- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Tặng Anh Một Tình Yêu Nhỏ
- Chương 13
Tặng Anh Một Tình Yêu Nhỏ
Chương 13
Xem hết ghi chép cuộc họp, Tô Diễn dựa vào thành ghế, hơi khép mắt lại.
Thời gian biểu hiện góc dưới bên phải máy tính chỉ mới trôi qua nửa tiếng đồng hồ. Điện thoại trong lòng bàn tay xoay một đường cong, Tô Diễn bỗng nhiên đứng dậy đi vào phòng ngủ.
Ánh sáng trong phòng ngủ tối mờ, màn cửa tơ lụa dày chặn lại ánh sáng chói mắt bên ngoài. Tô Bảo mặc áo khoác Pikachu màu vàng nhạt ngủ say, trong tay siết lấy cái tai dài rũ xuống của Pikachu.
Hai tay của Tô Diễn đút trong túi quần, hơi dựa vào cạnh cửa nhìn một lúc. Cái gối của anh hơi cao, Tô Bảo gối lâu không thoải mái, đầu lệch xuống dưới, cơ thể cong lên theo.
Tô Diễn dứt khoát rút gối đi, ngồi ở mép giường vén mái tóc bị mồ hôi thấm ướt trên trán của Tô Bảo ra sau đầu.
Vừa rồi lúc anh nghe trợ lý báo cáo hội nghị không tập trung, nghe chưa được vài câu thì tinh thần liền chuyển tới trên người Tô Bảo. Bây giờ nhìn Tô Bảo ngủ say, Tô Diễn trái lại yên tĩnh trở lại, ngay cả cảm xúc cũng được giải tỏa rất nhiều.
Trong một mảnh yên bình, điện thoại di động vang lên.
Tô Diễn cầm điện thoại, nhẹ nhàng khép hờ đi ra ngoài nghe máy.
Lúc Tô Bảo tỉnh dậy, Tô Diễn đang mở cuộc họp video. Tô Bảo vừa tỉnh ngủ bò dậy, nhìn xung quanh phòng ngủ xa lạ một vòng, duỗi tay ra dụi dụi mắt, chậm rãi bò xuống giường theo bản năng muốn đi tìm Tô An.
Cửa phòng ngủ khép hờ, Tô Bảo rất dễ dàng liền đẩy cửa ra. Trong phòng khách rộng lớn yên tĩnh, chân nhỏ của Tô Bảo lạch bạch dạo qua một vòng, không tìm thấy Tô An.
Thư phòng trong cùng mơ hồ có tiếng người truyền đến.
“Xét theo chính sách tiền tệ mà ngân hàng trung ương châu Úc áp dụng, trong một tháng tới đây tính khả thi của việc ngân hàng dự trữ Úc cắt giảm lãi suất cũng không lớn, do đó chênh lệch lãi suất tương đối trong vòng mấy tháng tới sẽ không tạo ra áp lực quá lớn.” Giọng nói của Tô Diễn lên xuống ít có cảm xúc. Khoảng thời gian trước đây nhiều tổ chức ngân hàng đầu tư nhìn tỉ lệ hoán đổi tăng giảm của đồng đô la Úc, nhưng ngân hàng dự trữ châu Úc chậm chạp không muốn để lộ lưỡi kiếm.
Nghe thấy giọng nói của Tô Diễn, đôi chân nhỏ của Tô Bảo lại lạch bạch chạy về phía thư phòng.
Cửa thư phòng giống như cửa phòng ngủ, cũng không hoàn toàn đóng lại, chỉ khép hờ.
Tô Bảo nhón chân đẩy cửa thư phòng ra.
Người trong video còn đang báo cáo: “Ngày giao dịch lần trước đồng đô la Úc lại dao động và giảm xuống đến mức thấp 0,7647, sau đó báo cáo cuối ngày là gần 0,7660. Nếu như dự đoán giảm giá trên là chính xác…”
“Chờ một lát.” Tô Diễn nghe thấy tiếng cửa bị đẩy ra, hơi gật đầu, nói: “Xin lỗi, tạm thời có việc.”
Nói xong, Tô Diễn chuyển hướng ghế, nhìn về phía Tô Bảo: “Tô Bảo, tới đây.”
