- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Tặng Anh Một Tình Yêu Nhỏ
- Chương 62
Tặng Anh Một Tình Yêu Nhỏ
Chương 62
Tô Bảo ngủ rồi.
Tô An duỗi tay tắt đèn tường phòng ngủ của cậu bé. Phòng ngủ trong nháy mắt tối om, chỉ chốc lát, những ngôi sao dạ quang nhỏ phát sáng, như đang ở trong rừng sâu, xung quanh đều là đom đóm.
Tô An nghiêng người dựa vào tường, nhìn vách tường đang phát sáng, trong lòng mềm mại vô cùng. Có khả năng thật sự có rồi, gần đây cô nhìn cái gì cũng hợp mắt, ngay cả nhìn bức tường phát sáng cũng rất hợp mắt. Khách hàng liên tục yêu cầu, cô cũng sửa lại từng cái một.
"Đang nghĩ gì?" Tô Diễn không biết tiến vào phòng ngủ của Tô Bảo từ lúc nào. Trên người anh mang theo sự mát mẻ của vừa mới tắm xong, mùi hương chanh nhàn nhạt.
"Diễn Diễn?" Lưng Tô An dựa vào l*иg ngực ấm áp, eo bị người khoác qua.
"Hửm?" Âm thanh của Tô Diễn giảm thấp không ít, bế Tô An lên.
Tô An ôm cổ Tô Diễn, một tay khác luồn vào mái tóc đen vì mới tắm xong nên hơi ướt của anh, ngọn tóc của anh đọng lại thành giọt nước, ướt lại mềm.
"Đi tắm." Tô Diễn bế Tô An về phòng ngủ, đặt xuống.
Tô An dọn xong đồ, nhân lúc Tô Diễn không chú ý, lặng lẽ lấy túi thuốc mua ở tiệm thuốc tiện lợi kia vào lại đi ra, trong tay cầm theo một khăn lông khô.
Có lẽ là ánh đèn trong phòng ngủ quá nhu hòa, đêm nay cả người Tô An đều dịu dàng, phảng phất như trong thời gian ngắn tất cả các góc cạnh đều bị mài giũa bằng phẳng, nhẵn bóng như một khối ngọc phật, giống như khối ngọc phật mà cô mang trên cổ.
Dịu dàng lại xinh đẹp
Các loại cảm giác mâu thuẫn dung hòa đến nhuần nhuyễn.
Tô Diễn ngồi ở cuối giường, cổ áo tắm rộng mở vì động tác của anh mà càng mở lớn hơn, một mảng ngực trắng nõn lớn lộ ra.
Tô An trùm khăn lông trên đỉnh đầu anh, năm ngón tay trắng nón thu lại, giúp anh lau tóc từng chút một, lau một lát, giống như là đang mát xa, nhưng tay nghề của cô không được coi là tốt.
Tô An đứng giữa hai chân Tô Diễn, chân sau hơi giơ lên, mũi chân chạm đất. Mùi hương trên người cô thoang thoảng quanh quẩn, hương cam dường như cũng có thêm một tầng nhu hòa.
Ham muốn đột nhiên đến mãnh liệt.
Anh muốn tàn nhẫn giữ lấy, phá vỡ sự nhu hòa này.
Muốn cô tỏa ra, lộ ra vẻ mặt yêu diễm vốn có.
Tô Diễn giơ tay lên, cánh tay vòng qua eo Tô An, đột nhiên nắm lấy.
Tô An ngã ngồi trên đùi anh, khăn lông từ trên bả vai anh rơi xuống.
Tô An ôm lấy cổ Tô Diễn, đáy lòng ẩn ẩn có loại cảm xúc kí©h thí©ɧ và căng thẳng, bởi vì bí mật nhỏ không xác định kia.
Dì cả của cô đã chậm hơn một tuần, coi như bình thường không chuẩn, cũng sẽ không quá bốn ngày.
Đối diện với đôi mắt của Tô Diễn, mày kiếm của anh rũ xuống, lông mi dài như nhưng rơi rũ xuống, dài mà dày, vẻ mặt lạnh nhạt trước sau như một, chỉ là trong mắt lại khẽ có sự nóng bóng của sự động tình.
Tô An đẩy Tô Diễn một cái: "Anh ngồi vào trong một chút."
Tô Diễn hơi chuyển về sau, Tô An đứng lên, quỳ một gối bên người Tô Diễn, tay chống sau đầu anh, học động tác ngày thường của Tô Diễn, dán lên môi anh.
