- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Tặng Anh Một Tình Yêu Nhỏ
- Chương 46
Tặng Anh Một Tình Yêu Nhỏ
Chương 46
Nhiệt độ trong phòng tắm càng ngày càng cao, buồng tắm hình vòm tràn ngập hơi nước nóng ẩm, lớp kính mờ bị một tầng hơi nước dày đặc bao phủ.
Những giọt nước trên lớp kính từ từ chảy xuống.
Tô An trợn to hai mắt, vẻ mặt trong nháy mắt bối rối, mái tóc dài tùy ý vén trên đầu hơi trượt xuống, sợi tóc ướt đẫm bị dính ở trên cổ.
“Ưm…”
Một tiếng kêu nhẹ như có như không, tựa như tiếng mèo cào, trong lúc lơ đãng lập tức hung hãn làm lay động lòng người.
“Ư…” Đôi môi mỏng của Tô Diễn dán lên, dừng lại ở khóe môi Tô An, hơi ấn cô về phía sau, cánh tay dài duỗi ra tắt đèn buồng tắm đi.
“Tạch” một tiếng, căn phòng chìm vào bóng tối.
Ánh đèn yếu ớt bên ngoài chậm rãi chiếu qua khe hở ở cửa vào trong.
Ánh sáng mờ ảo nhỏ bé khiến cho không khí ái muội tới cực điểm.
Tô An chậm rãi chớp mắt, cô không biết tại sao lại biến thành tình huống như bây giờ.
Du͙© vọиɠ của Tô Diễn rất dọa người lại căn bản không biết tiết chế.
“Tô Diễn?” Tô An kêu anh một tiếng, giọng nói dường như được lót thêm một lớp đường, vừa khàn vừa ngọt.
Bởi vì khóe môi chạm nhau, khi nói chuyện cánh môi hơi mấp máy, ở trong căn phòng tối như vậy, nghe thấy tiếng hít thở quấn quít nhau, cảm nhận dáng vẻ nhẫn nại của Tô Diễn, Tô An thế nhưng bị khơi gợi ra một chút kɧoáı ©ảʍ.
Tô An bị Tô Diễn ôm ngồi trên bồn rửa mặt, đôi chân thon dài mềm như bông mà rủ xuống, mu bàn chân căng lên, mũi chân chống trên quần tây màu đen của Tô Diễn, bất an giật giật.
“Đợi lát nữa kêu nhỏ chút.” Tô Diễn mυ"ŧ nhẹ cánh môi Tô An, đầu lưỡi xẹt qua khóe môi cô, khàn giọng nói: “Tô Bảo ngủ rồi.”
Tô An: “…..”
Anh còn biết con anh ngủ rồi?
Góc khăn tắm được nhét gọn gàng, vừa vặn ẩn núp ở dưới nách, nơi da thịt mềm mại.
Ngón tay của Tô Diễn vuốt ve, từ từ cởi một góc khăn tắm, môi trượt xuống cổ Tô An, lưu luyến không rời.
“Anh biết Tô Bảo ngủ, mà còn…”
“Còn như thế nào?” Tô Diễn như cười khẽ một tiếng, giọng nói trêu người, nói: “Em nói đi.”
Tô An bị giam cầm trong ngực anh không động đậy được, dùng đầu gối đẩy đùi Tô Diễn.
“An An.” Tô Diễn đột nhiên mở miệng, giọng nói trêu chọc đáng ghét biến thành âm thanh trầm thấp dịu dàng.
Quả nhiên, động tác của Tô An dừng lại.
Giơ tay vén mái tóc dài ướt đẫm đang xõa xuống. ngón tay Tô Diễn xuyên qua mái tóc đen ướŧ áŧ, ngửi mùi thơm trên tóc cô, nói: “Sau này đừng để anh như vậy.”
“Hử?”
“Không tìm thấy em anh sẽ…” Tô Diễn từ nơi cổ cô ngẩng đầu lên, khẽ ngước mắt nhìn Tô An, giọng nói bằng bằng không có chút âm điệu lên xuống nào cả: “Lần đầu tiên, em đơn phương tuyên bố chúng ta ly hôn.”
“Lần thứ hai, em không từ mà biệt, để lại Tô Bảo.”
Buổi sáng tự nhiên không thấy Tô An đâu, Tô Diễn còn muốn đánh chết Đường Sĩ Nhân. Anh sẽ mặc kệ công ty sản xuất thuốc Tô thị, sẽ hủy hoại nó.
“Hử?” Tô Diễn còn chưa nói dứt lời, môi đã bị lấp kín.
Tô An lẳng lặng dán lên môi Tô Diễn, hành động này hoàn toàn không ngờ tới.
Đến khi cô ý thức được thì môi đã hôn lên rồi.
