32~35
ra mở cửa.
Đấu Đấu đứng bên ngoài, hai tay chắp sau lưng, điềm đạm, đáng yêu ngước nhìn thầy Diệp: "Thầy Diệp, con nghĩ là chú Đường không ngoan nghênh con, con ở đây chỉ sợ chú ấy càng không vui vẻ!"
"Sao có thể chứ!" Diệp Sơ còn chưa nói hết, Đấu Đấu liền chặn lời cậu: "Cho nên thầy lên nhà con đi! Nhà con rất hoan nghênh thầy Diệp nha!"
Cậu còn chưa trả lời, Đường Sở ở phía sau thấp giọng hô lên: "Không được! Tuyệt đối không được!"
Tống Đấu Đấu bị tiếng hống của anh dọa sợ, viền mắt lập tức đỏ, nước mắt chuẩn bị trào ra. Đường Sở là người thông minh, nghĩ lại nghĩ, nếu anh thực sự tức giận với Đấu Đấu thì liền rơi vào bẫy của bé. Đấu Đấu mà khóc thì Diệp Sơ sẽ mềm lòng, đáp ứng xuống nhà dưới.
Nghĩ như vậy, anh phát huy bản chất diễn viên, lập tức biến thành gương mặt ôn hòa, ngồi xổm xuống trước mặt Đấu Đấu, híp mắt cười cười, sờ tóc bé: "Đấu Đấu, chú không cố ý lớn tiếng với con! Chú xin lỗi, con tha lỗi được không?"
Bởi vì góc khuất nên Diệp Sơ không nhìn thấy, tròng mắt của Đấu Đấu không ngừng xoay qua xoay lại, nước mắt chuẩn bị tí tách rơi được thu lại, hơi gật gật đầu, ra cái vẻ ngoan ngoãn: "Baba con nói, biết sai liền sửa là đứa trẻ ngoan. Nếu chú Đường biết sau thì con liền tha thứ cho chú!"
Anh cắn răng sờ sờ hai cái má béo đẫy thịt của bé: "Đấu Đấu thật ngoan!"
Ánh mắt của anh như muốn cắn vào mặt bé, đáng sợ đến nỗi thân thể nhỏ của Đấu Đấu lùi lại, nhanh chóng thoát thân.
Cơm tối tất nhiên là theo yêu cầu của Đấu Đấu. Diệp Sơ làm cơm chiên với thật nhiều xúc xích, trứng gà, rau cải, ngô hạt, đậu Hà Lan, đầy đủ dinh dưỡng, màu sắc lại rực rỡ khiến ai cũng phải nhỏ rãi thèm thuồng.
Đường Sở ở Mỹ ăn nhiều hamburger và hotdog, lâu lắm rồi chưa được ăn đồ ăn quê nhà.
Mặc dù chỉ là một bát cơm chiên bình thường, anh vẫn ăn như hùm như sói. Diệp Sơ cố ý nấu thêm súp rau cũng bị anh húp sạch.
Đấu Đấu nhìn cái miệng lớn kia, e sợ sẽ bị Đường Sở ăn hết đồ ăn nên dùng thìa từng miếng từng miếng đưa vào miệng. Diệp Sơ liên tục nhắc nhở bé từ từ nhưng vô lực, quanh miệng bé đều là hạt cơm vàng ươm mập mạp.
Cơm nước xong, Đường Sở nhất định sẽ không rửa bát, Tống Đấu Đấu còn nhỏ nên nhiệm vụ rửa bát cứ thế quăng lên người Diệp Sơ.
Không ngờ Đấu Đấu vừa thấy Diệp Sơ đi rửa bát, liền vui vẻ đứng dậy chạy tới muốn giúp cậu, còn cao giọng: "Thầy Diệp ơi! Baba con nói là đàn ông phải làm những chuyện như thế này thì mới được người khác thích!"
Diệp Sơ không nghi ngờ bé, cười cười: "Baba dạy con sớm thế cơ à?"
Tống Đấu Đấu nhìn nụ cười "ngây thơ" của thầy Diệp, trong lòng âm thầm thở dài não nề. Bé đã ám chỉ rõ ràng như vậy, thầy Diệp, thầy có thể tăng nhiều nhãn lực lên được không ạ?
Diệp Sơ không ngửi thấy mùi nguy hiểm, nhưng Đường Sở ngồi trên salon xem TV đã ngầm hiểu. Tiểu tử này đang chào hàng baba nó với Diệp Sơ, tại sao lại nhằm vào người khác thích?? Hóa ra là hợp mưu bắt cóc cậu à?
Đường Sở một mực phản đối, anh cũng phải nghĩ biện pháp, không thể cứ như vậy chờ chết, Diệp Sơ phải là của anh!
Tám giờ, Diệp Sơ thúc Tống Đấu Đấu đi tắm rồi lên giường ngủ. Nhưng bé vẫn không chớp mắt dán vào màn hình máy chơi game, không đáp thầy giáo lấy một lời.
Nếu là Tống Thừa Văn, không đến hai lời trực tiếp thu hồi.
Nhưng Diệp Sơ thì nhẹ dạ, trong lòng không ngừng thỏa hiệp nói cho bé chơi thêm năm phút cũng được.
Đường Sở ngồi một bên ghế, chuyên tâm nhìn Ipad trong tay. Diệp Sơ một mình buồn bực xem TV, Đấu Đấu cứ bắt cậu cùng ngồi chơi với bé. Còn Đường Sở thì không biết ăn phải cái gì mà cứ ngồi cạnh không chịu rời đi, hại cậu không có cách nào quang minh chính đại gõ chữ dù có muốn đi chăng nữa.
Đột nhiên Đường Sở ngẩng đầu lên, ôn nhu liếc Diệp Sơ, bỏ tai nghe xuống rồi ngồi sát vào cậu.
Cậu còn chưa kịp phản ứng thì tay anh đã nắm lấy tay cậu, nắm chặt lại. Lòng bàn tay hơi ráp, khác với lòng bàn tay của Tống Thừa Văn, độ ấm cùng sự man mát có chút bất đồng. Mà đây chính là cảm giác của Diệp Sơ khi còn học đại học, là ỷ lại vào sự ấm áp trong những năm tháng thống khổ, bàng hoàng nhất.
Một khắc kia, tâm Diệp Sơ chầm chậm thả xuống, cậu nghiêng đầu mỉm cười với anh.
"Diệp Sơ à, hôm nay tôi thật vất vả mới có thể trốn được khỏi quản lý về với cậu. Kết quả... chúng ta chẳng thể ở chung, tôi còn bực tức với cậu nữa..." Đường Sở khẽ thở dài một tiếng, giọng nói có chút bất đắc dĩ.
Cậu lập tức ngượng ngùng: "Đường Sở..."
Anh thấy nét mặt hối lỗi của người kia, trong lòng hơi hơi đắc ý, gương mặt tuấn tú tới gần cậu, thổi nhiệ khí bên tai Diệp Sơ: "Cho nên... nếu muốn bồi thường thì... đêm nay phải ngủ với tôi..."
Mặt Diệp Sơ thoáng chốc đỏ bừng, không thể tin được Đường Sở lớn mật nói thế với mình.
