Đôi lời Tiểu Cá Mực (Sela) muốn nhắn nhủ các độc giả trước khi đọc truyện :Bộ tiểu thuyết ỷ thiên đồ long ký chắc chắn đã quá quen thuộc với độc giả nên tình tiết của tiểu thuyết lúc nhỏ của Trương Vô Kỵ mình xin không nói lại để tránh dài dòng đối với độc giả và cũng tránh để các độc giả rơi vào cảm giác chán nản nên mình xin nói trước đây là bản làm lại , do mình thấy nhiều đoạn và cái kết của phim vẫn chưa tốt nên mới làm lại nên sẽ có rất nhiều phân cảnh sẽ giống bộ tiểu thuyết nên môn các độc giả không phàn nàn nhé.
--------Khai sử pa--------
Trương Vô Kỵ và Thù Nhi nhân lúc trời tối đang tính chạy chốn khỏi phái Nga Mi thì bị sư tỷ của cô là là Đinh Mẫn Quân biết được liền rút chĩa về phía Trương Vô Kỵ và nói :” Đúng lại , muộn như vậy rồi các người tính đi đâu? Được lắm thì ra các người tính chạy …..” Đinh Mẫn Quân vẫn chưa nói xong thì đã bị Chu Chỉ Nhược đứng ở phía sau đánh ngất , Chu Chỉ Nhược nói :”Mau đi theo muội.” Thấy vậy Trương Vô Kỵ và Thù Nhi chay theo cô , sau khi đi được một lúc thì trời cũng tờ mờ sáng thì Chu Chỉ Nhược cũng dừng bước và nói :”Muội chỉ đưa hai người tới đây thôi , huynh và cô nương mau đi đi , ta đánh ngất sư tỷ , tự ý thả hai người đi , phản bội lại sư môn , ta phải quay lại tạ lỗi với sư phụ.”
Trương Vô Kỵ :”Muội đi cùng với ta .” Thấy Trương Vô Kỵ nói vậy Thù Nhi mặt tối sầm lại , quay lại nhìn Trương Vô Kỵ rồi lại nói :” Đúng vậy , hay cô cùng đi với chúng tôi , chứ cô mà quay lại thì lão yêu bà đấy cũng chưa chắc gì đã tha cho cô.”
Chu Chỉ Nhược :” Cô đừng có phỉ báng sư phụ ta như vậy , lúc nào cô cũng nói ta sư phụ ta như vậy , cô không xem lại mình có phải là chính đạo hay là yêu nữ ?Vô Kỵ huynh ta phải về sư môn tạ lỗi với sư phụ , hai người mau đi đi ”
Thù Nhi nghe thấy Chu Chỉ Nhược nói vậy vẻ mặt tức giận nói:”Cô tưởng ta nói vậy là muốn cô đi với chúng ta sao?Tăng Ngưu ca , à không Vô Kỵ ca ca chúng ta mau đi thôi , mặc kệ cô ta.”
Trương Vô kỵ đang tính nói gì đó thì từ đằng xa đã thấy Diệt Tuyệt sư thái , Đinh Mẫn Quân dẫn theo các nữ đệ tử phái Nga Mi bước tới . Thấy Trương Vô kỵ không nói gì mà nìn chằm chằm ở phía sau lưng , Chu Chỉ Nhược và Thù Nhi quay lại thì thấy Sư Phụ và phái Nga Mi . Chu Chỉ Nhược vẻ mặt hốt hoảng chạy lại chỗ sư phụ :”Sư phụ....”
Duyệt Tuyệt sư thái vẻ mặt tức giận tát Chu Chỉ Nhược một cái và nói:”Không ngờ con lại đánh ngất sư tỷ mình mà thả hai người này đi , con đúng là làm ta tức chết mà, không ngờ ta ở cạnh con bao nhiêu năm , nuồi nấng , truyền thụ võ công của phái , vậy mà con chỉ vì một người vẻ ngoài ưa nhìn , hành tung kì lạ này mà giám phản bội ta , con xem ta là gì hả?.”
