Chương 8
—
Trên bàn ăn tối, Ryan rốt cục ‘đại khai nhãn giới’, biết được cái gọi là ‘gắn bó keo sơn’–
Ba cặp ‘vợ chồng’ đồng tính này tựa như trẻ sinh đôi dính chặt lấy nhau, mỗi món ngon đều phải cùng nhau chia sẻ, không phải anh giúp em bóc xác cua thì là em bón anh món ngon. Hình ảnh thân thiết khiến cậu cảm thấy ngượng ngùng.
Đây chính là cảnh giới ngọt ngào đến cực điểm!
“Nhóc con, có muốn nếm thử sò biển không, hương vị không sai đâu.” Lôi Kiệt Ngôn làm bộ như không nhìn thấy vẻ mặt si ngốc của Ryan, đem một miếng hải sản đút vào miệng nãy giờ vẫn mở lớn của cậu.
“Ư… Umm…!!” Ryan ban đầu sửng sốt một chút, sau đó khi cậu nhận ra miệng được bón thức ăn vào liền tự động nhai nuốt nó.
“Ăn ngon không?” Lôi Kiệt Ngôn vừa lòng nhìn biểu tình thỏa mãn của Ryan.
“Ừ….” Ryan đỏ mặt gật gật đầu, thầm nghĩ chẳng phải bây giờ mình và ‘ông già’ cũng thân mật không kém ba cặp tình nhân kia sao?
A, không đúng!
Hiện tại cậu là ‘thú cưng’ của ‘ông già’ cơ mà? Như vậy hành động của ‘ông già’ chỉ có thể xem như là chăm sóc cho thú cưng của mình mà thôi, nghĩ vậy, Ryan không khỏi lại nhụt chí.
“Nhóc con, đừng suy nghĩ lung tung, ăn đi.” Nhìn vẻ mặt thiên biến vạn hóa của Ryan, Lôi Kiệt Ngôn đã sớm nhìn ra được suy nghĩ của cún con nhà mình, anh nhịn không được sủng nịch vò vò đám tóc mềm mại màu rượu vang của Ryan, đem một mảnh thịt bò bỏ vào miệng cậu.
“Chú biết tôi suy nghĩ gì?!” Ryan ngạch nhiên nhìn Lôi Kiệt Ngôn mang vẻ mặt tươi cười, ngay cả món ngon trong miệng cũng quên nuốt xuống.
“Không sai biệt lắm.” Lôi Kiệt Ngôn một bên giục Ryan ăn tiếp, một bên lại gắp thêm một miếng hàu, “Tâm tư của nhóc đều viết hết trên mặt, làm cho người ta vừa thấy liền hiểu được ngay.”
“…. Là như vậy sao?” Ryan ấp a ấp úng một hồi.
— Điều này cũng không tốt lắm, nếu mình nghĩ gì người khác đều biết chẳng phải không khác gì người trong suốt sao?
“Nhưng mà đây cũng là điểm mà tôi yêu nhất ở nhóc.” Lôi Kiệt Ngôn cười cười chọc chọc má Ryan. “Như vậy mới là cún con tôi yêu thích nhất.”
Suy nghĩ nửa ngày, mình vẫn là một con ‘thú cưng’.
Ryan mếu máo.
Thật đáng buồn, trong mắt ‘ông già’ chính mình còn không bằng một thằng nhóc, mệt cậu thích người ta!….
— a?
— Thích ‘ông già’?
— Đó là chuyện xảy ra từ khi nào? Sao cậu lại không biết?!
Ryan chấn động, vội vàng bưng kín miệng mình.
“Làm sao vậy, không thoải mái à?” Nhìn nhóc con bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, Lôi Kiệt Ngôn lo lắng sợ cậu không quen ăn hải sản mà bị đau bụng.
“A? Không!” Ryan phục hồi tinh thần lắc đầu.
“Thật sự không sao?” Lôi Kiệt Ngôn hỏi lại lần nữa, anh cũng không muốn nhóc con vì ăn hải sản mà gặp chuyện không hay.
“Umm…” Ryan đỏ mặt.
Đáng giận! Vì sao chỉ một câu của ‘ông già’ lại làm cậu đỏ mặt? Người ta chỉ là quan tâm sức khỏe của thú cưng của mình thôi.
