Chương 1

Hơn năm giờ sáng, thành phố N bị một tầng sương mỏng manh bao phủ, không khí hơi ẩm.

Bóng đêm ảm đạm đang rút đi từng chút một, ngọn gió lặng lẽ trong không gian yên lặng như tờ xuyên qua khung cửa sổ hé mở, vén lên màn cửa mỏng manh, rèm vải đay khẽ lay động một góc.

Tô An trở mình, dường như ngủ không an ổn lắm. Chân thon dài trắng nõn quấn lấy chiếc chăn điều hòa*, hai tay xoắn lấy chiếc chăn, lông mày nhíu chặt.

(*:空调被: Chăn bông điều hòa hay còn gọi là chăn bông giải nhiệt mùa hè là loại chăn mỏng thích hợp sử dụng cho các phòng điều hòa, máy lạnh, chất liệu làm chăn chủ yếu gồm bông sợi và lụa. Chất liệu làm chăn bông điều hòa đóng vai trò quyết định đến chất lượng của nó.)

Miếng ngọc giấu trong áo ngủ trong lúc vô tình trượt ra.

Bồ Tát hạ thấp lông mày, xanh ngọc trơn bóng.

Trong bóng đêm như nước, tiếng thở gấp của đàn ông tựa như nổ bên tai, vừa thấp vừa khàn.

Tô An ngửa đầu, bị ép nhận lấy, ánh mắt quét qua vẫn là một mảng bóng tối nặng nề, tối đen giống như mực không tan, tràn đầy cảm giác bức bách chán ghét.

Màn lụa mỏng bị gió mát vén lên, ánh trăng lốm đốm lọt vào trong phòng.

Ánh trăng bổ sung cho hai người một tầng ánh sáng mông lung, giống như ảo ảnh.

Tô An cúi đầu, mái tóc dài vốn dĩ xõa dịu dàng sau lưng trong khoảnh khắc trút xuống, thái dương hơi ướt, sợi tóc trượt qua một đoạn bả vai trắng muốt tròn ấu.

Không biết bị đẩy đến chỗ nào, bàn tay đặt trên người người đàn ông của Tô An không khỏi nắm chặt, móng tay đâm vào da thịt của đối phương.

Người đàn ông hơi dừng lại, ngón tay dài xuyên qua mái tóc dài rũ xuống của Tô An.

Mái tóc đen dài mềm mại khô ráo mang theo mùi thơm dịu đặc thù của dầu gội đầu mà cô dùng đã lâu. Mùi hương không nói ra được, trong sự thơm mát của chanh thấm lấy một vị muối biển nhàn nhạt.

Thoải mái dễ chịu lại an lòng.

Cuốn qua tóc dài của Tô An, một lần nữa vén sợi tóc dài ra sau vành tai cô, người đàn ông hơi thở gấp một tiếng, một cánh tay còn lại vẫn luôn khoác lên sau eo Tô An hơi thu chặt lại.

Một giây sau, xoay người một cái.

Tầm mắt Tô An xảy ra sự thay đổi trời đất quay cuồng.

Người đàn ông cúi đầu, hôn thái dương hơi ướt của Tô An, nói: “An An?”

“Ừm…” Tô An vô cùng mệt mỏi, đáp lời yếu ớt, trong khi nói chuyện mí mắt đều đang đánh nhau.

“Ngày mốt anh đi công tác ở ngân hàng chi nhánh, sẽ có một khoảng thời gian rất dài không ở trong nước, có vấn đề gì thì có thể hỏi Khoa Sâm.” Dừng lại một chút, tiếp theo người đàn ông lại nói: “Hoặc là trực tiếp liên hệ với anh.”

Giọng nói của người đàn ông khi nói chuyện mang theo màu tìиɧ ɖu͙© rõ ràng, còn có sự khắc chế xua không đi được ẩn sâu. Nói xong, đôi môi mỏng mím một cái, đường cong của xương cằm càng thêm căng cứng rõ ràng.

Có một giọt mồ hôi nhỏ thuận theo bờ môi nhếch lên của anh, lướt qua cằm, nhỏ xuống chỗ xương quai xanh của Tô An.

Tô An nghe xong, dụi dụi mắt, gương mặt cọ vào gối làm bằng tơ lụa, suy nghĩ chốc lát, cuối cùng hai tay yếu ớt vòng lên thắt lưng gầy khỏe của người đàn ông, nhắm mắt lại nhỏ giọng hỏi: “Ngân hàng chi nhánh?”

Hỏi ra mấy chữ ngân hàng chi nhánh, Tô An liền hối hận.

