chính là khi hắn phải đi công tác, nhờ cậu chăm sóc Đấu Đấu, trở về liền tặng cho cậu.
Lúc đó Diệp Sơ chỉ nghĩ là vật kỷ niệm thông thường, nhưng không ngờ lại có ý nghĩa lớn như vậy.
Theo lời Tống Thừa Văn, ngay khi đó hắn đã mang toàn bộ thân phận cùng tính mạng giao cho Diệp Sơ ư?
Sau khi rõ ràng phần tâm tư này, Diệp Sơ phát hiện ra bản thân đã thấu hiểu người đàn ông trước mặt. Tính cách tuy kiên nghị, lạnh như băng, nhưng tâm địa rất cẩn thận, tri kỷ, lúc nào cũng bảo vệ, chăm sóc cậu.
Tay không tự giác đặt lên tay hắn, mũi cậu dán vào mũi hắn: "Em chưa từng nói, Tống Thừa Văn, em yêu anh..."
Tống Thừa Văn khẽ cười, thân mật dùng mũi cọ cọ mũi Diệp Sơ: "Có thể dùng chút tiền đổi lấy câu nói này của em, anh còn đang cảm thấy lãi đấy!"
"..." Diệp Sơ bất đắc dĩ nhìn người đàn ông của mình. Cái tên đáng ghét này bức chân tâm của cậu ra hết rồi lại tự động sát phong cảnh luôn!
"Đúng rồi!" Cậu đột nhiên nhớ ra gì đó: "Anh nói mình đã đem tất cả tiền nong giao cho em, thế còn công ty kiến trúc là rút quỹ đen để thành lập hả hả?"
Tống Thừa Văn bật cười: "Không ngờ Diệp Sơ nhà chúng ta là tiểu tham tiền nha! Thật sự muốn ôm hết tiền của ông xã, không nhả một đồng sao?"
Diệp Sơ thấy ai kia đang trêu chọc mình, tức giận đánh bồm bộp vào tay hắn: "Em không cần tiền của anh! Ai thèm!"
Nói rồi, Diệp Sơ chuẩn bị tháo dây xuống nhưng bị hắn ngăn lại bằng lý do đơn giản: "Một khi Tống Thừa Văn cho đi thứ gì, thì chưa từng có đạo lý lấy lại!"
Được rồi! Đây chính là câu nổ của mấy tên nhà giàu nứt đố đổ vách thích bắt nạt người ta!
"Chúng ta kết hôn cũng được, nhưng mà... ba mẹ em..." Cậu vừa nghĩ tới hai cụ liền đau đầu, hai vị kia không phải nhân vật dễ KO nha...
"Yên tâm đi, anh có biện pháp với hai bác. Chờ Đấu Đấu ổn định tâm tình, ba chúng ta cùng về nhà ba mẹ."
"Anh có biện pháp gì?" Diệp Sơ nhanh chóng bổ sung: "Vấn đề này liên quan đến quan hệ của anh và em, em nhất định phải dược biết, tránh phải đi lòng vòng!"
"Chiến lược của anh rất đơn giản, chỉ cần một thứ thôi..."
"Thứ gì?"
"Diệp gia có đời sau rồi."
"... ?"
Một tuần sau, Diệp Sơ buff đủ máu, kinh nghiệm, khiên, kiếm linh tinh cùng Tống Thừa Văn và Tống Đấu Đấu về quê.
Lần này, hắn vô cùng thuận lợi dừng xe trước cửa nhà họ Diệp.
Diệp đại vương đi đánh mạt chược về, thấy một chiếc xe siêu xa hoa đỗ trước cửa nhà liền thắc mắc. Cơ mà nhìn rất giống xe của cậu thanh niên Tống Thừa Văn hồi đó, là xe của ai nhỉ?
Còn đang ngờ vực, ông lập tức thấy Diệp Sơ lọ mọ chui ra.
.
Phát hiện ra ông, Diệp Sơ gọi một tiếng: "Ba ơi!"
Diệp đại vương thấy con trai về thì thực vui vẻ, chỉ có điều ông không nghĩ hai ba con họ Tống lại theo tới, quan hệ của đám chúng nó tốt vậy sao?
Tống Đấu Đấu xuống xe, nhìn thấy Diệp đại vương, cực kỳ thân thuộc chạy tới: "Con chào ông nội!"
Đứa nhỏ đáng yêu mềm mềm như Tống Đấu Đấu luôn được các cụ hoan nghênh. Nhìn thấy bé, thắc mắc trong lòng đột nhiên bay mất, ông ôm chầm lấy bé: "Cháu ngoan của ông!"
Diệp mẫu hậu nghe thấy tiếng lào xào liền ra mở cửa, thấy Đấu Đấu có mặt, cũng vui mừng chạy tới giật bé từ tay ông nhà, hôn lấy hôn để trên đôi má phúng phính nộn nộn: "Ôi!! Đấu Đấu về chơi với bà này! Chẳng trách hôm nay mí mắt của bà cứ nháy nháy, hoá ra là có chuyện tốt!"
Nhìn thấy khung cảnh vui vẻ này, Diệp Sơ đột nhiên minh bạch lời Tống Thừa Văn nói với mình hôm đó...
Diệp mẫu hậu ôm Đấu Đấu, xoay người trách con trai: "Sao về mà không báo trước cho ba mẹ một tiếng?"
"Hì hì, con không muốn mẹ phải chuẩn bị vất vả nên mới không báo đó!"
"Con thì thế nào cũng được, nhưng mà Đấu Đấu phải được ăn ngon, đúng không cháu yêu?" Bà vui vẻ ôm bé vào nhà.
Diệp Sơ bị cho ra rìa, nhún nhún vai, lắc lư đi theo.
Tống Thừa Văn lấy quà cáp từ trong xe ra, đi sau cậu.
Diệp đại vương thấy hắn xách mấy cái hộp thoạt nhìn rất cao cấp, lập tức đi tới hoà ái giúp đỡ: "Tiểu Tống à, hai ba con cậu đến thì cũng đến rồi, sao còn phải quà cáp làm gì cho bất tiện?"
Tống Thừa Văn lễ phép mỉm cười: "Lần trước do quá vội vàng nên cháu không có lễ ra mắt, lần này mới là chính thức bái phỏng."
Ông không hiểu lắm, sao nghe Tiểu Tống nói mà ông cứ tưởng như con rể tìm tới cửa thế này?
No! No! No! Ông lập tức vùi dập suy nghĩ này. Diệp Sơ nhà ông là nam, Tống Thừa Văn cũng là nam, hai đứa làm sao có khả năng dính dáng linh tinh đây! Kể cả con ông có là nữ, thì cũng không thể hấp dẫn được loại hình đàn ông như Tống Thừa Văn.
Diệp đại vương lắc đầu, vào nhà.
Bà Diệp lấy hoa quả trong tủ lạnh ra, giúp Đấu Đấu cắt thành từng miếng nhỏ, cao hứng nhìn bé cầm xiên ăn đến ngon lành.
Tống Thừa Văn rất tự nhiên ngồi cạnh Diệp Sơ, uống nước hoa quả của cậu.
Diệp Sơ dòm ba mẹ, thấy ông bà không chú ý nhưng vẫn không ngừng lo sợ, khẽ đẩy hắn ra: "Ba mẹ em đang ở đây!"
Tống Thừa Văn kề sát tai cậu, nói nhỏ: "Thì làm sao, chúng ta về đây không phải là để công khai sao? Cứ làm như vô tình thì hiệu quả sẽ tốt hơn."
Diệp Sơ không tin tưởng nhìn hắn.
Diệp mẫu hậu rất đúng lúc quay đầu, bắt gặp cảnh Diệp Sơ và Tống Thừa Văn gần kề rất chi tình tứ, trong lòng đột nhiên nảy ra cảm giác khác thường.
Cậu nghiêng đầu qua chỗ khác, vừa vặn bắt phải ánh mắt như có điều suy nghĩ của mẹ, lập tức chột dạ né tránh.
Hàng động này càng khiến bà thêm nghi ngờ, chẳng lẽ...
Diệp mẫu hậu mặc dù là người nông thôn nhưng trên TV phổ cập bây giờ đàn ông cũng có thể yêu đàn ông. Lúc trước bà xem những tin kia, cảm thấy khó lòng tưởng tượng nổi nên liền xem cho vui rồi quên mất.
Nhưng vừa hình thấy hành động của hai đứa, Diệp mẫu hậu lập tức nhớ ra...
Ấy vậy bà không nói gì, sắc mặt rất nhanh bình thường trở lại, bắt đầu trêu chọc Đấu Đấu.
Diệp Sơ thoát được môt kiếp liền thở phào, bắt Tống Thừa Văn cách xa mình một chút.
Lúc Tống Thừa Văn xếp quà ra, ông bà Diệp sợ hết cả hồn, vừa nhìn cách đóng gói tinh xảo cùng tên gọi hàng hiệu cao cấp, ông bà liền biết những thứ này rất quý giá, lập tức từ chối.
Diệp mẫu hậu trách Diệp Sơ: "Tiểu Sơ, lần nào con cũng bắt Tống tiên sinh đưa về, sao còn để cậu ấy phải mua quà?"
Cậu bấc đắc dĩ nhìn hai cụ nhà mình rồi lại nhìn Tống Thừa Văn, cố nhịn nhịn: "Mẹ, không sao đâu ạ! Cứ coi là con mua biếu ba mẹ đi! Ba mẹ cứ nhận lấy!"
"Con mua?!" Bà lập tức sốt ruột: "Thằng nhỏ như con lương một tháng chả được bao nhiêu lại đi vung vào mấy thứ này, ông bà già này dùng cũng chẳng trường sinh bất lão được..."
"Không đâu mẹ, không phải con chi tiền..." Diệp Sơ vội vàng muốn giải thích mà không biết nên nói thế nào, ấp úng mãi chẳng tìm được nguyên do.
"Nếu là tâm ý của bọn nhỏ thì cứ nhận đi, đừng để chúng buồn!" Diệp đại vương đẩy bà nhà ra: "Để ba làm chủ! Cảm ơn cháu, Tiểu Tống!"