ChuChỉ Nhược thấy sư phụ nói nặng lời như vậy liền hốt hoảng , quỳ xuống liên tục lắc đầu và nói trng bộ dạng tội lỗi :”Không , không, không. Không phải đâu sư phụ con chỉ thấy vị Tăng A Ngưu này đã cứu Tĩnh Không sư tỷ nên con thấy nên thả cho huynh đấy đi chứ không hề có ý định phản bội lại sư phụ cả , sư phụ người hãy tin con.”
Đinh Mẫn Quân thấy sư phụ sắp bị Chu Chỉ Nhược làm cho mềm lòng rồi liền nói thêm vào vài câu :”Cho dù là muội có lòng tốt như vậy thì cũng nên nói với sư phụ và không nên đánh ngất ta như vậy , nếu như chẳng may lúc muội rời đi mà không ai biết a bị đánh ngất mà con dơi hút máu người Vi Nhất Tiếu xuất hiện thì sao? Phái Nga Mi ta trước có Kỷ Hiểu Phù , sau có Chu Chỉ Nhược làm tổn hại thanh danh danh của phái ta”.
Chu Chỉ Nhược vẻ mặt hoảng loạn :”sẽ không có chuyện đấy đâu, không có đâu, muội không làm tổn hại thanh danh phái ta , cũn không để cho tên Vi Nhất Tiếu đó làm càn đâu.”
Đinh Mẫn Quân :”Muội là con dơi hút máu người đó hay sao mà biết lúc nào hắn suất hiện hay không sao?”.
Chu Chỉ Nhược bắt đầu khóc , vẻ mặt hoản loạn. Duyệt Tuyệt sư thái thấy vậy bèn nói :”Không nói nhiều nữa , đưa hai người chúng về (chỉ Trương Vô Kỵ và Thù Nhi ) còn con Chu Chỉ Nhược , đợi về ta sẽ tính sổ với con sau , giờ chúng ta mau nên đường tới đỉnh Quang Minh thôi.
Vừa nói xong thì bỗng thấy tiếng pháo cầu cứu của Phái Không Động (tiếng phá giống như tiếng pháo hoa vậy ) . Duyệt Tuyệt sư thái thấy vậy liền dẫn đồ đệ mình đi theo tiếng pháo .
Khi phái Nga Mi vừa tới thì đã thấy cảnh hỗn chiến của phái Không Động và Minh Giáo , trưởng môn phái Không Động là Đường Văn Lượng thấy Duyệt Tuyệt sư thái thì mừng rỡ chạy lại chào bà và nói :”Là ba cánh của Ngũ Hành Kỳ là Nhuệ Kim Kỳ, Hồng Thủy Kỳ và Liệt Hỏa Kỳ.”
Duyệt Tuyệt sư thái :”Được , vậy hôm nay ta sẽ đại khai sát giới , diệt trừu yêu ma , các con hãy mau mở kiếm , nên.”
Khi nghe thấy Duyệt Tuyệt sư thái nói vậy , các đệ tử phái Nga Mi rút kiếm nhắm thẳng vào người của Minh Giáo , trong lúc tất cả muội người đang dồn tâm sức đánh Minh Giáo , Trương Vô Kỵ và Thù Nhi đứng đó thì bỗng trên trời có tiếng chim kêu , và một con chim ưng bay lại , khi chim ưng vừa bay qua thì bỗng hai bên vách núi quanh đó xuất hiện một đám người ở trên núi bao vậy, con chim ưng lại bay về tay của một người trong đám họ , một người đứng cạnh đó nói :” Nhuệ Kim Kỳ sắp không chống đỡ nổi rời có cần xuất binh tương trợ không?”.
Người chim ưng đậu nói:”Chỉ cần là nười của Ngũ Hành Kỳ thì chết càng nhiều càn tốt , chúng ta hãy ám binh bất động .”
Người đứng cạnh nói :”Được vậy chúng ta hãy ám binh bất động .”