Chưa kịp phản ứng lại thì một bàn tay nhỏ bụ bẫm thò qua, đẩy đầu của Đường Sở qua một bên. Cái đầu nhỏ của Tống Đấu Đấu thò vào, thầm thì nói với cậu: "Thầy Diệp ơi! Con muốn đi rửa mặt!"
Đường Sở muốn phát hỏa, nhưng nghĩ tới đại kế, vẫn nên nhịn xuống, ôn hòa nói với Diệp Sơ: "Cậu giúp bé làm vệ sinh cá nhân đi!"
Diệp Sơ gật đầu, kéo tay Đấu Đấu hướng tới phòng tắm.
Tống Đấu Đấu đã sớm nghe được những lời Đường Sở nói với thầy giáo của mình. Tuy rằng không hiểu hàm nghĩa cao hơn của từ "ngủ", mà bé chỉ nghĩ là nếu mình ngủ với thầy Diệp thì luôn thích ôm cứng lấy cậu. Như thế thì lúc chú Đường cùng ngủ với thầy Diệp, khẳng định là cũng ôm cứng lấy thầy. Tưởng tượng ra cảnh đó, đầu của Tống Đấu Đấu lập tức phun ra cả trăm ngàn ý nghĩ không vui.
"Thầy Diệp ơi! Con không ngủ được trên giường lạ, thường hay gặp ác mộng. Đêm nay thầy có thể nằm cùng con không ạ?" Tống Đấu Đấu mở to đôi mắt ngây thơ nhìn cậu.
Diệp Sơ suy nghĩ một chút, vừa vặn chưa biết từ chối Đường Sở thế nào thì vớ được cái cớ này, cho nên gật gật: "Ừ, được rồi!"
Khi Đường Sở biết cậu sẽ ngủ cùng bé, sắc mặt xanh đến đáng sợ nhưng không tiện bùng nổ, như thế rất hẹp hòi, anh chỉ có thể ra cái vẻ rộng lượng mà đáp ứng.
Nhìn ánh mắt cảm kích của người nào đó, lòng anh rơi lệ đau đớn...
Nằm trên giường, dỗ dỗ Đấu Đấu đi ngủ, trải qua một ngày nháo đến long trời, nhóc con rốt cuộc cũng có thời gian yên tĩnh, khò khò chìm vào giấc ngủ.
Nhìn bé ngoan nhắm hai mắt ngủ ngon lành, Diệp Sơ không khỏi cảm thán di truyền đúng là điều tuyệt diệu của tự nhiên! Đôi má nộn nộn trắng hồng như bánh bao vừa ra khỏi l*иg hấp, hàng lông mi đen dày cong cong, thật giống hai con bướm khả ái rung động.
Trên người mặc bộ pyjama con ếch, Tống Đấu Đấu thật giống con ếch nhỏ màu xanh đáng yêu.
Diệp Sơ nằm cạnh bé, chờ đến lúc bé ngủ thật say mới lặng lẽ mở máy tính, bắt đầu gõ chữ.
Đường Sở lặng yên không tiếng động đẩy cửa vào, thấy Đấu Đấu ôm lấy Diệp Sơ, nghĩ thầm rốt cuộc thằng nhóc này không thể phá rối anh và cậu được nữa.
Tới bên người Diệp Sơ, không thèm nhìn tới cậu đang ôm laptop, trực tiếp ôm lấy cậu. Diệp Sơ không ứng phó kịp, kinh ngạc nhỏ giọng thốt lên, máy tính trên tay rơi xuống, sợ hãi không biết có đánh thức Đấu Đấu hay không.
Ai biết nhóc con ôm cậu rất chặt nha. Vừa có dấu hiệu chuyển dịch ở bên cạnh là hai mắt bé đã động đậy, từ trong mơ tỉnh lại.
Đôi mắt ngái ngủ mở ra, nhìn thấy Đường Sở nửa ôm Diệp Sơ. Bé như chim sẻ chiếm đồ ăn, cả tay cả chân quấn lên người cậu, tiếp tục nhắm mắt lại, ngủ say.
Diệp Sơ bất đắc dĩ nhìn bé rồi lắc đầu với Đường Sở.
Anh coi như cũng thấy. Có thằng oắt này ở đây, chính là không cho anh ngày nào an ổn đây!
Buông tay ra, anh không cam lòng nói: "Sớm mai tôi phải tới thành phố D, cậu chuẩn bị điểm tâm cho tôi đi!"
Cậu gật đầu, coi như bồi thường đi: "Ừ, tôi nhớ rồi!"
Sáng sớm hôm sau, Đường Sở ăn xong bữa sáng phong phú do tự tay Diệp Sơ chuẩn bị, dục cầu bất mãn cùng bị Tống Đấu Đấu tính gian kế hãm hại, một mình ngồi xe tới sân bay.
Đối mặt với anh trong tương lai chính là hoạt động không ngừng nghỉ, hết quảng cáo rồi lại đóng phim đủ thứ chuyện. Muốn về thành phố C... cũng chẳng biết là lúc nào nữa...
Tống Đấu Đấu nhìn bóng lưng rời đi của Đường Sở, tâm tình sảng khoái vỗ vỗ tay. Thật tốt quá đi~ bé thành công đuổi được ông chú đáng ghét kia đi~ thầy Diệp vẫn là của một mình bé~ ha ha ha~~~
Nhưng Tống Đấu Đấu còn chưa đắc ý được bao lâu, quay đầu lại đã thấy con xe đẹp đẽ của baba đi tới rồi dừng lại.
Tống Thừa Văn một thân chỉn chu từ trong xe đi ra, trên tay cầm theo một cái hộp rất kiểu cách.
"Baba!!" Tống Đấu Đấu vui mừng chạy tới, ôm lấy đùi baba, cà cà làm nũng.
Đấu Đấu đáng thương chưa từng nghĩ tới rằng đấu với Đường Sở thì rất vui. Nhưng mà muốn đấu với baba thì đúng là kẻ ngốc, tuyệt đối sẽ không có phần thắng đâu!
Tống Thừa Văn nhét hộp vào tay bé. Đấu Đấu vừa nhìn đã phát hiện ra đây chính là bánh Red Velvet mà bé thích nhất, hơn nữa còn mua từ cửa hàng mà bé phát nghiền.
Đấu Đấu một lần theo Tống Thừa Văn tới thành phố C, vô tình phát hiện được tiệm bánh kia, ngay lập tức bị những miếng bánh gatô ngọt ngào đáng yêu bắt làm tù binh.
Đáng tiếc tiệm bánh kia rất nhỏ, ông chủ không có ý định làm to mở thêm đại lý, hại Tống Đấu Đấu mỗi lần thèm ăn chỉ có thể chẹp miệng, lăn lộn hoài niệm mà thôi.
===♥♥♥===
Chương 33: Dẫn sói vào nhà.
Tống Đấu Đấu ôm bánh gatô không buông tay, còn Tống Thừa Văn đứng dậy, ngẩng đầu nhìn lên ban công tầng sáu nhà Diệp Sơ, quần áo hôm qua Đấu Đấu mặc đang tung bay phấp phới trên thanh thơi, hắn ôn nhu cười: "Thầy Diệp đâu rồi?"