Tống Thưa Văn bình tĩnh đáp: "Đây là những việc con cần làm, thưa chú."
Diệp mẫu hậu tức không ít, nhưng không muốn ông nhà rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan trước mặt người ngoài, cho nên đành nghiêm mặt đi ra chỗ khác...
===♥♥♥===
Chương 62: Bị sắc dụ dỗ.
Thừa dịp Diệp mẫu hậu không để ý, Diệp Sơ kéo Tống Thừa Văn qua một bên: "Anh cần gì phải mang nhiều quà quý làm gì hả? Sao không nói với em một tiếng chứ! Hại em không biết giải thích ra sao! Anh hơi bị quá đáng đấy!"
Tống Thừa Văn thấy ai đó không nể nang mà lên cơn, khoé môi hơi dương lên, cánh tay đưa qua, kéo cậu dán chặt vào nửa dưới của mình.
"Anh... anh làm gì thế?" Diệp Sơ thực sự vừa thẹn vừa giận, giương nanh núa vuốt, giãy dụa hòng thoát.
"Diệp Sơ, ngay thẳng là phương thức làm việc của anh, em cần thành lập thói quen tin tưởng anh đi. Có anh ở phía trước đỡ thì em còn sợ cái gì nữa?" Đôi ngươi sâu thẳm nhìn thẳng Diệp Sơ, khiến cậu không tự chủ lái theo nó.
"Nhưng mà..."
"Tiểu Sơ!" Diệp mẫu hậu đột nhiên thò đầu từ bếp ra: "Tới giúp mẹ bày bàn ăn, chuẩn bị dùng bữa!"
"Vâng ạ!" Cậu vội vàng thoát khỏi hắn, vỗ vỗ mặt mình để thần sắc bình thường mới vào bếp.
Khoảng thời gian sau, Diệp Sơ đột phát hiện ra, mẫu hậu nhà mình không biết là vô tình hay cố ý có mặt lúc cậu và hắn ở cạnh nhau, lúc bà làm bộ xem TV, khi thì đan áo len. Diệp Sơ có cảm giác lỗ tai bà so với thỏ dựng còn cao hơn.
Động thái khiến này khiến cậu không dám táy máy lung tung, đồng thời nhắc nhở Tống Thủ Văn không được động thủ. Nếu để mẹ cậu phát hiện sớm thì bà thực sự chịu không nổi mất.
Buổi tối, Diệp mẫu hậu thừa dịp ông nhà ngồi xem TV, còn Tống Thừa Văn nhìn Đấu Đấu ăn hoa quả liền len lén gọi Diệp Sơ vào phòng riêng.
Bà lấy ra một cái hộp bọc nhung, Diệp Sơ chỉ cần liếc mắt là đã nhận ra đây là cái hộp đựng vòng tay lần trước Tống Thừa Văn tặng.
"Tiểu Sơ à, mẹ biết Tống tiên sinh là người phi thường giỏi, cậu ấy luôn chiếu cố con mà mẹ còn nhận quà, thật sự rất áy náy..." Nói rồi, Diệp mẫu hậu đem hộp nhét vào tay con trai: "Con hãy thay mẹ trả cái vòng này cho cậu ấy..."
"Mẹ..." Diệp Sơ biết tính mẫu hậu nhà mình, hẳn là bà không giờ thích nhận quà cáp vật chất. Nhưng bây giờ cậu với hắn đã là loại quan hệ kia, muốn bà giữ nó cũng là hợp tình hợp lý.
Diệp Sơ càng xoắn xuýt càng khiến bà nổi lửa: "Tiểu Sơ à, tuy điều kiện gia đình mình không đủ đầy, nhưng từ lớn tới bé mẹ đã nói với con thế nào, chúng ta không muốn chịu ơn, lẽ nào con quên rồi sao?"
Tiểu Diệp Lục thấy mẫu hậu nổi giận liền vội vàng giúp bà hạ hoả: "Con làm sao mà không nhớ được ạ... chỉ có điều..."
"Chỉ có điều cái gì? Tiểu Sơ, con và cái cậu họ Tống kia..."
"Vâng vâng! Con sẽ thử trả lại xem sao, mẹ đừng có suy nghĩ lung tung!"
Con trai cuối cùng cũng chịu nhận lệnh, bà lúc này mới hoà hoãn sắc mặt: "Ngoan lắm!"
Cầm hộp vòng tay ra khỏi phòng ba mẹ, Diệp Sơ có chút khó xử, cậu nên làm gì bây giờ? Cậu có thể tưởng tượng ra lúc mình trả đồ, thể nào mặt ai kia cũng thối ơi là thối luôn!
Nhưng nếu không trả thì thế nào cũng không thoát khỏi mẫu hậu...
Tình thế quả thực rất khó xử, đột nhiên Diệp Sơ bắt gặp Tống Thừa Văn ở đầu cầu thang chậm rãi lại gần chỗ cậu. Tiểu Diệp Lục vội vàng giấu cái hộp ra sau lưng nhưng vẫn bị hắn nhận ra.
"Sao thế?" Đôi lông mày đẹp mắt hơi nhíu lại.
"Dạ? Không có gì! Không có gì!" Diệp Sơ hoảng hốt, bất chấp tất cả phủ nhận.
Tống Thừa Văn dòm dòm cậu, biết chắc cậu đang giấu giếm nhưng không bóc mẽ, mãi đến khi nhìn thấy nỗi sợ hãi trong đáy mắt cậu mới lạnh nhạt nói: "Anh vào phòng em tắm."
"Vâng." Diệp Sơ gật đầu, nắm chặt chiếc hộp trong tay rồi khẽ nghiêng người nhường đường cho hắn.
Đôi mắt hắn nhìn thẳng đi ngang qua cậu, thực sự khiến Diệp Sơ sợ bóng, sợ gió một hồi.
Chờ đến khi nghĩ ra thì cậu hận không thể cắn đứt lưỡi, Tống Thừa Văn vào phòng cậu thì làm sao giấu vòng được đây?
Diệp Sơ không thể làm gì khác ngoài đứng đợi ngoài cửa, xác định ai kia đi tắm thì mới rón rén mở cửa, cẩn thận bước từng bước tới bên giường ngủ, mở ngăn kéo đầu giường, đặt hộp vào...
Ai ngờ, một giây sau cậu bị giam trong một l*иg ngực ướt nhẹp, tiếng nói ưu nhã trầm thấp vang bên tai: "Giấu cái gì mà phải bí mật như vậy?
Cậu bị doạ đến nhảy dựng lên, vội vã nhét hộp vào vị trí sâu nhất: "Không... không có gì đâu..."
"Em không cần giấu nữa, thủ đoạn cỏn con này mà anh còn không biết sao?" Tống Thừa Văn nhàn nhạt nói, mùi sữa tắm thoang thoảng lan vào mũi Diệp Sơ.
Cậu cũng dùng loại sữa tắm tương tự, hiện tại nó đang được truyền từ người hắn, lẽ nào đây chính là thuỷ dung trong truyền thuyết?
Lúc này, Tống Thừa Văn đưa tay đến, lấy chiếc hộp ra khỏi ngăn kéo, buông Diệp Sơ rồi ngồi xuống giường.
Diệp Sơ quay đầu lại, lập tức bắt gặp được nửa thân trên xích loã của ai kia, bên dưới chỉ quấn độc một cái khăn tắm trắng, để lộ cặp chân dài tinh tráng, những giọt nước còn chảy xuống từ mái tóc ướt.
Vào thời khắc này, trong đầu Diệp Sơ chỉ còn bốn chữ to đoành... đẹp đến nức lòng!
Tống Thừa Văn ngẩng đầu, đúng lúc bắt gặp ánh mắt si ngốc của ai đó dành cho mình, hiển nhiên đã thành công lấy lòng hắn, khoé miệng câu lên, quơ quơ cái hộp trước mặt cậu: "Cô bảo em trả?"
Diệp Sơ thoát khỏi sắc dụ, ngồi khoanh chân trên đất, trông như gặp đại địch: "Ầy... Mẹ bắt em đưa lại cho anh, thứ này quá quý giá, mẹ không nhận nổi."
Tống Thừa Văn mở hộp, nâng cái vòng tay tuỳ ý ngắm nghía: "Ồ, nói như vậy thì em cũng cảm thấy không được?"
"... Vâng... đúng vậy?" Tuy sắc mặt hắn bất biến, nhưng cậu thấy rõ ràng ngữ khí lạnh xuống mấy phần rồi.
Đây là... đây là điềm báo trước cơn sóng thần sao?
Tống Thừa Văn nhìn Diệp Sơ, cậu vội vàng biện giải: "Không phải, em không có ý này..."
"Vậy là ý gì?"
"Em muốn nói là... tuy hai ta là quan hệ kia, nhưng mà không phải tặng quà mới là tốt..." Cậu đang cảm thấy não mình đang teo lại, nói thế nào cũng không thông được...
Khoé miệng Tống Thừa Văn đột nhiên nở nụ cười, ra lệnh: "Cứ tiếp tục."
Cậu thấy hắn đang cười, chẳng lẽ chấp nhận lời giải thích? Đành tiếp tục nói...
"Cho nên... anh cứ cầm lại đi, chờ đến khi quan hệ được công khai trước ba mẹ, thì người khác sẽ không mắng anh là lấy tiền đè người."
Tống Thừa Văn nghe chính miệng Diệp Sơ nói ra chuỗi câu: "quan hệ được công khai trước ba mẹ" thì tâm tình mới tốt lên.
Cậu nuốt nước miếng, chờ phản ứng...
Hắn để vòng vào hộp, kéo tay cậu qua, đặt nó lên lòng bàn tay cậu: "Anh sẽ không nhận lại nhưng sẽ để em giữ nó, đợi thời cơ chín muồi thì trao trả cho bác gái."
Diệp Sơ ngơ ngác nhìn thứ trên tay. Không sai! Đây chính là biện pháp xử lý tốt nhất, vừa không khiến cậu khó xử, cũng không khiến Diệp mẫu hậu tức giận.
"Đúng rồi! Hình như mẹ em đã nghi ngờ hai chúng ta không được bình thường, nên hai ngày tới chúng ta phải bảo trì khoảng cách nhất định." Diệp Sơ đột nhiên nhớ ra, vội vàng nói.