“Nhưng là mặt nhóc đỏ quá, nếu không thoải mái mà cố nén thì người cuối cùng chịu khổ là nhóc thôi.” Tuy Lôi Kiệt Ngôn dùng ngữ điệu trêu chọc nhưng khi nói những lời này anh vẫn vô cùng khẩn trương.
“Tôi nói không có là không có!” Ryan rốt cục không nhẫn nại được, cậu thô lỗ chạy ra ngoài boong tàu.
Vì sao cậu lại thích ‘ông già’ cơ chứ? Người này chẳng những lớn tuổi có thể làm chú của mình mà hai người còn ở hai giai tầng hoàn toàn khác nhau!
Bản thân mình chỉ là một đứa trẻ mồ côi không ai cần mà thôi, cái gì mà người thân, địa vị xã hội không có, duy chỉ có một đám trẻ hoàn cảnh giống nhau làm đồng bọn.
Nhưng mà ‘ông già’ có tất thảy mọi thứ cậu không có, có một gia đình ấm áp, được hưởng giáo dục tốt đẹp, làm nghề nghiệp có địa vị cao (Tuy cậu không rõ lắm ‘ông già’ làm việc gì nhưng dựa theo cử chỉ và cách nói chuyện có thể thấy nghề nghiệp ấy rất có địa vị cao).
Còn có những người bạn thoạt nhìn vô cùng cao quý lại xinh đẹp. Khoảng cách giữa hai người trong lúc ấy không phải tính bằng đơn vị hàng ngàn dặm mà căn bản giống như khoảng cách từ trái đất tới mặt trời vậy.
… Huống hồ, hợp đồng giữa cậu và ‘ông già’ chỉ còn hai ngày nữa là kết thúc, đến lúc đó dù cậu có cố gắng tới đâu thì vẫn phải rời đi, một tuần cùng ‘ông già’ cũng sẽ giống như việc tỉnh khỏi một giấc mộng đẹp! Đúng vậy, chính là mộng đẹp! Tỉnh lại về sau cũng sẽ dần quên mất mà thôi.
“Nhóc con, ăn mặc phong phanh thế này mà chạy ra ngoài hứng gió đêm làm gì, mai sẽ cảm đấy.” Lôi Kiệt Ngôn không biết xuất hiện phía sau cậu từ lúc nào, đem một chiếc áo khoác phủ lên người cậu.
“Tôi còn lâu mới yếu như thế!” Ryan mặc dù mạnh miệng nhưng hai mắt cậu lại nhòe đi vì nước mắt.
“Tuy giờ là mùa hè nhưng trên biển không giống như trên đất liền, nhất là gió biển vào ban đêm, hứng gió nhiều sẽ đau đầu.” Lôi Kiệt Ngôn đem Ryan kéo vào trong lòng, hôn nhẹ lên mái tóc bị gió biển thổi tán loạn.
“Chú thích tôi làm thú cưng của chú sao?” Ryan ngẩng đầu lên từ trong lòng Lôi Kiệt Ngôn, hai mắt như hai vì sao lấp lánh không hiểu sao giờ này lại trở nên ảm đạm.
“Thích chứ, thích vô cùng.” Lôi Kiệt Ngôn cúi đầu hôn lên chóp mũi Ryan, “Nếu được, tôi còn muốn nuôi nhóc tiếp!”
“Phải không!…. Vậy là tốt rồi…”
Bởi vì quá mức đắm chìm trong sự u buồn của bản thân, Ryan xem nhẹ ám chỉ trong lời nói của Lôi Kiệt Ngôn, cậu nhẹ nhàng cúi đầu, đem mặt chôn vào áo khoác tràn ngập hương vị của Lôi Kiệt Ngôn.
“Chú vẫn sẽ nhớ tôi chứ?”
“Chỉ sợ muốn quên cũng không thể quên được.”
Lôi Kiệt Ngôn ôn nhu ôm lấy cậu, lại một lần nữa lộ ra ám chỉ không dễ phát hiện. Nếu lúc này Ryan chú ý đến có thể sẽ nghe ra được. Đáng tiếc, chính cậu lại đắm chìm trong suy nghĩ mà không chú ý đến điều ấy, thế cho nên về sau lại trở thành câu chuyện cho Lôi Kiệt Ngôn trêu chọc.