"Thầy Diệp đang ở trên nhà ạ, tí nữa thầy sẽ đi đến trường với con đó!!" Tống Đấu Đấu thành thật trả lời.
Vì vậy hắn dắt tay con trai, chậm rãi vào thang máy lên tầng trên.
Diệp Sơ thu thập đồ ăn còn thừa rồi ném bát đĩa vào bồn rửa, vừa đeo balo lên lưng định ra khỏi nhà thì kinh hồn khi thấy Tống Thừa Văn dắt tay Đấu Đấu chình ình xuất hiện ở cửa. Cậu biết hôm nay hắn về, nhưng không ngờ sớm như thế.
"Tống... Tống tiên sinh..." Dạo gần đây, mỗi lần nhìn thấy Tống Thừa Văn thì lưỡi cậu đều như bị mèo cắn, không tìm được cách nói cho nuột nà.
Ánh mắt đen say lòng người của hắn ẩn chứa sự ôn nhu, từ trong ví lấy ra một vật rồi tiến về phía trước. Ngay khi cậu còn chưa hiểu mô tê gì thì trên cổ đã nặng hơn một chút.
"Đây là quà cho thầy!" Tiếng nói của Tống Thừa Văn trầm thấp mà có từ tính.
Nó là một mặt đồng hồ bỏ túi, cậu không biết được làm từ chất liệu gì nhưng trên nắp được khắc hoa văn tinh xảo, hình như là đồ gia huy nhưng cũng không hẳn. Hoa văn thực sự rất đẹp! Diệp Sơ thích tới nỗi không buông tay, cứ vậy xoa xoa.
Nhìn hai mắt sáng rực của người nào đó, hắn mỉm cười thực thoải mái. Bàn tay nắm chặt lấy cái tay đang đùa nghịch mặt đồng hồ, tìm cái chốt mở nắp, nhẹ nhàng ấn một cái, nắp liền bật ra.
Kim đồng hồ cùng chất liệu vỏ, dưới mặt kính là hình ảnh một cậu bé anh tuấn, Diệp Sơ phát hiện đường nét của cậu ta có đến mấy phần tương tự Tống Thừa Văn.
Cậu nghi hoặc nhìn chàng trai nọ, lại ngẩng lên dòm hắn. Nhìn qua nhìn lại mấy lần như muốn tìm kiếm sự tương đồng, tỉ mỉ xác nhận.
Tống Thừa Văn lại không cho cậu thời gian suy tư, kéo tay cậu. Đồng hồ rời khỏi tay Diệp Sơ, ngoan ngoãn nằm yên trên cổ.
Hắn kéo cậu vào thang máy: "Nhanh một chút, nếu không thầy sẽ muộn làm!"
Tống Đấu Đấu lau miệng đầy kem bơ, vội vã chạy vào thang máy. Mới qua hai, ba cái cạp mà miếng bánh thê thảm không nỡ nhìn luôn.
Đương nhiên toàn bộ lực chú ý đặt lên bánh gato yêu quý nên bé không nhìn thấy baba tặng cho thầy Diệp đồng hồ.
"Tống tiên sinh, thứ quan trọng này tôi không thể nhận được!" Nói rồi, Diệp Sơ mang mặt đồng hồ trên cổ lấy xuống, bị hắn chặn lại.
"Tôi đã tặng đi thì không có chuyện nhận lại!" Hắn bá đạo nói.
Hai người chối qua chối lại, chẳng mấy chốc xuống tầng một.
Hắn mạn bất kinh tâm nói: "Để tôi đưa thầy và Đấu Đấu tới trường."
Tống Đấu Đấu rất hiếu kỳ thứ baba tặng cho thầy Diệp. Nhưng bé chưa kịp hỏi đã thấy baba mang thầy ra ngoài nên lỡ luôn cơ hội.
Lên xe xong xuôi, Tống Đấu Đấu vẫn lén lút săm soi cổ áo thầy Diệp, thực sự rất muốn biết baba đưa cho cậu thứ gì. Nhưng bé chỉ thấy một chiếc dây màu đồng và cái mặt tròn tròn tinh xảo lấp ló, căn bản là thứ nọ nó ở bên trong áo nên Đấu Đấu làm thế nào cũng không nhìn rõ được.
Mà bạn nhỏ làm sao nghi vấn quá lâu chứ. Một lát sau, Tống Đấu Đấu lập tức quên mất lý do mình nhìn chằm chằm Diệp Sơ, bắt đầu tự mình ngồi chơi.
Nhiệt độ mấy ngày nay bắt đầu hạ xuống, khí trời rất tốt, đúng là thời khắc hạ giao thu.
Mà ở trường Diệp Sơ, cứ vào tiết trời này hàng năm sẽ được nghỉ để cho ba mẹ các bé đưa con mình ra ngoài chơi tăng tình cảm.
Kỳ nghỉ này vừa vặn rơi vào cuối tuần. Nói cách khác, chỉ cần xong hôm nay, xử lý toàn bộ công việc tồn đọng là có thể nghỉ dài được rồi~
Vốn là Diệp Sơ sẽ làm ổ ở nhà gõ chữ, Đường Sở đến rồi lại đi rất nhanh nên không để lại ảnh hưởng cho cậu. Mà Gạo kê liên tục thúc giục trên QQ, vì cậu đang ở trên bảng xếp dhạng nên được hấp thụ rất nhiều ánh sáng, mỗi ngày phải có chương mới.
Lên được Tác giả đề cử thì thường nhận được bình luận đòi chương rất nhiều. Một ngày có thể hơn vạn, thậm chí là nhiều hơn nữa kìa.
Những nhiệm vụ này đang đặt trước mặt Diệp Sơ làm cậu cảm thấy mình quá ư là áp lực, muốn lợi dụng thời gian nghỉ này hảo hảo gõ chữ.
Nhưng ngay khỉ chuẩn bị tan làm, cậu lại nhận được điện thoại của Mẫu hậu đã lâu chưa được gặp.
"Có chuyện gì thế mẹ?" Diệp Mẫu hậu chính là minh chứng sống cho việc mù công nghệ, công việc mang tính trình độ cao như gọi di động là bà chịu, mỗi lần đều là Diệp Sơ gọi về. Không biết lần này có chuyện gì mà chủ động gọi cậu nhỉ?
Cậu thực kinh ngạc, hoài nghi chuyện ở quê xảy ra chuyện.
"Tiểu Sơ à, con mau chóng trở về đi! Ba con..." Vừa mới ấn phím nhận, Diệp Mẫu hậu ở đầu bên kia liền gào khóc thảm thiết khiến Diệp Sơ á khẩu.
"Ba con bị thương ở chân rồi, hiện tại đang ở bệnh viện huyện..."
Chưa đợi bà nói xong, cậu thật nhanh đáp lời: "Con lập tức về! Có chuyện gì thì đợi con về hãng nói! Mẹ bảo ba chịu đựng một chút!"
Diệp Sơ tuy nói thì trấn định nhưng trong lòng run rẩy tự lúc nào không biết, hai chân dần không được ổn định, đại não hoàn toàn bị khống chế. Giờ đây trong đầu cậu chỉ có suy nghĩ ba cậu bị thương ở chân, hơn nữa còn rất nghiêm trọng...