"Giữ khoảng cách? Diệp Sơ, lẽ nào em đã quên mục đích về đây rồi?" Tống Thừa Văn nheo mắt, cực kỳ nguy hiểm nhìn cậu.
Diệp Sơ đột nhiên ngộ ra, lần này hắn cùng cậu về quê, chính là để công khai quan hệ mà.
"Nhưng mẹ em vừa nhìn ra manh mối, lập tức trả vòng cho anh. Sợ đến lúc biết sự thật, sợ bà chịu không nổi..." Diệp Sơ cau mày, lo lắng rất nhiều.
"Diệp Sơ, anh đã nói rồi, những chuyện này em không cần phải sợ. Cứ giao cho anh, tin tưởng anh không phải là đủ rồi sao?"
Tống Thừa Văn tiến sát lại, cách mặt Diệp Sơ khoảng 1cm liền giữ nguyên, đôi mắt đen thẳm ẩn chứa nhiều thâm ý khiến cậu như sa vào bóng tối mà lại rất an toàn.
"Vâng." Cậu vô ý thức gật đầu.
"Giờ mới ngoan này!" Hắn đưa tay ra, xoa đầu cậu như khen ngợi một chú cún nhỏ: "Ngoan như vậy, xem ra là muốn được anh thưởng đây mà!"
"Hở?" Diệp Sơ còn ngu ngơ chưa hiểu thì đã bị Tống Thừa Văn xoay người đặt dưới thân.
"Không được! Không được! Mẹ em đang ở ngoài kia!"
"Cho nên... em kêu nhỏ thôi..."
——- Tui là đường phân cách đỏ mặt ——-
Tống Đấu Đấu ăn xong hoa quả, thấy baba và thầy Diệp mãi chưa có xuống, còn ông nội bị một cuộc điện thoại làm cho phì phò chạy ra ngoài.
Mình bé ở tầng một rất chán, nên đôi chân ngắn lập tức bò lên tầng trên.
Nghe thấy tiếng trong phòng thầy Diệp, Đấu Đấu "Bịch! Bịch! Bịch!" chạy tới.
Bé vừa mới dán tai lên cửa hóng hớt thì cửa liền mở ra, Tống Thừa Văn từ trên cao thích ý nhìn xuống thằng con lùn nhà mình.
"Baba..." Đấu Đấu đang định hỏi sao ba lại ở trong phòng thầy Diệp thì bị hắn xách lên: "Muộn rồi, con mau đánh răng rửa mặt rồi lên giường."
"Dạ?!" Bé còn chưa được thấy thầy Diệp mà, sao có thể cứ như vậy mà đi được?!
Tống Đấu Đấu giãy dụa: "Baba! Thầy Diệp đâu rồi ạ?"
"Thầy Diệp mệt, ngủ trước rồi." Tống Thừa Văn không khách khí xách con trai về phòng cho khách, đóng cửa.
Diệp Sơ đáng thương mệt muốn chết luôn! Cậu nằm trên giường, nghe đối thoại giữa hai ba con, không còn hơi sức phản bác, lực bất tòng tâm chỉ có thể tức giận xoay người, mà xương hình như vừa "Crack!" một tiếng...
Mơ mơ màng màng nằm trên giường, Diệp Sơ chợt nghe tiếng mẫu hậu sốt ruột gõ cửa: Tiểu Sơ! Tiểu Sơ! Con ở trong đó không?"
Thanh âm của bà thực gấp gáp khiến Diệp Sơ đột nhiên ý thức khả năng có chuyện không hay xảy ra, vội vã kéo lê thân thể mỏi mệt đi mở cửa.
Diệp mẫu hậu thấy bộ dạng của cậu có gì đó không đúng nhưng lại không nói ra được, trước mắt bà không để ý tới việc này: "Ba con vừa gọi điện về, ông ấy bị đưa tới đồn cảnh sát rồi!"
"Dạ?! Sao cơ ạ?!" Cậu cực kỳ bất ngờ: "Không phải vừa nãy ba xem TV dưới nhà sao ạ?"
"Thì đúng là thế! Nhưng cảnh sát gọi tới, nói rằng ông ấy đang ờ đồn, bây giờ nhà mình phải tới bảo lãnh thì mới được thả!"
===♥♥♥===
Chương 63: Mọi thứ trở nên rắc rối.
Hai người hơi hoảng, Tống Thừa Văn áo mũ chỉnh tề đi ra, hỏi: "Cô Diệp, có chuyện gì xảy ra vậy?"
Diệp mẫu hậu do dự không biết có nên nói cho hắn nghe hay không. Dù sao đây cũng là vấn đề tế nhị của gia đình bà, nói không chừng còn là chuyện bêu xấu, kể trước người ngoài thực sự rất mất mặt.
Diệp Sơ lại không quản nhiều như thế: "Mẹ em nói, vừa nãy cảnh sát gọi điện tới báo rằng ba em đang ở đồn."
"Đã có chuyện gì xảy ra?"
"Hiện tại mẹ con em cũng không rõ. Vừa nãy ông còn ở dưới phòng khách xem TV, làm sao đột nhiên bị cảnh sát tóm được?"
"Vậy thì trước tiên phải đến đồn bảo lãnh chú về rồi hỏi han sau."
"Vâng."
Tống Đấu Đấu đã ngủ say nên người lớn không dám làm phiền bé, Tống Thừa Văn lái xe, mang theo mẹ con Diệp Sơ đến đồn cảnh sát huyện.
Đến nơi, nghe được một chút tình huống, Diệp mẫu hậu choáng váng, suýt chút nữa lăn ra ngất, hoá ra chồng bà lén lút sau lưng bà nhiều chuyện đến vậy.
Trên thực tế, Diệp đại vương dùng tiền riêng nuôi bồ nhí ở bên ngoài, mà vị bồ nhí kia là một phụ nữ đã có gia đình.
Chồng người ta biết tư tình giữa hai người, liền lừa Diệp đại vương ra ngoài, nửa đường muốn dùng dao đâm ông. Nhưng may mắn Diệp đại vương né được rồi trốn đi, nhưng không ngờ lúc trở tay phản kháng lại vô tình làm người chồng kia bị thương.
Hiện tại người đàn ông kia đang nằm trong bệnh viện, còn Diệp đại vương bị giải về đồn cảnh sát lấy lời khai.
Cảnh sát còn gọi Diệp mẫu hậu đến bảo lãnh, khiến bà thực sự rất nhục nhã.
Bà bươn trải, gian khổ nhiều năm, lo liệu cho cái gia đình này chu toàn. Kết quả thì sao, người bạn đời của bà lại đi dan díu với một người đàn bà khác, bây giờ còn muốn bà dùng tiền cứu ông về, trên đời làm gì có chuyện tốt như vậy?
Ít nhất bà vẫn giữ lại một tia lý trí, không để bản thân bùng nổ giữa đồn cảnh sát. Diệp đại vương đã vứt mặt mình đi, nhưng bà không thể ném nổi.
Muốn bà bỏ tiền bảo lãnh ư? Chuyện này cũng không thể! Vành mắt Diệp mẫu hậu đỏ lên, vẩy tay áo bỏ đi.
"Tống Thừa Văn! Anh nói nên làm gì đi!!" Diệp Sơ không biết nên thế nào, ai đi qua cũng coi như không khí, căn bản ba cậu đang bị tạm giam, không thể không có ai quản được.
Tống Thừa Văn suy nghĩ một chút: "Hay là trước mắt cứ bảo lãnh cho chú đã, mặc kệ thì lớn chuyện mất."
"Vâng." Cậu gật đầu, tốt nhất là không nên gây sự chú ý. Người nông thôn thích buôn chuyện, nếu để họ phát giác thì không biết sẽ bị tam sao thất bản thành dạng gì, càng làm Diệp mẫu hậu khó xử hơn.
Hoàn thành thủ tục bảo lãnh, Diệp đại vương mặt mày xám xịt ra khỏi buồng tạm giam, nhìn thấy con trai liền cúi đầu, không dám ho he.
Diệp Sơ cũng rất bực mình nha! Cậu cho rằng, bình thường ông yêu hư vinh thì đàn ông ai chả có tật xấu này. Nhưng không ngờ bây giờ ông lại có tình nhân ở bên ngoài, thật chứ phận làm con mà Diệp Sơ thật muốn tặng ông một cái tát.
Hít sâu mây lần mới có thể ngăn lại ý định trong lòng, cậu tức giận nói với Diệp đại vương: "Ba, về thôi!"
Tống Thừa Văn cũng không nói lời nào, ngồi vào ghế lái, Diệp đại vương thối mặt theo sau, ngồi vào xe.
Về đến nhà, Diệp mẫu hậu đã về trước, Diệp Sơ đi tới cửa phòng bà, nghe được tiếng khóc truyền ra, trong lòng như ăn phải ớt cực kỳ khó chịu.
Dệp đại vương do dự lên tầng hai, lò dò đứng ngoài cửa phòng ngủ: "Thu Diễm, là tôi..."
"Ông cút cho tôi! Diệp Đức Thắng! Tôi nói cho ông biết! Tôi với ông ly hôn!" Nói rồi, bà khóc càng lớn hơn.
Diệp Sơ biết mẹ chắc chắn sẽ không ly dị ba, hai cụ đi bên nhau nhiều năm đến vậy, bây giờ mà ly hôn thì khẳng định bà chịu không nổi.
"Thu Diễm, tôi biết lần này tôi sai rồi, tôi không bằng con heo con chó. Nhưng tôi xin thề rằng giữa hai chúng tôi không phát sinh quan hệ thực sự. Tôi cũng không biết vì sao chồng bà ấy lại tìm tới cửa!" Ông hối hận nói.
Diệp mẫu hậu tức đến nỗi "Bình bịch!" chạy ra mở cửa, chỉ vào mũi ông mắng: "Ý của ông là ông còn muốn phát sinh quan hệ thực sự với bà ta đúng không? Diệp Đức Thắng! Tôi hỏi ông, bao nhiêu năm nay tôi gả vào nhà ông, vẫn luôn một lòng cẩn thận hầu hạ ông, sống với ông, khổ sở biết bao nhiêu có dám ca thán lời nào không? Giờ con cái lớn cả rồi, ông thích ra ngoài tìm trăng sao chứ gì?"