Tô Bảo một đường “lăn” đến bên chân Tô Diễn, được Tô Diễn ôm lấy đặt trên đùi.
“Con muốn An An.” Giọng nói Tô Bảo mang theo sự nghẹn ngào yếu ớt: “Con nhớ mẹ.”
Lần đầu tiên lâu như vậy mà cậu không gặp Tô An không được Tô An ôm, mỗi lần trước kia chỉ cần cậu tỉnh dậy đều có thể nhìn thấy Tô An, nhưng buổi sáng hôm nay cậu tỉnh dậy không nhìn thấy Tô An, buổi trưa tỉnh dậy cũng không nhìn thấy Tô An.
Tô Diễn mím môi, ngón tay dài lướt qua đuôi mắt của Tô Bảo, vuốt lưng Tô Bảo an ủi.
Quản lý bên kia video trực tiếp nhìn đến choáng váng rồi, cánh tay không cẩn thận trực tiếp quét ly nước trên bàn xuống sàn nhà.
“Choang” một tiếng, ly nước thủy tinh rớt vỡ rồi.
Tô Bảo được Tô Diễn ôm trong ngực đưa lưng về phía video rụt lại, nằm nhoài trên bờ vai Tô Diễn quay đầu nhìn về phía máy tính. Khuôn mặt ngốc nghếch đáng yêu núc ních vừa tỉnh ngủ của trẻ con xuất hiện trong video, hoàn toàn là Tô Diễn phiên bản thu nhỏ.
“Bị dọa sợ rồi?” Tô Diễn vuốt lưng Tô Bảo hỏi.
Tô Bảo níu lấy tai Pikachu, nhìn Tô Diễn rồi lại nhìn ông chú kỳ lạ trong video.
“Xin lỗi.”
“Hội nghị buổi tối rồi tiếp tục đi.” Tô Diễn nghiêng người muốn tắt video.
“Không sao không sao, có thể hiểu được!” Người trong video nhân lúc video chưa tắt nhìn Tô Bảo thêm vài lần.
Chờ video bị tắt đi rồi mới lắc đầu, gọi thư ký tới thu dọn ly nước rơi vỡ. Thư ký không khỏi tò mò, hỏi: “Tô tiên sinh thật sự kết hôn rồi?”
“Kết hôn rồi, con trai đều biết chạy rồi. Cục thịt lớn như vậy, tròn vo.”
Thư ký: “…”
Video bị tắt mất rồi.
Tô Bảo nhìn Tô Diễn, ngón tay chống trên người Tô Diễn giật giật, rủ hàng mi dài xuống.
“Nhớ An An rồi?” Tô Diễn hỏi.
“Dạ.”
“Vậy ba dẫn con đi tìm mẹ, có được không?”
“Vâng!” Tô Bảo nghe hiểu lời của Tô Diễn, hiểu được mình có thể nhìn thấy người mẹ đại mỹ nhân của mình, gật gật đầu, cánh tay lại câu lên cổ Tô Diễn.
Tô Diễn liếc nhìn tài liệu tán loạn trên bàn, ôm Tô Bảo đứng dậy. Mang giày cho Tô Bảo xong, Tô Diễn bấm điện thoại gọi Tô An, đưa điện thoại kề sát bên tai Tô Bảo.
“Tô Diễn?”
“An An.” Tô Bảo nắm ngón tay mình, giọng nói tủi thân, dáng vẻ muốn khóc.
“Tô Bảo?” Tô An sợ nhất là nghe thấy giọng nghẹn ngào của Tô Bảo, lúc Tô Bảo còn nhỏ cô chăm Tô Bảo không tốt.
Tô Bảo đói bụng sẽ không khóc, cậu không khóc Tô An cũng không biết cậu muốn gì, chờ đến lúc Tô Bảo đói bụng quá oa oa khóc lớn cô mới luống cuống tay chân cho Tô Bảo ăn. Tô Bảo rất ít khóc, đa số thời điểm đều yên lặng, cô cho cậu ăn cậu liền ăn, ăn no rồi thì ngủ, thức dậy thì tìm cô.
Nghĩ đến thói quen của Tô Bảo, Tô An nhíu mày: “Con khóc sao?”
“…” Tô Diễn nhấn mở to âm thanh.