Thiên lôi địa hỏa, vốn chỉ là trong nháy mắt.
Vốn là Tô An chủ động tiến lên, người nắm giữ tiết tấu lại là Tô Diễn. Tô Diễn nhìn lịch sự cao ngạo, nhưng lực khi dán lên môi cô không hề nhẹ chút nào, dường như muốn dung hòa cô vào xương máu.
Sau mưa to gió lớn chính là, gió êm dịu nhẹ.
Hai bờ môi cọ sát, đầu lưỡi quấn lấy nhau, trêu chọc, từng bước nhỏ quấn lấy nhau biến thành từng đợt sóng ẩn dữ dội.
Tiếng nước khe khẽ vang lên rõ ràng, còn có âm thanh vải vóc ma sát vào nhau. Dây lưng của cô đã bị cởi ra.
Tô Diễn một tay kéo Tô An về phía sau, Tô An vốn đang quỳ gối trên giường mất trọng tâm, rơi xuống người Tô Diễn, trong nháy mắt khi rơi xuống, Tô An theo bản năng cong người dậy, bảo vệ bụng.
Môi Tô Diễn lưu luyến từ cổ chuyển đến sau tai cô hỏi: "Sao vậy?"
Âm thanh khàn khàn, mang theo chút khắc chế, tiếng thở khẽ trêu người vô cùng.
Như là đang ve vãn trêu đùa.
Làm cho sự nhu tình này từng chút, từng chút biến thành xinh đẹp.
Tô An nằm nhoài trên ngực Tô Diễn, ngẩng đầu, sắc mặt như hoa đào nở rộ tháng ba, bốn, ngại ngùng xinh đẹp.
Thói hư trời sinh của đàn ông chính là không chỉ học xong động tác ve vãn, bây giờ còn liên tục nói vậy.
Tô Diễn nhìn bộ dáng của Tô An, dường như đã đoán trước câu trả lời của cô. Bởi vì cô không có lý do từ chối.
"Hửm?" Tô Diễn vùi đầu vào cổ Tô An, khẽ hôn lên hõm sâu xương quai xanh của cô.
"Không làm." Tô An lắc đầu, một tay chống trên l*иg ngực Tô Diễn, nhìn thẳng anh nói: "Em đi tắm trước."
Nói xong, Tô An lưu loạt làm một loạt hành động bò dậy xuống giường, để lại Tô Diễn một mình trên giường.
Tô Diễn: "..."
"Cạch", cửa nhà tắm bị đóng lại.
Tô Diễn nằm ngửa trên giường, nghe tiếng nước tí tách, mu bàn tay khoác trên trán che đôi mắt dời đi, tìm điện thoại trên đầu giường, lúc mở tin ra, lướt đến phần tin tức tài chính.
Tin thứ nhất:[Hai bên Trung Mỹ đạt được nhận thức chung về hạng mục 192 tỷ.]
Tin thứ hai: [Chứng khoán Phương Kỷ: Tình hình cổ phiếu năm nay của Trung Quốc khác năm ngoái, tháng 3, 4 năm nay có hy vọng chạm đáy rồi tăng lên.]
Tin thứ ba: [Ngân hàng đầu tư New York: Cố phiếu Mỹ thu về vượt qua 1000 tỷ đô la.]
Lướt hết ba tin, Tô Diễn không có chút ham thích muốn xem nào, bên tai là tiếng nước tí tách, nhắm mắt lại chính là Tô An đêm nay nhu thuận vô cùng.
Ấn tắt điện thoại, Tô Diễn tùy ý sửa sang lại áo tắm, cầm báo cáo triển vọng đầu tư ra ngoài ban công.
Gió lạnh thổi một hồi, Tô Diễn đẩy cửa đi vào, trên giường trống trơn, giường rộng lớn, gối bên kia vẫn chỉnh tề, chỉ có ga cuối giường hơi ngổn ngang.
Tiếng nước tí tách trong nhà tắm đã ngừng, nhưng đèn vẫn sáng.
Trong nhà tắm, bồn rửa mặt bằng sứ trắng đặt hai que thử thai không giống nhau. Cả hai que thử thai đều lật mặt trái lên trên.
Tô An cuốn tóc lên, đưa lưng về phía bồn rửa mặt, trán chống lên vách tường lạnh băng, do dự, muốn xem lại không dám xem.
Nhỡ đâu không có, vậy cô không phải là thần kinh à? Muốn đến điên rồi?
Nhỡ đâu có?