Trở lại trước khoang thuyền, Ryan vô tình nhìn thoáng qua lan can phía đuôi thuyền –
Anh trai Lôi Kiệt Ngôn – Lôi Kiệt Nặc đang ôm lấy người yêu Bối Minh thưởng thức cảnh đêm trên biển, không khí ngọt ngào làm cho khuôn mặt Ryan vốn ửng đỏ bỗng chốc biến thành trái đào đỏ hồng…
Đợi đến khi hai người đi vào khoang thuyền, Ryan lại lơ đãng nhìn thấy một cảnh tượng khác còn nóng bỏng hơn, ở trong nhà kính trồng cây nhiệt đới, Quý Phong đang cùng tình nhân xinh đẹp Thực Từ của mình ngọt ngào ôm hôn, điều này khiến cho khuôn mặt đỏ trái đào lại biến thành màu táo đỏ…
Nhưng trò hay vẫn còn ở phía sau!
Ngay lúc Ryan cảm thấy may mắn vì có thể bình an trở về phòng thì lại một lần nữa lại nghe được tiếng cười truyền đến từ ban công cách vách, xuất phát từ tò mò, cậu thò đầu ra nhìn xung quanh một chút, kết quả mặt cậu liền biến thành màu quả cà chua…
— Bởi vì cậu nhìn thấy thiếu niên xinh đẹp (Tạ Lạc!) giống như một con mèo nhỏ cuốn lấy người yêu thoạt nhìn khá dữ dằn Thiệu Duẫn Địch, không chỉ có vậy, áo sơ mi thiếu niên còn bị xốc lên hơn phân nửa, lộ ra bả vai mảnh khảnh, đôi chân thon dài cũng bởi vì mặc quần đùi mà vừa xem liền có thể nhận ra….
— Trường hợp ấy… thực sự là phiến tình đến cực điểm.
Toàn thân cứng ngắc lui đầu về, Ryan phát hiện mặt mình cũng sắp sửa bốc cháy mất!
Để che dấu sự xấu hổ, cậu vội vàng lấy cớ muốn tắm rửa mà chạy vội vào phòng tắm để ‘giảm nhiệt’, nhìn bộ dáng luống cuống tay chân của cậu, Lôi Kiệt Ngôn trong lòng sinh trìu mến, đồng thời cũng nhịn không được buồn cười. Tuy rằng sớm biết sáu tên kia sẽ đổ thêm dầu vào lửa nhưng dường như đã vượt quá giới hạn dành cho trẻ vị thành niên rồi…
Nhất là tên tiểu ác ma Tạ Lạc kia! Dám bày ra hoạt động thiếu niên không nên xem, đúng là để mấy người kia chơi đủ!
Nghĩ đến vậy, Lôi Kiệt Ngôn lại không nhịn được cười.
Bỏ đi, dù sao chuyện này nhóc con kia sớm muộn cũng sẽ thể nghiệm đến, tuy rằng hiện giờ còn hơi chút quá sớm, nhưng mà cho nhóc con làm chuẩn bị tâm lý trước cũng không phải là không tốt.
“Uhm, tôi tắm xong rồi!”
Ryan một bên xoa khuôn mặt vẫn còn đỏ ửng, một bên có hơi chút không được tự nhiên đi ra khỏi phòng tắm. Mái tóc màu rượu vang có những giọt nước đọng lại kết hợp với áo tắm màu trắng quá khổ khiến Lôi Kiệt Ngôn đột ngột nhận ra nhóc con này cũng có một mặt khác khiêu gợi như vậy, tựa hồ là từ một thiên sứ nhỏ thuần khiết biến thành mĩ thiếu niên mang theo dụ hoặc không thể kháng cự.
“Thấy thoải mái chứ?” Lôi Kiệt Ngôn cố ý xem nhẹ cảm giác quái dị trong người, dùng ngữ điệu bình thường hỏi Ryan.
“Ừ.” Ryan gật đầu, “Trong bồn tắm có mát xa, thực thoải mái!”
“Vậy tôi cũng đi hưởng thụ chút xem sao.” Lôi Kiệt Ngôn tựa như rất vui vẻ mà cầm lấy áo ngủ đi vào phòng tắm.
