Chương 4
Dạo này bận rộn thật sự rất mệt mỏi, tuần sau sẽ có chương mới (:
Khi Lôi Kiệt Ngôn một lần nữa mở mắt, ngoài trời đã sáng bừng, nhìn đồng hồ trên tủ đầu giường, đã hơn 9h.
May mắn hôm nay là cuối tuần, có thể nghỉ thêm trong chốc lát. Lôi Kiệt Ngôn vui vẻ nghĩ, một bên duỗi người tìm vị trí thoải mái để tiếp tục ngủ, anh bỗng đυ.ng phải một vật thể mềm mại, lúc này anh mới nhớ tới còn có một ‘Thiên sứ nhỏ’ [Theo lời An Đạt] đang nằm trên giường của mình.
Khuôn mặt bé con khi ngủ thật sự giống một thiên sứ! Lôi Kiệt Ngôn không khỏi cảm thán khi nhìn Ryan.
Thiên sứ có cặp lông mi rất dài, cong cong, tựa như ánh mắt của búp bê; cái mũi nhỏ nhắn tinh xảo giống một cô gái đáng yêu anh từng xem qua trong một cuốn manga nào đó; đôi môi anh đào thi thoảng chu ra, tựa hồ đang làm mộng đẹp.
Càng nhìn, Lôi Kiệt Ngôn càng không thể không thừa nhận bé con thực sự vô cùng xinh đẹp, hơn nữa những sợi tóc màu đỏ tựa như rượu vang rất hiếm gặp cộng thêm đôi mắt màu ngọc bích to tròn vốn là sự kết hợp tương phản nhưng khi đặt trên người bé con lại vô cùng hoàn mỹ.
Thật sự là một mỹ nhân khiến người ta không thể cưỡng nổi dụ hoặc, nếu không phải bé con cùng giới tính với mình, không chừng anh sẽ nảy sinh ý niệm ‘gϊếŧ hại’ mầm non của tổ quốc trong đầu ~~
Lôi Kiệt Ngôn bị ý tưởng trong đầu mình làm cho hoảng sợ, sau đó lại bật cười thành tiếng. Lúc Ryan mở mắt chính là nhìn thấy hình ảnh ấy, thiếu chút nữa cậu bật người dậy.
“Ông… Ông… Không có chuyện gì nhìn tôi cười như vậy làm gì?!” Cậu tức giận chỉ trích, “Sáng sớm làm như vậy, ông là biếи ŧɦái à!”
“Bởi vì nhóc thực đáng yêu nên tôi mới nhìn chằm chằm a!” Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận của bé con, Lôi Kiệt Ngôn không khỏi khôi phục lại bản tính thích trêu trọc của mình.
“Ông… Ông nói cái quỷ gì chứ!!!” Ryan tức giận đến mặt đỏ bừng, “Tôi là con trai, con trai!”
“Người đáng yêu chính là đáng yêu, tôi nói rất thật lòng!” Lôi Kiệt Ngôn khoái trá cười rộ lên, nhóc con thực sự rất thú vị, rất giống một con cún nhỏ đang làm nũng (?!).
“Lão già biếи ŧɦái rỗi việc!” Ryan nhỏ giọng mắng, một bên giấu mặt mình sang chỗ khác.
“Bữa sáng muốn ăn gì?” Um, hiện tại cần phải dùng đồ ăn để dụ dỗ! Lôi Kiệt Ngôn vạch ra kế hoạch.
Lôi Kiệt Ngôn vừa nói vậy, Ryan mới phát hiện bụng mình đang ‘thì thầm’ biểu tình.
A~ Hình như đã thật lâu cậu chưa ăn món gì nên hồn, không bằng nhân cơ hội này ăn nhiều một chút!
Hạ quyết tâm, Ryan lập tức gọi món không kiêng nể, “Tôi muốn ba quả trứng tráng, hai Sandwich chân giò hun khói, một đĩa hoa quả, và một cốc sữa!”
“Nhìn không ra người nhỏ nhỏ thế này lại ăn được nhiều đến vậy a!” Lôi Kiệt Ngôn xoay người xuống giường, đồng thời cũng đem Ryan tha xuống dưới, “Trước khi ăn sáng phải tắm rửa.”
“Quần áo của tôi!” Ryan bất mãn vươn tay, cậu còn chưa ngủ đủ mà!
“Được hong khô trong phòng tắm, tự mình lấy.” Lôi Kiệt Ngôn vừa đi về phòng bếp vừa trả lời, còn chưa đến nơi anh dường như nhớ tới thứ gì nên quay đầu nhắc Ryan, “Nhóc con, tắm rửa cẩn thận đừng để nước bắn đến miệng vết thương, bằng không người đau là nhóc đấy!”
“Đương nhiên là tôi biết, không cần phải nói!” Ryan trợn trừng mắt nhìn Lôi Kiệt Ngôn biến mất ở cửa phòng bếp, cậu bỗng dưng có một cảm giác không nói nên lời.
“A! Tắm rửa! Tắm rửa!” Cố ý xem nhẹ loại cảm giác cổ quái này, cậu cố ý lớn tiếng ồn ào đi vào phòng tắm.
Đến khi cậu tắm rửa xong cũng đã là chuyện của 30 phút sau, bước ra khỏi cửa phòng tắm cậu liền phát hiện được mùi hương mê người từ phòng ăn truyền đến.
