Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tặng Anh Một Tình Yêu Nhỏ

Chương 37

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tô An nhìn Tô Diễn đang chống ở trên đỉnh đầu cô, vẻ mặt dần dần nghiền ngẫm.

Tô Diễn vẫn chưa tắm, áo khoác dính không ít bụi bẩn bị tùy tiện ném lên lưng ghế, trên người chỉ mặc áo sơ mi, áo sơ mi không còn sạch sẽ giống như lúc trước, cổ tay áo đã dính vết bẩn.

Dựa vào tính cách của Tô Diễn, người sạch sẽ như anh, hẳn là vừa về sẽ cởϊ qυầи áo bẩn đi tắm rửa, nhưng mà hiện tại anh chẳng những không tắm rửa mà còn chưa cởϊ áσ sơ mi trên người, chứng tỏ có việc gì quan trọng hơn cản anh lại, làm dời đi lực chú ý của anh.

“Diễn Diễn?” Tô An mở miệng, chuyển động tay đang buông thõng bên người, chậm rãi hướng về phía trước, chạm đến góc áo Tô Diễn thì ngừng lại, đuôi mắt hơi nhìn về phía anh.

Tô Diễn vẫn duy trì tư thế chống ở bên người Tô An, chỉ là tầm mắt đã rơi xuống dưới.

Ngón tay Tô An khẽ chuyển động, chậm rãi rút áo sơ mi ra khỏi quần anh, vạt áo hoàn toàn rủ xuống, tay cô khẽ chạm vào cúc áo cuối cùng, dễ dàng cởi ra.

Ngón tay thon dài dần dần đi lên phía trên, linh hoạt cởi nút thứ hai, ngón út đặt trên thắt lưng kim loại ở quần tây của Tô Diễn.

Lại nhìn thoáng qua Tô Diễn, Tô An nhìn kỹ vẻ mặt anh, định từ trên mặt anh nhìn ra chút gì đó.

Trên mặt anh vẫn không có chút biểu cảm gì như cũ, trong mắt chỉ có ngọn lửa mà chỉ có Tô An mới biết cách dập tắt.

Đã từng có lần trải qua chuyện như thế này, cô vẽ không ra, hết lần này đến lần khác Tô Diễn bận rộn căn bản không ra khỏi thư phòng, vẽ không ra lòng cô thấy buồn phiền, mà khi buồn thì cô sẽ muốn xem cô và Tô Diễn rốt cuộc là gì. Ngồi yên ở trong sân tới trưa, cô nắm cơ hội Tô Diễn ăn trưa đi trêu chọc anh.

Khi nút áo sơ mi của anh bị cô dụ dỗ cởi bỏ, Tô Diễn đặt một tay ở cạnh bàn, nhìn Tô An đang ngồi trên đùi anh, trong mắt cũng bốc lên ngọn lửa như vậy.

Dường như đã đói lâu rồi.

“Muốn.” Hồi lâu, anh lên tiếng, cũng không biết là đang hỏi cô hay là câu khẳng định.

Nói xong, cô bị Tô Diễn trực tiếp ôm lên bàn ăn cơm, quần áo trên người cô xộc xệch, khi bị anh mang từ bàn ăn vào phòng ngủ, quần áo trên người anh vẫn gọn gàng, trừ bỏ mấy cái cúc áo bị cởi bỏ.

Tô Diễn hoặc không làm, còn nếu làm thì phải làm đến cực hạn. Yêu có thể kí©h thí©ɧ linh cảm quả nhiên không phải hư danh, cô có quá nhiều tình cảm phức tạp với Tô Diễn, khi bị anh đè lên đòi hỏi, linh hồn cũng bị anh cướp mất.

Chiều hôm đó Tô Diễn không làm gì cả, toàn bộ thời gian đều dành cho cô.

Sau đó cô biết được Tô Diễn phải đi họp vào trưa hôm đó, thư ký đã gọi điện cho anh nhưng anh không chịu nghe máy.

Nghĩ theo hướng khác, Tô An rất thông cảm cho người thư ký kia, kẻ si mê nằm mơ lâu ngày thì trí thông minh cũng bị mất, không có cô chặn ngang một bước thì quan hệ của cô và Tô Diễn có thể chỉ dừng ở mức đó.

Tô An cong môi, tiếp tục động tác trên tay, cởi từng cái từng cái cúc áo, ngón út vô tình xẹt qua ngực anh.

Hô hấp Tô Diễn nặng thêm mấy phần.

Nếu không phải địa điểm không cho phép, hiện tại có thể anh đã trừng phạt Tô An rồi.