Tống Thừa Văn vừa mới đến cửa lớp, chỉ nhìn thấy Diệp Sơ đeo balo, mặt tái nhợt hốt hoảng lao từ trong ra.
Hai tay nắm lấy vai cậu ngăn người lại, mà khi hắn chạm vào người cậu, cư nhiên phát hiện người nào đó đang run rẩy không ngừng.
Hắn ý thức được Diệp Sơ nhất định gặp phải chuyện gì đó, vội vã nhẹ giọng hỏi: "Diệp Sơ, sao thế?"
Cậu nghe được hắn hỏi, ngẩng đầu nhìn hắn, bất lực đáp: "Ba tôi đang bị thương... tôi phải trở về..."
"Tôi đưa thầy đi!" Hắn thực nhanh quyết định.
"Không cần! Tôi ngồi xe khách, chỉ cần một tiếng là có thể về đến nơi!"
Tống Thừa Văn không miễn cưỡng nữa: "Vậy trước mắt tôi đưa thầy ra bến."
Dẫn theo Tống Đấu Đấu, hắn mang cậu tới bến xe khách. Nhưng vận may quá kém, chuyến xe cuối cùng đã đi mất.
Diệp Sơ ở nơi bán vé hỏi đến mấy lần, nhưng câu trả lời đều là không có chuyến sau nữa, hại cậu gấp đến độ quay mòng mòng như con kiến nhỏ.
Cuối cùng vẫn là hắn kéo lại người đang hoang mang, đem cậu nhét vào trong xe: "Địa chỉ cụ thể của nhà thầy?"
Diệp Sơ vô thức nói ra, hắn nhập địa chỉ lên GPS, hệ thống bắt đầu định vị rồi tự động dẫn đường.
Thời điểm cậu hồi thần thì hắn đã lái xe đến xa lộ hướng tới quê nhà cậu.
Đã đến mức này thì cậu không tiện cự tuyệ nữa, huống hồ cậu đang rất sốt ruột về nhìn ba mình, cảm kích nói với Tống Thừa Văn: "Cảm ơn anh!"
Tống Đấu Đấu nhận ra cảm xúc đang không được ổn định của Diệp Sơ, ngoan ngoãn ngồi một bên không nháo.
Bóng đêm dần hạ xuống, chỉ còn bốn mươi phút là về đến nhà. Diệp Sơ nhớ ra là ba người bọn họ còn chưa ăn gì, hai người lớn thì không sao, nhưng Đấu Đấu là trẻ con, không được để bụng đói.
Vì vậy cậu bảo hắn dừng ngay bên cửa hàng tiện lợi để mình vào mua chút gì cho hai ba con ăn rồi tiếp tục hành trình.
Chờ cho đến khi đến nhà Diệp Sơ thì đã là tối muộn.
Nhà cậu tại thành phố C là thôn nông theo cá thể. Mặc dù tên tuổi của thành phố này không nhỏ, nhưng chưa có chính sách phụ dưỡng, có thể nói ở đây thuộc dạng đàn ông làm chủ gia đình.
Diệp đại vương lúc trước cũng bởi vì chính sách có vấn đề của thành phố này, hồi đó đọc sách nên biết được tầm quan trọng của tri thức. Trong nhà ông là độc đinh ba đời, được sủng nên tạo ra tính khí kiêu ngạo hiện tại của ông.
Mà thành tích khi còn đi học thường rơi vào thứ nhất, thứ hai, muốn thi một trường cấp ba tốt không khó. Nhưng năm đó thành phố lại ra chính sách hộ khẩu rất khắt khe. Diệp đại vương ở huyện nhỏ, tuy cũng thuộc thành phố C nhưng không được ghi danh trường điểm, chỉ có thể vào một trường mới xây ở huyện, làm cho tất cả mọi người đều tiếc thay.
Năm đầu cấp ba, thầy cô không đủ kinh nghiệm, thiết bị dạy học thiếu thốn thì làm gì có ai đủ hứng học hành chứ. Chỉ đáng thương Diệp đại vương thành tích xuất sắc mà phải học ở một trường tầm phào, rốt cuộc không đủ điều kiện nên cứ vậy tuột dốc không phanh. Kết quả không thi đại học, tốt nghiệp trung học liền kiếm việc làm luôn.
Tâm cao khí ngạo của ông bị chặn lại, không thể dâng cao được. Về sau quyết tâm bằng mọi giá phải để con mình đỗ bằng được C đại để phục thù.
Trường cấp ba của thị trấn dần được nâng tầm hơn, điều kiện học tập, phong cách chỉ dạy được cải thiện rất nhiều. Diệp Sơ tuy học không kém nhưng năm đó không có ý nguyện nhất định, điền hồ sơ linh tinh nên mới dẫn tới sự tình Diệp đạu vương tự mình bóp méo nguyện vọng trường của con trai.
Buổi tối ở nông thông rất yên tĩnh, thi thoảng còn nghe thấy tiếng chó sủa.
Diệp Sơ chỉ đường đi vào cho Tống Thừa Văn, thuận lợi dừng xe trước cửa nhà.
Diệp mẫu hậu nghe tiếng, từ trên tầng hai ló đầu ra khỏi cửa sổ, vừa vặn nhìn thấy Diệp Sơ ra khỏi xe, mừng rỡ gọi: "Bảo bối về rồi!"
Nói rồi, bà vội vã chạy xuống mở cửa.
Nhà của cậu là phong cách xây từ đất nhà nông, để xây được căn nhà ba tầng này đax ngốn hết mấy chục năm ích trữ của ông bà.
Bà vừa ra tới nơi, cậu vội vàng hỏi: "Ba con đâu rồi ạ?"
Diệp mẫu hậu lúng túng cười, muốn đổi chủ đề: "Bảo bối à, con ngồi xe về có mệt không?" Bà ngó ra đằng sau còn thấy nhiều thêm một lớn một nhỏ, liền vội vàng hỏi: "Hai người này là ai?"
Cậu tùy ý giới thiệu: "Vị này là Tống Thừa Văn, đây là Đấu Đấu con trai của anh ấy. Tống tiên sinh tốt bụng dùng xe đưa con về!"
Bà vừa nghe được thông tin này, vội vã nhiệt tình nghênh đón hai ba con nhà họ Tống vào cửa.
Chỉ có điều, Diệp mẫu hậu không biết rằng mình vừa đón hai con sói lớn nhỏ đang đánh chủ ý lên tiểu hoàng tử nhà mình...
===♥♥♥===
Chương 34: Dẫn sói đi tắm.
Vào phòng, Diệp Sơ chư từ bỏ mà tiếp tục hỏi mẹ: "Mẹ, ba đâu rồi ạ?"
"Ba con a... hiện tại đang nằm trên tầng..." Ánh mắt bà rốt cuộc vẫn lóe lên.
Cậu nghe vậy, vội vã lên tầng, Tống Thừa Văn không vội theo sau, đi lên trước một bước, hướng Diệp mẫu hậu chân thành nở nụ cười, thanh âm trầm thấp dễ nghe: "Chào cô Diệp, cháu là Tống Thừa Văn!"