Nha, chẳng lẽ tay nghề của ‘ông già’ tốt như vậy? Không thể nào! Ryan mặc dù hoài nghi nhưng vẫn bị mùi thơm của thức ăn dụ dỗ đi đến phòng ăn.
“Oa, tất cả đều là ông làm?” Nhìn trước mắt một loạt món ăn xinh đẹp thơm nức mũi, mắt Ryan trừng to đến độ muốn rơi xuống, đương nhiên, nước miếng cũng ào ạt chảy ra.
“Đúng vậy! Ăn nhanh đi!” Lôi Kiệt Ngôn tay cầm báo, nhàn nhã ngồi trên ghế uống cà phê.
LUCKY!
Ryan vui vẻ ngồi xuống bàn ăn, tay trái cầm cốc sữa, tay phải cầm sandwich bắt đầu cuộc ‘càn quét’, Lôi Kiệt Ngôn cười cười nhìn ‘cún con’ đang ăn vô cùng vui vẻ trước mắt, anh bỗng dưng có mong muốn được ‘nuôi’ nhóc con xinh đẹp này.
“A! Ăn ngon thật!” Ryan xoa bụng, thỏa mãn ợ một cái, “Không ngờ ông cũng biết nấu ăn!”
“Cũng chỉ giới hạn trong bữa sáng mà thôi.” Lôi Kiệt Ngôn cười cười.
“Vẫn rất tuyệt!” Ryan thoải mái nhắm mắt lại, hưởng thụ sự sung sướиɠ sau bữa ăn ngon. Một lát sau cậu mở mắt ra nhìn Lôi Kiệt Ngôn, giọng nói có chút tiếc nuối, “Tôi hẳn là phải đi rồi.”
“Vậy à!” Lôi Kiệt Ngôn rời mắt khỏi tờ báo, đứng lên đi đến phòng khách, “Vậy chờ một chút, tôi đi lấy tiền công!”
Gì cơ? Ryan trợn trừng mắt nhìn Lôi Kiệt Ngôn, còn tưởng mình phải mở miệng ra hỏi chứ? Không ngờ ‘ông già’ lại tự giác như vậy! Um, vì bữa sáng không tệ lắm, cho dù tiền ít một chút cũng không sao!
“Nào! Đưa tay đây.” Lôi Kiệt Ngôn cười tủm tỉm đem mấy tờ tiền bỏ vào tay Ryan, “Xem số lượng đã đúng chưa?”
“Ah?” Ryan kinh ngạc nhìn tiền trong tay mình, không thiếu một đồng nào cả, đúng 150$!
“Làm sao vậy, thiếu à?” Lôi Kiệt Ngôn nhìn Ryan đang rối rắm có chút ngạc nhiên.
“Không!” Ryan lắc đầu, đem tiền còn thừa trả lại Lôi Kiệt Ngôn, “Tuy rằng giao dịch của chúng ta là tôi ngủ với ông một đêm với giá 150$, nhưng tối hôm qua chú không ‘làm’ gì cả cho nên tôi không thể lấy nhiều như vậy!”
Lôi Kiệt Ngôn giật mình, rồi sau đó anh nở nụ cười mang theo một chút tán thưởng, còn kèm theo trêu đùa, “Tôi có ‘làm’ mà!”
“Hả? Khi nào? Sao tôi lại không biết!” Ryan lập tức khẩn trương, cậu bất giác sờ cổ như thể mình bị ma cà rồng cắn một cái vậy.
“Không phải tôi ôm nhóc ngủ cả một đêm sao?” Lôi Kiệt Ngôn giả bộ như không hiểu ý của Ryan, đem tiền trả lại trên tay cậu.
“A! Tôi không phải là cái này,” Ryan nóng nảy, mặt đỏ lừ, ấp a ấp úng nói, “Tôi nói là làm… cái kia… làʍ t̠ìиɦ!”
“Thủ ra nhóc nói ‘ngủ một đêm’ là nghĩa đấy à!” Lôi Kiệt Ngôn giả bộ như bừng tỉnh, “Bất quá tôi nói ‘ngủ một đêm’ chỉ là đem nhóc làm gối ôm ngủ cùng thôi a! Cho nên, làm được yêu cầu của tôi hẳn là phải được 150$ chứ?”
“Tại sao… lại… như vậy!” Ryan bỗng chốc choáng váng, không hề nhớ đến chuyện tối hôm qua ‘ai kia’ giở trò trêu chọc mình, bởi vậy mà lỡ mất một cơ hội ‘trả thù’. Đợi về sau cậu nhớ ra thật sự là hối hận không dứt a.
“Đúng! Chính là vậy!” Lôi Kiệt Ngôn cười đến vô tội, “Cho nên chẳng phải nhóc không nợ tôi cái gì sao?”
“Um… Ừ!”
Ryan gật đầu theo bản năng, sau đó không nhớ rõ bằng cách nào mình rời nhà Lôi Kiệt Ngôn. Đáng tiếc là, bởi vì quá mức kinh ngạc và chìm đắm trong suy nghĩ, cậu không nghe được tiếng cười to truyền ra từ trong nhà…
–
Thực sự là tìm tên tiếng Anh cho nhân vật vô cùng đáng sợ ==”