Chương 5

1.

Hạ Thanh Nam đồng ý đến nhà của Triệu Sơ Đông ở, chờ sau khi vết thương tốt hơn sẽ làm thủ tục xuất viện.

Triệu Sơ Đông cũng không biểu hiện gì nhiều, nhưng những bác sĩ y tá xung quanh lại hỏi thăm liên tục. Bọn họ đoán chắc gần đây gia đình có chuyện gì đó vui nên mới thấy Triệu Sơ Đông cứ cười suốt.

Tình trạng này được duy trì tới tận lúc Triệu Sơ Đông đến đón Hạ Thanh Nam xuất viện. Hạ Thanh Nam tự nhập viện, cũng tự xuất viện, đồ đạt chỉ có vài món đồ, chuyển đến nơi khác cũng không có người nào biết.

Tới lúc đưa người về nhà, Triệu Sơ Đông đột nhiên có suy nghĩ giống như là đem con nhà người ta giấu đi vậy. Sau đó lại bị chính suy nghĩ của mình chọc cười, đón nhận lấy ánh mắt cảnh giác của Hạ Thanh Nam.

"Nhìn tôi như vậy làm gì. Đi, đi, tôi cho cậu xem hai đứa con của tôi."

Hạ Thanh Nam gật đầu, im lặng đi theo sau Triệu Sơ Đông. Tới lúc nhìn thấy một chó một mèo ngồi trên sofa, ánh mắt lại quay lại nhìn Triệu Sơ Đông.

"Con tôi đấy, chó tên Gấu, mèo tên Trúc. Sau này lúc tôi không có ở nhà thì nhờ cậu chăm sóc giùm tôi nhé."

Triệu Sơ Đông và Hạ Thanh Nam cứ thế ở chung một nhà. Lúc đầu có chút không quen, dù sao giờ giấc sinh hoạt của hai người có chút khác biệt. Thời gian này Triệu Sơ Đông bận rộn việc dẫn dắt thực tập sinh mới đến của khoa cấp cứu, Hạ Thanh Nam lại bận rộn công việc của công ty. Tuy ở chung nhà nhưng hai người cũng không đυ.ng mặt nhau mấy lần.

Chỉ cần có thời gian rảnh, Triệu Sơ Đông đều kiểm tra camera xem Hạ Thanh Nam đang làm gì. Có thể nói hiện tại Hạ Thanh Nam đã trở lại trạng thái làm việc, tinh thần rất tốt, lần nào kiểm tra cũng thấy đang ngồi làm việc.

Bé Gấu và bé Trúc luôn lãng vãng xung quanh khu vực làm việc của Hạ Thanh Nam, nhưng tựa hồ cũng không dám tiếp cận, chỉ ngồi ở một khoảng cách đủ xa để quan sát.

Mặc dù vậy, Triệu Sơ Đông cũng có thể yên tâm trạng thái của Hạ Thanh Nam trong thời gian này.

2.

Hôm nay Triệu Sơ Đông kết thúc một tháng dẫn dắt thực tập sinh của khoa cấp cứu. Hết giờ làm việc lại đi ăn tiệc chia tay các thực tập sinh, về tới nhà cũng đã 12h đêm.

Bốn phía vắng vẻ, chỉ còn tiếng bước chân của Triệu Sơ Đông. Nhẹ nhàng mở cửa, lúc tiến vào phòng khách, Triệu Sơ Đông liền dừng bước. Trên tấm thảm lông được trải trong phòng khách, Hạ Thanh Nam, bé Gấu và bé Trúc nằm dựa vào nhau mà ngủ.

Bé Gấu nghe thấy âm thanh liền ngốc đầu dậy, thấy là Triệu Sơ Đông liền vẫy đuôi, chuẩn bị sủa liền bị Triệu Sơ Đông cầm mõm lại. Sau vài lần vuốt lông, bé Gấu liền nằm xuống ngủ tiếp.

Sau khi tắm rửa xong, Triệu Sơ Đông bước ra phòng khách, ngồi xuống nhìn một người một chó một mèo nằm ngủ. Phòng khách rất tối, chỉ có ánh sáng từ các toà chung cư khác hắt vào, trong ánh sáng không rõ ràng đó, lại tạo ra một cảm giác khác với bình thường.

Triệu Sơ Đông nhìn một hồi, không hiểu sao lại cảm thấy trong lòng ấm áp, muốn lấy điện thoại chụp lại, rồi lại sợ ánh đèn flash đánh thức người đang ngủ. Cứ ngồi nhìn một hồi, Triệu Sơ Đông cũng ngủ quên lúc nào không hay.

3.

Hạ Thanh Nam bị ánh nắng từ bên ngoài chiếu vào đánh thức. Dưới chân là một khối bông, bên tay trái cũng là một khối bông, bên tay phải lại cảm nhận được nhiệt độ ấm áp.

Trong một thoáng, Hạ Thanh Nam cảm giác như mình đang mơ. Mơ hồ có cảm giác mình có tất cả, có an toàn, có nhẹ nhõm, cũng có yêu thương. Hạ Thanh Nam còn đang ngơ ngác, Triệu Sơ Đông đã đưa tay ôm lấy cả người Hạ Thanh Nam, giọng nói chưa tỉnh ngủ, khàn khàn vang lên.

"Còn sớm, ngủ đi."

Hạ Thanh Nam đờ đẫn nằm trong vòng tay ấm áp của Triệu Sơ Đông, từ từ nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ trong ánh nắng vàng ấm áp.