Có hay là không có?
Tô An cắn móng tay cái, mũi chân chống lên vách tường bị hơi nóng lúc nãy làm cho ướt nhẹp, vách tường hơi lạnh.
Nếu không có sao bây giờ?
Tiếp tục cố gắng?
Lúc nãy cô còn kỳ quái mà từ chối Tô Diễn.
Tô An càng nghĩ càng xoắn xuýt, không giống Tô Bảo, khi cô có Tô Bảo, không chuẩn bị tâm lý gì cả, cục thịt này từ trên trời rơi xuống, thời cơ chín muồi, không hề dằn vặt cô, tự mình chui ra, trắng trẻo non nớt, không thiếu dinh dưỡng, vô cùng khỏe mạnh, tràn đầy sức sống.
Rốt cuộc xem hay là không xem? Xem từng cái hay là xem cả hai luôn?
Tô An cắn móng tay, đứng bên mép bồn rửa mặt, đầu ngón tay mới chạm vào que thử thai lạnh lẽo lại rụt về.
"...." Tô An xoắn xuýt đến tay luống cuống, một hồi cắn móng tay, một lát lại bấm đột tay, cuối cùng thậm chí còn kéo cả tóc xuống.
Dây buộc tóc màu đen bị gỡ ra, tóc nâu khô ráo cứ thế mà rơi xuống, sượt qua bả vai, xõa trước ngực.
Người phụ nữ trong gương môi hồng răng trắng, sóng mắt nhẹ nhàng, sợi tóc ngổn ngang làm cho cô có chút gợi cảm không nói lên lời.
Xem đi.
Sớm muộn gì cũng phải xem, trúng thầu chính là Tô Diễn lợi hại, không có thì tiếp tục cố gắng. Trêu chọc một lần cũng là trêu chọc, hai lần cũng là trêu chọc.
Chuyện nhỏ.
Tô An đấu tranh tâm lý trong lòng, tay trái và tay phải đồng thời lật que thử
thai trên bồn rửa mặt lên.
Khi que thử thai được lật lên, trong nháy mắt, Tô An hoảng hốt nhắm hai mắt lại. Hai que thử thai màu trắng nữa vững vàng lật mặt đúng lên trên.
Tim nhảy lên cổ tồi, Tô An cẩn thận mở mắt ra, không tự chủ mà nuốt nước miếng một cái.
Hai bên trái phải, trên hai que thử thai đều là hai vạch đỏ rõ ràng.
Ném que thử thai xuống, Tô An một tay chống lên bồn rửa mặt, một tay khác đè lên trái tim đang đập thình thịch, cuống họng khô khốc.
A a a a a!
Có!
Cắn móng tay, Tô An kiềm chế xúc động muốn xoay vòng, cố gắng bình phục tâm tình.
Bình tĩnh! Bình tĩnh! Que thử thai cũng không phải chính xác trăm phần trăm, vẫn phải chờ sau khi kiểm tra xong mới nói cho Tô Diễn và Nhuế Như Thị đi.
Bình phục tâm tình, Tô An quay về gương cẩn thận liếc nhìn, xác nhận Tô Diễn sẽ không nhìn ra cái gì đó mới đẩy cửa ra ngoài.
Bởi vì quá kích động, hai que thử thai bị cô để quên trên bồn rửa mặt.
"Lâu như vậy?" Tô Diễn dựa vào đầu giường, lật báo cáo phân tích triển vọng đầu tư trong tay, chăn khoác hờ bên hông.
Tô An bước chân nhẹ nhàng, vén chăn lên, nằm vào: "Hôm nay người em không thoải mái, nên tắm lâu hơn chút, tóc cũng lau khô, mới lâu như vậy."
Tô Diễn nhàn nhạt đáp một tiếng.
Tô An nằm lên giường hơi khát nước, ôm góc chăn, nhấc chân khẽ đạp cẳng chân người đàn ông bên cạnh, nói: "Diễn Diễn, em muốn uống nước."
Tô Diễn gập báo cáo lại, liền nhìn Tô An, vén chăn lên, không nói một lời xuống giường đi rót nước.
Cửa phòng ngủ bị mở ra, trong phòng khách đen nhánh một mảnh.
Tô Diễn không bật đèn, rót cốc nước ấm nhanh chóng quay lại. Nắm chặt ly thủy tinh, Tô Diễn dùng chân đá cửa, cánh cửa tự mình đóng lại. Đồng thời "tạch" một tiếng, đèn trong phòng ngủ cũng bị anh ấn tắt.