"Tôi..." Diệp đại vương nghẹn lời: "Lúc đầu là bị quỷ dụ dỗ, hiện tại hối hận không kịp nữa rồi... Thu Diễm... bà phải tin tôi, tôi thực sự rất hối hận!"
Diệp mẫu hậu không nói lời nào, chỉ đau lòng rơi nước mắt.
Ông liên tục cúi đầu xuống thấp hơn: "Thu Diễm, hãy cho tôi một cơ hội, tôi nhất định sẽ thay đổi, cho tôi một cơ hội nữa được không?"
Diệp mẫu hậu thật ra cũng thấy Diệp đại vương đáng thương, nhưng không mềm lòng: "Hôm nay ông đừng vào phòng, tìm chỗ khác mà ngủ, tôi sẽ cố suy nghĩ."
Diệp đại vương hết cách, đành phải đồng ý, Diệp mẫu hậu "Ruỳnh!" một tiếng, sập cửa phòng.
Hai ba con Diệp Sơ con nhìn ba, ba nhìn con...
"Tiểu Sơ, con nhất định phải giúp ba! Mẹ con muốn ly hôn!" Ông nài nỉ cậu.
Diệp Sơ vốn cũng giận, nhưng mà nhìn dáng vẻ của ông thì... Thôi... bây giờ cấp bách nhất là xin mẹ bớt giận, miễn để một trong hai ông bà làm ra chuyện gì đáng tiếc.
"Trước hết ba hãy để mẹ bình tĩnh đã." Cậu thở dài, nói rồi liền đi luôn.
Diệp đại vương đứng nguyên tại chỗ, mặt xám như tro nhìn cánh cửa đóng chặt, nặng nề thở dài mấy hơi.
Về phòng, Diệp Sơ phát hiện Tống Thừa Văn ngồi trước bàn đọc sách, tuỳ tiện lật xem một quyển sách. Diệp Sơ đi tới, ngồi xuống giường, ngẩn người không nói lời nào.
Hắn cũng không đả động, tuỳ ý cúi đầu xem sách.
Cuối cùng vẫn là Diệp Sơ mở miệng chịu thua trước: "Thừa Văn, anh nói xem... nên làm gì với chuyện của ba em bây giờ?"
"Kỳ thực, chỉ cần giải quyết bằng một câu thôi."
"Câu gì?"
"Muốn cởi chuông phải tìm người buộc chuông."
"..."
Hắn nói không sai, chuyện này nói thẳng đoẹt ra luôn là Diệp đại vương sau lè lè, muốn cứu lại tâm Diệp mẫu hậu, cứu được cái gia đình này thì phải xem biểu hiện của ông.
"Nhà em xảy ra chuyện lớn như vậy, anh xem... lần này chúng ta không nên nói ra quan hệ..." Diệp Sơ cẩn thận nhìn sắc mặt Tống Thừa Văn.
Hắn lập tức khép sách lại, đặt lên bàn, mười ngón tay chậm rãi đan vào nhau: "Anh biết rồi."
Nói xong, Tống Thừa Văn đứng lên: "Em cũng mệt rồi, đi ngủ đi."
Cậu trơ mắt nhìn hắn đi khỏi... Hắn... hắn giận rồi sao?
Ngay lúc Tống Thừa Văn bước đi, Diệp Sơ bắt đầu thấy hối hận. Tại sao cậu cứ nhu nhược không dám công khai quan hệ với Tống Thừa Văn chứ? Để rồi đến bây giờ hắn thất vọng, bỏ đi thật rồi...
Tống Thừa Văn vẫn luôn nói cậu phải tin hắn, hắn sẽ xử lý tốt, nhưng tại sao cậu cứ ba ngày hai con muốn phụ tấm lòng của hắn?
Diệp Sơ càng nghĩ càng không nhịn được đập đập đầu mình. Nếu đã quyết định ở bên Tống Thừa Văn thì cậu phải dũng cảm lên, chứ nếu vì một chút khó khăn liền rụt đầu như rùa thì công bằng đâu cho hắn?
Cậu càng ngày càng thấy mình quá đáng, phải đi xin lỗi thôi!
Đi tới phòng dành cho khách, Diệp Sơ gõ cửa.
"Ai vậy?"
Tống Thừa Văn biết rồi còn hỏi.
"Thừa Văn, anh..." Lời chưa nói đã bị mắc ở cổ họng: "Anh đã ngủ chưa?"
"Ngủ rồi, đã muộn, em đi ngủ đi."
Cứ thế từ chối mà không mặt đổi sắc, chỉ có Tống Thừa Văn thôi.
Tâm cậu lập tức trùng xuống, hé hé miệng nhưng cuối cùng lại nói: "Vâng, vậy anh ngủ ngon."
Tống Thừa Văn ngồi trên ghế, trên tay cầm Ipad, lỗ tai dựng lên nghe tiếng bước chân rời đi của ai đó, chẳng thể để những gì trên màn hình vào mắt.
Ánh mắt hắn tối lại, ném Ipad lên bàn, đứng dậy nằm dài lên giường. Tống Đấu Đấu ngủ rất say, baba vừa đặt người xuống một cái là bé đã lăn qua ôm chặt lấy hắn như con koala nhỏ.
Hắn hừ hừ vỗ lưng bé, chậm rãi nhắm hai mắt.
... ...
Sáng sớm hôm sau, Diệp Sơ như người mất hồn, cả người uể oải, mệt mỏi.
Hồi tưởng lại những gì đã gặp phải hôm qua, thật sự như đi tàu lượn vậy! Đầu tiên là bị Tống Thừa Văn lăn qua lăn lại, sau đó là chuyện của Diệp đại vương, thật sự không có một thời khắc được thả lỏng mà.
Kể cả có mệt đến đâu thì Diệp Sơ vẫn cố gắng bò ra khỏi giường, chuyện của anh chị già còn chưa được giải quyết thì cậu không thể ngủ được.
Thay xong quần áo rồi ra khỏi phòng, cậu thấy Diệp đại vương nịnh nọt gắp một cái bánh tiêu bỏ vào bát bà nhà: "Thu Diễm, sáng nay tôi dậy sớm xếp hàng đấy! Bà nếm thử đi, vẫn còn rất giòn!"
Diệp mẫu hậu không nói gì, gắp lên, cắn một miếng.
Tống Đấu Đấu ngoan ngoãn ở một bên đưa cháo vào miệng, bé nhận ra đang có vấn đề căng thẳng giữa người lớn nên đôi mắt linh hoạt chuyển động, hết nhìn ông nội một tí rồi lại nhìn bà nội một tẹo.
Tống Thừa Văn gắp một cái bánh tiêu thả vào bát cho bé: "Đấu Đấu, ăn cơm không được ngó ngang ngó dọc."
Diệp mẫu hậu thấy con trai xuống nhà, ngoắc ngoắc tay gọi: "Tiểu Sơ, mau lại đây ăn sáng."
Cậu gật gù, đi tới.
Ngồi xuống đối diện Tống Thừa Văn, cậu không kiềm được lét lút ngẩng đầu nhìn thăm dò hắn. Ai ngờ ai kia mắt cũng chẳng buồn nhấc lên, chậm rãi ăn.
Diệp Sơ không thể làm gì khác ngoài cúi đầu, cầm bát lên, không có khẩu vị húp cháo.
Làm sao bây giờ! Chiến tranh lạnh với Tống Thừa Văn khiến cậu vô cùng khó chịu, đầu cậu đã nặng lại còn nặng hơn!
Ăn sáng xong, Diệp đại vương giành dọn bát đũa, Diệp mẫu hậu cũng không khách khí, ra bàn trà bật TV lên xem.
Ông lại bê ra một đĩa nho: "Thu Diễm à! Đây là nho sáng tôi mua ở chợ! Ngọt lắm! Bà có muốn thử không?"
Bà nhấc lên một chùm, hỏi: "Đã rửa chưa?"
"Rửa rồi! Rửa rồi! Bà có muốn tôi lột vỏ luôn không?"
Diệp đại vương nói, tay nhanh nhẹn định vồ đến giúp vợ.
Diệp mẫu hậu nhanh chóng né, lườm ông: "Tôi tự làm được, không phiền ông quản."
"Vâng! Vâng!" Diệp đại vương ngoan ngoãn gật đầu.
Diệp Sơ ngồi một bên nhìn ba mẹ, đột nhiên cậu thấy cảnh này không tồi. Ít nhất ba cậu đã hiểu được những gì vợ mình vất vả trải qua mà yêu thương bà hơn.
Hiểu ý mỉm cười, Diệp Sơ đứng lên, nói với mẹ: "Mẹ, con về phòng đây."
Một lát sau, Diệp đại vương sấn tới, nói với vợ: "Thu Diễm à! Hôm nay khí trời rất tốt! Bà có muốn cùng tôi đi câu cá không? Tôi đảm bảo sẽ câu được một con thật to để tối nấu canh cho bà uống!"
Diệp mẫu hậu vốn không muốn đi nhưng lại bị ông nhà quấn chặt lấy, đành thuận theo đi với ông.
Tống Đấu Đấu quay đầu hỏi Tống Thừa Văn: "Baba! Chúng ta nên làm gì ạ?"
Hắn suy tư: "Chúng ta... xem TV."
"... Vâng..." Kỳ thực bé muốn đi tìm thầy Diệp cơ!
Chờ ông bà Diệp khăn gói xong xuôi lên đường, Tống Thừa Văn và con trai ngồi xem TV một lúc thì Đấu Đấu hết kiên nhẫn, mở miệng nỉ non: "Ba ơi! Con muốn chơi với thầy Diệp!"
Tống Thừa Văn tuỳ ý gật đầu.
Tống Đấu Đấu lập tức hưng phấn nhảy lên rồi trèo xuống ghế, "Bịch bịch bịch!" chạy lên cầu thang, gõ cửa phòng thầy Diệp nhưng không có ai đáp lại.