"Ồ? Nha!" Bà ngơ ngác nhìn gương mặt hắn, lần đầu tiên được gặp người đàn ông tuấn mỹ đến thế này. Quả thực so với tổng tài do những diễn viên thần tượng trong phim Đài Loan bà thích xem đẹp hơn mấy lần luôn! Nếu không phải do độ tuổi làm trở ngại thì chắc là nước dãi của bà đã chảy thành sông rồi.
Tống Đấu Đấu biết bà là mẹ của thầy Diệp, lập tức nở nụ cười bs ngoan đạt chuẩn: "Con chào bà nội ạ! Con là Tống Đấu Đấu ạ!"
Diệp mẫu hậu kinh hỉ nhìn đứa nhỏ mềm mại như bánh bao trắng mềm, thịt thịt cùng với đôi ngươi đen láy linh động khiến bà lập tức yêu thích đứa bé đáng yêu này.
Đang mừng rỡ chuẩn bị ôm lấy bé, trên tầng truyền xuống tiếng rống giận dữ của Diệp Sơ: "Mẹ!! Rốt cuộc xảy ra chuyện gì??!"
Bà chợt nhớ ra họa mình tự gây, vỗ mặt cười mỉa đi lên, hai ba con nào đó trao đổi ánh mắt rồi cùng đi theo.
Diệp Sơ chỉ vào người ba tội nghiệp nằm trên giường, tức đến đỏ cả mặt, chất vấn mẹ: "Mẹ không phải nói ba bị thương ở chân, rất nghiêm trọng phải nằm viện sao?"
Diệp mẫu hậu vô tội xua tay: "Mẹ đâu có nói như thế, mẹ chỉ nó là chân bị thương. Lúc gọi cho con thì ba con đang ở bệnh viện!"
Bà vừa nói vừa nhấc chân chồng lên, cho cậu thấy chân ông chỉ băng mỗi tí một khối gạc nho nhỏ.
Diệp đại vương ngượng ngùng sờ gáy, có chút mất mặt nói: "Xe điện mất lái đâm vào ruộng, không cẩn thận đâm phải ba thôi! Ba bảo mẹ con đừng gọi mà bà ấy không nghe!"
"Nếu chỉ là thương tổn nhỏ như thế thì mẹ làm gì cần gọi cho con chứ? Khóc to như vậy chắc chắn là có chuyện rất nghiêm trọng, sợ đến nỗi bắt con mau trở về?" Diệp Sơ giật rất giận, tại sao đùa giỡn quá đáng như thế chứ! Hại cậu một đường sợ tới hồn bay khỏi người luôn, thậm chí tưởng tượng ba đang nằm trên giường thoi thóp chờ cậu về nói lời trăn trối cuối.
Diệp mẫu hậu cười mỉa hai tiếng, kiên cường nói: "Lúc đó do mẹ hoảng quá nên giọng nói mới lớn... Tiểu Sơ, con cứ trách mẹ đi!"
Diệp Sơ cảm thấy sự tình tuyệt đối không đơn giản như vậy. Dùng hai mươi mấy năm hiểu mẹ của mình, sợ rằng chắc chắn phát sinh xích mích nên đang định mở miệng hỏi cho rõ ràng thì Diệp mẫu hậu một lần nữa dời đề tài: " Được rồi Tiểu Sơ à! Con nửa năm chưa về nhà rồi, nếu đã trở lại một chuyến thì ở cùng với mẹ nhiều hơn đi. Huống hồ lần này Tống tiên sinh ngàn dặm xa xôi đưa con về, chúng ta nên đối đãi với cậu ấy thật tốt!"
Diệp Sơ tính tính, cậu bao lâu nay luôn bận làm việc, quên mất lần cuối cùng về nhà là lúc nào. Lần này vừa vặn Diệp mẫu hậu nhắc nhở, cậu cư nhiên lâu như vậy chưa trở lại thăm ba mẹ. Ngẫm lại thì lửa giận lắng xuống không ít.
Cậu gật đầu: "Con biết rồi ạ."
Diệp đại vương đang nằm trên giường dưỡng thương, Tống Thừa Văn cùng con trai hỏi thăm ông một chút rồi bốn người lục tục ra khỏi phòng.
Thời gian không còn sớm nhưng Diệp mẫu hậu vẫn tất bật làm bữa khuya cho mọi người. Mặc dù chỉ là mỳ trứng cà chua bình thường nhưng cà chua nhà tự trồng, trứng cũng do gà mái ông bà nuôi đẻ, nguyên liệu đều sạch không chất bảo quản, kích trọng.
Tống Đấu Đấu ăn đến thỏa mãn, từng thìa từng thìa lớn nhét mỳ vào miệng, còn bật ngón cái khen bà: "Bà nội!! Đây là món mỳ ngon nhất con từng được ăn!!"
Dáng dấp khả ái chạm tới bản năng người mẹ của bà, ôm Đấu Đấu hôn chụt chụt lên đôi má béo núc ních của bé.
Tống Đấu Đấu ban đầu có chút không thích ứng, nhưng sự gia giáo cẩn thận không cho phép bé tránh đi. Mà Diệp mẫu hậu là thực tâm yêu quý bé nên bé cũng thích ứng với bà nhanh hơn.
Chờ mọi thứ được thu dọn xong, Tiểu Diệp Lục nhìn đồng hồ, mười giờ tối rồi.
Giục Tống Đấu Đấu đang vùi trong ngực Diệp mẫu hậu xem TV đi rửa mặt, nhìn kỹ thì không biết bé đã ngủ từ lúc nào, hơn nữa ngủ vô cùng ngon, thi thoảng còn phát ra tiếng ngáy nhỏ, thực sự đáng yêu.
Cậu gọi bà cẩn thận đứng dậy, không nên đánh thức Đấu Đấu, sau đó bảo bà mau về phòng nghỉ ngơi, cậu sẽ chăm sóc bé.
Bà không cầm được cơn buồn ngủ, tiểu hoàng tử là thầy giáo mầm non, đối với trẻ con nhất định là có kinh nghiệm nên bà yên tâm về phòng.
Tiểu Diệp Lục nhìn Tống Thừa Văn bên cạnh, chỉ thấy trong tay hắn có một cái laptop màu bạc không biết xuất hiện từ khi nào, những ngón tay thon dài tung bay trên bàn phím.
Nhìn thấy ngón tay của hắn nhẹ nhàng gõ lên bàn phím, lại nhìn tay mình, đều là thịt mỡ, đã thế ngón tay còn ngắn nữa chứ! Đúng là, ông trời thiên vị mà!
Tống Thừa Văn ngẩng đầu lên, đôi mắt đen nhìn thẳng vào cậu, tựa hồ đang chờ cậu nói.
"Thời gian không còn sớm nữa, anh mau đi rửa mặt rồi đi nghỉ!" Diệp Sơ há miệng.
Hắn không phản ứng, cúi đầu nhìn máy tính. Diệp Sơ cho là hắn còn bận, liền không quấy rầy. Cậu cúi người, đang định bế Tống Đấu Đấu thì bị ngăn cản, thanh âm của người nào đó phảng phất bên tai: "Thầy đừng động, để tôi làm đi!"