Tô An nắm lấy góc chăn: "...."
Người này mới vừa rồi còn bị cô từ chối.
Rèm chống muỗi buông xuống, che kín cửa sổ, ánh trăng bên ngoài không chiếu vào chút nào.
Tô Diễn vài bước đi đến bên giường, từ trên cao nhìn xuống Tô An đang nắm lấy góc chan, hỏi: "Anh đút cho em?"
Tô An chưa nói xong chữ không, miệng đã bị người ta chặn lại.
Tô Diễn ngậm một ngụm nước, đột nhiên cúi người, ngậm lên môi Tô An, đầu lưỡi nhân lúc cô kinh ngạc mà tách ra tiến vào.
Một tia ngọt ngào chậm rãi tiến vào.
Dòng nước ấm xâm nhập, quá ít ỏi, không thể hết khát. Tô An không thỏa mãn, nuốt xuống.
Trong bóng đêm an tĩnh, âm thanh nuốt xuống của cô như lời dẫn, du͙© vọиɠ nháy mắt dâng trào.
Tô Diễn nắm cằm cô, nâng lên.
"Nước..." Tô An thật sự khát.
Tô Diễn dừng động tác, quỳ một gối bên giường, cầm lấy cốc nước thủy tinh ở bên cạnh. Cốc nước đặt bên môi Tô An, thân cốc bị nâng lên, Tô An được Tô Diễn đút nước cho.
Non nửa cốc nước dừng như thấy đáy.
Tô An liếʍ môi, quay đầu đi, ôm chăn yên lặng lăn đến một bên, nghiêng người nhìn Tô Diễn đang trầm mặc nói: "Dì cả của em đến rồi."
Tô Diễn: "...."
Yên lặng một hồi, Tô Diễn nói ra hai chữ: "Ngủ ngon."
"An An." Tô An vùi nửa non khuôn mặt vào trong chăn, buồn bực cười trả lời.
Một đêm nay, cô ngủ không được ngon.
Như đang bay trên đám mây, những giấc mộng kỳ lạ cái này nối tiếp cái kia. Cô mơ thấy mình đi vào một đào viên, hoa đào bên trong đào viên đang nở rực rỡ khắp đồi, cánh hoa đào còn mỏng hơn giấy, tầng tầng lớp lớp chen chúc trên cành cây.
Rất nhanh, hoa đào từ màu hồng phấn chuyển sang màu đỏ, dần dần tàn úa, quả đào ngây ngô thay thế.
Cô đứng trong đó, trái đào non biến thành quả đào đáng yêu, đầu trái đào còn mang theo sương xuân.
Cả vườn thơm ngát.
Đặc biệt là quả ở bên cạnh này, màu sắc tươi đẹp, thực sự quá đáng yêu. Tô An đưa tay, vẫn không đυ.ng được vào chóp của trái đào, trái đào kia liền theo ngón tay của cô mà chui vào bụng.
Tô An bị dọa sợ, không khỏi xoa bụng mình.
Sáng sớm, ánh nắng xuyên qua rèm chống muỗi, chiếu vào bên trong, tạo thành một tầng sáng trên hai người đang ngủ trên giường.
Tô An giật giật, không tỉnh dậy, nhích lại về phía ngực Tô Diễn.
Một tay Tô Diễn khoác lên eo Tô An, tỉnh rồi. Ánh sáng hơi chói mắt, anh nhắm mắt lại. Ngoài cửa sổ chim hót líu lo.
Rút cánh tay đã tê dại ra, Tô Diễn đứng dậy, đi vào phòng vệ sinh. Trên bồn rửa mặt có hai que có hai vạch gì đó.
Tô Diễn lấy một cái qua nhìn.
Bên trên có dòng chữ tiếng anh rất nhỏ, màu sắc chữ rất nhạt, không nhìn kỹ căn bản không thấy. Cau mày lại, Tô Diễn liếc nhìn xuống dưới, liếc về hộp giấy hồng nhạt dưới bồn rửa mặt.
Trên hộp giấy có chữ lớn: Que thử thai.
Trong góc bồn rửa mặt sứ trắng còn có một tờ giấy bị vo thành một nắm. Tô Diễn mở tờ giấy ra, chỉ liếc mắt một cái, vẻ mặt hoang mang, trên vẻ mặt luôn lạnh nhạt kia xuất hiện vẻ ngạc nhiên sững sờ.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Tặng Anh Một Tình Yêu Nhỏ
- Chương 62