Bé không cam lòng gõ cửa lần nữa, gọi với vào: "Thầy Diệp ơi~~ thầy Diệp~~ con lên chơi với thầy này!!!"
Trong phòng vẫn không phát ra âm thanh, Tống Đấu Đấu uỷ khuất nghĩ: Lẽ nào thầy Diệp không muốn để ý tới bé?
Vì vậy đành ủ dột về bên baba: "Ba ơi... thầy Diệp không để ý tới con..."
Tống Thừa Văn sờ đầu con trai, cảm thấy hơi bất ổn liền đứng dậy đi lên tầng.
Gõ cửa mấy cái, bên trong yên tĩnh, không ai đáp.
"Diệp Sơ... Diệp Sơ..." Hắn vừa gõ cửa vừa gọi nhưng vẫn không thấy cậu phản ứng.
Diệp Sơ tuy khoá cửa nhưng Tống Thừa Văn vẫn có thể phá được bằng thủ thuật. Đẩy cửa vào, hắn thấy cậu ngủ trên giường mà nửa điểm cảnh giác cũng không có, trông cậu như đang ngủ, nhưng giấc ngủ này cũng quá sâu đi?
===♥♥♥===
Chương 64: Ông bà Diệp biết chân tướng.
Tống Thừa Văn đi tới, vỗ vỗ mặt Diệp Sơ. Nhưng thực sự rất không ổn, má cậu nóng đến giật mình.
"Diệp Sơ! Diệp Sơ! Em làm sao vậy?" Hắn ngồi xổm xuống nhìn gương mặt suy yếu của Diệp Sơ, nóng rần rần không nói tiếng nào.
Diệp Sơ vô lực nằm trên giường, hắn lập tức ôm cậu bế ra ngoài.
"Baba! Thầy Diệp bị ốm ạ?" Tống Đấu Đấu sốt sắng hỏi.
Tống Thừa Văn nhanh chân bế Diệp Sơ, an ủi bé: "Không sao đâu, bây giờ ba mang em ấy đi bệnh viện."
Đấu Đấu vội vàng đuổi theo, cả nhà cùng trèo lên xe.
Nhờ GPS, Tống Thừa Văn thành công tới bệnh viện huyện, y tá thấy hắn vội vã ôm một người chạy vào, chắc hẳn người kia bệnh nặng, vội vã đẩy cáng tới.
"Y tá! Người em ấy nóng rần, bất tỉnh." Tống Thừa Văn giải thích bệnh trạng của Diệp Sơ, âm thanh có chút run rẩy.
"Chúng tôi đã rõ, yên tâm đi!" Y tá thấy hắn cực kỳ lo lắng, dường như nhìn thấu gì đó, vừa đẩy cáng vừa âm thầm lắc đầu, tại sao đàn ông đẹp trai toàn gay hết vậy?
Bác sĩ đo nhiệt độ, cậu sốt cao hơn bốn mươi độ!
"Sốt cao thành như vậy sao không đưa tới sớm một chút? Đừng tưởng chỉ là bị sốt thôi! Nếu chậm trễ thì hỏng cả đầu luôn đấy!" Bác sĩ trách cứ, lập tức viết đơn thuốc giao cho y tá.
"Trước tiên truyền muối đi, hạ sốt rồi tính sau."
Tống Thừa Văn gật đầu: "Cảm ơn bác sĩ."
Y tá rất nhanh mang thuốc trở lại, kim truyền được cắm vào cổ tay Diệp Sơ, túi nước muối treo lên cao ở bên cạnh: "Trước tiên để cậu ấy nằm ở đây, sau ba tiếng mà chưa hạ sốt thì lập tức gọi bác sĩ."
"Vâng." Tống Thừa Văn gật đầu, Tống Đấu Đấu thì nhón chân lên, kéo kéo ống tay áo hắn, lo lắng hỏi: "Ba ơi! Thầy Diệp không sao chứ ạ?"
"Ừ, em ấy sẽ ổn thôi, con cứ yên tâm." Tống Thừa Văn xoa xoa mặt bé.
"Vậy con với ba ngồi đây chờ thầy tỉnh đi!" Tống Đấu Đâu khéo léo đẩy một cái ghế nhỏ tố cạnh giường, ngồi sát cạnh baba.
Hiện tại phòng bệnh ở đây đều là phòng lớn, đã thế còn suốt ngày thiếu giường, y tá cự kỳ không đồng ý bệnh nhân chỉ vì phát sốt mà chiếm nguyên phòng đơn.
Bởi vậy, những người bệnh khác đều dồn dập nhìn Tống Thừa Văn áo mũ chỉnh tề cùng Tống Đấu Đấu nhỏ nhỏ khả ái đợi xem kịch vui.
Tống Thừa Văn không quan tâm ánh mắt người khác, chuyên chú nhìn Diệp Sơ nhắm hai mắt suy yếu nằm trên giường. Đấu Đấu rốt cuộc chỉ là đứa nhỏ, ngồi chẳng bao lâu liền không yên, bắt đầu nhìn ngang liếc dọc.
Hắn lấy điện thoại cho bé chơi game thì bé mới yên tĩnh trở lại.
Diệp Sơ mơ một giấc mơ thực ngọt ngào, trong mộng cậu và Tống Thừa Văn sang nước ngoài đăng ký kết hôn rồi cậu, hắn và cả Đấu Đấu một nhà ba người sống hạnh phúc bên nhau...
Mọi người thường nói mỗi giấc mơ là một ước mong thầm kín, chẳng lẽ cậu đang rất nóng lòng muốn kết hôn với hắn?
Diệp Sơ đột ngột mở mắt, quay ra liền thấy Tống Thừa Văn dùng đôi mắt đen thẳm chăm chú theo dõi mình.
"Thừa Văn..." Diệp Sơ không ngờ người đầu tiên mình thấy là hắn, lăn lăn trên giường định ngồi dậy thì bị ngăn lại.
"Em ngồi dậy làm gì? Mau nằm xuống!" Thống Thừa Văn hơi đè cậu xuống.
Diệp Sơ lúc này mới nhìn rõ mọi thứ xung quanh: "Sao em lại... ở trong bệnh viện?"
"Bị sốt cũng không thèm nói, may mà Đấu Đấu tìm em, gọi mãi không thấy đáp nên nó mới gọi anh lên xem." Tống Thừa Văn đơn giản giải thích qua loa rồi đột nhiên chuyển đề tài: "Em vừa mơ gì vậy? Còn nói mê em nguyện ý..."
"Hở?!" Diệp Sơ không ngờ mình lại lảm nhảm hết những gì trong mộng ra, bối rối đến nỗi đôi mắt không biết nhìn vào chỗ nào: "Không có gì đâu..."
Đôi mắt sắc bén của ai kia không ngừng nhìn chăm chăm cậu, còn lâu hắn mới tin!
"Được rồi..." Diệp Sơ cắn răng thú nhận: "Em mơ hai ta đi đăng ký kết hôn."
Khoé miệng Tống Thừa Văn giương lên, nhưng sau đó nghe được tiếng đồ vật rơi xuống đất.
Cậu ngẩng đầu lên, ba mẹ cậu đứng không xa. Mặt Diệp mẫu hậu trắng bệch bệch, điện thoại nắm trong tay rơi xuống đất, rõ ràng ông bà đã nghe được đoạn đối thoại của hai người.
"Mẹ..." Diệp Sơ hé miệng, yếu ớt gọi bà.
Diệp mẫu hậu như không để vào tai, xoay người đi khỏi. Diệp đại vương tức giận chỉ thẳng mặt con trai, giận run lên: "Hai đứa... hai đứa là thế nào?"
Diệp Sơ sốt ruột muốn đuổi theo mẫu hậu, nhưng bị Tống Thừa Văn cản lại: "Em vẫn đang truyền thuốc, cần chạy theo ai thì để anh thay."
Cậu âu lo nhìn hắn.
Tống Thừa Văn vỗ vỗ tay cậu: "Đừng lo."
Diệp mẫu hậu không thể ngờ suy nghĩ xấu nhất mình đã thực sự xảy ra. Con trai duy nhất của bà là đồng tính luyến ái, thử hỏi bà làm sao mà chịu được đây!
Chồng quá trớn bà không tính, bà vẫn luôn an ủi rằng mình còn đứa con hiểu chuyện. Nhưng không ngờ... không ngờ đứa con này lại là đồng tính, còn mặt dày muốn kết hôn với một người đàn ông.
Bà làm sao có thể chịu được! Diệp mẫu hậu cảm thấy thế giới của mình như sụp đổ hoàn toàn, đầu óc mụ mụ mẫm mẫm.
Trong lúc vô tình, một mình bà băng qua đường nhưng không chú ý tín hiệu đèn xe, một chiếc xe con liên tục bấm còi cảnh báo nhưng bà vẫn không phát giác.
Bỗng nhiên bà bị đại lực kéo giật trở lại, xe ô tô cứ thế sượt qua bà.
Diệp mẫu hậu bây giờ mới hoàn hồn quay đầu nhìn người vừa cứu mình, lại là Tống Thừa Văn!
Bà vội vã tránh đi: "Cậu đừng chạm vào tôi!" rồi kích động quát.
Tống Thừa Văn nhìn Diệp mẫu hậu, không nói năng gì.
"Thật nực cười chúng tôi luôn nhờ cậu chăm sóc Diệp Sơ! Không ngờ, cậu dám có ý xấu xa với nó! Thật khiến người khác buồn nôn!" Bà ngẫm lại thái độ trước đó mình đối với hắn, còn bây giờ thì đay nghiến không khác tận diệt con ruồi.
"Cô Diệp, tình cảm giữa cháu và Diệp Sơ xuất phát từ hai bên, cháu mong cô rõ ràng điểm này." Tống Thừa Văn chậm rãi mở miệng.
"Kể cả Diệp Sơ có thích cậu thì cũng là bị cậu dụ dỗ, bị cậu làm hư!" Diệp mẫu hậu luôn bao che khuyết điểm, thế nào cũng không chịu nhận con trai mình sai, ít nhất không phải ở trước mặt hắn.