Khi tất cả mọi người đang lang xả chiến đấu thì bỗng nhiên từ xa có một tahnh đao bay về phía của Duyệt Tuyệt sư thái , bà nhanh chóng né được , sau đó nhìn xung quanh thấy gần đó có một người không cầm kiếm nhìn bà chằm chằm , Duyệt Tuyệt sư thái mặt mày khó chịu , khói lửa bập bùng xung quanh những chận chiến càng làm cho bà thấy tức giận hơn , bà nhanh chóng lại chỗ tên không cầm kiếm đấy ,sau hai đường nên kiếm hắn né được , đến đường thứ ba thì hắn bị ỷ thiên kiếm của bà đâm chúng và chết , Đường Dương (Chưởng sư kỳ Hồng Thủy Kỳ ) thấy vậy liền hô lên :” Trang kỳ sứ hy sinh về nghĩa , Nhuệ Kim kỳ , Liệt Hỏa Kỳ mau lui về trước đi , Hồng Thủy Kỳ cùng ta liên thủ.”
Chưởng sư kỳ Liệt Hỏa Kỳ là Tân Nhiên nói:”Chúng tôi không đi, Hồng Thủy Kỳ đi trước , sau này hãy báo thù rửa hận cho chúng tôi , các huynh đệ Nhuệ Kim Kỳ và Liệt Hỏa Kỳ chúng ta phải ra sức , đồng sức trọng tử với Trang kỳ sứ .”
Đường Dương :”Không được , Ngươi mau đi , Nhuệ Kim Kỳ như rắn mất đầu , ngươi phải thay Trang kỳ sư chủ trì đại cuộc , phải bảo về tổng đà .”
Sau khi Nhuệ Kim Kỳ và Liệt Hỏa Kỳ vừa rời khỏi thì hai bên đều ngừng iao tranh , lúc này Hồng Thủy Kỳ bị vây vào trong vòng vây của phái Nga Mi và phái Không Động . Trưởng môn phái Không Động , Đường Văn Lượng nói:” Nếu bây giờ các người thả binh khí xuống chúng tôi sẽ tha cho các người con đường chết.”
Đường Dương :”Ngươi quá coi Thường Hồng Thủy Kỳ bọn ta , Trang đại ca đã chết thì bọn ta làm sao có thể tham sống sợ chết được chứ .”
Duyệt Tuyệt sư thái :”Ta sẽ tác thành cho các ngươi.” Vừa nói xong , Duyệt Tuyệt sư thái cầm thanh ỷ thiên kiếm lên và lại gần chỗ Hồng Thủy Kỳ , đâm một đao vào Đường Dương, và chĩa ỷ thiên kiếm về phía Đường Dương .”
Trương Vô Kỵ chứng kiến nãy giờ đứng gần đó nói với Thù Nhi :”Làm sao bây giờ ?”
Thù Nhi :” Đều do họ tự chuốc lấy , biết làm sao bây giờ , muội thấy huynh lo cho Chu cô nương của huynh thì có.”
Trương Vô Kỵ :”Muội đang nói gì vậy? Ở đây đang có mấy tram mạng người đó.”
Duyệt Tuyệt sư thái :”Rốt cuộc có đầu hang hay không?”
Đường Dương :” Minh Giáo thay trời hành đọa , cứu dân , cứu thế , sống chết như một , muốn bọn ta quỳ gối đầu hàng …?các ngươi đừng có vọng tưởng.”
Duyệt Tuyệt sư thái :”Được “. Vừa nói xong bà liền đưa thanh ỷ thiên kiếm nhắm thẳng cánh tay của một tên Hồng Thủy Kỳ gần đó một đường nhẹ khiến hắn mất đi một cánh tay . Mọi người xung quanh nhìn mà giật mình , Đường Văn Lượng :”Sư….”
Duyệt Tuyệt sư thái :” Nếu bây giờ các ngươi ra khỏi ma giáo thì bây giờ ta sẽ tha chết cho ác ngươi.”
Đường Dương :”Thiêu cháy than tàn , thánh hoản ngùn ngục .” lúc này tất cả người của Hồng Hỏa Kỳ đều ngồi xuống và đọc :”Thiêu cháy thân tàn , thánh hỏa ngùn ngục.”
Đường Dương và người của Hồng Hỏa Kỳ cùng nói:” Thiêu cháy than tàn , thánh hỏa ngùn ngục , sống có gì vui , chết có gì khổ , vì giệt trừ ác , giữ tâm ngay thẳng , đau khổ buồn vui đều về cát bụi ,thương thay nhận thế , bao nhiêu .”