Cô không rõ mình hỏi vấn đề gì, càng không biết anh có nghe hiểu vấn đề của mình hay không. Cô hỏi vấn đề này, hoàn toàn là nghĩ đến trước kia có người nói với cô, sau này kết hôn cô liền không còn là một cá thể đơn độc nữa, phải chung sống tốt hơn, có thể thử hòa vào cuộc sống của đối phương, đi tìm hiểu bao dung.

Vậy thì cô tạm thời thử một chút xem.

Người đàn ông đưa tay, sửa sang lại dây chuyền ngọc đeo trên cổ cô, quấn lấy eo của Tô An, rút miếng ngọc vẫn luôn bị cô đè sau lưng ra, một lần nữa chuyển tới phía trước.

Đầu ngón tay nắm vuốt miếng noãn ngọc Hòa Điền xúc cảm cực kỳ tốt, người đàn ông nói: “Bởi vì ngân hàng chi nhánh làm chủ đạo, hai ngân hàng thương nghiệp ở khu Nhật Bản đã hoàn thành việc sáp nhập, anh đi xử lý hạng mục sáp nhập cuối cùng.

Tô An nghe xong, lại nghiêm túc tua lại lời nói vừa rồi một lần, vẫn không hiểu. Điều duy nhất cô có thể cảm nhận được chính là cổ tay lơ lửng trên không trung của người đàn ông vẫn đang dừng lại phía trên ngực cô.

“Vậy em về trường học ở, đúng lúc có thể chuẩn bị luận văn tốt nghiệp.”

Tô An vừa dứt lời, hình ảnh nhảy qua chuyển đến trường học.

Lúc mặt trời lặn, ánh sáng hoàng hôn đánh vào trên vải vẽ tranh sơn dầu màu sắc hỗn loạn, hơi có vẻ không hài hòa.

Các bạn học lục tục nộp bài tập lên, Tô An cầm bút vẽ, hướng về phía vải vẽ, sững sờ rất lâu.

Cho đến khi nữ sinh bên cạnh vỗ vỗ vai cô: “Này, An, sao vậy? Cậu đã vẽ xong rồi à? Vẽ xong rồi sao không nộp?”

Đầu ngón tay cầm bút vẽ của Tô An siết chặt, đầu ngón tay trắng bệch: “Nộp ngay đây.”

“Chờ cậu nộp xong, tối nay chúng ta ra ngoài chơi… trên đường số 37 mới mở một quán rượu nhỏ…”

Lúc lấy xuống ký tên, Tô An nhìn màu sắc rực rỡ, đường nét lộn xộn, trong đầu đột nhiên nhảy ra một câu nói mà học kỳ trước lão tiên sinh nào đó nói với cô: “An, tranh của em thiếu đi một loại tình cảm nào đó, em phải thử đi tìm kiếm linh hồn của em, hiểu không? Bởi vì linh hồn em trao cho bức tranh trong tay em tư tưởng mới. Trung Quốc các em có một câu ngạn ngữ nói như vậy, mỹ tắc mỹ hĩ, liễu tắc vị liễu*.”

(*: Trong , Đại Ngọc nói: “Mỹ tắc mĩ hĩ, liễu tắc vị liễu.” Chính là đẹp thì đẹp nhưng vẫn chưa đủ để trở nên hoàn mỹ.)ồng>

Không có tình cảm, không có linh hồn.

Đẹp thì đẹp vậy, nhưng chưa đủ.

Là Tô An cô.

Một người vốn dĩ không có linh hồn, lại làm thế nào có thể trao linh hồn mới cho bức tranh dưới ngòi bút đây.

Tô An bị giật mình tỉnh giấc.

Chống đỡ drap giường, hơi ôm chăn mền, Tô An đột nhiên ngồi dậy, mồ hôi lạnh thuận theo gò má lăn xuống, trong đầu đang cảm thấy đau đớn mơ hồ. Cảnh tượng kỳ lạ trong mơ làm tiêu hao quá nhiều tinh thần, khiến cô cảm thấy mệt mỏi rã rời.

Trong phòng ánh sáng ảm đạm, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng “Vù vù” của rèm cửa vải đay bị gió thổi phất lên, sau khi hơi thở dồn dập qua đi, Tô An ép bản thân mình hít sâu, hít thở sâu mấy lần tới tới lui lui, Tô An bình tĩnh đi không ít.

Lần tìm tới điện thoại dưới gối, mở khóa màn hình ra.

Đế Đô thời gian 5:58 phút.

Nơi này là Trung Quốc, thành phố N của Trung Quốc, không phải là quốc gia và thành phố có anh.