Nuốt nước miếng, Tô An tựa như lấy lòng học theo động tác của Tô Diễn, liếʍ đôi môi đang mím chặt của anh.
Ý cười trong mắt Tô Diễn tăng thêm từng chút một, nhưng vẫn đóng chặt môi, không cho Tô An đi vào.
Đầu lưỡi Tô An sợ hãi chống lên môi Tô Diễn, liếʍ một chút, Tô Diễn vẫn như cũ không mở ra.
Cô lại thử một chút, động tác vừa dè dặt vừa thẹn thùng.
Người phụ nữ này chính là vưu vật trời sinh.
Khi buông thả thì quyến rũ lại nóng bỏng, biết mình sai rồi, động tác cẩn thận lấy lòng, mang theo vài phần e thẹn.
Hầu kết Tô Diễn khẽ lăn, hơi hé môi, dùng đầu ngón tay vuốt ve bờ vai mịn màng của Tô An, hỏi: “Em muốn không?”
Tô An: “…”
Không phải chứ, cô đã như vậy rồi, quần cũng đã cởi, sao người này còn hỏi cô điều này.
Giơ tay lên, Tô An hung hãn bấm vào eo Tô Diễn, nghe thấy anh kêu đau một tiếng.
Tô Diễn duỗi tay ra cởi bỏ chướng ngại vật trên người, ngón tay Tô An cũng xen lấy tay anh, giúp anh cởi nút áo sơ mi.
“Anh hỏi em, em có muốn công ty Tô thị không?” Tô Diễn hỏi.
“Công ty Tô thị chỉ của nhà họ Tô?” Chân mày Tô Diễn đã nhuốm màu tìиɧ ɖu͙©, nhưng lời hỏi ra lại rất nghiêm túc.
Tô An cắn môi, lui khỏi đầu ngón tay anh, lưng dán vào mặt kính lạnh như băng, nói: “Sau này anh có thể không chọn vào thời điểm như thế này để hỏi loại vấn đề như vậy không?”
Tô Diễn gật đầu nói: “Thời gian không còn kịp nữa rồi, sáng mai sẽ có kết quả, quyền quyết định ở trong tay em. Em muốn hay không muốn, đều có thể.”
Trong phòng tắm tối đen, ánh trăng yếu ớt bên ngoài căn bản không có tác dụng gì.
Toàn thân Tô An nổi hết da gà.
Một chút ánh sáng chiếu lên nền gạch men trắng, sau đó nhòa đi, như một ảo ảnh.
Bên ngoài quá mức yên tĩnh, khoảng cách giữa mỗi căn biệt thư được cách rất xa nhau.
Tô Diễn nâng chân Tô An lên, cắm vào một nửa.
Sợ Tô An hét lên, môi lại dán lên môi cô, giọng điệu hiếm khi nhẹ nhàng: “Một lần.”
“Muốn hay không, nghĩ kỹ rồi nói cho anh biết.”
Tô An muốn trợn trắng mắt.
Kinh nghiệm từ vài lần trước đây nói cho cô biết, nhất định không thể chơi trò chơi chữ với nhà tư bản.
So với bọn họ - những nhà tư bản lớn hàng năm luôn soi mói câu chữ dưới pháp luật, cô căn bản không chắc Tô Diễn đang hỏi cô muốn công ty sản xuất thuốc Tô thị hay là muốn làm chuyện này một lần.
Bên ngoài biệt thự, mây đen không biết đã kéo đến gần từ khi nào, che khuất một một góc trăng, trời đất dường như tối sầm lại trong chớp mắt.
Tô An vừa mới tắm xong, giờ lại đổ mồ hôi, mái tóc dài vốn ướt đẫm càng ướt hơn.
Dựa vào vai Tô Diễn, trong đầu Tô An hỗn loạn.
Muốn hay không muốn?
Tô thị chỉ của nhà họ Tô?
Tiếng thở dốc của Tô Diễn thật gợi cảm, nặng nề, mang theo giọng mũi nho nhỏ.
Tô An phân vân suy nghĩ, Tô Diễn cưng chiều cô đến mức không phân biệt nặng nhẹ.
Dưới góc nhìn của các nhà tư bản, những công ty như công ty sản xuất thuốc Tô thị hiện giờ có trăm ngàn lỗ hổng, tai tiếng xung quanh doanh nghiệp, hoàn toàn không có giá trị để thu mua.
Trong ngắn hạn không ngừng không kiếm được tiền, còn muốn thu không ít tiền đi vào để lấp đầy lỗ hổng tài chính, cùng với sự phối hợp của cơ quan quản lý, tương lai trong ba bốn năm nữa sẽ ở trạng thái không có lãi.
Hơn nữa mấy năm gần đây cường độ nghiên cứu của công ty sản xuất thuốc Tô thị luôn trong trạng thái đình trệ… Đập tiền vào đó, cơ bản còn không thấy được bọt nước.
