Âm thanh của ô tô đồ chơi gần bên tai, bánh xe ma sát sàn nhà bằng gỗ phát ra những tiếng "xì xì xì", cách cửa phòng khách càng xa âm thanh càng nhỏ.
"Ba ba, ba ba!" Tô Bảo cuống lên, cầm tay lái, xoay trái xoay phải muốn về bên cạnh mẹ đại mỹ nhân.
Tô An nắm thìa, nhìn vòng tròn nhỏ ngọt nhất ngay chính giữa quả thanh long đã bị Tô Diễn ăn, do dự nói: "Như vậy không hay lắm nhỉ?"
Đây là chuyện ba ruột có thể làm ra?
"Trượt tay." Tô Diễn không hề có gánh nặng trong lòng.
Chiếc xe ô tô LaFerrari đồ chơi dưới sự điều khiển của Tô Diễn, còn đang xoay vòng quanh trong phòng khách. Tô Bảo ngồi trong ô tô, quay đầu nhìn về phí Tô An, chu môi, rất tủi thân.
Lông mi dài của cậu bé cụp xuống lại chớp lên, con ngươi trong trẻo lúc nãy bây giờ đã có một tầng hơi nước.
Tô Diễn nhìn bộ dáng mềm mại của Tô Bảo, tâm tình hơi động, đầu ngón tay ấn trên bảng điều khiển, chiếc ô tô xoay vòng, giảm tốc độ, lắc lư mà đến gần đây.
"Tạch" một tiếng, Tô Diễn ấn nút ngừng, chiếc ô tô rốt cuộc cũng ngừng lại.
"An An." Tô Bảo hô một tiếng, tủi thân vô cùng.
Tô An cầm thìa thiếu chút nữa bật cười.
Hai ba con là cái tình huống gì đây, Tô Diễn ỷ vào Tô Bảo không hiểu gì, thỉnh thoảng đùa cậu bé, giống như là cho ăn mứt táo mấy ngày rồi lại đột nhiên cho ăn gậy vậy.
Tô Bảo không hiểu, ngốc nghếch cho rằng ba ruột của mình chỉ là không khống chế được ô tô mà thôi.
"Còn một nửa nè." Tô An cầm một phần khác của quả thanh long lên, dùng thìa khoét một miếng ngọt nhất ở giữa: "Mỗi người một miếng."
Bên trên chiếc thìa bằng bạc dính nước thanh long đỏ, trên cái thìa còn có phần thịt quả thanh long ngọt nhất.
Tô Bảo cầm tay Tô An, miệng đυ.ng vào miếng thanh long, hé miệng hút nước, sau đó mới dùng hàm răng nhỏ cắn thịt quả.
Cậu bé ăn chậm, phồng má lên nhai, bàn tay nắm chặt tay Tô An.
Tô An nâng thìa đặt bên miệng cậu bé, chờ khi Tô Bảo ăn xong, lại đút miếng thứ hai.
Tô Bảo nuốt miếng thanh long trong miệng, lại liếʍ nước hoa quả trên thìa, răng trắng nhỏ cắn miếng thứ hai, lẩm bẩm hỏi: "Mỗi người một miếng?"
"Ừ."
"Nhưng chỉ có hai phần?" Tô Bảo duỗi hai ngón tay ra, dựng trước mặt Tô An, một tay khác giơ lên, đếm đầu ngón tay: "Ba ba một miếng."
Nói xong, hai ngón tay thu lại một ngón.
"Tô Bảo một miếng." Tô An ấn một ngón tay khác đang dựng lên của Tô Bảo xuống, nói: "Không sai, mỗi người một miếng, Tô Bảo đã biết đếm rồi."
"Vậy An An đâu?" Tô Bảo ngây thơ hỏi, trong tiềm thức của cậu bé, mỗi người một miếng khẳng định chính là ba ba một miếng, mẹ đại mỹ nhân một cái, sau đó lại đến cậu bé một miếng.
Đây mới là mỗi người một miếng.
Tô Bảo lộ mặt mê mang, đưa tay ra xoa mặt mình, trên đôi môi núng nính của cậu bé nhiễm màu đỏ của nước trái cây.
Tô Diễn lấy tờ giấy lau đi, vừa lau miệng cho Tô Bảo vừa nói: "Con cho An An một miếng."
Tô Bảo liếʍ môi, gật đầu mạnh, thân hình mềm mại muốn lao vào trong l*иg ngực Tô An.