Hắn cúi người, bế con trai lên, người hắn mặc áo gió màu đen mỏng, anh chàng đẹp trai ôm nhóc con áo sơmi, quần yếm hình con bò thì kể cả có là người cận thị thì cũng phải hô to đáng yêu quá~ đáng yêu quá~
Thấy cậu không có động tĩnh, hắn xoay người hỏi: "Chúng tôi ngủ ở đâu?"
Nhà cậu vừa vận có phòng ngủ cho khách, thi thoảng có em họ đang học cấp ba của cậu về tá túc tạm, cho nên thường được quét tước tương đối sạch sẽ, không có đồ linh tinh.
Cậu dẫn Tống Thừa Văn vào gian phòng đó, bên trong giường rất lớn, dư sức cho một lớn một nhỏ nằm lên. Diệp Sơ suy nghĩ một chút, đem toàn bộ ga giường tháo ra, lấy từ trong ngăn tủ một bộ mới thay.
Xong rồi liền vỗ vỗ: "Được rồi, anh đặt Đấu Đấu lên đi!"
Cẩn thận giúp bé ghém chăn, nhiệt độ về đêm của nông thôn hơi lạnh nên Diệp Sơ sợ bé đá chăn rồi cảm lạnh, dụng tâm đắp kín chăn cho bé rồi mới yên tinh đứng dậy.
Phòng cho khách không có buồng tắm, chỉ có phòng riêng của cậu với ba mẹ có. Thông thường cậu em họ sẽ dùng phòng tắm của cậu, nhưng để Tống Thừa Văn vào đó thì...
Diệp Sơ như thấy mình bị keo dán kín cổ họng...
Tống Thừa Văn không nhịn được kéo kéo cà vạt: "Tôi nghĩ mình phải đi tắm đã."
"Ồ... Được rồi!" Cậu lấy lại tinh thần, dẫn hắn vào phòng mình: "Anh tới phòng tôi đi!"
Hắn theo Tiểu Diệp Lục tới phòng cậu, phòng của cậu vẫn mang cảm giác của một cậu học sinh, màu chủ đạo là xanh da trời và xanh navy, thoạt nhìn thấy nhẹ nhàng, lại không khiến người khác nhức mắt.
Tống Thừa Văn không khách khí đánh giá gian phòng nhỏ này, bên trong để một chiếc giường đơn, bàn học và tủ gỗ sơn màu trắng ngà, bàn sách còn đặt máy tính, dùng tấm vải caro phủ lên, không dính chút bụi nào. Xem ra bình thường Diệp Sơ không về nhà thì Diệp mẫu hậu vẫn thường lau dọn cho cậu.
Diệp Sơ không chịu được việc hắn trắng trợn không kiêng dè, rất tự nhiên đánh giá phòng mình, cậu chỉ chỉ vào một cánh cửa, nói: "Bên trong là phòng tắm, anh mau vào tắm đi! Để tôi lấy khăn mặt mới!"
Từ trong ngăn kéo lấy ra một cái khăn mặt mới tinh đưa cho Tống Thừa Văn, hắn ghét bỏ nhìn lướt qua, không thèm: "Tôi có thể dùng của thầy!"
Ngay lúc Diệp Sơ vừa hoàn hồn thì cửa phòng tắm đã đóng lại rồi.
"Ô?" Hắn muốn dùng khăn của mình?! Trong đầu cậu lập tức nhảy ra hình ảnh thân hình cường tráng của người nào đó quấn cái khăn hình đám mây của mình... Ai da! Kệch cỡm ghê!
"Diệp Sơ!" Hắn gọi làm cậu ngừng ảo tưởng.
"A?"
"Tôi không có quần áo để thay!" Hắn nói.
"Để tôi tìm thử xem!" Diệp đại vương thuộc tuýp bụng bia, quần áo rất rộng, hắn nhất định mặc không vừa. Còn quần áo của cậu thì khỏi cần nói, quá ngắn!
Lục tung tủ một lần, rốt cuộc cậu cũng tìm được cái áo tình nguyện hồi đại học, là áo phông, độ rộng thì khẳng định tất cả mọi người đều tưởng tượng được.
Cậu mặc một lần rồi không lấy ra nữa, cư nhiên chưa bị mẹ lấy làm khăn lau, xem ra cái áo này đang đợi chủ nhân định mệnh của nó a~ Mà người đó chính là...
Tống Thừa Văn nhìn thứ mặc trên người, áo phông xanh nhạt. Cái màu này... thực sự là muốn chọc mù mắt người tan ha! Còn Diệp Sơ thì ôm bụng che miệng cười đến vui vẻ trên giường.
Nhưng sợ hắn bạo phát, cậu đành giấu đầu hở đuôi, nghẹn cười đến đỏ bừng mặt.
Tống Thừa Văn là ai? Là Boss mưa gió bất động, an ổn như núi nha! Hắn nhàn nhạt nhìn cậu, mặt không đổi sắc đi tới bên người nào đó...
Diệp Sơ còn ở trên giường cười trộn, không chú ý Tống Thừa Văn đã ngồi cạnh mình. Chờ đến khi giường mình lún xuống thì đã không kịp nữa rồi...
Một giây sau, cậu bị người nào đó đặt dưới thân.
Mặt cậu bởi đang cười trộm nên đỏ bừng, trong mắt Tống Thừa Văn thì như một trái đào mật chín tỏa ra mùi hương mê người.
"Hôm nay... không ai có thể phá bĩnh chúng ta đi!" Tuy bề ngoài bất động thanh sắc, nhưng Tống Thừa Văn vẫn luôn nhớ tới những lần bị con trai phá rối.
"Cái này... Cái này, nói không chừng..." Cậu yếu ớt đáp: "Tống tiên sinh, tôi nghĩ anh đi đường dài mệt rồi, không bằng mau đi nghỉ đi..."
Tống Thừa Văn không động đậy nhìn cậu như đang nhìn một con sâu đang giãy dụa.
Con ngươi của cậu chuyện động, nói thêm: "Tôi sợ Đấu Đấu tỉnh, để tôi đi xem bé!"
Tống tiên sinh rất kiên định lắc đầu, chậm rãi cúi mặt mình xuống gần mặt Diệp Sơ...
===♥♥♥===
Chương 35: Anh cho rằng nhanh như thế có thể thành công sao?
Ngay khi nhận ra gương mặt khuếch đại của Tống Thừa Văn ngày càng gần, cửa phòng của Diệp Sơ làn thứ hai bị gõ.
Đôi môi mỏng tuyệt đẹp của hắn chỉ còn cách mấy giây nữa là dán xuống tọa độ 0 của đối phương, cứ như vậy bị lý do lãng xẹt kia cắt đứt. Ánh mắt người nào đó không thể khống chế được một trận hàn băg lạnh đến nỗi khiến tâm can nhỏ bé cua Diệp Sơ run lên.
Người ngoài cửa lại không thức thời gọi: "Tiểu Sơ à!"
Vừa nghe đã nhận ra là tiếng của mẫu hậu, Diệp Sơ vội vã đập đập vào cánh tay của Tống Thừa văn, ra hiệu hắn mau đứng dậy.