Cô nâng chân, trên bồn rửa mặt vốn sạch sẽ hỗn loạn, Tô An đột nhiên nghiêng mặt, ngậm vành tai của Tô Diễn.
Động tác Tô Diễn lập tức ngừng lại.
Bởi vì anh nói chỉ một lần, đương nhiên sẽ không dễ dàng phóng thích. Động tác của Tô An không thể nghi ngờ là đang thêm dầu vào lửa.
Tên đã lên dây nhưng không bắn ra.
Tô An siết chặt đôi chân dài quấn lấy eo Tô Diễn, hơi thở nóng ẩm phả vào tai anh, đôi môi đỏ hạnh hơi tách ra, phun ra hai chữ rõ ràng: “Diễn Diễn.”
Giọng nói vừa khàn vừa ngọt.
Tô Diễn sắp buột miệng nói ra gì đó mà bị mắc kẹt trong cổ họng, sắc mặt lập tức đen thui.
Tô Diễn nhéo cằm Tô An, trong bóng đêm, anh khẽ híp mắt nhìn vẻ mặt thành công của Tô An.
Tô An liếʍ đôi môi khô khốc vì mất nước quá nhiều, cánh
tay cống lên thành bồn đá cẩm thạch lui về phía sau, buông hai chân xuống, nói: “Ngoan nào, Diễn Diễn ba tuổi rưỡi đi tắm đi.”
“Không phải nhà tư bản giữ chữ tín nhất sao?” Tô An chống lên bồn, nhìn sắc mặt không tốt của Tô Diễn, nói: “Một lần đã kết thúc.”
“Hay là anh muốn dạy hư Tô Bảo, làm một tấm gương không giữ lời hứa cho con trai?”
Vào thời điểm mấu chốt, Tô An mang Tô Bảo ra nói, dù sao vừa rồi mới làm tổn thương lòng tự tôn của đàn ông, cô thật sự sợ tính khí thúi của nhà tư bản Tô Diễn này, chỉ cần không vui là hoàn toàn không thừa nhận những lời mình đã nói.
Tô Diễn buông lỏng Tô An, dựa lưng vào cửa kính buồng tắm mờ, lười biếng mở miệng: “Thế nhưng em thật sự dám.”
Lá gan lớn đáng chết.
“Ngoan, đừng cáu kỉnh.” Tô An dỗ dành Tô Diễn như làm với Tô Bảo.
“Tắm rửa xong đi ngủ sớm một chút.”
Còn ngủ?
Thật sự đối xử với anh như Tiểu Tô Bảo hai tuổi rưỡi.
Tô Diễn cắn môi dưới, vào buồng tắm vòi hoa sen, giơ tay đẩy cửa kính.
Năm giờ sáng, Tô An cả đêm không ngủ mở to mắt, nhìn cục thịt nhỏ trong lòng mình, cười một tiếng, giơ tay nhéo một cái lên gò má của cục thịt Tô Bảo.
Tô Bảo nằm ngủ giữa cô và Tô Diễn, đầu lệch về phía ngực cô. Dán vào ngực cô, chân trực tiếp gác lên ngực Tô Diễn, bàn chân đặt trên ngực anh.
Tô Diễn chỉ mặc một cái áo choàng tắm dài màu đen mới, sau một đêm, cổ áo mở rộng ra, lộ ra mảng ngực lớn trắng nõn, trên ngực có không ít vết cào.
Tô An: “……”
Tấm rèm che giường bao phủ thế giới nhỏ yên tĩnh, lụa mỏng bởi vì điều hòa mà chậm rãi phe phẩy.
Tô An vén chăn mỏng trên người đứng dậy xuống giường, đi vòng tới chỗ Tô Diễn kéo chăn lên, che đi l*иg ngực tràn đầy vết tích của anh, cũng che chân Tô Bảo lại.
Lúc Tô Diễn tỉnh lại, Tô An đang ngồi quỳ trước bàn thấp trong phòng bóc vải thiều.
Lớp vỏ vai xanh đỏ bị bóc ra, để lộ thịt quả trắng nõn mà mọng nước bên trong, nước vải dồi dào làm ướt những đầu ngón tay mảnh khảnh, trong không khí phảng phất mùi vải ngọt ngào.
Đôi môi đỏ hạn của Tô An mở ra, ngậm thịt quả trắng nõn, trên môi còn dính nước vải.
Tô Diễn nhẹ nhàng đặt chân Tô Bảo đang gác lên ngực anh xuống, điều chỉnh tốt tư thế ngủ cho cậu, tựa người vào đầu giường, nhắm mắt lại, hỏi: “Ngọt không?”
Tô An cắn hạt, xoay người, nhìn Tô Diễn đột nhiên lên tiếng, không hiểu nguyên do gật đầu.