"Cô Diệp, cháu và Diệp Sơ không phải bởi vì đồng tính mới đến yêu nhau, chỉ vừa vặn yêu một người là đàn ông thôi."
Diệp mẫu hậu lập tức ngây ngẩn cả người.
"Bây giờ cô vẫn chưa có khả năng tiếp nhận, nhưng xin đừng phủ nhận tình cảm giữa chúng cháu. Thế giới cả triệu người, tìm được người mình yêu thật không dễ dàng, cô cũng luôn mong em ấy tìm được người mình yêu, có đúng không?" Tống Thừa Văn chầm chậm giảng giải.
"... Mặc kệ như thế nào, hai người đàn ông yêu nhau sẽ không có kết quả. Tôi biết cậu là người tốt, nên hãy quay đầu khi còn chưa muộn, cậu mau chóng chia tay với Diệp Sơ đi!" Diệp mẫu hậu tận tình khuyên lơn.
"Cô, cháu sẽ không chia tay với em ấy!" Hắn cự tuyệt: "Như cháu đã nói, tìm được người mình yêu không dễ dàng. Cháu yêu Diệp Sơ, hơn nữa cháu có lòng tin, mình có thể chăm sóc em ấy cả đời!"
"Tôi... tôi có thể tin cậu ư?!" Bà tức giận: "Tiểu Sơ là con trai độc đinh của Diệp gia! Nó theo cậu, không phải nhà chúng tôi sẽ tuyệt hậu sao?"
"Cô không cần lo lắng chuyện này, nước ngoài có rất nhiều ngân hàng sinh sản, chỉ cần Diệp Sơ cấp tϊиɧ ŧяùиɠ là có thể có con. Đương nhiên nếu em ấy nguyện ý thì cháu nhất định sẽ để em ấy làm vậy. Ngoài ra, cô không phải rất thích Đấu Đấu sao? Về sau Đấu Đấu sẽ là cháu nội cô, lẽ nào cô không thích?"
Tất cả mọi chuyện đều được Tống Thừa Văn cân nhắc kỹ lưỡng làm bà không phản bác được lời nào.
"Cậu... cậu để tôi suy nghĩ đã."
"Cô Diệp, thực ra những vấn đề cô lo lắng đều có thể dễ dàng giải quyết. Có thể bây giờ cô không thể chấp nhận được sự thật, nhưng cháu hi vọng cô cho hai đứa cháu một thời gian để chứng minh, có được không?"
Diệp mẫu hậu nhìn hắn, nội tâm thật sự dao động, nhưng bà lắc đầu, không thể nhanh như vậy mềm lòng!
"Cậu cứ để tôi suy nghĩ kỹ đã!" Nói rồi, bà quay đầu rời đi. Diệp đại vương lúc này vội vàng từ bệnh viện chạy ra, đuổi theo vợ rồi cùng về nhà.
Đến lúc Tống Thừa Văn trở lại phòng bệnh thì Diệp Sơ đang không ngừng kiên trì cầu xin y tá đẩy nhanh tốc độ truyền dịch. Y tá khuyên cậu, nếu như truyền nước quá nhanh thì tim sẽ không chịu được.
Tống Thừa Văn tới bên, ra ý bảo y tá cứ để đấy hắn lo, hỏi cậu: "Em sao thế?"
"Mẹ em thế nào rồi!" Diệp Sơ sốt sắng kéo tay hắn.
"Ổn rồi." Hắn ngồi xuống mép giường: "Anh đã thuyết phục cô được bảy, tám phần, cô Diệp đang cho hai ta một cơ hội."
Tuy hắn đã nói vậy nhưng Diệp Sơ vẫn không thể thả lỏng: "Không được! Em muốn tự nói với mẹ!"
"Không cho phép!" Tống Thừa Văn đè cậu nằm im: "Bây giờ còn đang sốt, có chuyện gì muốn làm thì chờ hạ sốt hãng tính!"
"Nhưng mà..."
"Không có nhưng nhị gì hết! Cứ giao tất cho anh."
Nhờ có lời đảm bảo của Tống Thừa Văn, Diệp Sơ mới chậm rãi nhắm mắt, nhờ tác dụng của thuốc liền chìm vào giấc ngủ.
Truyền nước xong, bác sĩ đo lại nhiệt độ cho Diệp Sơ, xác nhận ổn định rồi mới cho xuất viện. Còn Đấu Đấu đã ngủ say tít thò lò trên giường.
Tống Thừa Văn bế bé, nắm tay Diệp Sơ chậm rãi đi về.
Vài nữ bệnh nhân đi chiều ngược lại không nhịn được tò mò đưa mắt nhìn qua, lặng lẽ ở phía sau xì xào bàn tán.
Mà Diệp Sơ dường như đã không còn ngượng ngùng như trước đây. Bây giờ ba mẹ cậu đã biết rồi, chỉ cần có thể giải quyết vấn đề về ông bà thì cậu không sợ người khác chỉ chỏ!
Nghĩ như vậy, lòng Diệp Sơ được tiếp thêm sức mạnh, nắm tay Tống Thừa Văn chặt hơn.
Hắn cảm nhận lực đạo của ai đó gia tăng, quay đầu nhìn cậu, Diệp Sơ mỉm cười, lộ ra hai cái răng nanh nho nhỏ.
Tống Thừa Văn cũng nhếch môi cười, cùng cậu ra ngoài.
Về đến nhà, thấy Diệp đại vương ngồi trên ghế salon, Diệp Sơ liền đi qua, hỏi: "Ba, mẹ con đâu ạ?"
"Ở trong phòng, ba gọi mà bà ấy cũng không buồn đáp." Diệp đại vương liếc mắt nhìn Tống Thừa Văn như muốn nói, nhưng cuối cùng nghẹn hết trong bụng.
Diệp Sơ bước chân lên tầng...
===♥♥♥===
Chương 65: Chương cuối.
"Mẹ, mẹ có ở đó không?"
"Không."
Ngữ khí bà rất tức giận, Diệp Sơ có chút bất đắc dĩ.
"Mẹ... mẹ mở cửa đi... mẹ con mình cùng nói chuyện..."
Bên trong không đáp lại, một lát sau, cửa được mở ra, gương mặt Diệp mẫu hậu tiều tuỵ nhìn cậu.
Cảm giác áy náy đột ngột trào tới: "Mẹ..."
"Vào đây rồi nói sau." Diệp mẫu hậu tránh đường cho Diệp Sơ đi vào, bà nhìn thấy Tống Thừa Văn đứng cách đó không xa, mím môi lại, mặt không đổi sắc đóng cửa lại.
Diệp Sơ ngồi trước bàn, thấp thỏm nhìn Diệp mẫu hậu, không biết nên mở miệng thế nào.
Diệp mẫu hậu nhìn con trai, đứa nhỏ bà dõi theo từ nhỏ cho đến lớn, lúc nào cũng làm người lớn yên lòng, nhưng sao cuối cùng lại cố tình yêu đàn ông chứ, bà làm sao tiếp thu nhanh như vậy được?
Trầm mặc hồi lâu, Diệp mẫu hậu mới mở miệng: "Tiểu Sơ, con có thật sự yêu Tống Thừa Văn kia không?"
"... Có ạ..."
"Yêu đến nỗi muốn kết hôn với cậu ta?"
"... Vâng..."
"Con..." Diệp mẫu hậu tức đến đứng lên: "Nhưng cậu ta là đàn ông, con cũng là đàn ông! Các con làm sao có thể... làm sao có thể..."
"Mẹ, con biết Thừa Văn là đàn ông, nhưng mà, con yêu anh ấy." Gương mặt tái nhợt của Diệp Sơ trở nên nghiêm túc, cũng đứng lên, ánh mắt thảm đạm: "Mẹ, trước đây mẹ luôn muốn con kết hôn sớm một chút, giờ con chuẩn bị lập gia đình rồi đó... chẳng qua đối phương là nam mà thôi..."
"Đàn ông, con làm sao có thể kết hôn với đàn ông được? Về sao làm sao có thể có con cái, gia đình này không thể tuyệt hậu được!"
"Cái này..." Nếu đã nói đến chuyện này thì cậu cũng không thèm đếm xỉa: "Lúc đó con có thể cung cấp tϊиɧ ŧяùиɠ, tìm một cơ thể mẹ dưỡng thai. Mẹ, con hiểu Diệp gia không thể đoạn hậu từ đời của con, nhưng con mong mình tìm được hạnh phúc, lẽ nào mẹ không thể lùi một bước được sao?"
Diệp mẫu hậu nhìn đứa con, đột nhiên cảm thấy nó thực xa lạ. Lần đầu tiên cậu dám đứng trước mặt bà dũng cảm nói lên ý nghĩ cùng khát vọng của mình.
"Con..." Sắc mặt bà trắng nhợt, hô hấp đột nhiên gấp gáp hơn, ngồi sụp xuống.
Diệp Sơ ý thức những lời mình vừa nói gây tổn thương sâu sắc đến bà, vội vã đỡ bà: "Mẹ! Mẹ làm sao thế? Đừng làm con sợ!!"
"Hẳn là con đừng làm mẹ sợ mới đúng." Diệp mẫu hậu nhìn thẳng mắt cậu: "Mẹ nhọc nhằn nuôi con lớn tới chừng này, kết quả con đối xử với mẹ như thế sao?"
Diệp Sơ không biết nên nói gì.
Bà trước tiên xua xua tay: "Thôi con ra ngoài đi, mẹ phải cố gắng bình tĩnh."
Diệp Sơ cạn lời, đành buông tay, ra khỏi phòng.
Về phòng riêng, Tống Thừa Văn quả nhiên đã ngồi trên giường chờ sẵn.
Diệp Sơ xốc lại tinh thần, ngồi xuống cạnh hắn.
Tống Thừa Văn không nói gì, chỉ choàng tay ôm lấy cậu, để cậu dựa vào l*иg ngực mình, nhè nhẹ vỗ lưng, đôi mắt vẫn chăm chăm nhìn máy tính bảng bên tay còn lại.
Diệp Sơ nhìn mấy cái đường xanh xanh, hồng hồng liền đau đầu: "Ô, sao anh lại xem mấy cái dữ liệu này vậy? Không phải anh làm kiến trúc sao?"