Bàn tay trắng mịn với cái thìa trên tay Tô An, Tô Bảo bi bô nói: "Mẹ, con đút cho mẹ."
"Miếng này con còn chưa ăn xong nè." Tô An cố gắng nắm lấy tay Tô Bảo dỗ dành: "Con ăn xong miếng này, mẹ đưa thìa cho con nhé."
Tô Bảo lắc đầu, kiên định từ chối: "Không muốn nha."
Tô An chỉ có thả lỏng tay, xuống khỏi đùi Tô Diễn, nửa ngồi nửa quỳ bên xe ô tô của Tô Bảo.
Vành tai cô hơi ửng hồng, khuôn mặt lãnh diễm ngày thường hiện lên màu hoa đào, giống cánh hoa đào mỏng manh như giấy được sương sớm thấm đẫm, một trận gió khẽ thổi qua, chẳng những có thể nhìn thấy nụ hoa chớm nở, mà còn có thể ngửi được mùi hương thơm ngát.
Tô Bảo rất chăm chú, bàn tay nắm thành nắm đấm, nắm chặt chuôi thìa, cố gắng đưa về phía bên miệng Tô An.
Miếng thanh long này là miếng mà khi nãy cậu bé ăn không hết, là phần ngọt nhất của quả thanh long.
"Ngọt không?" Tô Bảo hỏi.
Tô An nuốt miếng thanh long trong miệng, khẽ xoa mặt Tô Bảo, nói: "Tô Bảo ngọt nhất."
Có lẽ con trai cô ăn kem Cornetto mà lớn lên.
Tô Bảo được khen rất hài lòng, xoáy nhỏ bên khóe miệng lộ ra, nắm cái thìa nói: "Còn có ông nội một miếng, bà nội một miếng, ông cố một miếng!"
"Tô Bảo thật lợi hại." Tô An được Tô Bảo dỗ cũng rất vui vẻ, ra sức làm vua cổ vũ của Tô Bảo.
Tô Diễn chống cằm, nhìn bà xã và con trai nói chuyện với nhau, cong cong khóe môi.
"Ba ba, xông lên!" Tiểu Tô Bảo lái xe một lần nữa, chỉ huy Tô Diễn tiến lên phía trước.
Nhưng mà lần này không giống lúc nãy, hiện trường hoạt động không còn giới hạn trong phòng khách nữa, mà là mở rộng ra bên ngoài.
Tô Cư Cư rất uy phong, mặc áo Đường mà Nhuế Như Thị làm riêng cho mình, giống như em bé mập mạp trong tranh tế, bên trong xe đặt khay thanh long đỏ bằng gõ, ở giữa miếng thanh long đã bị khoét một miếng còn cắm một cái thìa.
Tô Diễn đi theo phía sau Tô Bảo, trong tay cầm điều khiển từ xa.
"Bà nội đâu?" Tô Bảo hỏi.
"Trong phòng ngủ." Tô Diễn điều khiển ô tô rẽ trên hành lang. Sau đó ô tô dẫn theo Tô Bảo vững vàng dừng trước cửa phòng Nhuế Như Thị.
Tô Bảo rất tự giác gõ cửa, tay vỗ vỗ vào cửa phòng.
Nhuế Như Thị ra mở cửa, trong tầm mắt của bà không có người, "Ai" một Nhuế Như Thị cúi đầu.
"Tô Bảo?"
"Bà nội!" Tô Bảo như dâng vật quý mà giơ thìa đã khoét một miếng thanh long đổ, duỗi thẳng cánh tay nhỏ, gọi: "Bà nội một miếng! Bà nội một miếng!"
Nhuế Như Thị ngồi xổm xuống, ăn miếng thanh long trên thìa của Tô Bảo.
"Ngọt không?" Tô Bảo ngây thơ hỏi.
"Ngọt." Trong lòng Nhuế Như Thị xúc động, lẩm bẩm: "Cháu trai nhà chúng ta thật ngoan, bà nội thích Tô Bảo nhất."
Tô Bảo quay đầu, nói với Tô Diễn: "Ba ba, đi nha."
Nhuế Như Thị vừa ngẩng đầu, thấy được Tô Diễn đang dựa trước cửa sổ hành lang.
Tô Diễn mặc áo sơ mi trắng sạch sẽ, vạt áo đóng gọn trong quần, cổ tay áo tùy ý xắn lên, lộ ra một đoạn cảnh tay, nghiêng người dựa vào cửa sổ hơi hé mở, một tay đút túi quần, một tay khác cầm bảng điều khiển từ xa, cả người dịu dàng vô cùng.