Bị những người kia mê hoặc không chỉ có mình nhóc con kia, anh âm thầm tự giễu bản thân, có vẻ ngày mai cần phải đi cảnh cáo đám hồ bằng cẩu hữu của mình mới được.
Đợi đến lúc Lôi Kiệt Ngôn tắm rửa xong, Ryan đã nằm ngủ trên giường, có lẽ là trong lúc suy nghĩ bất giác ngủ quên cho nên trên người Ryan không phủ thêm chăn.
“Lại nữa rồi!”
Lôi Kiệt Ngôn buồn cười lắc đầu, từ ngày đầu tiên nhóc con này ngủ cùng mình đến giờ, anh vẫn đảm nhiệm chức vụ ‘bảo phụ’, chỉ sợ sau này nhóc con thành thói quen anh cũng chấp nhận vì nhóc làm chuyện này cả đời mất!
Nhưng cũng không thể phủ nhận anh rất vui vẻ làm việc ấy.
“Um…” Ngay tại lúc Lôi Kiệt Ngôn ôm lấy thân thể nho nhỏ của Ryan, muốn đem cậu vào trong chăn, Ryan mơ mơ màng màng mở mắt.
“Tỉnh?” Tiếp tục làm nốt phần việc đang dang dở, Lôi Kiệt Ngôn dùng ánh mắt cực kì sủng nịch nhìn nhóc con đang ngái ngủ.
“Um, tôi ngủ sao!” Ryan dụi mắt, cố gắng làm cho mình tỉnh táo lại.
“Không sao, dù sao cũng đến giờ ngủ rồi.” Lôi Kiệt Ngôn cúi đầu hôn lên trán Ryan. “Tôi tắt đèn nhé.”
“Umm… Tôi có thể hỏi chú một vấn đề sao?”
Tuy rằng trong bóng tối nhưng Lôi Kiệt Ngôn có thể rõ ràng cảm nhận được đôi mắt xinh đẹp kia đang mở to nhìn chính mình.
“Chuyện gì?” Lôi Kiệt Ngôn vươn tay vuốt ve mái tóc mềm mại của Ryan.
“Mấy hôm trước không phải chú từng nói cho tôi, anh trai chú có một người vợ vô cùng xinh đẹp sao?” Ryan nói ra nghi hoặc trong lòng.
“Chẳng lẽ nhóc không thấy Tiểu Minh xinh đẹp?” Lôi Kiệt Ngôn cố ý xuyên tạc ý tứ của Ryan.
“Không phải, anh ấy rất được!” Ryan vội vàng lắc đầu, “Nhưng anh ấy là nam giới! Sao có thể thành vợ của anh trai chú được?”
“Khi đó tôi từng nói là ‘vợ’ sao?” Lôi Kiệt Ngôn xấu xa cười.
“A?” Ryan choáng váng.
Lúc cậu cầm ảnh gia đình của ‘ông già’, hình như không nói đến từ ‘vợ’, mà hình như là… ‘nửa kia’!
Ách! Lại bị trêu chọc nữa rồi!
“Vì sao anh trai chú lại chọn một người đàn ông làm bạn lữ cả đời vậy?” Ryan không tài nào hiểu được, “Như vậy không phải không đáng tin sao? Chẳng lẽ Tiểu Minh quá đẹp nên anh trai chú không thể kháng cự?”
“Nhóc cho rằng anh trai tôi là người nông cạn vậy sao?” Lôi Kiệt Ngôn sờ sờ đầu Ryan hỏi ngược lại, thấy Ryan lắc đầu, anh cười nhẹ, “Tiểu Minh quả thực vô cùng xinh đẹp, xinh đẹp tới mức làm cho người ta không phân rõ được giới tính. Nhưng chẳng phải không chỉ riêng Tiểu Minh như vậy, Thực Từ và Lạc cũng giống vậy không phải sao?”
Ryan dùng sức gật đầu, bởi thế mà thiếu chút nữa đυ.ng tới cằm Lôi Kiệt Ngôn.