Mồ hôi lạnh bị gió mát thổi tan, Tô An vuốt vuốt mái tóc dài cong của mình, mũi chân câu lấy đôi dép lê không cẩn thận đá vào dưới giường, mang vào. Sau khi đi vào nhà vệ sinh rửa mặt súc miệng, sửa sang lại chăn mền, thấy thời gian sắp đến thì bắt đầu chuẩn bị bữa sáng.

Đổ dầu lạnh vào chảo nóng, trong lúc chờ dầu nóng, Tô An nghiêng người từ trong tủ lạnh lấy ra hai cái trứng gà tươi, thuần thục đập vỏ trứng, đổ lòng trắng lòng đỏ vào trong chảo.

“Xì xèo” một tiếng, phần rìa của lòng trắng nhanh chóng ngưng kết, có bong bóng nhỏ không ngừng bốc lên.

Tô An dùng cái xẻng cẩn thận từng li từng tí chậm rãi xúc từ phần rìa của trứng ốp lết, cố gắng không làm rách phần giữa còn chưa thành hình.

Nghe thấy tiếng cửa phòng ngủ bị đẩy ra, Tô An quay đầu nhìn thoáng qua, tiếp tục lật trứng ốp la trong chảo lên, dịu dàng nói: “Tô Bảo, mang dép vào.”

Tô Bảo còn chưa tỉnh ngủ, vịn lấy cửa phòng ngủ đối với cậu mà nói cũng coi như là cao, cơ thể nhỏ bé gần như ghé vào trên ván cửa.

“Không mang dép, hôm nay trừ đi một cái pudding.” Tô An giống như uy hϊếp.

Bày trứng gà đã chiên xong vào trong dĩa, Tô An lại đập một quả trứng gà khác.

Tô Bảo mang dép lê, nhắm nửa con mắt, lần tìm lăn vào trong bếp giống như cục thịt.

Tô Bảo hai tuổi rưỡi, bước đi không quá vững, nhất là lúc chưa tỉnh ngủ, nhắm mắt lại chạy chậm đến lắc trái lắc phải, giống như con chim cánh cụt nhỏ tròn vo.

Tô An vừa lật trứng ốp la, vừa chú ý đến động tĩnh của Tô Bảo. Chờ Tô Bảo an toàn lăn đến bên người cô, Tô An mới thở phào nhẹ nhõm.

Tô An hơi cúi người, để rảnh một cái tay đỡ phía sau Tô Bảo, cố ý trêu chọc cậu: “Tô Bảo tỉnh ngủ chưa?”

Hai tay Tô Bảo ôm đùi Tô An, mắt buồn ngủ nhập nhèm, nói chuyện mang theo giọng non nớt, run lên một cái: “Tô Bảo chưa tỉnh ngủ đâu.”

Tô An bày ra trứng ốp la xong, xoay người ôm lấy Tô Bảo, hôn mí mắt vẫn luôn rũ xuống của Tô Bảo, nói: “Tô Tiểu Bảo Bảo, mời con đi rửa mặt trước đã được không?”

“Tô Bảo mà không rửa mặt thì biến thành con gì nào?” Tô An xoa lưng của Tô Bảo: “Tiểu Bảo là con mèo mướp.”

Tô Bảo ôm cổ Tô An, phản bác: “Tô Bảo không phải là mèo mướp.”

“Ừ ừ, Tô Bảo rửa mặt xong thì không phải là mèo mướp nữa.”

Ăn sáng xong, Tô An chuẩn bị đến công ty, trước khi đi nhét cho Tô Bảo hai hộp pudding, mở ra một loại phim hoạt hình giáo dục trẻ em, ôm Tô Bảo lên trên ghế sô pha, nói: “Tô Bảo, con ngoan ngoãn, mẹ về ngay thôi, đừng mở cửa cũng đừng đi ra ngoài.”

Nói xong, Tô An nhéo khuôn mặt mềm mại, trắng nõn của Tô Bảo, cong cong mặt mày, đôi môi đỏ xinh đẹp hé ra một đường cong: “Nghe thấy chưa. Tô Tiểu Bảo, có chuyện gì hay không đều có thể gọi điện thoại cho mẹ.”

Tô Bảo sinh ra đẹp đẽ, mặc dù còn chưa lớn hẳn nhưng xương lông mày cực kỳ giống người đó. Nhất là đôi mắt, trong lại rõ ràng có thần, lông mi thật dài che phủ, càng giống như cô gái nhỏ.