Hương mai thơm ngát thoang thoảng xuyên qua khe cửa nhẹ nhàng tiến vào.
Ánh nắng nhàn nhạt, như thơ như họa.
Tô Diễn điều khiển ô tô di chuyển, gật đầu với Nhuế Như Thị một cái, đi về phía thư phòng của Tô Hoàn.
Nhuế Như Thị chống cửa, nhìn bóng lưng Tô Diễn, cười thành tiếng.
Lúc nào nhìn thấy người khác sai khiến con trai mình nhỉ? Đừng nói Tô Hoàn, ngay cả ông cụ Tô cũng không có, tuy nói mấy năm nay vì chuyện Tô An mà Tô Diễn bị giáo huấn không ít, nhưng đúng là không ai dám sai bảo.
Bây giờ hay rồi, một Tô An, một Tô Bảo, ăn con trai bà gắt gao.
Tô Diễn cũng không phải thật sự tính tình lạnh nhạt, chỉ là còn chưa gặp được người con gái làm mình ấm áp.
Tô Bảo ba tuổi tính toán đâu ra đấy chỉ huy ba ba quản lý cao cấp mạnh mẽ vang danh nói một không hai, đút cho Tô Hoàn, lại đút cho ông cụ Tô, không tới nửa tiếng, mấy vị trưởng bối Tô gia từ trên xuống dưới đều bị cậu bé dỗ ngoan ngoãn.
Ngay cả ông cụ Tô nhìn thấy sàn nhà đầy vết xe cũng vui cười hớn hở, vung tay, rất hào phóng nói: "Chuyện to tát gì, sàn nhà hỏng thì lát lại là được, cháu trai hiếm khi trở về một lần."
Sợ trong nhà không đủ Tô Bảo chơi, ông cụ Tô thiếu chút nữa gọi người đến dọn tuyết trong sân mở đường cho Tô Bảo, cũng may cuối cùng vẫn bị Tô An khuyên nhủ.
Ăn cơm tối, Nhuế Như Thị một mực dỗ Tô Bảo đêm nay ngủ với mình. Tô Bảo chớp mắt, luyến tiếc không rời mà nhìn Tô An, hiển nhiên không quá muốn.
"Bà nội lớn tuổi, Tô Bảo sẽ làm bà nội đau lòng sao?" Nhuế Như Thị nhìn thì trẻ trung nhưng thật ra đã lớn tuổi bắt đầu cậy già lên mặt.
Tô Hoàn đang uống trà nghe xong, không nhịn được khụ một cái. Bà xã của ông dụ dỗ người khác hoàn toàn mặt không đỏ tim không đập, khi còn trẻ dụ dỗ Tô Diễn cũng vậy.
"Bà nội đau lòng sao?"
Nhuế Như Thị một tay ấn ngực, đương nhiên nói: "Đương nhiên rồi, không chỉ bà nội đau lòng, ông nội cũng đau lòng! Đúng không, Tô Hoàn?"
Tô Hoàn mặt không đổi gật đầu.
Cuối cùng, dưới sự dụ dỗ của Nhuế Như Thị, Tiểu Tô Bảo rốt cuộc cũng gật đầu.
Tô Diễn và Tô An vẫn luôn làm người trong suốt về phòng, Tô An đá dép lên, ngồi xuống cuối giường, đột nhiên có chút không con, không còn máy đọc lại Tô Bảo, đêm nay phòng ngủ phá lệ yên tĩnh.
Bật đèn tường, Tô Diễn hỏi: "Sao vậy?"
"Trong phòng đột nhiên yên tĩnh, có chút không quen." Chân dài của Tô An buông xuống giường, khẽ đung đưa. Da thịt trắng như sứ dưới ánh đèn màu ấm, càng thêm nhẵn nhụi.
"Không nghe được thằng bé thì thầm, một hồi gọi An An, một hồi lại mẹ, mẹ." Tô An nhìn Tô Diễn, cười nói: "Mẹ nói khi anh còn bé giống như bé gái, anh xem Tô Bảo nhiều lúc cũng vậy, hôn một cái là thẹn thùng lẩm bẩm, gien gì nhà anh vậy?"
Lòng hiếu kỳ của Tô An dâng cao, hỏi: "Cuối cùng sao anh lại trở thành bộ dáng bây giờ?"
"Làm sao?" Tô Diễn tiến lại gần, hai tay vây người cô lại, từ trên cao nhìn xuống Tô An đang ở trên giường.