“Nếu anh trai tôi mê luyến vẻ bề ngoài xinh đẹp thì Thực Từ, Lạc, còn có vô vàn người xinh đẹp hơn nữa sẽ có thể thay thế được vị trí của Tiểu Minh. Nhưng trong lòng anh tôi không có ai có thể thay thế được, bởi vì Tiểu Minh là nửa kia duy nhất trong kiếp này của anh ấy, Tiểu Minh đối với anh tôi chính là trân bảo độc nhất vô nhị. Anh ấy yêu Tiểu Minh không phải vì Tiểu Minh là nam hay nữ, mà bởi vì người đó là Tiểu Minh.”
Lôi Kiệt Ngôn dừng một chút, lại mỉm cười tiếp tục giải thích, “Kì thật không chỉ có mình anh trai tôi, Quý Phong và Duẫn Địch cũng vậy. Hôm nay nhóc cũng có thể thấy được, bọn họ đều vô cùng cưng chiều nửa kia của mình, đặc biệt là Quý Phong. Nhóc biết vì sao không?”
Ryan tuy rằng lắc đầu nhưng đôi mắt xanh ngọc bích lại sáng lên.
“Đó là vì trước khi gặp Quý Phong, Thực Từ từng chịu rất nhiều đau khổ, hơn nữa bản thân Quý Phong bởi vì trong lúc hai người yêu nhau có sai sót mà thiếu chút nữa đánh mất đi người mình yêu quý. Bởi vì Quý Phong yêu Thực Từ, cho nên mỗi đau khổ của Thực Từ Quý Phong đều sẽ yêu, sẽ trân trọng nó, cũng lấy nó làm bài học để Thực Từ có được chân chính hạnh phúc. Nếu Quý Trọng yêu bề ngoài của Thực Từ chẳng phải không cần phải lo lắng điều ấy sao?”
Ryan gật đầu, “Hình như tôi hiểu được một chút.”
“Yêu một người điều kiện tiên quyết là không cần có bất cứ điều kiện nào, cho dù đối phương có một ngày phải rời đi khỏi mình. Cho nên, cho dù có một ngày Tiểu Minh rời khỏi anh trai tôi, anh ấy cũng sẽ mãi yêu Tiểu Minh cho đến ngày anh ấy rời khỏi thế giới này.
Nói đến đây, Lôi Kiệt Ngôn cong lên khóe miệng nở nụ cười.
“Nhưng theo tôi thấy, bọn họ căn bản là hai cái nam châm ngược dấu hút chặt lấy nhau, cho dù dùng cần cẩu cũng không tách bọn họ được, lại càng không cần nói lý do khác.”
“Ừ, bọn họ thoạt nhìn đều rất hạnh phúc.” Ryan cũng cười.
“Chỉ sợ đến lúc đấy tôi cũng giống họ.” Lôi Kiệt Ngôn tựa hồ đang tự nhủ.
“Chú đã có…. Người thích sao?” Giọng nói của Ryan bỗng chốc có chút ủ rũ.
“Có chứ.” Lôi Kiệt Ngôn giương mày, “Làm sao vậy?”
Cũng phải!
Nhìn thế nào ‘ông già’ cũng là người hoàn hảo, người như vậy sao có thể còn độc thân chứ? Ryan ủ rũ nghĩ, nhịn không được lặng lẽ nói, “Cô ấy nhất định rất được…”
“Đúng vậy, rất được! Tôi nghĩ người ấy nhất định sẽ không kém đám người Tiểu Minh kia.” Lôi Kiệt Ngôn cười trộm không thôi, “Hơn nữa cũng là nam giới nha!”
“….Vậy sao!” Ryan cảm thấy mình dường như sắp khóc ra.
Đáng giận! Không phải đã nói không được thích ‘ông già’ sao? Vì cái gì còn khó chịu như vậy…..
“Muốn ngủ chưa?” Lôi Kiệt Ngôn săn sóc hỏi.
“Umm.” Ryan mơ hồ đáp lời, xoay người đưa lưng về phía Lôi Kiệt Ngôn đi vào giấc ngủ.
Đây là lần đầu tiên phá lệ!
Lôi Kiệt Ngôn thầm nghĩ, tuy rằng phản ứng của Ryan khiến cho anh có chút luyến tiếc, nhưng đây cũng có thể cho là bước đầu tiên đúng không?!