Chương 67

-------Sáng ở nhà của Băng Băng---------

Ở phòng khách, Băng Băng đang ngồi đó đợi Bảo Kiệt đến đón đi học

-Đi học thôi Băng Băng - Lục Bảo kêu Băng Băng

-Anh đi trước đi, em đợi anh Bảo Kiệt.. - nó nhìn anh và cười thật tươi, thật sự đây là lần đầu nó cười tươi đến vậy, anh không nỡ làm nó phải đau

-Thôi.. nó nói với anh là hôm nay nó có việc với gia đình nên không có thời gian đến đón em, nó nhờ anh nói với em là bữa nay cho em đi học 1 mình 1 bữa đi...

-Vậy sao?? - nó xụ mặt xuống rồi bỗng tươi trở lại..

-Vậy thì tí em vào trường gặp anh ấy.. Đi thôi anh.. Để em lấy xe.. - nó chạy ra sau lấy xe rồi chạy vụt đi...

-Ấy.. ấy.. Băng Băng đợi anh với coi... - Lục Bão la lớn rồi hấp tấp lấy xe chạy theo...

------------Trường G.S---------------

Không khí vẫn như thường ngày, vẫn nhộn nhịp vui vẻ nó chạy đi gửi xe rồi lại đám của Anh Tuấn và Bảo Trinh đang đứng đó đợi

-Băng Băng.. đây nè.. Ủa anh Bảo Kiệt đâu??? - Bảo Trinh đứng mυ"ŧ kẹo vẫy vẫy tay..

-Anh ấy có việc nên hôm nay không rước tao được..

-Hôm nay nhìn mày khác lắm nha.. Mày có bao giờ mà vui tới vậy đâu..

-Bộ mày không thích à..

-Không phải.. Mày đang hút máu mấy thằng con trai sau lưng mày kìa... - nó quay ra đằng sau thì thấy 1 đám con trai đang đứng nhìn nó và mũi thì... phải nói là màu chảy thòng lòng luôn.. Nó chợt bật cười khiến cho cả đám máu càng chảy nhiều hơn.. 1 lúc sau thì thấy Bảo Kiệt đến, nó rất vui nhưng khuôn mặt nó chợt tối sầm lại khi thấy Ngọc My ngồi đằng sau xe của Bảo Kiệt..

-Chuyện gì vậy nè??? Sao anh ấy chở Ngọc My, Mày nói là làm lành lại rồi mà - Anh Tuấn sửng sốt khi thấy cảnh đó..

1 lúc sau thì thấy Ngọc My nắm tay Bảo Kiệt đi đến, khuôn mặt Bảo Kiệt rất vui.. Giống như lần đi chơi hôm qua. Nụ cười đó từng dành cho nó nhưng bây giờ lại dành cho Ngọc My..

-Chào em.. Buổi sáng vui vẻ nha - Ngọc My nhìn vào nó cười tươi, nó nhìn qua Bảo Kiệt thì thấy anh nhìn nó với ánh mắt xa lạ. nó thật sự không hiểu, hôm qua còn nói là yêu nó nhiều lắm mà, tại sao lại chở cô ta đi học, cười với cô ta còn nắm tay nữa.. Là sao chứ??? Tim nó thắt lại..

-Chuyện này là sao??? - nó lạnh lùng hỏi anh, tim anh như đông cứng. Anh muốn nói với nó là chuyện này anh không muốn, anh phải như vậy vì gia đình của anh.. Thật sự không phải như em nghĩ đâu..

-Tôi chán cô rồi.. Giờ tôi thấy tôi còn vương vấn với Ngọc My, với lại cô ấy đã hối hận muốn làm lại từ đầu mà cô không cho, cô còn tát cô ấy tôi thật sự rất thất vọng về cô..

-Vậy là những chuyện hôm qua.. Anh làm vậy là thương hại tôi??? - đôi mày liễu của nó nhăn lại

-Tất nhiên, tôi thấy cô thiếu tình thương quá, nên muốn bố thí cho cô tí đó mà...

-Vậy à?? Thật sự cảm ơn những tình cảm BỐ THÍ của anh trong thời gian qua - nó nhấn mạnh từ BỐ THÍ rồi bước đi ngang qua Ngọc My đang nhìn nó cười đắc thắng

-Cô thành công rồi đấy, chúc mừng...

-Cám ơn rất nhiều... À mà này, chủ nhật này gia đình chị và anh ấy sẽ tổ chức buổi đính hôn, sau khi tốt nghiệp 3 năm chúng tôi sẽ kết hôn với nhau.. Nhớ đến dự nha, tí nữa chị sẽ gửi thiệp mời cho em..

-Vậy sao?? Nhớ gửi nhé. Tôi rất mong đến chủ nhật này - nó nói rồi bước đi.. Anh đứng đó nhìn nó bước đi mà lòng anh thắt lại.. Thật sự anh không muốn điều này chút nào.. Mọi người xung quanh đứng trân nhìn đó, mọi người thật sự không thể tin Bảo Kiệt lại là người như thế. Họ thật sự thất vọng về anh.. rồi mọi người tản đi vào trường trong im lặng.. Sân trường không còn ồn ào như trước

-Anh Kiệt à.. Em vô vô cùng thất vọng về anh.. - Bảo Trinh nhìn anh với ánh mắt trách móc rồi lôi Anh Tuấn đang nhìn anh với ánh mắt thất vọng bước đi, Lục Bảo cũng đứng đó nhìn thấy toàn bộ sự việc... Anh thấy xót cho Băng Băng và Bảo Kiệt.. anh nhìn Bảo Kiệt với ánh mắt an ủi như muốn nói Tao biết mày rất đau.. Nhưng hãy cố lên, tao sẽ an ủi em ấy rồi quay qua nhìn Ngọc My như muốn gϊếŧ chết cô, khiến cô chợt rùng mình

Rồi Chí Vĩnh đến cũng thấy toàn bộ sự việc, anh đến chỗ Lục Bảo nói nhỏ..

-Chuyện gì vậy???

-1 chút nữa tao sẽ kể cho mày nghe...

Nó đi vào lớp như cái xác không hồn, nước mắt rơi ra trong vô thức.. Nó thật sự đã khóc vì anh, rồi nó đi vào lớp.. Không khí trong lớp trở nên ảm đạm khi thấy Băng Băng như vậy, mọi người trong lớp rất muốn đến an ủi nó nhưng lại không dám... Nếu Minh Thư mà biết chuyện này Bảo Kiệt và Ngọc My chắc chắn sẽ không toàn mạng đâu.. Nó lấy tai phone ra nghe nhạc rồi nằm ngủ 1 lúc

-Cô dạy Hóa đến rồi kìa Băng - Bảo Trinh lay lay nó dậy

-Kệ nó đi.. - Anh Tuấn can Bảo Trinh lại, anh vừa nói dứt lời thì thấy nó thức dậy nước mắt làm ướt hết cả đôi tay nó. Đôi mắt nó trở nên đen sâu hoáy lạnh lẽo.. Lại giống như trước kia, luôn có khí hàn xung quanh nó. Nó lấy tập sách ra học bài..

-Băng Băng nè, bạn có sao không?? - Hồng Hạnh ngồi trên nó thấy vậy đành liều mạng hỏi thăm nó

-Mình không sao - nó lạnh lùng trả lời nhưng có phần dịu dàng hơn...

-Ùm..

Anh Tuần và Bảo Trinh nhìn nó lắc đầu rồi chú tâm học bài, nó cũng vậy...