"Giống như một bé gái, bây giờ lại một bộ lạnh lùng, tâm tình không tốt tốt nhất đừng chọc tôi?" Hai tay Tô An chống về phía sau, ngẩng đầu nhìn Tô Diễn.
Bây giờ Tô Diễn cũng là dáng vẻ mặt không biểu tình, ánh đèn chiếu vào khuôn mặt góc cạnh đẹp đẽ của anh, lông mi dài như lông nhung màu đen.
Gien quá tốt rồi, nếu sau này thật sự có một bé gái, trưởng thành sẽ là tiểu yêu tinh thế nào chứ.
"Bé gái?"
"Lạnh lùng?"
Tô Diễn đột nhiên cúi người, chống bên người Tô An, nghiêng đầu hỏi: "Thật sao?"
"Chẳng lẽ không đúng sao?"
"Anh là bé gái hay không em còn không biết? Anh có lạnh nhạt hay không, em không biết? Hửm?" Chóp mũi Tô Diễn khẽ sượt qua mặt Tô An.
"Em không ---" Chứ "biết" còn chưa kịp nói ra đã bị chặn mất.
Tô Diễn cởi nút kết đào mộc ra, liếc nhìn Tô An.
"Còn muốn nói tiếp sao?"
Tô Diễn lắc đầu.
"Tối nay Tô Bảo không ở đây, em có thể từ từ nói cho anh nghe." Động tác trên tay Tô Diễn không ngừng, đôi môi nóng ướt rơi vào sau tai, cổ Tô An.
Tô An lắc đầu liên tục. Nhất thời đắc ý, đã quên mất kim bài miễn tử Tô Bảo không ở đây.
Tới gần tết âm lịch, ở nơi đất khách quê người xa xôi, ánh trăng ngoài cửa sổ dường như còn đẹp hơn bình thường. Ánh trăng lay động, như nước.
Tô An ngẩng đầu, xuyên qua cánh cửa, ngắm nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, không nhịn được mà co lại trong ngực Tô Diễn.
Sườn xám ngắn tôn dáng người, vạt áo bó chặt lấy đùi.
"Quấn chặt chân." Tô Diễn khàn giọng nói.
Tô An quấn chặt chân, sườn xám ngắn dán trên đùi bị người dễ dàng đẩy lên. Đôi môi nóng ướt của Tô Diễn quấn lấy môi cô, cạy hàm răng của cô, cuốn lấy đầu lưỡi của cô.
Tô An cuộn đầu ngón tay, run rẩy giống như bị điện giật, cuối cùng đưa tay lên ôm cổ Tô Diễn.
"Con trai không ở đây." Hơi thở Tô Diễn nặng nề, trần thuật lại.
"Ừm." Tô An ừm một tiếng.
"Con gái sẽ có."
Tô An: "....."
Nói giống như cô thật sự nóng lòng muốn sinh không bằng.
Ngoài cửa sổ, trên bầu trời đen như mực treo một ánh trăng, ánh trăng trong vắt, mờ mờ qua làn mây, che đi ánh trăng đang ngại ngùng.
Ánh trăng từng chút từng chút, xuyên qua ô cửa, chiếu vào bên trong, rơi trên bắp đùi trắng nõn thon dài của người con gái.
Là khoảnh khắc động tình nhất, một dòng nước nóng từ bụng dưới, trào xuống.
Cảm giác quen thuộc đã lâu không thấy.
Tô An đột nhiên biến sắc, đẩy người Tô Diễn, đứng dậy xõa tóc dài chạy vào nhà tắm.
Khuy áo sơ mi của Tô Diễn đã cởi ra, áo sơ mi trắng nửa mở nửa không treo trên người, lộ ra bộ ngực gợi cảm, vì động tác thở dốc mà phập phồng.
Anh bị Tô An đẩy ngã trên giường.
Vươn mình nằm xuống, khẽ thở dốc.
Rất nhanh, nhà vệ sinh vang lên tiếng nước.
Tô An sửa quần áo xong đi ra ngoài, cười trên sự đau khổ của người khác mà nhìn Tô Diễn, nói: "Không có cách nào nha Diễn Diễn, đêm nay không được rồi."
"Tuy rằng em có rất nhiều lời muốn nói cho anh nghe, nhưng thật sự không có cách nào phối hợp."
Tô Diễn chống nửa người lên, nhìn về phía Tô An, không rõ, hỏi: "Lý do?"
"Bà dì ngăn cản con gái anh đến, đến rồi."