Tô Diễn đứng dậy, đi mấy bước tới sau lưng Tô An, cánh tay xẹt qua vành tai Tô An, đầu ngón tay cầm một quả vải trên đĩa, mở miệng nói: “Mùa này vẫn có vải sao?”
“Cô thích ăn.” Tô An nhìn chằm chằm vệt nước trên ngón tay, không hiểu sao nghĩ tới một câu thơ của Đỗ Mục.
Nhất kỵ hồng trần phi tử tiếu, vô nhân tri thị lệ chi lai. (*)
(*) Ngựa ruổi bụi hồng, phi mỉm miệng; ai hay vải tiến đã về triều.
Những việc hôm nay cô làm nhất định sẽ khiến Tô Linh rất đau khổ.
“Thật không nhìn ra, chú em vẫn là một người si tình.” Tô Diễn ngồi xuống khoanh chân bên cạnh Tô An, ngón tay thon dài khẽ nhúc nhích, toàn bộ thịt quả vải đã bị lột ra.
Dây áo choàng tắm màu đen được buộc lỏng, bởi vì tư thế ngồi khoanh chân mà cổ áo tắm lại bị mở lớn hơn nữa, đường cong nơi cổ bị kéo dài, xương quai xanh lõm xuống rõ ràng.
“Há miệng.” Tô Diễn một tay chống cằm, một tay khác cầm thịt quả mọng nước nói.
Tô An ngoan ngoãn mở miệng, quả vải kia đã bị Tô Diễn đút vào miệng cô.
Hàm răng nhẹ nhàng nghiền nát thịt quả, nước quả thơm ngọt từ từ trào ra.
Ngọt ngào đến mức từng tế bào nơi đầu lưỡi đều đang kêu gào thoải mái.
Biết Tô Diễn có bệnh sạch sẽ, Tô An vừa định rút khăn giấy ướt cho Tô Diễn lau tay, liền thấy Tô Diễn đưa cái tay kia đến bên môi, vươn đầu lưỡi ra liếʍ.
Trên ngón tay thon dài như ngọc của anh còn dính chút nước vải, đầu lưỡi liếʍ qua, trông thật tuyệt mỹ.
“Rất ngọt.” Tô Diễn nói.
Tô An: “…..”
Nhà tư bản bây giờ có thể đã không biết hai chữ sạch sẽ được viết như thế nào rồi.
Tinh thần Tô Linh không tốt lắm, luôn luôn dậy muộn. Đường Sĩ Nhân sau khi ăn cơm sáng xong liền thay quần áo vội vàng rời đi.
Trái ngược với Đường Sĩ Nhân, Tô Diễn lại thong thả nhàn nhã hơn không ít.
Tô An bị anh ôm từ phía sau, ôm cô ngồi lên đùi anh, tay anh vòng qua trước ngực cô giúp cô bóc vải, lột xong quả nào đút quả đó.
Tô An ăn vải, tâm trạng nặng nề.
Tô Diễn lột xong quả vảo cuối cùng, rút khăn ướt thong thả ung dung chà lau ngón tay, nói: “Muốn làm thì làm đi.”
Nghe vậy, Tô An đột nhiên nâng mắt lên, quay đầu nhìn Tô Diễn.
Sao người này cái gì cũng biết vậy?
“Sau chiến tranh thế giới thứ hai, thẩm phán tòa án tối cao Hoa Kỳ Robert – Jackson nhất quyết tổ chức một phiên tòa công khai, công bằng, công chính.” Tô Diễn liếc mắt nhìn Tô An, tiếp tục nói: “Ông ấy đã nói qua, nếu các người cho rằng có thể thắng mà không cần xét xử, có thể tùy ý xử tử một người, như vậy, tòa án và thẩm phán không nhất thiết phải tồn tại, mọi người sẽ đánh mất niềm tin và tôn trọng đối với pháp luật.”
“Bởi vì mục đích thành lập tòa án vốn là muốn cho người ta nhận tội.”
“Mà chú em đã làm điều sai trái, nên bị pháp luật xét xử, chứ không phải Tô Linh.”
Tô An nhướng mày, cười một tiếng, tay chống lên sàn nhà, xoay người lại, đột nhiên hôn Tô Diễn, giọng nhẹ nhàng: “Anh nếm thử chút đi, xem có ngọt hay không.”
Tô Diễn giật giật ngón tay đặt bên người, muốn ôm chặt Tô An để càng hôn sâu hơn.
Thịt vải bị đầu lưỡi Tô An đẩy vào trong miệng anh.
Thật sự ngọt.
“Ba?” Tô Bảo lăn một vòng, tỉnh, bò dậy ngây ngốc nhìn ba ruột và mẹ xinh đẹp của mình.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Tặng Anh Một Tình Yêu Nhỏ
- Chương 46