Đèn trong nhà nghỉ là loại đèn được cố ý làm cũ, ánh sáng ám muội mơ hồ, chiếu trên người như một tầng ánh sáng nhàn nhạt, mờ ảo ấm áp.

“Anh có gì muốn nói không?” Tô An cởi cúc nơi cổ áo Tô Diễn hỏi.

“Cùng nhau tắm đi.” Tô Diễn cúi đầu thưởng thức vẻ mặt Tô An, giọng nói thấp thêm mấy phần.

Tô An nhìn Tô Diễn, đột nhiên cười một tiếng, cởi toàn bộ cúc áo cho anh xong, nói: “Em sợ bẩn.”

Tô Diễn gật đầu, trở tay cởϊ áσ sơ mi của mình ra, ném lên trên ghế bên cạnh, nói: “Em thèm bị trừng phạt rồi.”

Tô An nhìn Tô Diễn đưa lưng về phía mình, không thể chối Tô Diễn rất nóng tính, ở những phương diện khác gần như là một người đàn ông hoàn mỹ, ngay cả dáng người cũng hoàn hảo, thuộc loại gầy hơn khi không mặc quần áo, lưng thẳng, eo thon.

Phác họa cơ thể người là cơ bản nhất đối với một người học vẽ, cô liếc nhìn bộ phận nhạy cảm nhất trên người Tô Diễn.

Giống như bác sĩ vậy, bác sĩ nhìn cơ thể một người, trước tiên sẽ nhìn vào mạch máu dưới da, sau đó là xương và các cơ quan nội tạng, cho nên ánh mắt của bác sĩ khiến cho người ta cảm giác phải bị phẫu thuật.

Mà những người làm về nghệ thuật, ánh mắt thường đơn thuần lại nóng bỏng.

“Anh muốn trừng phạt em như thế nào?” Tô An ngồi xuống giường Tô Diễn, hỏi.

Tô Diễn quay đầu nhìn vào mắt Tô An, kéo khóe miệng nói: “Như em nghĩ.”

Ánh mắt Tô An khiến anh rất thích thú, giọng nói cũng sung sướиɠ không ít, tâm tình bị cuộc gọi kia chọc tức dần dần bình phục lại.

Tô Diễn đi tắm, nghe tiếng nước chảy tí tách tí tách, Tô An mở khóa điện thoại, xem tin tức mới nhất, đặc biệt chú ý đến phần thuốc và đời sống.

Công ty sản xuất thuốc Tô thị không phải là một doanh nghiệp nhỏ, tuy nói mấy năm gần đây không quá khởi sắc, nhưng dù sao lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa (*), lấy lịch sử trăm năm của nhà cô, nếu có chuyện gì thì truyền thông nhất định sẽ đưa tin.

(*) Lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa: Dù lạc đà có gầy đi thì khung xương của nó vẫn lớn hơn ngựa, có thể hiểu công ty này dù có sa sút thì vẫn lớn hơn những công ty bình thường.

Sau khi đọc toàn bộ tin tức được đăng, Tô An nhíu mày mở thanh tìm kiếm gõ công ty sản xuất thuốc Tô thị, lướt xem toàn bộ những cập nhật gần đây của Tô thị.

Buông điện thoại xuống, Tô An vắt chéo chân, nhíu mày.

Càng yên tĩnh thì càng có cảm giác giông tố sắp ập đến.

Tô Diễn tắm xong đi ra, trên đầu còn phủ một cái khăn lông khô, thấy Tô An ngồi ở đằng kia hỏi: “Khi nào em về?”

Tô An nhìn về phía Tô Diễn, Tô Diễn nhàn nhạt mở miệng: “Mới tới đây, có thể Tô Bảo không thích ứng kịp, ngủ một mình không an toàn.”

“Ừm.” Tô An lựa chọn tin tưởng Tô Diễn. Về chuyện của Tô thị, Tô Diễn thật sự muốn giấu cũng không giấu được, cô sớm muộn cũng sẽ biết, lấy tác phong làm việc của dượng cô, sẽ không để cô mặc kệ.

Không lâu sai, Tô An đi.

Tô Diễn khẽ cúi đầu, ngón tay đùa bỡn mái tóc ngắn ướŧ áŧ, thờ ơ lau khô. Sau khi tóc khô được một nửa, Tô Diễn đẩy cửa sổ ra, dựa vào cửa sổ đốt một điếu thuốc, quay lại nhận điện thoại.

Giọng nói đầu bên kia điện thoại không che được sự lo lắng, Tô Diễn nghe, trầm mặc hút thuốc, nghĩ tới chuyện mấy năm trước, khóe môi bất giác cong lên nụ cười giễu cợt.