Hắn không nhanh không chậm đứng thẳng dậy, xoa xoa mái tóc còn ướt một chút mới thả tay Tiểu Diệp Lục ra, cậu lúc này mới chạy đi mở cửa.
"Sao mãi mà mới ra thế, con ngủ rồi à?" Diệp mẫu hậu cừa oán giận vừa đi vào, đập vào mắt là hình ảnh Tống Thừa Văn mặc áo phông xanh biếc ngồi trên giường.
Bà kinh ngạc tới độ cằm xuống rớt xuống luôn: "Hai đứa..." Bà chỉ Diệp Sơ, rồi lại chỉ hắn.
Cậu vội vã vung tay phủ nhận: "Chúng con chẳng có chuyện gì hết!!"
Sau một khắc, một cái đập đau nảy đom đóm mắt giáng xuống người Diệp Sơ: "Cái đứa nhóc chết bầm này!! Dám để cho khách mặc quần áo ném đi! Lễ phép để đâu rồi hả? Hơn nữa cái áo này còn..." xấu đau xấu đớn...
Nhưng không thể không nói, người đàn ông này vừa đẹp trai, dáng cũng đẹp, mặc bao bố cũng đẹp chứ chả đùa!
Tống Thừa Văn hờ hững mặc áo, nhưng thế nào cũng để lộ sơ lãng, vân đạm, phong khinh. Hai từ này là Diệp mẫu hậu học được trong phim cổ trang đó!
"Con... con chỉ có mỗi cái áo này vừa với anh ấy..." Diệp Sơ xoa xoa cái cổ bị đau, ủy khuất nói.
Đột nhiên, Tống Thừa Văn nở nụ cười miễu sát già, trẻ, gái, trai, từ tám tháng đến tám mươi chân thành nói: "Cô à, không liên quan đến Diệp Sơ, quá trễ rồi nên không kịp tìm quần áo khác cho cháu. Có mặc là rồi ạ..."
Tống Thừa Vă nói những lời này khiến hảo cảm của Diệp mẫu hậu tăng vùn vụt như ngồi tàu hoả.
Thấy mẹ mình si mê ngắm người nào đó, Diệp Sơ nhịn không được, nói: "Mẹ! Rốt cuộc mẹ tìm con làm gì thế?"
Lúc này bà mới nhớ lại mục đích của mình: "À, mẹ muốn dặn là hai ngày nay nhiệt độ không ổn định, buổi đêm ở nông thôn tương đối lạnh. Đấu Đấu là trẻ con, mẹ nghĩ nên trải thêm cho bé một tầng đệm để tránh cảm lạnh.
Diệp Sơ suy nghĩ một chút, ánh mắt đột nhiên sáng lên: "Không sao đâu ạ! Tống tiên sinh ngủ cạnh Đấu Đấu, có lạnh mấy cũng không sợ!"
Cậu còn đặc biệt cường điệu hóa ba từ: "Tống tiên sinh", nhấn trọng âm cực nặng.
Diệp mẫu hậu liền đem lực chú ý lên người Tống Thừa Văn: "Ồ, đúng vậy! Thừa Văn nhỉ?"
Lần thứ hai nghe thấy mẹ mình gọi hắn là "Thừa Văn", Diệp Sơ nhịn không được rùng mình một chút. Cậu luôn tâm niệm rằng những người đàn ông thuần thục, trưởng thành mà bị gọi thân mật như thế đều có chút đáng sợ.
Tống Thừa Văn liếc nhìn người nào đó rồi bất động thanh sắc đáp: "Vâng thưa cô! Cô cứ yên tâm đi! Hôm nay cô cực khổ rồi! Cô nên nghỉ sớm đi ạ!"
Bà gật đầu: "Được rồi!"
Ngay khi Diệp mẫu hậu chuẩn bị ra ngoài, Diệp Sơ rất thức thời gọi: "Mẹ ơi, tiện đường thì mẹ đưa Tống tiên sinh đến phòng dành cho khách đi! Con sợ anh ấy không tìm được!"
Diệp Mẫu hậu ngẫm thấy cũng đúng, cái này cũng là nên tiếp khách, cho nên nói với Tống Thừa Văn: "Thừa Văn, để cô mang cháu đến phòng!"
Hắn hôi hít mắt, âm tình bất định nhìn Tiểu Diệp Lục, lạnh nhạt đứng lên, theo mẹ cậu ra ngoài.
Trước khi đi, hắn còn dùng âm lượng chỉ để mình Diệp Sơ nghe được, ghé vào tai cậu nói nhỏ: "Thầy cứ chờ đấy!"
Diệp Sơ sợ đến run một cái, nhanh chóng đóng cửa lại.
Sáng hôm sau, Tiểu Diệp Lục bò dậy thay quần áo, ra ngoài đã thấy đại vương, mẫu hậu nhà mình cùng ba con Tống Thừa Văn chờ ở bàn ăn.
Diệp mẫu hậu đưa cho Tống Đấu Đấu một cái bát nhựa cùng thìa nhỏ, thỉnh thoảng gắp bát của bé mấy món ăn, tiện thể từ ái sờ sờ đầu bé.
Xem biểu tình của mẹ, Diệp Sơ chắc mẩm thế nào một giây sau bà sẽ thở dài rồi lắc đầu than: "Ôi, Đấu Đấu là cháu nội của bà thì thật tốt!"
Để ngăn chặn tình huống này xảy ra, cậu nhanh chóng mở miệng nói: "Chào buổi sáng, ba mẹ, Tống tiên sinh, Đấu Đấu!"
Tống Đấu Đấu cầm bánh bao cà rốt, miệng phồng to, lảm nhảm cái gì không rõ, hình như là: "Lầy Diệp!!"
Tống Thừa Văn nhẹ giọng nhắc nhở bé: "Đấu Đấu! Trong lúc ăn không được nói chuyện!"
Diệp đại vương ngồi ở đầu bàn, trừng mắt với con trai: "Lớn đùng thế này, trong nhà lại có khách mà dậy còn muộn hơn! Càng lớn càng không hiểu quy củ!"
Diệp đại vương chính là loại người mà khi bạn và ông ấy bất đồng quan điểm, thì chỉ có là tôi đúng còn cậu sai! Từ xưa tới nay chưa từng tôi sai! Mà cuộc đời ông cũng chỉ có thể tổng kết thành bốn chữ: "tầm thường vô vị", nhưng lúc nào cũng tự coi mình là trời sinh có sự đặc biệt, chỉ cần hơi hơi đắc ý là có thể khoác lác tới tận trời!
Tuy đôi khi hai mẹ con Diệp Sơ rất buồn bực với tính khí của chồng ba mình. Nhưng biết thế nào được? Ông là người nhà của họ nha...
Diệp Sơ biết tính cách của ba mình nên im lặng không cãi lại.
Nhưng Tống Thừa Văn thích bao che cho người của mình, hắn là sao có thể để Diệp Sơ ở trước mặt mình bị người ta không khách khí răn dạy chứ? Kể cả người nặng lời là người sinh ra cậu cũng không được!