"Sao thế, muốn xem bản thiết kế của anh à?"
"... Cho em xem đi!"
Tống Thừa Văn cười nhẹ, thoát ứng dụng đang chạy, mở ra một tệp file nén, bên trong có vài đồ hoạ 3D cùng một loạt ảnh nhỏ nhỏ xếp thành hàng.
"Đây là toà nhà công ty anh cùng chính phủ khai thác, bản này là thành phẩm mô phỏng bằng đồ hoạ 3D, xung quanh là bố trí những thứ khác. Mấy năm đổ lại đây thành phố C phát triển rất nhanh, hầu hết các trung tâm thương nghiệp đều đã cũ kỹ, chính phủ bức thiết phải tạo ra nơi mới, càng đẹp càng hoành tráng thì lại càng khiến hình tượng thành phố trở nên đẹp đẽ hơn." Tống Thừa Văn ưu nhã nói, nhàn nhạt nói ra thông tin được coi là bảo mật.
"Anh nói là các anh đang cùng chính phủ kiến tạo trung tâm thương mại tương lai sẽ trở thành mũi nhọn của thành phố á?" Diệp Sơ dù có ngốc nhưng vẫn hiểu ý tứ: "Nhưng hạng mục trọng yếu nhường đó sao nhà nước lại tìm các anh?"
Không phải cậu xem thường hắn, mà trong suy nghĩ của cậu, nếu chính phủ đã bỏ tiền thì thể nào cũng là công ty lớn có tiếng tăm. Tuy cậu tin công ty của Tống Thừa Văn là tốt nhất, nhưng quy mô có chút nhỏ.
Hắn nhìn Diệp Sơ, bất đắc dĩ đưa tay lên xoa đầu cậu: "Khi còn ở nước ngoài anh đã từng giành được giải thưởng kiến trúc xuất sắc, Chu Văn dùng mánh này để thuyết phục đối phương, không ngờ thực sự thầu được dự án này. Nếu cấp dưới đã hết lòng như thế thì anh làm sao bỏ qua khoản lợi nhuận này được? Huống hồ hạng mục này sẽ giúp danh tiếng của công ty tăng cao."
Đây gọi là gì? Là điển hình của chiếm được tiện nghi lại còn ra vẻ.
Diệp Sơ gật đầu, không phát biểu bình luận.
Tống Thừa Văn nheo mắt: "Diệp Sơ tiên sinh, lẽ nào em không có gì muốn phát biểu khi vừa nghe được chuyện cơ mật của thành phố sao?"
Cậu theo phản xạ chuẩn bị gật đầu, nhưng nghe Tống Thừa Văn nói xong mới chậm chạp hơi hơi phản ứng: "Dạ?! A..."
"Ý của anh là... anh vừa mới nói cho em là chuyện cơ mật, trọng yếu của thương mại, không thể tuỳ tiện nói cho người khác?"
"Hừ." Tống Thừa Văn hừ một tiếng.
"Mà tại sao anh lại nói cho em biết..." Có nói em cũng không hiểu đâu...
"Anh nói ra, là vì muốn cho em biết. Phàm là những việc liên quan tới anh, anh đều muốn để em biết, phàm là vật chất của anh, anh cũng muốn để em giữ." Tống Thừa Văn thâm tình nói những câu khiến mặt người ta đổi màu.
Diệp Sơ thấy mũi mình hơi chua, nhìn khuôn mặt anh tuấn của hắn: "Em biết mà, anh cứ yên tâm đi, em sẽ không để bất kỳ thứ gì cản trở... hai chúng ta ở bên nhau, trừ phi anh không cần em nữa."
"Đồ ngốc! Anh không cần em thì còn ai cần nữa?" Tống Thừa Văn vừa đau lòng, vừa bất đắc dĩ sờ đầu cậu.
"Ai nói không ai cần em... Em là đàn ông, chẳng lẽ không thể tự nuôi sống bản thân ư?" Diệp Sơ kháng nghị.
"Ừ ừ... là anh nói sai!" Tống Thừa Văn cảm giác tính khí của mình bị Diệp Sơ mài đến không còn nửa điểm: "Em vừa hạ sốt, mau nghỉ ngơi đi."
Để cậu nằm trên giường ngủ say, Tống Thừa Văn mới lặng lẽ đứng dậy, mở cửa, liền bắt gặp Diệp mẫu hậu đứng ngoài cửa, không biết bà đã nghe được đoạn đối thoại giữa hai người hay chưa, nhưng nói chung ánh mắt có chút phức tạp.
Tống Thừa Văn và Diệp mẫu hậu nhìn nhau, đều không nói gì.
Hắn vẫn là một bộ mặt không đổi sắc.
Diệp mẫu hậu cũng không nói gì, quay đầu về phòng ngủ.
...
Ngủ một mạch đến sáng hôm sau, Diệp Sơ cảm thấy thân thể mình đã khôi phục trạng thái thoải mái, cơ hồ thực sự tốt hơn rất nhiều. Cậu thay quần áo rồi xuống tầng một.
Xuống tới nơi, Diệp Sơ nhìn thấy Tống Thừa Văn, Diệp mẫu hậu và cả Diệp đại vương im lặng ngồi trên ghế salon, Tống Đấu Đấu tự chơi dưới thảm lông, rất có nhãn lực cảm nhận được không khí căng thẳng giữa người lớn nên không quấy nhiễu.
Diệp mẫu hậu ngẩng đầu nhìn thấy con trai, vẫy tay gọi cậu.
Diệp Sơ gật gù, ngồi xuống một bên ghế.
"Nếu mọi người đã có mặt đầy đủ thì chúng ta nói chuyện một chút." Bà mở miệng trước: "Mẹ nghĩ mấy đứa biết, mẹ gọi mọi người ngồi đây để làm gì."
"Diệp Đức Thắng!" Diệp mẫu hậu đột nhiên gọi tên Diệp đại vương.
"Dạ?" Ông đáp.
"Từ khi tôi được gả tới Diệp gia, vẫn luôn làm đúng bổn phận, lo liệu việc nhà, đúng không?"
"Vâng."
"Tôi chưa từng gây ra việc gì có lỗi với nhà này đúng không?"
"... Vâng..."
"Ông ở bên ngoài tìm tình nhân, ông cảm thấy có lỗi với tôi thế nào, có lỗi thế nào với tổ tiên?"
"Tôi... tôi sai rồi..."
"Được, nếu ông biết mình có lỗi thì ngay bây giờ tôi cần quyết định một vấn đề, ông không được có ý kiến, đây coi như là bồi thường cho tôi." Diệp mẫu hậu kỳ thực là đang đặt bẫy, dẫn ông nhà mình nhảy vào.
Đến lúc Diệp đại vương ý thức được có gì đó sai sai thì đã không còn kịp, nhưng không thể nói gì.
"Mẹ..." Diệp Sơ cũng thấy không đúng, bỗng nhiên ngẩng đầu.
Diệp mẫu hậu không để ý tới cậu, trái lại chuyển mục tiêu sang Tống Thừa Văn: "Tiểu Tống, cô muốn hỏi cháu một câu, cháu có chắc chắn cả đời này sẽ đối tốt với Diệp Sơ nhà cô không?"
"Cô và chú, giữa nam nữ mà còn không chịu nổi đối phương vượt tường, huống hồ hai đứa đều là đàn ông. Nếu sau này cháu cảm thấy chán nó rồi đi tìm người đàn ông khác thì cô nói cho cháu biết, cô sẽ liều mạng với cháu!" Bà hùng hổ đe doạ.
"Cô cứ yên tâm! Cháu đã đem tất cả bất động sản và tài sản giao cho Diệp Sơ. Nếu sau này cháu phản bội em ấy, cháu sẽ mất hết, không còn đồng nào!" Tống Thừa Văn thoải mái nói.
Diệp Sơ không hiểu, lặng ghé vào tai hắn hỏi: "Anh giao hết cho em lúc nào?"
"Cái đồng hồ hồ quả quýt." Tống Thừa Văn nhẹ nhàng giải thích.
"Hả?!" Diệp Sơ vội vàng lôi cái đồng hồ đeo trên cổ ra: "Cái đồng hồ này thực sự có tác dụng lớn như vậy sao?"
"Vậy em cho là gì?"
Diệp mẫu hậu hỏi cậu: "Tiểu Sơ, có đúng không?"
Diệp Sơ sửng sốt vài giây rồi trả lời: "... Vâng, đúng thế ạ."
Bà bấy giờ mới yên lòng gật đầu: "Ừ, vậy mẹ an tâm rồi."
"Tiểu Tống, cô lớn tuổi rồi, Tiểu Sơ lại là con trai duy nhất, là bảo bối của nhà họ Diệp. Nó nói đời này chỉ muốn kết hôn với cháu, cô nhìn ra nó thực sự nghiêm túc." Diệp mẫu hậu thở dài, chậm rãi nói: "Cô không thể nhìn con trai mình bơ vơ cả đời, lúc nào cũng mong muốn có một người chăm sóc nó thật tốt, thế là đủ..."
"Chỉ có điều cô không ngờ tới, người này lại là nam." Diệp mẫu hậu ngừng một chút, nói tiếp: "Muốn cô để hai đứa ở bên nhau thì phải đáp ứng cô hai điều kiện."
"Vâng, cô cứ nói."
"Một, Diệp gia nhất định phải có đời sau, cô không quan tâm hai đứa dùng phương pháp gì, nhưng nhất định phải lưu lại huyết mạch."
"... Vâng, cháu có thể."
"Hai, cô biết cháu có tiền, tuổi trẻ tài cao, cháu hãy cấp tiền cho Diệp Sơ chứ đừng dùng cho ông bà già này. Nhà cô là giao con trai, chứ không phải bán con." Diệp mẫu hậu ám chỉ cái vòng tay.
"Cô à, về vấn đề này thì cháu không có ý gì hết. Cô chú là ba mẹ Diệp Sơ, em ấy hiếu thuận là đúng, cháu là một nửa của em ấy, đồng nghĩa có trách nhiệm chăm sóc cô chú." Tống Thừa Văn suy nghĩ, chậm rãi nói.