Làn khói xanh nhạt tan vào màn đêm dày đặc.

Tô An vừa quét tước vừa thông gió ngôi nhà, sau ba ngày phong ba, sáng thứ tư khi Tô An bế Tô Bảo đến tìm Tô Diễn, thuận tiện giúp anh rời khỏi nhà nghỉ.

Tô An quơ quơ chìa khóa trong tay nói: “Tô Diễn, nhà là do em mua, anh phải nghe lời, rõ chưa?”

Tô Diễn liếc nhìn Tô An, giúp Tô Bảo xé lớp vỏ bánh bao nhân thịt ra, lấy đồ bên trong đút cho cậu.

Tô Bảo ngồi trên đùi Tô Diễn, nhìn đàn vịt đang bơi bên ngoài hồ nước qua cửa sổ, chậm chạp ăn miếng nhân thịt mềm mại trên tay Tô Diễn.

Miệng Tô Bảo hơi chu ra một chút, nuốt non nửa phần nhân thịt xuống.

“Ba, Cư Cư cũng ăn bánh bao thịt à?” Tô Bảo chỉ thấy Cư Cư ăn thức ăn cho chó, chưa từng thấy nó ăn thứ gì giống cậu, càng xem càng thích.

“Ừ.”

Tô Diễn đút cho Tô Bảo ăn xong, lấy giấy lau khô nước miếng Tô Bảo dính trên ngón tay, nhìn về phía Tô An hỏi: “Như thế nào thì tính là nghe lời?”

Như thế nào thì tính là nghe lời…

“……” Tô An bị hỏi đến nghẹn họng. Nghĩ tới cảnh Tô Diễn vẫy vẫy đuôi, bộ dáng nghe lời giống như Cư Cư, Tô An rùng mình, toàn thân nổi da gà.

Ăn xong bữa sáng, Tô An cùng Tô Bảo ngồi xổm trong tiệm, phát hiện không có chuyện gì làm. Phòng ở đã quét dọn xong, tối nay có thể vào ở, đơn hàng của cô đã làm xong hết rồi, hiện tại muốn đi công tác thì điều kiện cũng không cho phép, cô cũng không mang theo máy tính đến đây.

Nhưng thật ra Tô Bảo không nhàm chán chút nào, mang theo tùy tùng nhỏ Cư Cư của cậu, chạy ra chạy vào, không phải trêu chó thì chọc mèo, chân ngắn không yếu chút nào, đuổi theo con mèo hàng xóm, thậm chí có chút phách lối.

Tô An nhìn một hồi, cảm thấy con mèo có chút đáng thương, giơ tay lên kéo Tô Bảo trở lại, chơi với cậu một hồi. Ăn cơm chưa xong, Tô Diễn đang xem văn kiện, Tô An dỗ Tô Bảo ngủ một hồi liền mang theo cậu ra cửa.

Trấn Vân Hạc không lớn, khu nhà ở và khu thương mại được tách ra, khu nhà ở thì uốn lượn quanh co, đường trong khu buôn bán thì thẳng tắp, cửa hàng hai bên ồn ào tấp nập, đồ đạc bên trong rực rỡ muôn màu.

Đi bộ xuống con đường chính trong khu buôn bán, trước mặt có một ngôi chùa cổ xưa ở giữa sườn núi, núi là núi nhỏ, chùa là chùa nhỏ, ngôi chùa ẩn mình giữa những tán cây cổ thụ cao chót vót, tường gạch bốn phía không có rêu xanh, cây xanh mọc um tùm.

Trong chùa không có người nào, hương khói không tính là nhiều, phần lớn người tới nơi này thắp hương đều là những người già ở khu vực phụ cận.

Khi thờ bồ tát, chỉ cần đơn giản là cầu với một tấm lòng thanh tịnh.

Tô An không đưa Tô Bảo vào, đi lòng vòng bên ngoài hồi lâu, ngược lại Cư Cư lại cảm thấy rất hứng thú đối với bên trong, vòng qua vòng lại chân Tô An mấy vòng, sủa ầm ĩ muốn vào.

Tô An nửa cúi người xuống, xoa xoa đầu Cư Cư.

“Tô tiểu thư, đã lâu không gặp.”

Nghe được giọng nói sau lưng, Tô An xoay người, nhìn thấy người tới liền chắp tay, hơi cúi người xuống nói: “Đại sư, đã lâu không gặp.”

Lão hòa thượng được kêu đại sư gật đầu một cái, trên khuôn mặt nhăn nheo nở một nụ cười hiền hậu, nhìn Tô Bảo nói: “Nghe bên ngoài có chút ồn ào, ra xem một chút, xa xa nhìn thấy bóng lưng quen thuộc, không nghĩ tới thật sự là Tô tiểu thư.”