Khí áp xung quanh đột nhiên giảm xuống mấy độ, Tống Thừa Văn vẫn là bộ dáng hào hoa phong nhã nhưng hiện tại lại khiến người xung quanh cảm thấy áp lực, hắn dùng khăn giấy lau khóe miệng, nhàn nhạt nói: "Sáng sớm nay cô Diệp muốn gọi Diệp Sơ, nhưng mà cháu cản cô. Hôm qua Diệp Sơ lo lắng, bất an đến độ muốn ngất nên cháu nghĩ cần để cậu ấy nghỉ ngơi cho tốt! Bác trai, bác thấy có đúng không ạ?"
Diệp đại vương không còn thái độ ban nãy, chỉ biết cúi đầu trước người trẻ hơn mình cả nắm tuổi mà gật gật: "Đúng, đúng!"
Ông không chỉ nhãn cao thủ đê (người chỉ biết nói mà không biết làm) mà còn có tật xấu là giỏi bắt nạt kẻ yếu. Khí thế của Tống Thừa Văn áp chế ông khiến ông không tự chủ bắt đầu khiêm tốn không ít.
Đúng lúc này, Diệp mẫu hậu mở lời làm không khí hòa hoãn: "Tiểu Sơ! Nhanh một chút tới ăn sáng! Con mau ngồi cạnh Thừa Văn!"
"Vâng ạ..." Diệp Sơ gật gật đầu, ngồi một bên Tống Thừa Văn, một đĩa bánh tương chiên thơm ngát được đẩy tới trước mặt, vỏ bánh mỏng mỏng giòn gòn, phía trên phết một lớt đậu vàng ươm, thêm một ít hành xanh và hạt vừng.
Đây là món thời điểm Diệp Sơ còn đi học rất thích ăn, ngon nhất là ở hàng rong nhỏ đầu thôn. Trước đây ngày nào cậu cũng phải ghé vào mua một cái, ăn đến phát nghiện!
"Đây là bánh tương ở đầu thôn, là món con thích ăn nhất đấy! Còn nóng, vỏ bánh vẫn còn giòn!" Diệp mẫu hậu ôn nhu mỉm cười, đưa đũa cho cậu: "Mau ăn đi!"
Cậu cảm thấy cực ấm áp, viền mắt không nhịn được mà đỏ bừng. Trước đây cậu chẳng cảm nhận được gì, nhưng đối với một người xa nhà quá lâu, cha mẹ không ở bên săn sóc thì bây giờ nhận được sự ấm áp đã rất lâu rồi không được trải qua thì trong lòng toàn bộ đều là cảm động.
Ăn xong, Diệp Sơ rửa mặt rồi chuẩn bị đưa Tống Thừa Văn và Tống Đấu Đấu đi ra ngoài dạo một vòng.
Diệp đại vương nhanh chóng nháy mắt với bà nhà, tiện thể khụ khụ hai tiếng.
Mí mắt hắn thoáng nhấc lên, tuy ngồi một chỗ bất động thanh sắc nhưng đã nhìn thấu dụ ý của ông bà, không nói gì.
Diệp mẫu hậu gọi: "Chờ một chút!"
Diệp Sơ nghi hoặc dừng lại, bà đưa một túi đồ cho cậu: "Con còn nhớ cô Trương, hàng xóm nhà mình không?"
"Vâng ạ?" Cậu gật đầu, cô Trương là hàng xóm mười mấy năm của nhà cậu, năm ngoái mới được con cái đón lên trấn trên ở.
"Cô Trương mới mở một cửa hàng trà sữa, đây là lá trà cô ấy nhờ mẹ mua hộ. Tiện thì đưa giúp mẹ, được chứ?" Bà nói, nhét cái bao trên tay vào tay cậu.
Diệp Sơ không rõ vì sao, nhưng không có lý do từ chối, đồng ý: "Vâng, mẹ ghi địa chỉ cho con đi!"
Trước khi đi, Diệp mẫu hậu vẫn chưa yên tâm mà dặn dò: "Con phải vào tận nơi đưa cho cô ấy nhé! Không cần đưa Thừa Văn với Đấu Đấu vào, tính cô Trương rất hào sảng, thế nào cũng mời ba đứa!"
"Vâng, con nhớ rồi! Mẹ cứ yên tâm đi ạ!" Diệp Sơ nói.
Cửa hàng trà sữa nhà cô Trương nằm đối diện trường cấp ba, cân nhắc đường trên trấn rất nhỏ lại nhiều xe nên cậu bảo hắn đừng lái xe, ngược lại dắt hai ba con nhà kia theo mình ngồi xe bus, có tuyến tới thẳng trường cấp ba huyện.
Xuống xe, cậu rất nhanh tìm được cửa hàng trà sữa nọ. Không ngờ lượng khách rất lớn, bên trong có rất nhiều nhóm học sinh mặc đồng phục tụm năm tụm ba ăn uống.
Vừa nhìn thấy những học sinh tươi tắn, trẻ trung, Diệp Sơ không nhịn được, thầm cảm thán: Ầy... Cậu già thật rồi!!
Quay đầu định gọi Tống Thừa Văn thì cậu nhìn thấy có mấy cô bé đứng không xa, chỉ vào lưng của hắn xì xào bàn tán.
Trên người hắn mặc áo POLO rất đơn giản, quần màu cây đay bình thường. Còn Tống Đấu Đấu mặc áo phông in hình nhân vật hoạt hình, cũng không phải là loại chất liệu gì quá cao cấp. Hẳn là sáng nay Diệp mẫu hậu đưa hai ba con đến sạp hàng ven đường mua, nhưng không ngờ là thứ tầm thường mà được hai ba con nhà này mặc nâng cấp lên bao nhiêu!
Nỗ lực để không nhìn thấy mấy nữ sinh kia, cậu bảo với Tống Thừa Văn: "Tôi vào đưa đồ đã, một lát nữa sẽ ra!"
Sau đó cúi đầu hỏi Đấu Đấu: "Đấu Đấu à, con muốn uống thứ gì để thầy Diệp mua cho!"
"Dạ, con muốn uống nước trái cây ạ!" Bé giơ tay.
Gật đầu đáp ứng, Diệp Sơ đi vào cửa hàng trà sữa, Tống Thừa Văn lập tức nắm tay con trai theo sau khiến bé khó hiểu: "Baba..."
Diệp Sơ vào trong quán, không tìm thấy cô Trương liền đến chỗ thu ngân.
Mới vừa rồi không nhìn kỹ, lại gần mới phát hiện cô gái này rất xinh đẹp, mái tóc đen được cột đuôi ngựa, mày liễu môi đỏ, da thịt trắng nõn vô cùng mịn màng, quan trọng là toát lên khí chất "vân phong".
Cậu thấy người này rất quen mắt: "Cô là..."
Cô nàng ngẩng đầu lên, nhìn thấy Diệp Sơ thì đôi lông mày lá liễu liền cong lên: "Em là Diệp Sơ hả?"
"Vâng, đúng rồi! Chị là..." Tiểu Diệp Lục nhìn cô, nhưng thế nào cũng không thể gọi tên được.
"Chị là Trương Nguyệt này! Quên rồi sao? Hồi nhỏ còn muốn cưới chị làm vợ đấy!" Trương Nguyệt vui vẻ giới thiệu chính mình, thuận tiện khui ra chút chuyện mất mặt hồi xưa của cậu.