Tô Bảo chớp đôi mắt ướt sũng một cái, nấc lên: “Không khóc.”
Tô An ở bên kia điện thoại cười ra tiếng: “Vậy Tô Bảo của chúng ta rất lợi hại.”
“Con sắp khóc rồi.”
Tô An: “…”
Tô Diễn: “…”
“Nhớ mẹ không?” Tô An ngồi xuống băng ghế dài bên đường, duỗi thẳng hai chân làm dịu bắp chân đau nhức.
“Nhớ.”
Tô An khẽ hừ một tiếng.
“Diễn Diễn nói đưa con đi tìm An An.” Tô Bảo không biết nói chuyện cho lắm, hai chữ Diễn Diễn nói không rõ lắm, giọng nói mơ hồ, mang theo âm uốn lưỡi cuối vần lúc chưa tỉnh ngủ.
Tô Diễn nghe thấy, mi tâm mạnh mẽ nhảy lên một cái, tim giống như có pháo hoa nổ tung.
“Diễn Diễn…” Tô An lặp lại một câu, một tay chống ghế dài: “Vậy con và Diễn Diễn ngoan ngoãn chờ mẹ ở ‘Mối tình đầu tuyệt nhất thế giới’ được không?”
“Vâng.”
“Vậy thì nói rồi đó, con và Diễn Diễn đến đó trước đã, đợi lát nữa mẹ tan làm sẽ đi tìm hai người.”
Cúp điện thoại, Tô Diễn lấy chìa khóa xe ôm Tô Bảo xuống lầu, đặt Tô Bảo ở hàng ghế sau của xe, Tô Diễn mở bản đồ điện thoại ra tìm kiếm ‘Mối tình đầu tuyệt nhất thế giới’ mà Tô An nói.
Rất nhanh đã có kết quả tìm kiếm, hóa ra là một cửa hàng đồ ngọt, rất nổi tiếng ở thành phố N.
Tô Diễn lái xe, đi theo hướng dẫn tìm được cửa hàng đồ ngọt tên là “Mối tình đầu tuyệt nhất thế giới”. Cửa hàng đồ ngọt ở trung tâm thành phố, cửa hàng chiếm giữ chỗ rẽ, tổng thể trang trí có màu hồng, phong cách đồng quê.
Trên vách tường ở cửa có một chiếc đèn phục cổ màu đồng thiếc, trên cửa treo tấm bảng gỗ mỏng “đang hoạt động”, lúc đẩy cửa vào cửa lướt qua chuông gió, vang vọng tiếng keng keng keng.
“Chào anh, chào mừng tiên sinh, xin hỏi anh muốn gọi gì?” Nhân viên phục vụ trong cửa hàng cúi thấp người, ngẩng đầu nhìn thấy đứa trẻ Tô Diễn ôm trong ngực, khẽ ôi lên một tiếng, ý cười càng sâu: “Tô Bảo, còn nhớ chị không? Người mẹ đại mỹ nhân của em đâu?”
“Đây là ba của em sao? Woa, Tô Bảo của chúng ta thật là!” Chị gái nhân viên phục vụ làm động tác tay 666*.
(*: Ở Trung Quốc, 666 có nghĩa là giỏi, cừ.)
Tô Diễn gật đầu, nói: “Phải.”
“Mời sang bên kia, tôi đi lấy menu.” Nhân viên phục vụ rất nhanh đã lấy menu ra.
Tô Bảo ngồi trên đùi Tô Diễn, nhìn thấy menu thì phun ra hai chữ: “Sữa lạnh!”
Gọi món xong, Tô Diễn nhẹ nhàng bóp cằm Tô Bảo một cái, một tay chống nơi thái dương, dò xét một lúc, nói: “Khẩu vị giống với An An, hả?”
Tô An rất thích đồ ngọt. Trước kia trong nhà khắp nơi đều có thể nhìn thấy đồ ngọt, nhiều loại bánh kẹo không phải rải rác trên tủ đầu giường thì chính là lác đác trên bàn trà, ngay cả trên kệ ở nhà tắm cũng có thể tìm thấy bánh kẹo, đến nỗi ngay cả lúc anh hôn Tô An cũng có thể mυ"ŧ thấy vị hoa quả khác biệt.