Lão hòa thượng có ấn tượng rất sâu với Tô An, được ông Hà gửi gắm, Tô An ở nơi này đọc không ít kinh phật, nghe ông Hà nói khi cầu lòng mình phải thật thanh tịnh.

“Sức khỏe đại sư vẫn tốt chứ?”

“Khá tốt.”

Tô Bảo nhìn ông lão kỳ quái, đi đến dựa vào chân Tô An nhìn, kéo vạt áo Tô An, nhẹ giọng kêu: “An An.”

Tô An ngồi xổm xuống nói: “Ngoan, Tô Bảo, chào hỏi đi.”

Tô Bảo siết chặt đầu ngón tay, do dự mở miệng: “Cháu chào ông.”

Lão hòa thượng hài lòng, nếp nhăn trên mặt càng sâu hơn.

“Mệnh của Tô tiểu thư thật tốt.”

Tô An chắp hai tay, khẽ gật đầu coi như đáp lại.

Đạo phật cho rằng số mệnh là do con người tạo ra, cô vào sinh ra tử, sau khi có Tô Bảo mới đi tới ngày hôm nay, trước kia Tô An không tin nhưng hiện tại đã tin rồi.

Theo như lời của đạo phật, Tô Diễn là tai họa của cô, là quả báo được tạo ra từ chuyện trước kia, vượt qua số kiếp này thì sẽ tốt, được sống lâu trăm tuổi.

“Thời gian không còn sớm, cháu đi về trước, khi nào có thời gian lại đến chào hỏi đại sư.” Đối với vị hòa thượng không biết pháp hiệu này, trong lòng Tô An vẫn cảm thấy cảm kích, vào lúc lòng cô khó thanh tịnh nhất đã kéo cô từ vách đá trở lại.

Đại sư gật đầu, nhìn bóng dáng Tô An nắm tay Tô Bảo, nói câu: “Phật tổ sẽ phù hộ cho Tô tiểu thư.”

Tâm tồn thiện niệm, thiên tất hữu chi.

Tồn thiện tâm, mới có thể hành xa xăm.(*)

(*) Con người khi xuất ra một niệm tốt, thì trời cao tất sẽ tương trợ.

Trong lòng tồn tại thiện tâm thì mới có thể tồn tại lâu dài.

Tô An dắt Tô Bảo, cười một tiếng.

Hi vọng vậy.

Khi cô mang thai Tô Bảo đã đọc được một câu của Phong Tử Khải, Phong Tử Khải mới là nghệ thuật gia chân chính, không loạn với tâm, không khốn với tình, không sợ tương lai, không nghĩ quá khứ.

Khi Tô An mang Tô Bảo và Cư Cư trở về, đi ngang qua phố buôn bán, Tô Bảo ầm ĩ muốn mua cái trống nhỏ, Tô An bế cậu mua, tâm tình tốt thuận tay lại mua cho cậu kẹo hồ lô lớn nhất.

Gian hàng nhỏ bán kẹo hồ lô đối diện với quán trà lớn nhất trấn, trong quá trình trả lại tiền lẻ Tô An ngẩng đầu lơ đãng thấy một bóng dáng quen thuộc, cảm thấy rất giống Tô Diễn.

“Tiểu thư, tiền của cô, cầm đi, ăn ngon lại đến nhé.”

“Cảm ơn.” Tô An cất tiền, quay đầu vừa liếc nhìn, người vừa ở chỗ ngồi đã không thấy đâu.

Hai tay Tô Bảo cầm kẹo hồ lô được phủ một lớp vỏ đường dày liếʍ, một miếng lại một miếng liếʍ rất nghiêm túc.

“Răng con không cắn nổi kẹo hồ lô này đâu, không ăn được, đưa mẹ, mẹ ăn giúp con.” Tô An trêu chọc Tô Bảo, từ từ đi về.

Tô Bảo liếʍ hồ lô, lắc đầu một cái, giọng nói hàm hồ, giọng nói non nớt cất lên: “An An muốn ăn, ba mua.”

Tô An: “…..”

“Con muốn ăn thì ai mua cho con.”

“Ba mẹ, ông nội, bà nội.” Tô Bảo ở trong l*иg ngực Tô An xòe đầu ngón tay nghiêm túc đếm, còn không quên đếm cả Đông Thanh: “Còn có mẹ nhỏ!”

Đang nói, một giọng nói nam mát lạnh truyền tới: “Bà xã muốn ăn sao? Để anh mua cho em.”
« Chương TrướcChương Tiếp »