Duyệt Tuyệt sư thái :” Mẫn Quân , Cẩm Nghi , Chỉ Nhược , trước tiên hãy chặt tay phải của chúng , nếu còn không phục , chặt tiếp cánh tay trái , mau ra tay đi.”
Đinh Mẫn Quân , Bối Cẩm Nghi , Chu Chỉ Nhược :” Rõ “.
Trương Vô Kỵ :”Dừng tay .”
Tất cả mọi người đều quay lại nhìn Trương Vô Kỵ , Trương Vô Kỵ chạy lại chỗ Đường Dương , Thù Nhi thấy vậy cũng chạy lai theo. Một tản đà của Minh Giáo từ trên vách núi nhìn xuống .
Trương Vô Kỵ :”Sư Thái , bà là người xuất gia , bà làm sao có thể sống như vậy chứ , chẳng nhẽ bà không hổ thẹn hay sao?”.
Duyệt Tuyệt sư thái :” Bọn tà ma ngoại đạo , ai ai cũng phải diệt trừ , có gì mà phải tàn nhẫn với không tàn nhẫn?”.
Trương Vô Kỵ :” Ở đây người nào cũng vì nghĩa quên mình , khảng khái cầu chết , đều là những anh hùng thoải mái khí thế , sao có thể là tà ma ngoại đạo được?”.
Tuyệt Tuyệt sư thái :”Chúng đồ ma giáo chính là tà ma ngoại đạo , tên Vi Nhất Tiếu đấy , hút máu gϊếŧ người , còn gϊếŧ chết đệ tử của ta , chính mắt ngươi cũng trông thấy , không phải tà ma thì là cái gì chứ?”.
Trương Vô Kỵ :”Không sai , đúng là Vi Nhất Tiếu đã gϊếŧ chết đồ đệ yêu của bà, nhưng mà người hôm nay các người gϊếŧ cũng đã hơn gấp mấy chục lần ông ấy, ông ấy dùng răng cắn người , còn bà dùng ỷ thiên kiếm để gϊếŧ người, đều là gϊếŧ người thì làm gì có phân việt thiện ác , bà đối sử với họ như vậy thì khác gì với ma giáo chứ?”.
Đinh Mẫn Quân:”Tiểu tử thối , ngươi dám nói sư phụ ta với bọn yêu nghiệt sao.”
Chưa nói xong Đinh Mẫn Quân đã dung nội lực đánh vào sau lưng của Truơng Vô Kỵ, không những không làm Trương Vô Kỵ bị thương và ngược lại lại phản lại chính mình khiến cô ta bị thương, lùi lại vài bước phía sau . Duyệt Tuyệt sư thái sắc mặt ngạc nhiên . Người đứng trên vách núi cũng bị Trương Vô Kỵ và Đinh Mẫn Quân làm cho giật mình.Trương Vô Kỵ quay lại chỗ Đường Dương và nói:” Ta giúp ông cầm máu”.
Đường Dương lúc này lại thổ huyết , Trương Vô Kỵ :” Để ta xem giúp cho ông”, sau đó lấy tay của Đường Dương nên bắt mạch . Đường Dương lại nói :”Đa tạ thiếu hiệp rat ay trượng nghĩa , xin hỏi quý danh.”
Trương Vô Kỵ :”Ta…Ta tên Tăng A Ngưu.”
Đường Dương :”Tăng thiếu hiệp , không cần nói nhiều với lão bà này . Thà bọn ta chết trong tay bà ta , cũng không muốn bà ta giả bộ rộng lượng.”
Duyệt Tuyệt sư thái :”Tiểu tử , ra đây , tiếp ta ba chưởng.”
Trương Vô Kỵ nghe vậy liền thả tay của Đường Dương xuống , đứng dậy nói:”Sư thái , ta căn bản không phải đối thủ của người , cũng không muốn tỷ thí với người. Vãn bối chỉ hy vộng , người không nhắc lại chuyện xưa , buống bỏ hết ân oán, tha cho những người này.”
Duyệt Tuyệt sư thái :”Ngươi là ai? Võ Lâm Chí Tôn ư?”.