Khoảng chừng ba bốn giờ chiều, bên ngoài ít có người đi đường, trong cửa hàng phát nhạc không lời nhẹ nhàng chậm rãi. Tô Diễn cầm thìa đút cho Tô Bảo ăn sữa chua phô mai lạnh.
Phía dưới sữa chua phô mai lạnh rải một lớp bánh Oreo nghiền nát, Tô Diễn đút một muỗng Oreo đến bên miệng Tô Bảo, bị Tô Bảo vung tay đẩy ra.
“Không ăn?” Tô Diễn giống như đùa giỡn mà đảo cái thìa một vòng.
Tô Bảo lắc đầu, ngậm chặt miệng.
Trong khoảnh khắc, bầu trời bên ngoài vẫn là mặt trời chói chang tối sầm xuống, gió lớn gào thét, bụi cát cuộn lên. Bầu trời giống như màu mực nhạt giáng sét, tiếng sấm rền vang.
Mưa lớn nói đến là đến. Hạt mưa lớn cỡ hạt đậu nện xuống, đánh lên thủy tinh, trượt xuống một vệt nước thật sâu.
Tô Diễn hơi cau mày, liếc qua chiếc điện thoại vẫn luôn yên lặng.
Tô An và Vương Thủ Quốc chạy hết cửa hàng cuối cùng, còn chưa ra khỏi cửa hàng mà mưa to đã rơi xuống. Cùng Vương Thủ Quốc đứng ở trạm xe chờ xe, Tô An từ trong túi lấy ra một chiếc dù xếp tiện lợi đưa cho Vương Thủ Quốc.
Vương Thủ Quốc không từ chối được, chỉ có thể nói cảm ơn nhận lấy. Đưa Vương Thủ Quốc lên xe, Tô An dựa vào trạm xe buýt chờ một lúc. Trạm xe buýt nhỏ căn bản không cản được cơn mưa to như trút nước, nước mưa bị bánh xe ô tô cuốn lên đánh vào trạm xe, bắn tung tóe làm ướt bắp chân để trần.
Nhiệt độ lạnh buốt khiến Tô An run rẩy.
Cơn mưa to đến nhanh, đi cũng nhanh.
Không bao lâu, mưa rơi chậm dần thu liễm, biến thành mưa phùn.
Tô An ra khỏi trạm xe buýt, dọc theo cửa hàng hai bên chậm rãi đi về phía nơi buổi sáng đậu xe. Đoạn đường không dài, váy mùa hè mỏng manh rất nhanh bị thấm ướt, chờ lên xe, Tô An gần như ướt đẫm rồi.
Nhanh chóng rút mấy tờ giấy lau khô nước trên bắp chân, Tô An vừa lau nước mưa trên da thịt vừa cầm giấy thấm nước đọng trên quần áo.
Sợ Tô Bảo chờ sốt ruột, Tô An lau qua loa một chút liền lái xe chạy về phía “Mối tình đầu tuyệt nhất thế giới” ở trung tâm thành phố. Trời đổ mưa to, trên đường không có nhiều người đi đường, một đường lưu loát đến cửa hàng đồ ngọt.
Tô An đậu xe xong, vội vàng đẩy cửa ra đi tìm Tô Bảo.
Lần thứ n nghe thấy tiếng chuông gió ở cửa, chân Tô Bảo đạp trên đùi Tô Diễn run rẩy đứng lên, nhìn về phía cửa.
“An An!” Nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, Tô Bảo a một tiếng, không đợi Tô An đi đến trước mặt đã đưa tay muốn Tô An ôm.
Đầu ngón trỏ của Tô An điểm lên mũi của Tô Bảo, cong khóe môi, nói: “Không được, trên người mẹ ướt, không thể ôm Tô Bảo được.”
Tô Diễn giương mắt, nhìn Tô An quần áo ướt đẫm, khuôn mặt lộ vẻ không vui.
Lụa mỏng khô được một nửa dán chặt lấy da thịt của Tô An, đường cong cơ thể bị phác họa rõ ràng, mơ hồ có thể nhìn thấy dây áσ ɭóŧ màu đen.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Tặng Anh Một Tình Yêu Nhỏ
- Chương 13