"Được rồi." Bà thấy những lời của hắn cũng có đạo lý: "Vậy hai đứa kết hôn thế nào? Nhà cô đã đồng ý nhưng ba mẹ cháu có chấp nhận không?"
"Cái gì mà đồng ý? Tôi đã nói gì đâu!" Diệp đại vương đột ngột bật dậy, phùng râu trợn mắt quát.
Diệp mẫu hậu không thèm nhìn ông: "Chẳng lẽ ông quên mình đã hứa với tôi cái gì sao?"
"Thu Diễm à! Tôi thấy bà đúng là hồ đồ rồi! Nếu để hàng xóm láng giềng biết con chúng ta là đồng tính luyến ái, rồi còn lấy một thằng đàn ông thì mặt mũi còn để vào đâu nữa?"
"Ông còn biết mặt mũi ư? Ngay khi ông và bồ nhí làm loạn đến nỗi phải vào đồn cảnh sát thì mặt mũi đã sớm bi ông vứt cho bằng sạch rồi!" Diệp mẫu hậu khinh thường lườm ông: "Tôi không quan tâm mặt mũi, hiện tại tôi chỉ mong Tiểu Sơ hạnh phúc. Chỉ cần đạt được thì những thứ khác tôi không quản, mặt mũi là gì? Có thể ăn được sao? Có thể đem lại hạnh phúc cho con trai chúng ta được sao?"
Diệp Sơ vừa nghe thấy những lời nói cực bá đạo của mẫu hậu liền cảm khái, kỳ thực bà mới là tổng tài bá đạo đó!
Diệp đại vương cứ thế bị chặn lại, rụt cổ ngồi xuống, không dám hó hé nữa.
"Thưa cô, ba mẹ cháu đều đã biết chuyện và không có ý phản đối. Hiện tại ông bà đang ở Thuỵ Sĩ, nếu cô chú muốn, cháu sẽ gọi hai người về nước để hai nhà gặp mặt."
Diệp mẫu hậu không khỏi âm thầm cảm thán, quả nhiên đã có sự chuẩn bị kỹ lưỡng, bà còn nói gì được nữa đây?
Còn Diệp đại vương từ sau sự kiện tình nhân đã mất quyền can dự vào chuyện này, ông không thể ngờ bà vợ luôn hoà ái bây giờ lại chớp giật sấm rền như thế.
Diệp Sơ không ngừng Diệp mẫu hậu có quyết định ủng hộ nhanh như thế, cậu đang cực kỳ cực kỳ cảm kích đây!!!
"Mẹ..." Diệp Sơ nghẹn ngào gọi bà.
Diệp mẫu hậu ngẩng đầu, vẫy tay gọi cậu: "Diệp Sơ, con qua đây."
Diệp Sơ nghe lời chuyển qua ngồi xổm trước mặt bà để được mẹ xoa đầu như thuở bé. Bây giờ ngẫm lại, từ khi mười mấy tuổi thì bà đã ngừng xoa đầu cậu.
"Tiểu Sơ, mẹ già rồi, không thể lo cho con nhiều được nữa. Mẹ biết con là đứa trẻ ngoan, đây là lần đầu tiên con bày tỏ mình muốn cái gì, mẹ... làm sao có thể không ủng hộ con?"
"Nhưng mẹ chỉ có một hy vọng, đó là... từ nay con phải tự yêu thương bản thân thật tốt, ngàn vạn lần không được để người ta bắt nạt, như vậy mẹ mới yên lòng."
Câu này vừa như dặn dò Diệp Sơ, vừa là lời nhắn nhủ dành cho Tống Thừa Văn.
Tống Thừa Văn cười nhẹ: "Cô à, cháu có nói nhiều hơn cũng vô dụng, hãy đợi mười năm, hai mươi năm sau cô sẽ thấy cháu trân trọng lời hứa này đến mức nào."
"Ừ." Diệp mẫu hậu rất cô trọng thái độ chỉ làm không nói của hắn, rất có trách nhiệm.
Thật ra lý do bà chấp nhận là vì đêm qua đã nghe được đoạn đối thoại giữa hai đứa. Tống Thừa Văn nguyện ý nói tất cả mọi chuyện của bản thân cho Diệp Sơ biết, đem tất cả mọi thứ mình có dành cho Diệp Sơ, quả thực là một điều không hề dễ dàng. Chính chồng bà còn lén lút lấy tiền bà làm ăn, tích góp mang đi nuôi người phụ nữ khác...
Trước đây bà hỏi Diệp đại vương tiền, ông chỉ đưa lại cho bà hơn phân nửa, còn sót lại một phần thì ông luôn nói mình cần mua thuốc lá, ăn cơm. Diệp mẫu hậu liền thuận theo ông, nhưng chưa từng nghĩ chồng mình dùng tiền đó để cung phụng kẻ khác.
Nếu người đàn ông này có thể cho con trai bà hết thảy, thì đó là người thế nào, bà đã nghĩ thông suốt rồi...
Con cháu tự có phúc của con cháu, cứ để mọi thứ thuận theo tự nhiên đi, mình không nên quá cương quyết xen vào, khiến con cái biến mình thành kẻ thù.
Vì hôm sau Diệp Sơ phải đi làm nên ngay buổi tối hôm đó Tống Thừa Văn mang theo cậu và con trai về thành phố C.
Diệp mẫu hậu lưu luyến không rời nhìn theo bóng xe xa dần. Ba đứa về còn chưa quá hai ngày mà đã phải đi, thực khiến bà buồn, không nhịn được thổn thức một phen.
Diệp đại vương đứng ở đằng sau an ủi: "Thu Diễm à, bà đẫ đáp ứng chuyện của Tiểu Sơ với Tiểu Tống thì tôi cũng không ý kiến nữa. Chỉ cần chúng có thể lưu lại cho nhà mình huyết nhục là tôi đủ thoả mãn rồi..."
Suy nghĩ một chút, ông nói thêm: "Về sau tôi nhất định sẽ thay đổi bản thân để chăm sóc bà thật tốt, hai ông bà già chúng ta cùng nương tựa vào nhau."
Hai ngày nay Diệp đại vương cũng suy nghĩ rất nhiều, con cái lớn rồi chung quy muốn thoát ly gia đình, ông nên cùng bà nhà nương tựa vào nhau sống thật vui vẻ. Ở cái tuổi này, hoa thơm cỏ dại ngoài kia làm sao bằng gia đình?
Diệp Sơ hôm nay ngồi đằng sau với Tống Đấu Đấu, bắt đầu oán giận sự sơ ý của ai kia: "Không phải em muốn nói anh, nhưng Đấu Đấu mới có mấy tuổi, sao anh lại không mua ghế chuyên dụng cho con ngồi?"
"Hồi trước ở Mỹ vẫn không cần dùng." Tống Thừa Văn phản bác.
"Có chứ ạ!" Tống Đấu Đấu đúng lúc chen miệng: "Ông quản gia lúc nào cũng cho con ngồi ghế có thắt dây an toàn!"
Diệp Sơ đắc ý liếc mắt nhìn ai kia, rõ ràng rất đắc ý.
"Rồi rồi, là anh sai." Tống Thừa Văn đành phải chịu thua.
Hắn đột nhiên có dự cảm chẳng lành, quả nhiên về sau thằng oắt con trai vận dụng Diệp Sơ như thiên lôi, sai đâu đánh đó, hai thầy trò hợp lại thành liên minh đối phó hắn.
Nguy cơ gia đình lúc này đã được dập tắt...
Điện thoại Tống Thừa Văn đột ngột reo chuông.
Hắn để chế độ loa ngoài: "Alo?"
"Thừa Văn! Hãy giúp chị, giúp chị có được không?" Bên tai vang tiếng gào khóc thê thảm của Hàn Tĩnh Diêu.
Diệp Sơ hiếu kỳ ngẩng đầu lên nhìn về phía Tống Thừa Văn, còn hắn không có hé răng.
"Jason muốn chia tay với chị, có phải do chú động tay động chân khiến kế hoạch Jason phụ trách chịu tổn thất nặng nề không?" Cô ta trách hỏi.
"Tôi đã nói rồi, cô và tôi không còn bất kỳ quan hệ gì, ai bắt nạt con trai tôi thì để phải chịu hậu quả ngược lại." Hắn chẳng mặn chẳng nhạt nói.
"Nhưng bởi vì chú đối phó với Jason nên anh ấy mới muốn chia tay với tôi. Chú không thể làm như vậy!"
"Anh ta chia tay hay không, không quan hệ trực tiếp tới vấn đề tôi đối phó. Nếu không muốn bị đá thì tự đi mà tìm anh ta." Tống Thừa Văn không lưu tình tắt phụt điện thoại.
Diệp Sơ nghe được chút đầu mối từ đoạn đối thoại, ngẫm thấy chuyện này không đến phiên mình quản nên không hé răng.
... ...
Sau ba tháng, tiểu thuyết "Yêu là nảy nở từ bên trong" của Diệp Sơ hoàn thành, đồng thời thoả thuận với nhà xuất bản, chuẩn bị ra mắt sách.
Nhà xuất bản cho điều kiện khá tốt, theo lời Gạo kê thì đãi ngộ này đã là rất khá cho người mới.
Tiểu thuyết nếu xuất ra từ Thịnh Thế thì bên phía diễn đàn cũng sẽ tham dự vào vấn đề bản quyền, bình thường cũng phải rút ra đưa cho bên kia một ít. Nhưng không ngờ phía Thịnh Thế lại chủ động không cần phần tiền này của Diệp Sơ, làm cậu có chút kinh hoàng.
"Thẩm Thịnh Dương sẽ không biết mình Như Nhược Đương Sơ đi?" Diệp Sơ nhỏ giọng thầm thì.
"Có gì kỳ quái đâu, cậu ta so với anh biết sớm hơn một chút." Thanh âm của Tống Thừa Văn đột nhiên vang lên phía sau.
"Tống Thừa Văn!" Cậu kinh ngạc quay đầu.
Chưa kịp nói thì môi đã bị ai kia khoá lại...
Nói cách khác, Tống Thừa Văn đã sớm biết cậu viết tiểu BL trên mạng?!
nsi-Κ]