Trương Vô Kỵ :”Vãn bối chỉ cảm thấy , mỗi người ở đây đều có gia đình , nếu như thật sự gϊếŧ họ, vậy những đứa trẻ ở nhà của họ sẽ càng lẻ loi hiu quạnh, bị người đời xỉ nhục. Người là người xuất gia , ta chỉ xin người hãy tỏ lòng từ bi”.
Duyệt Tuyệt sư thái :”Ta không cần ngươi phải dạy ta . Ngươi ỷ nọi công thâm hậu , đừng ở đây khoác lác với ta, ngươi tiếp ta ba chưởng , ta sẽ tha cho đám người đó.”
Trương Vô Kỵ vẻ mặt hoảng hốt :”Ta , sư thái , ta căm bản không phải đối thủ của người, ta chỉ xin người đại phát từ bi, quan tâm tới sinh mạng của mỗi người.”
Duyệt Tuyệt sư thái :”Ngươi đừng nói nhiều.” nói xong bà liền đánh một chưởng trước ngược Trương Vô Kỵ , Trương Vô Kỵ theo quán tính sẽ lùi về phía sau , lùi khoảng 5 mét thì có một hoàn đá to cản nêu cậu khụy gối, cúi xuống né . Chu Chỉ Nhược và Thù Nhi thấy vậy , vẻ mặt của Chu Chỉ Nhược có vẻ hoảng hốt , Thù Nhi:”A Ngưu ca .”rồi chạy lại chỗ Trương Vô Kỵ, đỡ Trương Vô Kỵ lên , Trương Vô Kỵ thổ huyết nói :”Chết không được.” sau đó nhìn Thù Nhi.
Duyệt Tuyệt sư thái :”Mau chặt tay phải của mấy tên yêu nhân này cho ta .”
Chúng đồ đệ phái Nga Mi :” Vâng “.
Trương Vô Kỵ bước lại gần Duyệt Tuyệt sư thái và nói:” Đợi đã , sư thái, người từng nói , ta chỉ cần tiếp bà 3 chưởng , thì người sẽ tha cho bọn họ, ta đã chịu một chưởng rồi , vẫn còn 2 chưởn nữa , người tiếp chiêu đi.”
Thù Nhi vẻ mặt có chút hoảng loạn, Duyệt Tuyệt sư thái :”Tiểu tử, nếu ngươi không muốn chết , thì mau rời khỏi đây, xưa nay chính tà phân chia rất rõ rang, một chưởng vừa nãy của ta chỉ dùng 3 phần lực ngươi biết không.”
Trương Vô Kỵ :” Vãn bối không biết tự lượng sức mình , xác nhận thêm 2 chưởng của người .”
Đường Dương :”Tăng thiếu hiệp , đa tạ đâị ơn đại đức của người , chúng ta thật sự rất cảm kích , những người tuyệt đối đừng nhận hai chưởng còn lại”.
Tất cả mọi người của Hồng Thủy Kỳ :” đừng mà”.
Thù Nhi :” A Ngưu ca , đừng mà.” Sau đó Thù Nhi chạy lại chỗ Chu Chỉ Nhược nói:” Chu cô nương , cô mau khuyên A Ngưu ca đi, bảo huynh ấy đừng tiếp nhận 2 chưởng còn lại , mau lên “.
Chu Chỉ Nhược bị Thù Nhi cầm tay nói cho đến hoảng vừa nói vừa khóc :”Sao huynh ấy có thể nghe lời ta nói được chứ.”
Thù Nhi :”Huynh ấy thích cô vậy mà , cô nói huynh ấy nhất định sẽ nghe , mau đi đi .”
Những lời Thù Nhi nói vô tình khiến cho Tống Thanh Thư đứng gần đó nghe thấy.