Tô Bảo rũ mí mắt xuống, gật đầu, ngón tay nắm lấy ngón trỏ của Tô An, nắm rồi lại nắm, cuối cùng nói: “An An tạm biệt.”

“Tạm biệt, con trai… cục cưng.” Tô An không nhịn được, nhìn dáng vẻ không nỡ của con trai, lại hôn gương mặt cậu một cái.

----- ------

Trung tâm tài chính hoàn cầu của thành phố N.

Các công ty chứng khoán tọa lạc lớn lớn nhỏ nhỏ, đầu tư cơ cấu, ngoại trừ cái đó ra còn có gần 12 công ty nằm trong danh sách Fortune 500 bao gồm ngân hàng đầu tư Chase New York, 9 tổ chức cấp chi nhánh như ngân hàng HSBC, ngân hàng Trung Tín, ngân hàng xuất nhập cảnh Trung Quốc, ngân hàng đầu tư Đức vân vân, mà trụ sở chính của ngân hàng đầu tư Chase New York của Mỹ khu vực Châu Á – Thái Bình Dương liền đặt tại trung tâm tài chính của thành phố N.

(Danh sách Fortune 500 (tiếng Anh: Fortune 500) là danh sách hàng năm của tạp chí Fortune bao gồm 500 công ty lớn nhất của Mỹ được xếp hạng theo tổng doanh thu cho các năm tài chính tương ứng của họ.)

Ngân hàng đầu tư Chase New York là một đơn vị phục vụ tài chính xuyên quốc gia, nó là ngân hàng lớn nhất nước Mỹ, nghiệp vụ trải khắp hơn 60 quốc gia, bao gồm ngân hàng đầu tư, xử lý giao dịch tài chính, quản lý đầu tư, phục vụ tài chính thương nghiệp …v...v… Nó hiện là ngân hàng lớn nhất thế giới tính theo tài sản, cũng là ngân hàng năng lực lợi nhuận mạnh nhất thế giới, đồng thời cũng là ngân hàng vững vàng nhất mà toàn thế giới công nhận.

Dưới bối cảnh hội nhập toàn cầu về cơ bản đã hoàn thành, mức độ coi trọng của ngân hàng đầu tư Chase của Mỹ đối với thị trường Trung Quốc tăng thêm một bước, đồng thời cũng đưa ra chiến lược Trung Quốc có hiệu quả hơn,

Trong ngành suy đoán, trong vài năm tới đội ngũ quản lý cấp cao thế nào cũng sẽ đưa ra chiến lược đối phó tương ứng.

Đối mặt với sự phân tích suy đoán mãnh liệt của bên ngoài, nội bộ của ngân hàng đầu tư Chase New York hơi có vẻ yên ổn an bình, mọi thứ đều đang tiến hành đâu vào đấy.

Hơn bảy giờ sáng, mấy nhà phân tích số liệu đã ăn sáng xong, tranh thủ lúc rảnh rỗi mà lướt xem tin tức mới nhất.

“Ấy, còn chưa công bố sao? Lần này tổng bộ bên kia có thể nhịn đấy…trước kia có điều động, lần nào mà không phải là trận chiến cực lớn, buổi họp báo cũng sớm mở rồi.”

“Boss lớn đều tới đây rồi, bên kia vẫn yên tĩnh như gà.”

“Không phải tôi nghe nói, nhân vật lớn này là tự mình yêu cầu từ chức quản lý cấp cao.”

“Không phải anh ta còn chưa tới ba mươi tuổi sao? Tới đây rèn luyện? Nào giống bọn trọc đầu chúng ta, hoặc là làm số liệu hoặc là đổi nghề làm quản lý.”



Tầng cao nhất.

Một trận tiếng gõ cửa “cộc cộc” có quy luật, theo sau đó cửa phòng làm việc bị đẩy ra.

Hai trợ lý theo thứ tự đi vào.

“Đây là lịch trình gần đây, buổi chiều có một buổi hội nghị diễn đàn.” Cao Lâm đặt ly cà phê trong tay xuống, do dự hỏi: “Vấn đề có liên quan đến thiết kế còn phải tiếp tục phản hồi sao?”

“Tiếp tục phản hồi.” Tô Diễn nghiêng người: “Để trống thời gian buổi sáng.”

Ánh nắng xuyên qua cửa sổ sát đất sạch sẽ, chiếu nghiêng vào trong phòng, một tầng ánh sáng trắng thật mỏng. Người đàn ông thân hình thon dài, lộ ra luồng lãnh đạm xa cách, xương lông mày đẹp đẽ.

Trong lòng Cao Lâm căng thẳng, nhưng ngoài miệng vẫn trả lời: “Được.”