Duyệt Tuyệt sư thái :”Ngươi nhất quyết làm anh hung hảo hán ,thì ta thành toàn cho ngươi”. Nói xong bà ta liền đưa tay nên , vạn nội lực , đánh một chưởng vào Trương Vô Kỵ , làm Trương Vô Kỵ bay ra xa , đập phỉa tảng đá ta phía sau khiến hắn ngã nhoài xuống đát và thổ huyết . Đường Dương và người của Hồng Thủy Kỳ :”Tăng thiếu hiệp .” Thù Nhi vừa chạy lại chỗ Vô Kỵ vừa nói:”A Ngưa ca .” Nhưng lại bị Đinh Mẫn Quân chặn lại , quay sang nói với Chu Chỉ Nhược :”Chu cô nương, ta cầu xin cô mau đi xem A Ngưu ca đi “. Chu Chỉ Nhược nhìn xung quanh , thấy sư phụ và tất cả các sư tỷ của phái Nga Mi đều đang nhìn mình, cô cúi mặt xuống , Thù Nhi vừa khóc vừa nói :”Cô…”
Trương Vô Kỵ thổ huyết lần nữa , dần dần ngồi dậy , bế quan để dùng nội công trị thương. Quần hung xung quanh nhìn Trương Vô Kỵ nói:” Không biết hắn có đỡ được chưởng thứ 3 không?”.
Đinh Mẫn Quân nói với giọng chu chát :” Họ Tăng kia, nếu ngươi cảm thấy khỗng đỡ được chưởng thứ 3 của sư phụ ta thì máu cút đi cho ta , mặt mũi của ngươi lớn lắm sao mà bắt bọn ta ở đây đợi ngươi trị thương.”
Chu Chỉ Nhược :” Đinh sư tỷ , để hắn trị thương đi , không thể lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn .”
Đinh Mẫn Quân :” Muội bênh vực người yêu , muội còn dám nói không có tư tình với tiểu tử này?”.
Chu Chỉ Nhược quay lại thấy bản mặt của sư phụ đang tức giận liền nói :”Tiểu sư muội chỉ chú ý tới uy danh của môn phái chúng ta, tránh bị người khác nói ra , nói vào.”
Đinh Mẫn Quân :” Phái Nga Mi ta quang minh chính đại , có gì mà phải nói ra nói vào , muội không phải bao biện cho lời nói của mình , có tư tình thì có tư tình , không cần lằng nhằng vòng vo nữa .”
Chu Chỉ Nhược:” Muội không có tư tình. Với lại phái Nga Mi ta võ công cra thiên hạ đều nghe danh, sư phụ lại là một trong những cao nhân trưởng bối , sao có thể so với tên yieeur tử kiến thức tầm thường này chứ, chẳng qua là thấy hắn cả gân làm loạn ,nên mới dạy dỗ hắn một chút thôi, sẽ không thật sự lấy mạng hắn đâu . Nếu như thật sự lấy mạng hắn , Phái Nga Mi coi hiệp nghĩa là mục tiêu , sư phụ lại càng từ nhân độ lượng, tiểu tử này có luyện 100 năm nữa , cũng không thể nào đủ sức để đánh với sư phụ ta quá 5 chiêu. Để hắn nghỉ ngơi thêm một 1 cũng chẳng là gì khó khắn .”
Duyệt Tuyệt sư thái gật đầu , Đinh Mẫn Quân quay lại nhìn hắn thì đúng lúc này Trương Vô Kỵ cũng ngừng vận nội công trị thương , đừng phắt dậy , đi lại chỗ Duyệt Tuyệt sư thái :”Sư thái , ta muốn tiếp một chưởng nữa , xin người nhất định phải bỏ qua cho họ.”
Duyệt Tuyệt sư thái :”Tên tiểu tử ngươi, cói như là có khí phách , Duyệt Tuyệt ta xưa nay xuất chiêu không nương tay, hôm nay ta coi như phá lệ , ngươi đi đi”.
Trương Vô Kỵ chắp hay tay , cúi thấp người :” Đa tạ tiền bối , vậy huynh đệ của Hồng Thủy Kỳ người cũng tha cho họ?”.
Duyệt Tuyệt sư thái :”Lẽ nào páp hiệu Duyệt Tuyệt của ta là hư danh sao?Yêu mà tà đồ , tuyệt không bỏ sót, tuyệt không lưu tình.”
Trương Vô Kỵ đứng đạy nhìn Hồng Thủy Kỳ :”Nếu đã như vậy , xin tiền bối xuất chưởng thứ 3.”
Thù Nhi :”A Ngưu ca , huynh đừng như vậy mà .”
Hồng Thủy Kỳ :”Tăng thiếu hiệp , không được , thiếu hiệp , tuyệt đối không được , tuyệt đối không được “.
Trương Vô Kỵ :”Xin tiền bối ra tay”.
Duyệt Tuyệt sư thái :”Được , nếu đã như vậy , tiếp chiêu đi .” sư thái dơ tay nên , vận nội công . Lúc này người đứng trên đỉnh núi thả con chim bay đi và nói:” Hạ thủ lưu tình.” Tất cả mọi người đều quay lại nhìn , người này từ trên vách núi bay xuống bên cạnh Trương Vô Kỵ , dơ tay trái ra gang vai , con chim ưng bay lại đậu nên tay , Trương Vô Kỵ liền mừng thầm trong lòng cữu cữu đến rồi, Thù Nhi liền cúi mặt xuống , không nói một lời . Người đàn ông con chim ưng đậu nói:” Sư thái , đã như thế, hay chưởng thứ ba này để tại hạ nhận thay , thế nào?”.
Duyệt Tuyệt sư thái :”Bớt lo chuyện bao đồng, tiểu tử này là gì của ngươi? Ngươi quen hắn sao?”.
Người đàn ông con chim ưng đậu:”Ta và tiểu tử này quả thức chưa từng gặp mặt, có điều tuy hắn còn trẻ, nhưng lại rất cứng cỏi, không như một số người trong võ lâm, giả nhân giả nghĩa, mua danh bán lợi . Tiện đây, ta cũng muốn lĩnh giáo công lực của sư thái.”
Duyệt Tuyệt sư thái :”Được thôi , con chim ưng trên tay ngươi là tương trưng cho Thiên Ưng giáo , hôm nay Thiên Ưng giáo các ngươi cũng tề tựu đầy đủ, có điều tên tiểu tử này còn nợ ta một chưởng, chúng ta cái nào ra cái đấy .” Nói xong Duyệt Tuyệt sư thái đang tính đưa tay ra đánh thiêm chưởng thứ 3 thì Ân Dã Vương hất tay ra , con chim ưng trên tay bay lên , người bao vậy bên đỉnh núi bất chợt đứng hết dậy , trên tay đều có đao , kiếm và còn có cả đá, dầu và đuốc, đứng ở đấy chờ lệnh của Ân Dã Vương, tất cả mọi người thì hoảng loạn , ở trên đỉnh núi có mấy tên bay xuống trên tay đều xách hàng rào chạy lại gần chỗ họ , còn có cả cung tên , họ vây hang rào lại và luôn trong tư thế sẵn sang chiến .
Ân Dã Vương:”Sư thái , chắc người cũng nhìn thấy rồi , nếu làm tên tiểu tử này bị thương thêm 1 chút thôi , ta bảo đảm , tất cả mọi người ở đây sẽ chết không chỗ chon thân.”
Duyệt Tuyệt sư thái :”Ngươi nghĩ Duyệt Tuyệt ta sẽ chịu để ngươi đe dọa sao?”.
Duyệt Tuyệt sư thái bất ngờ đánh chưởng thứ 3 lê người Trương Vô Kỵ , Trương Vô Kỵ dùng nội lực thâ hậu cao ở trong người đánh bất lại sư thái , khiến sư thái bay ngược lại chỗ đám đồ đệ của mình.
Trương Vô Kỵ hành lễ nói:”Đa tạ tiền bối dơ cao đánh khẽ.”
Ân Dã Vương :”Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, Duyệt Tuyệt sư thái quả nhiên là cao nhân, tại hạ bái phục .” sau đó ông liền hành lễ với Duyệt Tuyệt sư thái .
Duyệt Tuyệt sư thái tức á khẩu , liền hạ lệnh cho chúng đồ đệ thả người. Đinh Mẫn Quân vẻ mặt tức giận nói:”Sư phụ không thể thả chúng đi”.
Duyệt Tuyệt sư thái :”Ta nói là thả chúng đi “.
Đường Dương :”Ơn cứu mạng của Tăng đại hiệp, chúng ta sẽ không thể nào quên .”
Hồng Thủy Kỳ :”Tuyệt không thể nào quên .”